Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 11
T
om thận trọng mở cửa, tay kia cố gắng giữ thăng bằng cái khay gỗ.
- Cô đã tỉnh dậy chưa, cô Maryann? - ông khẽ hỏi.
Từ cái giường đồ sộ không có tiếng trả lời. Ông lão rón rén bước vào phòng và đặt cái khay lên một chiếc bàn con. Không nhìn vào giường ông lão bước đến bên cửa sổ và kéo tấm rèm che ra. Ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi vào trong phòng. Ông đứng đó một lúc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở tít phía dưới kia, con sông East uốn lượn lên tới tận Hudson. Màu xanh sáng của công viên Gsacle Square nổi bật lên trên cái màu xám xịt của những toà nhà xung quanh đó. Ông nhìn theo một chiếc xe màu đen dài thượt đang rẽ vào cổng toà nhà Gracle Mansion. Ông lão liếc nhìn đồng hồ của mình. Đúng tám giờ. Ngài thị trưởng New York đi làm sớm. Ông quay người lại. Maryann đã thức dậy và đang ngắm nhìn ông lão, đầu vẫn còn ngã trên gối, bằng đôi mắt to nâu sẫm của mình. Cô chậm rãi vươn vai. Vai và đôi cánh tay khoẻ mạnh của cô nâu bóng.
- Good morning, cô Maryann! - ông lão nói và bước lại gần giường. Cô mỉm cười.
- Good morning! Mấy giờ rồi bác Tom?
- Tám giờ - ông lão trả lời và đặt cái khay lên giường trước mặt cô - đã đến giờ dậy rồi.
Cô nhăn mặt và ngồi dậy. Ông lão lấy cái áo ngủ bằng lụa trên cái ghế gần giường giơ ra cho cô luồn vào.
- Có gì ăn sáng đấy, bác Tom?
- Hôm nay là ngày ăn kiêng. Nước quả và cà phê.
- Nhưng mà tôi đói lắm - cô cãi lại.
- Cô hôm nay trông rất đẹp, cô Maryann à - ông lão nói - Cô có muốn giữ mãi thế không?
Maryann mỉm cười.
- Bác Tom, bác là một anh chàng tán tỉnh lõi đời.
Ông lão đáp lại nụ cười của cô.
- Bây giờ thì cô uống đi. Ngài martin đã bảo sẽ đến đón cô vào lúc mười giờ để đưa cô đến văn phòng.
Cô cầm lấy ly nước cam, uống chậm rãi.
- Chẳng lâu nữa đâu, rồi bác sẽ nắm cuộc đời tôi trong tay mất, bác Tom à.
- Tôi thì không đâu - ông lão trả lời và lắc cái đầu với bộ tóc đen xoăn tít đã điểm bạc - Nhưng tôi cũng còn muốn sống để xem ai sẽ làm điều đó.
Cô bật cười rồi uống cạn ly của mình.
- Có thư từ gì không?
- Tôi xuống xem ngay bây giờ, cô Maryann - ông lão quay người ra khỏi phòng và đóng cánh cửa sau lưng mình lại.
Cô hờ hững cầm tờ báo trên khay lên đọclướt qua. Vẫn những tin như mọi khi: cưỡng hiếp, đốt nhà, giết người và chiến tranh. Cô ngẩng lên khi bác Tom trở lại với một lá thư trên tay.
Cô đón lấy nó và vội vã xé ra.
- Của Michelle đây này - cô sung sướng kêu lên.
- Đúng vậy, thưa cô - ông lão nói mặc dù lúc đó ông cũng mới biết điều đó. Ông chỉ mong muốn được nhìn thấy cô hạnh phúc. Đối với ông cô là người đàn bà xinh đẹp nhất và đau khổ nhất trên đời này.
- Con bé thi học kỳ với số điểm đứng thứ hai trong lớp đấy nhé - cô vui vẻ nói - Nó không muốn đợi đến tháng sáu khi chúng ta nghỉ hè nữa đâu.
Một vẻ lạ lùng hiện trên khuôn mặt bác Tom.
- Chúng ta thực sự có thể đi du lịch được ư?
- Tôi muốn xem ai có thể ngăn cản được điều đó.
- Ngài Martin đã nói là hè này cô sẽ có nhiều việc lắm đấy.
- Quỷ tha ma bắt cái ngài Martin ấy đi - cô giận dữ nói - Hè năm ngoái lão đã làm hỏng hết kế hoạch của tôi rồi. Năm nay lão sẽ không đạt được điều đó đâu.
Lão đang đợi ở phòng khách, lúc cô từ cầu thang của ngôi nhà hai tầng đi xuống. Lão mỉm cười với cô.
- Good morning, Maryann!
- Good morning, anh Joker! Em hy vọng là đã không để anh phải đợi lâu.
Nụ cười của lão nở rộng ra.
- Anh đã chờ em từ bao lâu nay rồi. Một vài phút bây giờ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt lão.
- Chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi đấy nhé.
Lão gật đầu
- Thoả thuận là thoả thuận - cô nói.
- Đôi khi anh có cảm giác là em lạnh như băng.
- Không lạnh đâu, anh Joker - cô đáp lại - cái chuyện đó làm em chán ngán ớn đến tận cổ rồi.
- Cả đối với anh ư?
- Cả với anh. Anh còn nhớ chúng ta đã thoả thuận với nhau như thế nào không?
Lão lại gật đầu. Lão còn nhớ rõ.
Hôm đó lão đến nhà và Tom dẫn vào phòng khách. Cửa sổ lớn rộng cả bức tường đã được thay tấm kính mới, qua đó lão có thể nhìn thấy thành bể bơi. Chỉ có điều là bây giờ không còn đứa trẻ vầy nước ở đó nữa. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, lão quay lại.
Trong bộ đồ đen giản dị, cô đứng ở cửa. Mớ tóc vàng của cô óng ánh trong ánh sáng lung linh của buối sáng. Gương mặt cô hờ hững.
- Chào anh Joker! - cô nói không chìa tay ra cho lão.
- Maryann! - lão nói.
Cái nhìn của cô không rời mặt lão.
- Rất cám ơn cú điện thoại của anh.
- Điện thoại nào? - lão hỏi.
- Đừng giả vờ nữa, anh Joker! - cô bình thản đáp lại - Tôi nhận ra giọng của anh, mặc dù anh nói thầm.
Lão đi lại phía đi văng.
- Thế bây giờ cô định thế nào? - lão hỏi.
Cô nhún vai.
- Tôi chẳng biết nữa. Tôi sẽ đi làm, nếu tìm được chỗ nào đấy.
Mặt lão phản chiếu vẻ ngạc nhiên.
- Tôi tưởng là Ross đã cung cấp đầy đủ cho cô rồi chứ.
- Anh ấy không để lại cho tôi tí gì cả! - cô đáp không chút than vãn.
- Nhưng cô là vợ goá của hắn cơ mà - lão tiếp tục - Cô còn mặc cả đồ tang vì hắn nữa đây này.
- Tôi có thể là vợ goá của anh ấy nhưng tôi chưa hề làm vợ anh ấy - cô chữa lại - Và vì chuyện đó dính dáng đến chuyện thừa hưởng gia tài. Ngoài ra, không phải tôi mặc đồ đen vì anh ấy. Đó chỉ là màu tình cờ mà tôi có.
Lão mỉm cười.
- Đúng vậy.
Như mọi khi, nhưng như vậy vẫn làm lão ngạc nhiên, cô đi thằng ngay vào vấn đề của câu chuyện.
- Chắc chắn là anh đến đây không phải là để khen tôi xinh đẹp đến mức nào chứ. Tại sao anh lại đến đây?
- Những người khác lo lắng vì cô.
Đôi mắt cô trở nên kín đáo.
- Họ cần gì phải lo lắng. Tôi đã thu xếp ổn thoả vụ điều tra của bên toà án mà không hề tiết lộ một chút gì cả.
- Tuy vậy nhưng họ vẫn lo - lão tiếp - Họ sợ cô một ngày nào đó gặp chuyện rắc rối cuối cùng lại phun ra thì phiền.
- Tôi sẽ không làm thế đâu.
- Cái đó thì tôi biết. Nhưng những người khác lại không tin như vậy.
- Thế tôi phải làm gì để họ tin bây giờ?
- Trở về miền Đông với tôi. Chúng tôi tìm được một việc cho cô rồi.
- Việc gì vậy? - cô ngờ vực hỏi.
- Cô phải phụ trách một hãng người mẫu.
- Những người kia cảm thấy yên tâm hơn khi họ kiểm soát được cô
- Một hãng người mẫu ư? - Maryann hỏi - Tôi thì biết gì về chuyện đó.
Một nụ cười xuất hiện trên mặt lão.
- Thôi đừng ngây thơ như thế, Maria!
Cô trừng trừng nhìn lão.
- Thế nếu không về thì sao?
Joker rút trong túi ra một gói thuốc mời cô. Cô lắc đầu. Lão châm cho mình một điếu, đút lại vào túi rồi lấy ra môt tấm ảnh con, vứt lên bàn trước mặt cô.
Đó là bức ảnh một đứa trẻ đang chơi với cô bảo mẫu trên bãi cỏ.
- Ồ, Michelle đây mà - cô kêu lên giọng lạc đi vì sợ hãi.
Lão gật đầu.
- Cô đừng lo. Nó vẫn khoẻ mạnh. Chúng tôi nghĩ là cô rất muốn có bức ảnh này. Nó mới được chụp tuần trước ở Assowh.
Cô ngồi lặng đi một chút rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Và khi qua vai mình nói chuyện tiếp với lão thì giọng cô đã trở nên điềm đạm và nhẫn nhục.
- Không có cách nào khác để làm họ vừa lòng ư?
- Không có cách nào khác.
- Và nếu tôi nhận sẽ không có thêm điều kiện nào khác kèm theo chứ?
- Cô muốn nói cái gì vậy?
Cô quay lại nhìn lão với con mắt từng trãi của mình.
- Giờ đến lượt anh ngây thơ quá đấy.
Lão cảm thấy mặt mình nóng bừng.
- Không có thêm điều kiện nào khác cả - lão đáp - Nhưng mà cô không thể cấm được người đàn ông nuôi hy vọng đâu.
Cô thở dài.
- Thôi được - cô chấp nhận.
- Thoả thuận chứ? - lão hỏi lại.
Cô gật đầu.
- Tôi rất mừng, Maryann à - lão nói - Tôi vẫn tin tưởng là cô không đến nỗi bướng bĩnh lắm.
- Anh đừng gọi tôi là Maryann - cô nói - Cứ gọi tôi là Madame đi.