Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Painted Veil
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
áng hôm sau, Kitty dậy thực sớm. Sau khi nhắn lại để Dorothée biết là mình đi ra phố, nàng đáp xe điện xuống tận chân đồi. Nàng len lỏi giữa đám đông tạp sắc gồm những người Âu và người Tầu, đi qua những con đường chật nghẹt xe hơi và xe tay, tìm đến phòng giấy hãng tầu Nhà Rồng. Sắp có chuyến tầu rời bến trong hai hôm nữa. Nàng nên thừa dịp để đi ngay. Nhưng bao nhiêu phòng đều đã có người mua cả. Nàng nhờ chuyển danh thiếp cho viên giám đốc nàng quen. Biết câu chuyện đã xảy đến cho Kitty nên ông ta tiếp nàng lập tức. Lúc nàng ngỏ ý định, ông liền cho mang danh sách các hành khách lên, xem qua rồi có vẻ phân vân.
Nàng khẩn khoản:
- Xin ông cố giúp cho.
Ông đáp:
- Thưa bà, dù cho có khó khăn đến thế nào chăng nữa thì ở đây cũng không ai nỡ từ chối với bà đâu.
Ông bấm chuông gọi một người thư ký, hỏi mấy câu rồi nghiêng mình chào nàng.
- Tôi sẽ lo liệu đổi chỗ cho một hai người hành khách. Bà vội đi, tôi hiểu. Chúng tôi xin cố giúp bà. Tôi sẽ dành cho bà một ca bin riêng. Như thế bà sẽ dễ chịu hơn.
Nàng nói mấy câu cảm tạ và ra về, lòng cảm thấy nhẹ nhàng. Thoát đi! Nàng chỉ nghĩ đến mỗi việc ấy. Thoát đi! Nàng đánh điện tín cho cha để báo cho ông biết là nàng sẽ về ngay. Cha nàng đã được tin Walter mất. Sau đó nàng quay về nhà Charlie để nói cho Dorothée hay quyết định của mình.
Dorothée đáp:
- Vâng chị, chúng tôi sẽ buồn lắm. Nhưng việc chị trở về với hai ông bà như vậy là việc tự nhiên.
Từ hôm về đến Hương-cảng, Kitty không có can đảm trông thấy lại ngôi nhà cũ. Nàng e sợ những kỷ niệm còn lẩn quất nơi đó, tuy nhiên bây giờ thì không còn cách lùi được nữa. Charlie đã nhận bán giúp các bàn ghế, và một người đứng đắn cũng đã xin thuê lại ngôi nhà. Nhưng bao nhiêu quần áo của Kitty và Walter (lúc đi Mai-tân-phố cả hai gần như chẳng mang theo một món gì) bao nhiêu sách vở, tranh ảnh và các thứ đồ bầy biện vặt vãnh đều hãy còn nguyên. Mặc dù dửng dưng với tất cả và nóng lòng muốn cắt đứt ngay với quá khứ nhưng Kitty cũng hiểu là ở đây người ta sẽ xôn xao dị nghị nếu nàng cho đưa những vật ấy ra phòng đấu giá. Phải gói ghém, thu xếp để gửi về Anh. Sau bữa ăn trưa nàng về nhà cũ. Dorothée ngỏ ý muốn đi cùng với nàng, nhưng Kitty không chịu. Tuy nhiên, nàng nhận cho hai thằng bồi đi theo để nàng cần gì thì giúp.
Ngôi nhà được giao cho một gia nhân trông coi. Y ra mở cửa. Khi bước vào nhà Kitty có cảm tưởng mình là người xa lạ. Mọi thứ vẫn sạch sẽ, gọn gàng, món nào ở nguyên chỗ nấy như trước, nhưng mặc dù trời nắng và nóng oi oi, các gian phòng bỏ không lại có vẻ buồn thảm và lạnh lẽo. Bàn ghế vẫn xếp đặt theo thứ tự cũ, bình vẫn sẵn sàng để cắm hoa, quyển sách mà Kitty đã đặt ngược (nàng không nhớ là vào lúc nào) vẫn hãy còn đặt ngược. Có thể nói là người trong nhà chỉ vừa rời khỏi đó một phút thôi, nhưng là một phút dằng dặc, nặng nề bằng bao nhiêu thế kỹ. Không làm sao có thể tưởng tượng là giữa các bức tường sẽ còn vang lên những tiếng cười và giọng nói. Một bản fox-trot còn mở rộng trên mặt dương cầm, nhưng ta có cảm tưởng là tiếng đàn sẽ không bao giờ ngân nữa, dù cho bàn tay có lướt trên hàng phím. Gian phòng Walter vẫn sạch và ngăn nắp như xưa. Trên chiếc tủ thấp, hai bức ảnh lớn của Kitty, một bức chụp nàng mặc chiếc áo dạ hội đầu tiên, bức kia chụp nàng mặc áo cô dâu hôm cưới.
Bọn bồi mang rương vào và bắt đầu thu dọn. Chúng làm rất nhanh và kỹ. Trong hai hôm nữa, tất cả sẽ sẵn sàng. Bỗng có tiếng chân bước. Kitty quay lại và trông thấy Charlie. Nàng nghe tim mình lạnh buốt.
Nàng hỏi:
- Ông muốn gì?
- Mời bà ra phòng khách. Tôi có chuyện muốn nói.
- Tôi bận lắm.
- Bà cho tôi năm phút thôi.
Nàng không đáp, nhưng sau khi dặn mấy tên bồi cứ tiếp tục thu dọn, nàng đưa Charlie sang phòng bên cạnh. Nàng vẫn đứng để cho Charlie hiểu nàng không muốn bị giữ lại lâu. Nàng cảm thấy mình tái nhợt và khó chịu. Nàng nhìn thẳng vào Charlie, hai mắt đầy vẻ thù nghịch rồi lạnh lùng lặp lại câu hỏi.
- Ông muốn gì?
- Dorothée vừa cho tôi biết là đến ngày kia thì bà đi và bà đang đến đây để sửa soạn. Nhà tôi lại bảo tôi đến xem bà có sai bảo gì không.
- Cảm ơn ông, nhưng tôi không cần đến ai cả.
- Tôi cũng nghĩ thế, nên đến đây không phải với mục đích ấy. Tôi muốn biết có phải vì câu chuyện hôm qua mà bà bỏ đi đột ngột như thế hay không?
- Ông và Dorothée đã rất tốt với tôi. Tôi không muốn lạm dụng sự đối đãi ân cần ấy.
- Bà không thẳng thắn trả lời tôi.
- Nhưng có can gì đến ông?
- Can đến lắm chứ! Vô tình mà bà phải bỏ đi vội vàng, tôi ân hận lắm.
Nàng đứng bên cạnh bàn, đưa mắt nhìn xuống thì bắt gặp tờ Sketch. Tờ báo cũ hàng mấy tháng nay, tờ báo mà Walter đã lật suốt cái buổi tối ghê gớm ấy, và bây giờ thì Walter...
Nàng ngẩng lên.
- Tôi cảm thấy hèn hạ đến mức không còn tưởng tượng nổi. Ông khinh tôi nhưng không bao giờ nhiều bằng như tôi đã tự khinh tôi cả.
- Nhưng tôi có khinh bà đâu. Tất cả những gì tôi nói với bà hôm qua đều là những lời thành thực. Bà bỏ đi như thế có ích gì? Tại sao chúng ta lại không xem nhau là bạn bè thân mật như xưa? Tôi rất cực lòng mà thấy bà cứ đinh ninh là tôi đã cư xử tệ bạc.
- Ông không thể để tôi yên được ư?
- Nhưng tôi có phải là gỗ đá gì đâu! Lối xét đoán của bà vô lý và kỳ cục lắm. Sau cái việc xảy ra hôm qua tôi những hi vọng là bà sẽ tỏ ra dịu dàng hơn. Vì nghĩ lại chúng ta cũng chỉ là người.
- Tôi thấy tôi không còn gì là người nữa, mà là một con vật. Một con lợn hoặc một con chó mà thôi. Ồ, tôi không trách ông đâu. Tôi cũng không hơn gì ông. Sở dĩ tôi đã để mặc cho ông là vì lúc ấy tôi cũng đang ham muốn. Nhưng đó không phải là tôi, không phải là cái tôi thực của tôi. Tôi không phải là con đàn bà ghê tởm, dâm đãng và thô tục ấy. Không phải chính tôi đã nằm ngả ra giường, thở hổn hển vì nhục dục giữa khi xác chồng tôi hãy còn chưa lạnh hẳn dưới mồ và vợ ông thì đã đối xử thực tốt với tôi đâu. Mà đó là một con người thấp kém, khó hiểu, đáng sợ như loài ác quỷ, một con người mà tôi khinh ghét. Mỗi lúc nghĩ đến, cổ họng tôi thắt lại và tôi thấy buồn nôn.
Charlie nhíu mày, để bật ra một tiếng cười khô khan.
- Tôi thì cũng có những ý tưởng khác đời và bạo đấy, nhưng thực tình là thỉnh thoảng bà đã nói ra những câu làm tôi nghe phải sửng sốt.
- Tôi rất tiếc. Bây giờ thì xin ông đi đi. Ông chỉ là một con người nhỏ nhặt không đáng lưu tâm đến và tôi thực đã dại dột đi nói chuyện một cách đứng đắn với ông.
Charlie nín lặng một lúc lâu không đáp. Nhìn thấy hai mắt hắn tối sầm lại Kitty biết là hắn đang căm tức. Có lẽ hắn sẽ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm không biết bao nhiêu, sau khi bằng tất cả cái khéo léo, ân cần thường nhật hắn đã đưa được nàng đi. Nghĩ đến cái giọng lễ độ mà nàng định dùng để cảm ơn hắn lúc hắn chúc nàng lên đường may mắn, Kitty cười thầm. Nhưng bỗng nàng nhận thấy nét mặt Charlie đổi khác.
Hắn bảo nàng:
- Dorothée nói với tôi là bà đang có thai.
Kitty đỏ bừng mặt, nhưng nàng trấn tĩnh được.
- Đúng thế.
- Liệu có phải là con của tôi không?
- Không. Không phải. Con của Walter.
Vô tình giọng nói của nàng mất vẻ tự nhiên và thiếu tin tưởng.
Charlie mỉm cười, trân tráo:
- Bà có chắc không? Bởi vì bà lấy chồng đã hai năm nay nhưng vẫn chưa gì cả. Cứ theo ngày tháng mà tính thì lại thấy đúng. Rất có hi vọng là con của tôi rồi.
- Nếu có con với ông thì thà là tôi đi tự tử còn hơn.
- Ồ, em không nên nói liều. Nếu quả thực như thế thì tôi hãnh diện và sung sướng lắm. Mong nó là con gái thì hay biết bao! Với Dorothée tôi chỉ có toàn con trai. Vả lại, sớm muộn gì em cũng thấy: các con tôi chúng giống tôi như tạc.
Hắn đã vui vẻ trở lại và Kitty cũng hiểu tại sao. Nếu là con hắn thì dù nàng có không gặp hắn nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi tay hắn được. Hắn sẽ ám ảnh nàng mãi mãi.
Nàng nói:
- Ông thực là một kẻ mặt dày mày dạn mà cái số phận đen đủi đã xui cho tôi gặp phải.
Bức Bình Phong Bức Bình Phong - W. Somerset Maugham Bức Bình Phong