Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đạm Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 7
ận rộn cả ngày trời, lúc này ta đã mệt không chịu nổi…
Thẩm Hoành ôm ta thật chặt, ta nhắm mắt lại rồi rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ lắm, chỉ là đang mơ mơ màng màng, thì hình như cảm thấy Thẩm Hoành nhẹ nhàng bước xuống giường.
Khi Thẩm Hoành trở về thì lạnh hết người, lạnh đến mức ta đang chợp mắt cũng phải mở mắt ra.
Thẩm Hoành ấm giọng nói: “Còn sớm, ngủ đi.”
Ta cũng không để ý lắm, chỉ khép mắt lại, rồi trở mình ngủ tiếp.
Một đêm này, ta ngủ rất ngon.
Hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của Thẩm Hoành, ta hơi không quen. Nhưng bỏ qua mấy chỗ khác, thì khuôn mặt này của Thẩm Hoành đúng là cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc vật kia quá xấu xí, đúng là thế gian này không có ai thập toàn thập mỹ cả, Thẩm Hoành cũng không ngoại lệ.
Nhớ tới đêm qua, trong não liền tái hiện lại cơn đau thấu trời.
Người ta run lên, ta quả nhiên không muốn bị đau như vậy nữa. Nhưng mà giờ phút này ta vẫn khá tò mò. Ta lặng lẽ dời mắt xuống tiết khố của Thẩm Hoành, bên trên hơi hơi nhô lên, như ở trong đũng quần có giấu con chim vậy.
Nhớ tới đêm qua chỗ đó nổi lên một ngọn núi nhỏ, ta nhịn không được mà vươn tay nhéo nhéo.
Ừm, mềm, không cứng và nóng như gậy sắt đêm qua.
Ta bỗng chốc thấy thật thần kỳ.
Vừa xoa bóp xong, thì chuyện càng thần kỳ hơn đã xảy ra. Mới vừa rồi vẫn còn mềm và nằm sấp dưới đũng quần thế mà đã từ từ dựng thẳng ngay trước mặt ta! Ta chớp mắt, không khỏi ra sức nuốt nước miếng.
Bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu, như đang phối hợp với chim chóc của Thẩm Hoành.
Ta cầm đỉnh của vật kia cách tiết khố, quả thực nóng bỏng như đêm qua, mà hình như còn có xu thế lớn thêm. Ta liếc Thẩm Hoành một cái, đón nhận đôi mắt đọng nước của Thẩm Hoành, bên trong như đang kìm nén cái gì đó.
Hắn dùng giọng rất khàn mà gọi ta một tiếng, “A Uyển.”
Ta cũng không rút tay về, chỉ cười tủm tỉm đáp lại: “Sư phụ, người xem, thứ này của người sáng sớm đã to lên. Lát nữa người phải mặc quần áo như thế nào? Nếu bị người khác thấy, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười rồi?”
Nói xong, ta lại cầm tiếp.
Thẩm Hoành vẫn chưa trả lời ta, mà kéo tay của ta qua, rồi nghiêng người hôn lên trán ta, sau đó là mũi của ta, cuối cùng dừng trên cánh môi của ta. Có kinh nghiệm đêm qua, nên ta rất rành mà vươn đầu lưỡi, chủ động cuốn lấy lưỡi của Thẩm Hoành.
Sau đó, tiện thể đẩy ngã Thẩm Hoành, rồi cưỡi trên người hắn.
Thẩm Hoành bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, “A Uyển của ta hình như rất thích tư thế này?”
Ta liếm liếm khóe miệng, “Con thích xem dáng vẻ nằm dưới của sư phụ.”
Bàn tay của Thẩm Hoành tiến vào trong vạt áo của ta, cầm vật tròn tròn trước ngực ta, ngón tay xoa nắn quả đỏ ở trên, thanh âm như mê hoặc lòng người, “A Uyển muốn xem, vậy xem cả đời có được không?”
Xem cả đời...
Ta thành thật hỏi: “Cả đời dài lắm, nhìn chán thì sao bây giờ?”
Thẩm Hoành bỗng nhiên mạnh tay hơn, rõ ràng trước ngực hơi đau, nhưng lại không đau như bình thường, mà lại có khoái cảm khó tả, miệng không nhịn được bèn phát ra âm thanh kỳ quái.
Thẩm Hoành hôn lên môi ta, mổ nhẹ một cái, mới nói: “Ta sẽ không để nàng nhìn chán.” Hơi ngừng lại, ánh mắt Thẩm Hoành sâu thêm mấy phần, “Chuyện đêm qua vẫn chưa xong, chúng ta tiếp tục nhé?”
Mới vừa rồi trong đầu còn có chút khoái cảm, ta đang suy nghĩ đây có phải cảm giác mất hồn được miêu tả trong thoại bản hay không, nhưng nghe Thẩm Hoành nói vậy, làm ta sợ tới mức tụt cảm xúc, vội kéo áo ngủ màu đỏ bằng gấm quấn hết người, quấn rất chặt rất kín, sau đó trợn mắt cảnh giác nhìn Thẩm Hoành.
“Không muốn.”
Thẩm Hoành dịu dàng dỗ ta, “Mới bắt đầu sẽ hơi đau, sau đó sẽ hết đau ngay.”
Ta lắc đầu, “Gạt người, đau lắm.”
Thẩm Hoành lại gần, làm ta sợ hãi co rụt vào góc giường. Thẩm Hoành vừa thấy, quả thực ngừng động tác lại, chỉ yên lặng nhìn ta.
Hồi lâu sau, hắn cúi đầu nhìn núi nhỏ trong tiết khố, rồi hít một hơi.
Hắn bất đắc dĩ nói với ta: “Được rồi, không ép nàng nữa.”
Ta ngắm nhìn đũng quần của hắn.
Thẩm Hoành nói: “Lát nữa là ổn thôi.” Tiếp đó, Thẩm Hoành cùng ta mắt to nhìn mắt nhỏ, ước chừng qua một khắc, thì núi nhỏ mới từ từ xẹp xuống.
Ta thấy sắc mặt của Thẩm Hoành tựa hồ không tốt cho lắm.
Ta khẽ gọi: “Sư phụ...”
“Nàng đói bụng à? Nếu đói bụng thì ta sẽ bảo người mang đồ ăn sáng vào ngay. Nếu không đói bụng, thì chờ ta làm cháo lá sen với bánh đậu[1] cho nàng, nhân bánh đậu Bắc triều ngọt hơn Nam triều, chắc nàng sẽ thích ăn.”
[1] Bánh đậu: được làm từ bã đậu.
Ta vừa nghe, mắt liền sáng lên, “Dạ.”
Trong mắt Thẩm Hoành chứa ý cười, nhẹ nhàng sờ đầu ta, “Vậy bây giờ xuống giường đi, ta trang điểm cho nàng.”
Ta hơi ngạc nhiên, “Lê Tâm với Bích Dung đâu?”
Thẩm Hoành nói: “Bây giờ nàng là thê tử của ta, việc này về sau không cần hai người đó làm nữa. Ta vẫn luôn mong chờ mỗi sáng thức dậy có thể vẽ mày búi tóc cho nàng…”
Nghe Thẩm Hoành nói vậy, ta nhìn đầu tóc Thẩm Hoành, rồi nói: “Nhưng con không biết búi tóc cho người khác…”
Thẩm Hoành dắt tay ta, “Chuyện này không cần thiết, ta tự làm được. Tay của A Uyển không cần hầu hạ người khác...”
Khi Thẩm Hoành ra ngoài làm đồ ăn sáng cho ta, thì Bích Dung và Lê Tâm mới tiến vào. Hôm nay, hai nha hoàn này hình như rất hưng phấn, vừa mới bước vào đã nhìn chằm chằm búi tóc của ta không ngừng.
“Eo ơi, Thái tử điện hạ còn búi tóc giỏi hơn muội nữa.”
“Công chúa, người búi phụ nhân kế cũng đẹp lắm.”
Ta nhìn hai nàng, “Các muội muốn nói cái gì?”
Lê Tâm cuối cùng cũng đỏ mặt nói: “Thật ra... thật ra muội mới thấy... thấy...” Thấy nàng mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, ta đành trực tiếp bỏ qua, “Bích Dung, mới vừa rồi thấy cái gì?”
Bích Dung hơi đỏ mặt, rồi nói: “Thấy ma ma bưng khăn trắng có máu đỏ ạ.”
Ta lúc này mới nhớ tới tân nương sau đêm đầu tiên đều chảy máu, nhưng đêm qua ta với Thẩm Hoành còn chưa đi được một nửa đã dừng lại, máu này cũng không biết từ đâu ra.
Lê Tâm nhỏ giọng hỏi ta: “Công chúa, đêm qua tốt chứ?”
Ta thấm thía dạy: “Lê Tâm, sau này đừng đọc thoại bản nữa, toàn gạt người đó.” Nghĩ đến tối nay rất có khả năng Thẩm Hoành sẽ lại cầu hoan với ta, ta không khỏi giật mình.
Có lẽ ta nên nghĩ cách, tuy Thẩm Hoành coi như không muốn ép ta, nhưng lỡ có ngày kiên quyết thì sao. Mới vào chưa tới nửa ngón tay mà ta đã đau đến chảy nước mắt, càng khỏi phải nói tới vật một bàn tay không nắm trọn kia.
Kỳ thật thoại bản cũng có nhiều chỗ đúng, như gọi vật kia là cự long quả thực không phải không có đạo lý. Vừa thô vừa to lại vừa cứng, nếu thật sự tiến hết vào người ta, thì có khác gì bị người đâm ột gậy đâu.
Ban đêm.
Bóng đêm rất đẹp, vầng trăng sáng ngời treo trên ngọn cây, bên tai truyền đến tiếng đàn tuyệt vời của Thẩm Hoành. Nhưng nghĩ tới lát nữa Thẩm Hoành lại muốn đâm gậy vào người ta, thì ta liền không thể tĩnh tâm nghe cầm ngắm trăng được nữa.
Hết một khúc, Thẩm Hoành cầm bình rượu ngồi xuống cạnh ta, mang theo ý cười hỏi:
“Muốn uống chút rượu không?”
Ta sáng mắt nhìn bình rượu ngọc, “Là rượu gì?”
“Một loại rượu đặc chế của Bắc triều chúng ta, đậm mùi hơn rượu trái cây một bậc.” Thẩm Hoành rót đầy một chén, đưa cho ta, “Nàng thử xem.”
Ta nhận chén rượu, nhấp một ngụm, quả thực rất thơm ngon, bèn không khỏi uống thêm vài ngụm, chén rượu nhỏ, rất nhanh đã thấy đáy. Ta còn muốn uống thêm:
“Rất ngon, thêm chén nữa ạ.”
Ý cười trong mắt Thẩm Hoành càng đậm thêm, hắn lại rót cho ta chén nữa.
Ta một hơi cạn sạch, vẫn chưa hết thèm, “Rượu chỗ các người như muốn gây nghiện…”
Thẩm Hoành cười tủm tỉm sửa đúng, “Bây giờ là chúng ta. Sao? Muốn uống nữa không?”
“Muốn!”
Sau khi ta uống hết vài chén, trong đầu tự nhiên nhớ tới một chuyện, ta nói: “Sư phụ, trước kia người không cho con uống quá ba chén rượu...”
Thẩm Hoành khẽ ho một tiếng, nói: “Thành thân rồi thì không giống nữa, muốn uống nữa không?”
Vị rượu ngọt ngào lưu chuyển trong cổ họng, hương vị kia làm người ta muốn tưởng niệm, ta nói:
“Được, chén nữa nào.”
Lại uống thêm vài chén, Thẩm Hoành đặt bình rượu ngọc trắng xuống, giơ một ngón tay ra, “A Uyển, đây là cái gì?”
Ta hơi ngạc nhiên, “Ngón tay?”
Thẩm Hoành hỏi: “Mấy ngón tay?”
Ta cười hỏi: “Sư phụ, người say à?”
Thẩm Hoành ho khụ một tiếng, “Chọc nàng thôi.” Hắn đứng dậy sai người cầm một bình rượu khác vào, “Bình này mạnh hơn, nhưng cũng rất ngon. A Uyển muốn thử không?”
Không biết sao, ta cảm thấy trước mặt hơi lắc lư, nhưng cố gắng nháy mắt thì không lắc lư nữa. Ta nói với Thẩm Hoành:
“Sư phụ, uống một lúc nhiều loại rượu sẽ say đó.”
Sắc mặt Thẩm Hoành hơi xấu hổ, hắn khụ mạnh một tiếng, rồi cúi đầu nói một câu: “... Thật không dễ gạt mà.”
Ta hỏi: “Gạt cái gì?”
“Không có gì.” Thẩm Hoành rót ình một chén rượu, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Đặt chén rượu xuống, hắn như nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng rực lên, hỏi: “A Uyển muốn uống kiểu mới không?”
Ta nháy mắt mấy cái, “Kiểu gì cơ?”
Thẩm Hoành trực tiếp bỏ quên chén rượu, mà uống rượu trực tiếp từ miệng bình, sau đó kề vào môi ta. Ta hơi hé môi, có mùi rượu mạnh xông vào, đi kèm là đầu lưỡi mềm mại mang hương vị ngọt ngào của Thẩm Hoành.
Hắn cuốn lấy đầu lưỡi của ta, như hai con cá con chơi đùa trong nước, cho đến khi ta thở hổn hển thì hắn mới thả ra.
Ta vẫn còn đọng lại dư vị cảm xúc này, rượu mạnh bình thường khi thay đổi cách uống lại tuyệt đến vậy! Ta nói:
“Uống tiếp nào.”
Thẩm Hoành mỉm cười, “Được.”
Lại một vòng dây dưa môi lưỡi.
“… Nữa nào.”
“Tiếp tục...”
“Ưm... Tiếp...”
Sau đó, ta cũng không phân rõ thanh âm phát ra từ miệng ai, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, cả người nóng hầm hập, trước ngực cũng cảm thấy trướng.
Ta nói: “Sư phụ, không thoải mái.”
“Chỗ nào không thoải mái?”
Ta cầm tay Thẩm Hoành đặt trước ngực mình, “Chỗ này.”
Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, giọng của hắn như từ phương xa truyền đến, “Sư phụ cho nàng thoải mái, chịu không?”
Ta gật đầu lung tung.
Thẩm Hoành còn nói: “Vậy lát nữa phải nhịn một chút sẽ hết đau ngay.”
Ta say nên đầu óc mơ hồ, nhịn cái gì một chút?
Ngay sau đó, ta liền cảm giác được cơ thể nhẹ lên, hình như Thẩm Hoành đang ôm ta. Ta quàng cổ Thẩm Hoành, theo bản năng mở miệng nói:
“Đi đâu...”
“Chúng ta nên nghỉ ngơi...”
Nghỉ ngơi...
Ta nói: “Không làm, A Uyển đau.”
Thẩm Hoành hỏi: “Muốn hôn môi không?”
“Hôn!”
Thẩm Hoành cười: “Được.”
Phía sau chợt lạnh, Thẩm Hoành dựa sát vào, hôn lên cánh môi của ta, hai tay cũng di chuyển tới trước ngực ta. Ta ưm mấy tiếng, lại thấy có vật lạ chạy tới giữa hai chân, hình như có cái gì đó tiến vào.
Có lẽ do ta say, nên không thấy đau như đêm qua, mà trái lại có chút khoái cảm nói không nên lời.
“A Uyển, có đau không?”
“Không đau.”
Thẩm Hoành lại nói: “Kế tiếp, nàng nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua...”
Ta mơ mơ màng màng hỏi: “Nhịn...” Hai chữ “cái gì” còn chưa nói ra, thì có vật nóng rực đột nhiên tiến vào, đau đến mức làm ta tỉnh rượu đến chín phần, ta đau thấm tâm can hét lên: “Đau!”
Thẩm Hoành dừng động tác, nhìn ta bất đắc dĩ.
Ta vừa nhìn xuống, thì hai mắt đẫm lệ lưng tròng hỏi: “Vào chưa?”
Thẩm Hoành nói: “Mới vào một chút.”
Nước mắt của ta lập tức biến mất, “Không vào nữa, sư phụ, chúng ta ngủ được không?”
Thẩm Hoành nói: “A Uyển ráng nhịn nhé.” Hắn lại gần hôn môi ta, nhưng ta vẫn nhớ thương đến cơn đau ở dưới, căn bản không có lòng dạ hôn môi Thẩm Hoành.
Có lẽ nhận ra ta không yên lòng, nên Thẩm Hoành lại an ủi ta: “Thật đó, đau xong sẽ không đau nữa. Chúng ta thử một lần nữa, được không?”
Ta đẫm lệ mông lung nói: “Lần cuối cùng.”
Thẩm Hoành vui vẻ, lại cúi xuống hôn ta. Hôn đến khi đầu óc ta mơ màng, thì Thẩm Hoành bỗng dưng động thân, lần này ta hoàn toàn cảm giác được cái loại đau đớn không chịu nổi này.
Ta nhịn không được kêu lên: “Đau muốn chết mất!”
Ta chớp mắt làm nước mắt rơi xuống, chờ mong hỏi: “Vào chưa?”
“Chưa vào được một nửa…”
Ta nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Vô Tâm Vô Tâm - Đạm Anh