Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
hi Gia Tuấn lại đùa cợt bảo cô đừng mãi lo học hành mà phải tính chuyện yêu đương, cô chần chừ một lúc, "Bây giờ em đang thử qua lại với một người."
Gia Tuấn lặng im một lúc khiến cô bất an, mới nhẹ nhàng nói: "Ừ, vậy thì tốt. Anh sắp về nước, dự định sẽ ở lại Bắc Kinh một ngày, em sắp xếp mọi người gặp mặt ăn bữa cơm nhé."
Giọng anh rất từ tốn, giống hệt như thái độ của một người anh trai quan tâm em gái, Nhâm Nhiễm đồng ý trong khi đang cố kiềm chế vẻ bất an: "Chẳng phải anh nói muốn tìm cơ hội phát triển bên Úc sao?"
"Thời gian an nhàn của anh chắc phải đặt dấu chấm hết. Gần đây mẹ không ngừng hối thúc anh về nước, nghe nói cha, chú và cô anh đang bất hòa vì chuyện phân chia cổ phần trong công ty. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của dì và dượng anh, cục diện vô cùng hỗn loạn. Anh không thể không quay về nhúng tay vào ao nước đục đó."
Trước đây Gia Tuấn từng kể với Nhâm Nhiễm, cô biết kinh doanh gia công xuất khẩu sản phẩm thuộc da của nhà họ Kỳ là do một tay ông nội sáng lập, sau khi Kỳ Hán Minh tiếp tay đã mở rộng thị trường nhiều hơn, ông có một em trai và một em gái, mọi người đều nắm giữ một số cổ phần. Sau vụ việc Kỳ Hán Minh vụng trộm đẻ con riêng, Triệu Hiểu Việt cực lực tranh giành cũng có một số cổ phần nhất định, đồng thời bà đưa cả em gái và em rể vào nắm giữ chức vụ quan trọng trong công ty. Theo lời của Gia Tuấn thì đó là bãi chiến trường tranh giành quyền lực điển hình theo kiểu gia đình Trung Quốc, trong công ty mọi người đều nhìn thấy rõ.
Nghĩ đến sự vụ anh sắp đương đầu, cô bất giác đau đầu thay anh. Cô lại hỏi: "Mẫn Nghi có quay về cùng anh không?"
"Cô ta nói là rất nhớ Tiểu Bảo, nhưng không biết ăn nói sao với gia đình nên thôi, sau này hãy tính."
"Một mình bạn ấy sống bên đó, anh chàng người Việt kia có đến quấy nhiễu bạn ấy không?"
"Thằng đó không xuất hiện được một khoảng thời gian rồi, anh nói cô ta lưu ý, thấy không ổn thì báo cảnh sát ngay."
Gia Tuấn về nước vào cuối tháng 6, Nhâm Nhiễm đặt giúp anh một khách sạn gần nơi cô làm việc, đồng thời điện cho Trương Chí Minh, chỉ nói bạn học cũ về nước muốn hẹn ra gặp mặt. Đây là lần đầu cô chủ động hẹn anh, anh đồng ý ngay lập tức.
Sau khi tan ca, Trương Chí Minh lái xe đón cô đến khách sạn. Họ chạy vào bãi đậu xe, Nhâm Nhiễm tháo đai an toàn định xuống xe, Trương Chí Minh đột nhiên lui lại, đưa tay cản Nhâm Nhiễm bước xuống, hành vi đột ngột này khiến cô giật bắn người, cô khó hiểu ngước lên phát hiện Trương Chí Minh không hề nhìn cô, anh đang nhìn ra bên ngoài. Cô nhìn theo hướng của anh, một người đàn ông đứng cách đó không xa đang nói chuyện điện thoại, anh ta cao to nhưng hơi gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng xám, quần dài sậm màu với gương mặt cô rất quen thuộc, chính là Kỳ Gia Thông, còn có cả Hà Tịnh Nghi đang đứng kế bên, cô ta đang cẳng thẳng nhìn về hướng của họ.
Khoảng cách của họ rất gần, qua ô cửa được kéo xuống một nửa, Nhâm Nhiễm thậm chí có thể nghe được tiếng cười của anh, giọng nói vẫn trầm cảm như cô vẫn nhớ, "Tần Tổng, ông khách sáo quá, vậy nhé, tôi dẫn cả bạn gái tôi qua để cô ta dạo phố chung với con gái của ngài."
Mấy năm không gặp, trông anh càng lãnh đạm và lạnh lùng hơn, gương mặt trai trẻ lúc trước vốn không đồng điệu với khí chất chín chắn toát ra từ anh, còn anh bây giờ, nét chín chắn và gương mặt vừa đủ già dặn kết hợp tuyệt mĩ, cả người toát lên phong độ, quyến rũ đặc trưng ở độ tuổi này. Nhâm Nhiễm hơi hoang mang, dường như anh bước ra từ trong cuốn tạp chí đó, từ hình ảnh 2D đến lập thể 3D, nhìn cảm thấy gần như thế, dường như quá ảo tưởng và không chân thật. Cô từ từ quay đầu lại, Trương Chí Minh đang nhìn cô căng thẳng, nét mặt đó khiến cô bất an.
"Chúng ta ở trong đây một lát rồi hãy ra." Anh nén giọng.
Nhâm Nhiễm bất động nhìn Kỳ Gia Thông vừa gọi điện vừa đi xa dần, đó là giây phút họ gần nhau nhất trong mấy năm qua. Bước chân của anh vẫn rất lớn, nhìn như đi rất chậm nhưng phút chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Hà Tịnh Nghi quay đầu nhìn về phía họ lần nữa rồi quay phắt đi bước nhanh theo Kỳ Gia Thông.
"Anh biết em không muốn gặp anh ta." Trương Chí Minh chua chát giải thích. "Vậy nhé, gọi điện nói bạn em xuống đây nhanh, chúng ta đợi cậu ta ở bên ngoài khách sạn, hoặc em ngồi trong đây đừng xuống xe, anh vào đón cậu ta ra đây."
Nhâm Nhiễm càng khó hiểu, "Em không có lí do né tránh một ai, Chí Minh."
"Không phải là tránh, Renee, nhưng hôm đó sau khi em nhìn thấy bức ảnh của anh ta đã chạy đến đứng dưới văn phòng làm việc của anh ta, nhưng rồi lại bỏ đi, tất nhiên là vì em không muốn gặp mặt anh ta, đúng không?"
Nhâm Nhiễm kinh ngạc, cô không ngờ hôm ấy Trương Chí Minh đã đi theo sau cô, nhìn thấy toàn bộ hành vi của cô. Lúc này, điện thoại của Trương Chí Minh reo lên, anh nhìn số hiển thị trên màn hình rồi bước xuống xe bắt máy. Một lúc sau, anh quay lên xe, vội vàng thắt chặt dây an toàn và lái thẳng xe ra ngoài khách sạn và dừng tại con phố kế bên đó, anh thực hiện tất cả trong im lặng.
Nhâm Nhiễm xuống xe, lấy điện thoại gọi cho Gia Tuấn bảo anh biết vị trí cô đang đứng, sau đó quay về phía Trương Chí Minh: "Chí Minh, có những việc em nghĩ cần nói rõ với anh. Hôm đó em không nói với anh em quen... Trần Hoa, có lẽ là em chưa đủ thành thật, nhưng đó là chuyện rất lâu về trước. Đến văn phòng của ông ta chỉ thuần túy là vì quá kinh ngạc, em vốn không mong đợi vô tình gặp lại ai, nhưng em cũng không có ý phải tránh né người nào."
Trương Chí Minh nhìn cô thành khẩn: "Renee, xin lỗi, em không cần giải thích với anh, anh không có ý xen vào chuyện riêng tư của em, em có quyền có quá khứ của mình. Hôm đó sở dĩ anh đi theo em chỉ vì quan tâm em, sợ em có bất trắc, trông thấy em an toàn trở về nhà thì anh yên tâm. Hôm nay để em né tránh ông ta chỉ vì không muốn em mất vui, khó có dịp bạn em về nước, hà tất phải làm mất hứng vì những chuyện không đâu."
Anh quá thông tình đạt lí, hơn nữa còn rất chu đáo, Nhâm Nhiễm thấy đau lòng và tự trách lẫn lộn, nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Gia Tuấn đã bước nhanh đến. Cô phấn chấn giới thiệu cho hai người quen biết, sau đó đến một nhà hàng Trương Chí Minh đã đặt trước để dùng cơm, nhưng tâm trạng cả ba người đều không vui, Trương Chí Minh và Gia Tuấn thay phiên chuyển đề tài nhưng cũng thường xuyên bị trống sân khấu. Trương Chí Minh thỉnh thoảng còn đứng dậy bắt điện thoại, trông rất bận rộn.
Lần cuối cùng sau khi nghe điện thoại bước vào, anh xin lỗi: "Thật ngại quá, công ty có chút chuyện tìm tôi về gấp, e rằng tôi phải đi trước."
Đương nhiên Gia Tuấn sẽ khách sáo nói là không sao, Trương Chí Minh dặn dò Nhâm Nhiễm ở lại chơi vui, lát sau anh sẽ gọi điện thoại xem mọi người có thể gặp nhau ở đâu, nói xong anh vội đi mất.
Gia Tuấn nhìn Nhâm Nhiễm, "Lúc nãy ở đại sảnh khách sạn anh nhìn thấy..."
Nhâm Nhiễm lắc đầu: "Đừng nói nữa, anh Tuấn, em biết."
"Thảo nào sắc mặt của em lại khó coi vậy."
Nhâm Nhiễm gượng cười, nơi làm việc của cô và tập đoàn Ức Hâm của Kỳ Gia Thông đều nằm trong khu CBD của Bắc Kinh, tuy phạm vi hoạt động của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng hôm nay mới chạm mặt thì cũng chỉ chiếm một tỉ lệ rất hiếm hoi. "Chỉ là trùng hợp, bây giờ anh ta đổi tên là Trần Hoa, không can hệ gì đến anh, đối với em, cũng chỉ là một người qua đường."
Gia Tuấn đưa tay nắm chặt tay Nhâm Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, tay em toàn mồ hôi lạnh, từ nhỏ mỗi khi em căng thẳng đều như vậy, em không giấu được anh. Em phải để lãng quên người này hoàn toàn."
Nhâm Nhiễm rút tay, đưa mắt nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay như đang bói đường chỉ tay, cô ngước đầu cười: "Đương nhiên, anh ta đã đổi tên và kinh doanh một công ty rất lớn, anh ta đã có một người yêu xinh đẹp. Điều quan trọng là, em và anh ta đã chia tay từ lâu, anh ta không can hệ gì đến em. Đó chỉ là mối tình bồng bột thời thiếu nữ, em đã lãng quên rồi, anh yên tâm."
Nhâm Nhiễm ăn tối cùng Gia Tuấn xong đã cùng ra Hậu Hải.
Một hai năm trở lại đây, hàng loạt quán bar theo những phong cách khác nhau được xếp san sát trong khu này, vẫn chưa có nhiều du khách đến đây săn của lạ. Lúc này đang là mùa hạ, càng về khuya nơi đây càng đông khách, ánh đèn lung linh mờ ảo bên hồ nhuốm dậy cảm giác mờ ám đến thần bí.
Gia Tuấn bước theo Nhâm Nhiễm, khu vực này có những quán bar nằm sâu tận trong hẻm, nhìn bên ngoài chỉ là ngôi nhà chật hẹp cũ kĩ, kiến trúc giản đơn, bước vào trong mới thấy một không gian hoàn toàn khác biệt. Có những quán được bố trí bởi hàng ghế sô pha dài được cách điệu rất nghệ thuật... Họ gặp được chỗ mình ưng ý liền nán lại một lúc. Một lúc sau, Gia Tuấn đượm men say, Nhâm Nhiễm vốn không biết uống rượu thì khỏi phải nói. Cô nắm chặt cánh tay của Gia Tuấn bước đi, thỉnh thoảng cũng loạng choạng suýt té, hai người bước đi trên đường mà cứ như đi trên mây.
"Quả nhiên anh đã thành hai lúa, không ngờ cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh phong phú đến thế. Trước đây ở Melbourne em chưa từng bước vào quán bar, bây giờ sao lại sành sỏi đến thế?"
"Có lúc đi cùng với đồng nghiệp, có lúc Chí Minh dắt em đến, hôm nay giới thiệu hết một lượt cho anh."
Gia Tuấn cười: "Trương Chí Minh đó đối xử với em tốt không?"
Nhâm Nhiễm cười đau khổ, với anh, cô có quá nhiều điều không chắc chắn và hoài nghi, cô không muốn Gia Tuấn bất an: "Khá tốt. Anh ta rất lịch sự, tỉ mỉ, biết tôn trọng và cảm thông người khác, không gượng ép mọi người."
"Những thứ này đâu giống cách tốt của một người yêu?"
"Cách tốt của người yêu bao gồm những gì?". Men say ngập đầu, Nhâm Nhiễm ngước nhìn anh, cười hỏi.
Gia Tuấn nhìn cô đăm đăm, họ quen thân nhau từ nhỏ, có khoảng thời gian gần ba năm họ còn sống chung dưới một mái nhà, cô dường như chưa bao giờ rời khỏi tầm nhìn của anh. Vậy nhưng, anh đau khổ phát hiện, cô không còn là cô bé ngây thơ, trong trắng và hoạt bát như xưa. Sự thay đổi này bắt nguồn từ lần trở về ấy, hay được tích lũy dần theo thời gian? Anh không biết. Nhưng lúc này, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn về phía anh như một bàn tay vô hình bóp nghẽn tim anh, anh nhói lòng.
Gần như bị nghẹt thở, mãi lâu sau anh mới lên tiếng: "Yêu em, đặt em ở vị trí quan trọng nhất, không muốn để bất kỳ việc nào làm tổn thương em, trân trọng em, hi vọng được mãi mãi bên em."
Nhâm Nhiễm bất ngờ, lòng đầy bất an và đau lòng, cô phá ra cười nghiêng ngả hòng đánh tan khó xử: "Anh Tuấn, em cứ nghĩ anh không tin những điều này."
"Nếu trước đây anh tỏ ra quá hà khắc thì chẳng qua chỉ vì sợ đã quá mềm mỏng, yếu đuối đến nực cười trước mặt kẻ khác."
"Sao em lại cười anh, anh Tuấn, điều anh nói đều rất tốt đẹp nhưng quá khó nắm bắt được. Những ưu điểm mà em đánh giá, có lẽ là vừa đủ để hai người sống tốt với nhau."
"Hạ thấp yêu cầu với đàn ông thì thật không nên."
Yêu cầu thấp bé thế cũng chưa chắc có thể thỏa mãn được, Nhâm Nhiễm gượng cười: "Trước đây anh luôn cười nhạo em trẻ con và viển vông xa rời thực tế. Bây giờ em thực dụng không phải là chuyện tốt sao?"
"Đây đâu phải là thực dụng, nói cho cùng thì..." Gia Tuấn lục lọi vốn từ, xòe tay ra, "chỉ là một kiểu thỏa hiệp với cuộc sống."
"Vậy cũng tốt chứ sao, nghe nói mọi người đều phải cúi đầu trước số phận, em không cần phải trả cái giá quá đắt đỏ đã hoàn tất được quá trình này, may mắn lắm đấy anh à."
Giọng cô nhỏ dần, ngọn gió trong đêm khuya lướt qua mặt cô, mái tóc tung bay hất vào mặt Gia Tuấn, anh không kiềm lòng được nữa, dừng vội bước chân hôn lên tóc cô, cô ngước đầu trong ngờ vực, môi anh rơi lên má cô rồi chuyển nhẹ nhàng lên đôi môi.
Men say được nụ hôn làm bừng tỉnh, cô bấn loạn đến mất khả năng cử động. Đến khi nụ hôn của Gia Tuấn ngày càng sâu, cô mới hoàn hồn cố sức giãy giụa khỏi anh.
"Anh Tuấn, anh say rồi."
"Anh không say", Gia Tuấn vẫn ôm chặt cô, "Anh vẫn luôn yêu em, Tiểu Nhiễm."
Lời tỏ tình quá đỗi bất ngờ và thẳng thắn khiến cô mất luôn cả vốn từ, lòng đầy rối bời.
"Trước khi anh về nước đã đề nghị Mẫn Nghi li hôn, cô ta đồng ý sẽ xem xét. Anh vốn dự định, đợi sau khi hoàn tất mọi thủ tục mới..."
Nhâm Nhiễm căng thẳng cắt ngang lời anh: "Không, đừng nói với em những điều này, em sẽ không xen vào hôn nhân của người khác, em..."
Cô hoàn toàn không biết nên nói tiếp điều gì, may mà chiếc di động đã cứu nguy, vội vã vùng khỏi tay anh, sờ loạn xạ trong túi xách một lúc lâu mới tìm được di động.
"Alo."
"Renee, anh đây." Trương Chí Minh gọi điện đến, "Xin lỗi, anh mới xong việc, em và bạn em bây giờ đang ở đâu, anh chạy qua đón."
Cô gần như không còn nhớ mình đang ở đâu, đang nói chuyện với ai, chỉ ngơ ngác "Ừ".
Trương Chí Minh đợi được một lúc lại gọi tên cô lần nữa cô mới bừng tỉnh, hoảng loạn trả lời. Anh bất chợt thấy buồn cười: "Renee, gặp lại bạn cũ vui đến mức uống quá chén rồi ư?"
"Đại khái là có hơi quá chén một chút, Chí Minh, khuya lắm rồi, anh không cần đến đón em nữa, anh Tuấn cũng chuẩn bị về khách sạn, em tự đón xe về, anh nghỉ ngơi sớm nhé."
"Cũng được, em chú ý an toàn, thay anh tạm biệt bạn em, bye."
Nhâm Nhiễm cúi đầu không dám nhìn Gia Tuấn, cô chặn vội taxi. Hai người về chung đường nên ngồi chung dãy sau trong im lặng, xe chạy đến nhà cô trước, cô vội xuống xe chạy một mạch lên lầu như đang bỏ trốn.
Men rượu khiến cô như nửa tỉnh nửa mơ, cô tắm xong leo lên giường khò đến sáng. Một buổi tối không ngon giấc, hôm sau là cuối tuần, cô ngủ đến mười giờ mới tỉnh nhưng hoàn toàn không thoải mái như những lần được ngủ nướng khác, chỗ huyệt thái dương nhức nhối kinh khủng, cô ôm đầu tựa giường ngồi dậy một lúc, chuyện xảy ra đêm qua được chiếu lại rõ nét từng tí một, cô bất giác hét to.
Đương nhiên, cô hoàn toàn trong thế bị động với nụ hôn đó và vùng ra ngay tức khắc, không hề làm bất cứ chuyện vượt rào trong cơn say, nhưng từ cái lúc bất ngờ gặp Kỳ Gia Thông trong khách sạn, cả đêm qua bỗng trở nên kì quái.
Cô đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, và có lẽ thời gian đã mài nhẵn mọi si tình thời thiếu nữ, cô âm thầm cảm ơn thượng đế đã khoan dung cho mình. Mặt khác, cô lại luống cuống bủn rủn trước nụ hôn bất ngờ như trời giáng của Gia Tuấn.
Gia Tuấn tỏ tình với cô là chuyện của thế kỉ trước, sau đó, cô tận mắt chứng kiến anh kết hôn, làm chồng và làm cha, từ khí khái hiên ngang, phong độ phơi phới cho đến khi suy sụp tinh thần rồi dần dần bình tĩnh, phấn chấn như xưa. Tuổi thơ và quá khứ thời niên thiếu của họ đã được lắng đọng theo thời gian. Nhâm Nhiễm cho rằng, hai người đều hiểu rõ, không thể nào có bất kỳ xao động nào. Đột nhiên nhận nụ hôn từ một người cô cho là anh em đã quá bất ngờ, đừng nói chi anh vẫn còn là chồng của Mẫn Nghi, chí ít cũng còn trên danh nghĩa.
Cô cũng chính thức có người yêu, anh ta dường như rất quan tâm và tôn trọng cô.
Ngón tay cô phủ kín đôi môi, ngơ ngác nhìn về bức tường phía trước. Không biết đã ngồi bao lâu, đột nhiên cô nhớ chuyến bay sáng nay về thành phố Z của Gia Tuấn liền vội vàng xuống giường, loạng choạng bước đến ghế sô pha lấy di động gọi vào khách sạn của Gia Tuấn, nhân viên khách sạn báo với cô anh đã trả phòng và rời khỏi.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ