Số lần đọc/download: 614 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:54 +0700
Chương 47: Rốt Cục Mang Thai.
T
hời gian sau này Bạc Tể Xuyên bận rộn thật lâu, sắp tới tết nguyên đán, năm mới theo âm lịch cũng không còn xa, anh hy vọng có thể chấm dứt chuyện này trước tết âm lịch, như vậy đến lúc đó cả nhà có thể qua một năm thật tốt.
Một tháng sau, Bạc Tể Xuyên cùng Cố Vĩnh Dật cùng đi thủ đô, bên ngoài chỉ nói là tham gia hội nghị, mà chân chính phải làm cái gì, trừ bỏ bọn họ cùng Bạc Tranh ở ngoài ai cũng không biết.
Đương nhiên, Phương Tiểu Thư tự nhiên cũng biết chuyện, làm một cái thê nô đủ tư cách, Bạc Tể Xuyên có thể nói là đạt tiêu chuẩn cao nhất thế giới.
Cao Diệc Vĩ biết được Bạc Tể Xuyên rời khỏi thành phố Nghiêu Hải, lại xem kỹ một chút tình cảnh trước mắt của mình, có một điểm dự cảm đoán được sự tình khả năng cùng chính mình có quan hệ. Hắn không nghĩ tới động tác của Bạc Tể Xuyên nhanh như vậy, khẩn cấp như thế, tựa như Phương Tiệm Hồng năm đó vậy.
Hà Duyệt mẹ của Phương Tiểu Thư năm đó là cô giáo của một trường trung học, bà rất xinh đẹp ôn nhu, không nói nhiều lắm, đều đối xử bình đẳng với tất cả học sinh của mình, chưa bao giờ có bất kỳ thành kiến gì, bao gồm cả Cao Diệc Vĩ có gia cảnh bần hàn thành tích học tập lại kém bà cũng làm hết trách nhiệm.
Khi đó Cao Diệc Vĩ vẫn là một thiếu niên, nhìn cô giáo xinh đẹp dịu dàng của mình, trong lòng nảy sinh ra lòng yêu mến không quá bình thường.
Kỳ thật lại nói tiếp, Cao Diệc Vĩ chính mình đều không thể không thừa nhận mình có điểm tâm lý biến thái, dù sao một thiếu niên, đem lòng yêu cô giáo lớn hơn mình không ít tuổi, lại ẩn nhẫn mấy năm, thi đỗ vào đại học danh tiếng, toàn tâm toàn ý nghĩ ở bên cạnh cô giáo mình cả đời, này thấy thế nào đều có điểm kỳ quái. Nói nhẹ đi, điều này cũng phải gọi có tâm lý yêu mẹ.
Khi đó Hà Duyệt cũng không coi lời thổ lộ của Cao Diệc Vĩ là thật, Cao Diệc Vĩ tốt nghiệp trung học trước khi đi học đại học từng tỏ tình với bà, nhưng lúc ấy có rất nhiều người đang ôm bà, tất cả học sinh của bà đều nói hết với bà sự cảm kích cùng tình cảm ngưỡng mộ vì công ơn dạy dỗ, chỉ có lời "Thích" của Cao Diệc Vĩ là khác với mọi người, làm sao bà có thể phân biệt ra đâu? Huống chi, bà sớm cũng đã kết hôn.
Hà Duyệt là giáo viên ở trường học, nhưng chồng của bà cũng là đại ca xã hội đen có tiếng tăm lừng lẫy, thân phận của hắn làm cho cuộc sống cùng công tác của bà có rất nhiều điều không tiện, cho nên bà vẫn đều giấu diếm người ngoài chuyện mình đã kết hôn, liền ngay cả lúc trước mang thai Phương Tiểu Thư, cũng là xin nghỉ một năm nói là thân thể không thoải mái cần tĩnh dưỡng.
Mà sau khi bọn họ có đứa nhỏ, Hà Duyệt liền luôn luôn cố gắng thuyết phục Phương Tiệm Hồng buông tha cho xã hội đen, làm việc kinh doanh sạch sẽ, bà không hy vọng tương lai con gái mình cũng phải đeo bối cảnh âm u như vậy.
Phương Tiệm Hồng bị bà thuyết phục, lúc Phương Tiểu Thư sáu tuổi, cũng chính là sau khi Cao Diệc Vĩ đi học đại học, Phương Tiệm Hồng chính thức rời khỏi xã hội đen.
Cho nên, khi Cao Diệc Vĩ về đến thăm người thân vào kỳ nghỉ của năm thứ nhất, phải biết tin tức Hà Duyệt đã sớm kết hôn, hơn nữa chồng của bà vẫn từng là đại ca xã hội đen. Năm đó, hắn còn không đến hai mươi tuổi.
Cao Diệc Vĩ từng tại lăn lộn ngoài xã hội một đoạn thời gian, khi đó hắn còn rất nhỏ, thuần túy là tò mò cùng phản nghịch, thẳng đến gặp được Hà Duyệt hắn mới thu liễm. Hắn tự nhiên sẽ không xa lạ Phương Tiệm Hồng là loại người nào, trong nháy mắt hắn có một loại cảm giác bị phản bội, hắn rõ ràng nhớ rõ trước khi mình đi học đại học Hà Duyệt còn có vẻ mặt rất dịu dàng trước lời thổ lộ của mình, còn nói "Cô giáo cũng thích trò", như thế nào đột nhiên liền đã kết hôn nhiều năm?
Cao Diệc Vĩ không hề đi học đại học, hắn ngồi canh giữ ở cửa trường học chờ đợi Hà Duyệt, rốt cục có một lần đợi được bà trên đường tan học.
Đối với cảm tình cùng ý tưởng sâu nặng điên cuồng của Cao Diệc Vĩ, Hà Duyệt sợ ngây người, hơn nữa một ngụm từ chối, bà cực kỳ chán ghét cùng kháng cự với sự dây dưa của hắn, nhìn thấy hắn thật giống như nhìn thấy mãnh thú tránh như rắn rết, sau đó lại trực tiếp làm cho Phương Tiệm Hồng mỗi ngày đi đón bà tan tầm.
Nhưng thật ra bà không nói ra nguyên nhân làm cho Phương Tiệm Hồng đón mình sau giờ làm, đại khái là muốn cho Cao Diệc Vĩ một cơ hội "Sống sót" đi, nhưng Cao Diệc Vĩ căn bản là không quan tâm.
Cao Diệc Vĩ lần lượt cười lạnh nhìn Hà Duyệt ngồi trên xe của Phương Tiệm Hồng rời đi, oán hận trong lòng ngày càng tăng thêm, thúc giục hắn cuối cùng đi lên con đường không thể quay về.
Đó là mùa đông làm cho người ta vĩnh viễn không thể quên được, Cao Diệc Vĩ gia nhập hội Tu Hành từng có mối thù hận lớn nhất cùng Phương Tiệm Hồng, hơn nữa dùng hai năm đi đến vị trí đàn em được tín nhiệm nhất của đại ca hội Tu Hành, mang theo đàn em thừa dịp thời điểm ý thức của Phương Tiệm Hồng mỏng yếu nhất, giết chết tất cả người trong nhà họ Phương cùng với Hà Duyệt. Thời điểm kia hắn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Cao Diệc Vĩ vĩnh viễn quên không được khi hắn nổ súng về phía Hà Duyệt Phương Tiệm Hồng lao ra chắn đạn cho bà, nếu không là như thế này hắn ta cũng sẽ không chết ở nơi nào, lấy thế lực phía sau của hắn cùng sự bảo vệ của đàn em, vốn hắn có thể thoát đi, nhưng hắn vì cứu Hà Duyệt mà tử vong.
Đại ca đã chết, nanh vuốt rắn mất đầu tự nhiên hỗn loạn, mà Hà Duyệt mất đi chồng cũng không thể chấp nhận những việc này, tại bên trong một mảnh rối ren vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Cao Diệc Vĩ cũng không nghĩ tới trong trang chiến đấu không có ai muốn nhớ lại đó sẽ có người sống sót, thẳng đến mười mấy năm sau hắn đã thành công, bắt đến người nằm vùng ngày thường rất được mình tín nhiệm xưng huynh gọi đệ.
Hà Thư Vũ cũng là chết ở trong tay hắn, hắn tra xét thông tin ghi chép của Hà Thư Vũ, trừ bỏ có chút mục tiêu hư hư thực thực của cảnh sát, không còn có những người khác. Cao Diệc Vĩ vốn tưởng rằng người này đã muốn là người cuối cùng, lại không dự đoán được còn có thể tình cờ gặp Phương Tiểu Thư.
Sức sống của người nhà họ Phương thật sự quá mạnh mẽ, dĩ nhiên sống nhiều năm như vậy dưới mí mắt của hắn, Cao Diệc Vĩ cũng không biết chính mình là nên khóc hay nên cười, dù sao giờ phút này, hắn không có dục vọng lại đi giết chết một cô gái như vậy, kỳ thật nếu không có chuyện Hà Thư Vũ lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, làm hắn thật sự đau lòng, nhớ lại cảm giác bị Hà Duyệt "Phản bội", hắn cũng sẽ không giết chết hắn.
Mà nay, Bạc Tể Xuyên muốn làm cái gì hắn lại rõ ràng hơn bất cứ ai, hắn không ngăn cản được, cũng không muốn ngăn cản, hắn đã sớm nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như vậy, hắn vẫn đang chờ đợi ngày này đã đến, thời tiết bây giờ lại không tệ lắm, mùa đông năm nay liền giống như mùa đông năm ấy làm cho người ta muốn làm một chút chuyện tội lỗi không hợp với thời tiết, chẳng qua lần này hắn đã muốn học xong kiềm chế sự xao động cùng cuồng nhiệt trong máu huyết của mình như thế nào.
Bạc Tể Xuyên đại khái đi họp nửa tháng, hôm nay là hơn một tháng sau ngày bọn họ làm lành sau lần cãi nhau ngày trước, tiếp qua vài ngày liền tròn hai tháng.
Hai tháng này, cuộc sống của Phương Tiểu Thư ở nhà họ Bạc coi như tự tại, Bạc Tranh cũng không nói đến chuyện không thể sinh đẻ, Nhan Nhã cũng không nhắc lại chuyện có cháu, Bạc Yến Thần được nghỉ đông về nhà nghỉ ngơi, trong nhà hơn một người thanh niên có tinh thần phấn chấn, không khí cũng coi như hài hòa.
Một ngày này, Phương Tiểu Thư vốn đang đi làm bình thường, lại bỗng nhiên cảm giác được một trận co rút đau đớn dưới bụng, vì thế cô vội vàng lấy ra thuốc đau dạ dày luôn mang theo người muốn uống, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới là thuốc ba phần độc, mỗi lần bụng đau đều uống thuốc, có thể hay không làm cho tỷ lệ mang thai của mình càng thấp?
Phương Tiểu Thư chịu đựng cắn cắn môi, chậm rãi để xuống thuốc đau dạ dày, cầm lấy áo khoác vất vả đứng lên, thật có lỗi nói với Tương Nhạc ngồi đối diện: "Ngượng ngùng tiểu Nhạc, bụng của tôi không quá thoải mái, đi trước trong chốc lát."
Tương Nhạc vội hỏi: "Không thoải mái? Vậy nhanh đi đến bệnh viện nhìn xem đi, gần nhất Bạc thư ký không ở đây, ở đây cũng không có việc gì, không có quan hệ."
Phương Tiểu Thư gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt rời khỏi văn phòng.
Tốc độ đi xuống tầng của cô rất chậm, người đi ngang qua tò mò nhìn cô một cái, cũng không nói thêm cái gì, đồng sự có vẻ hiền dịu còn giúp đỡ cô một đoạn đường.
Phương Tiểu Thư đi ra cửa lớn vô cùng cảm kích cảm ơn đối phương, đến trên đường gọi xe taxi phải đi bệnh viện.
Cô cũng không đi khám dạ dày, mà trực tiếp đi đến phòng của nữ bác sĩ giúp cô làm chẩn đoán lần trước, hỏi chính mình uống thuốc đau dạ dày có làm cho thân thể mình không tốt hay không.
Nữ bác sĩ thấy cô vô cùng đau đớn, từ trong ngăn kéo lấy ra táo đỏ pha nước cho cô ấm bụng, Phương Tiểu Thư uống vào một cốc, quả nhiên có cảm giác tốt lắm một chút, vì thế cô lại uống một cốc nữa, lẳng lặng tựa vào trên giường bệnh ấn bụng của mình.
"Bạc tiên sinh như thế nào không cùng cô đến nha?" Nữ bác sĩ đã muốn biết chuyện vợ chồng bọn họ thẳng thắn với nhau, phía trước Bạc Tể Xuyên cũng cùng cô đến làm một ít trị liệu cùng lấy thuốc, bà cũng coi như quen thuộc với đôi vợ chồng trẻ này, cho nên cũng không ngại ngùng.
Phương Tiểu Thư để cốc xuống suy yếu cười nói: "Anh ấy đi thủ đô họp, phỏng chừng cuối tháng mới có thể trở về."
Nữ bác sĩ thở dài, gật gật đầu: "Bọn họ làm công tác này muốn bận bịu đến đó là thực sự rất bận rộn, bằng không ngược lại sẽ bị người khác nói linh tinh."
Phương Tiểu Thư tùy ý "Ừ" một tiếng, chán đến chết nhìn chằm chằm cái chén ngẩn người, lúc này nữ bác sĩ bỗng nhiên nói câu nói, làm cho cô vô cùng sững sờ ngẩn ngơ, bà nói: "Ôi chao? Như thế nào tôi cảm thấy cô béo hơn so với vài ngày trước?"
Phương Tiểu Thư ngơ ngác sờ sờ mặt, lúng túng nói: "Có sao?" Tay cô đang đặt trên dạ dày rời đến trên bụng, hình như thực sự béo hơn một chút.
Ánh mắt của nữ bác sĩ thực độc, lần này cách hơn hai tháng từ lần đầu tiên Phương Tiểu Thư kiểm tra ra không thể thụ thai, kinh nguyệt của Phương Tiểu Thư vẫn là chưa có tới, nữ bác sĩ biết được lập tức lại làm kiểm tra cho cô, được đến kết quả làm hai người vô cùng ngoài ý muốn.
"Tôi mang thai sao?!" Phương Tiểu Thư không thể tin nổi nhìn nữ bác sĩ, "Không phải nói... Tôi rất khó mang thai sao?"
Vẻ mặt nữ bác sĩ tràn ngập ý cười: "Là rất khó, xem ra là trị liệu có tác dụng, Bạc tiên sinh cũng rất ra sức, hiện tại thai nhi tuy không phải thực ổn định, nhưng cuối cùng là mang thai, may mắn buổi sáng cô không uống bậy thuốc dạ dày!"
Phương Tiểu Thư bị nữ bác sĩ câu "Bạc tiên sinh cũng rất ra sức" kia nói được mặt đỏ tai hồng, anh ra sức cái gì nha, trừ bỏ lần đó tại khu biệt thự Lục Hải làm được có vẻ làm càn, về sau anh đều đang bận, có đôi khi trở về muốn ý đồ gây rối cũng là rất vội vàng, làm được đều có vẻ vội vàng.
Khóe miệng của Phương Tiểu Thư không kìm lòng được nhếch lên, mặt nóng cô không nhịn được nâng tay bưng kín hai má, cúi đầu cười nói: "Là thật vậy chăng? Ngài xác định sao? Sẽ không phải là chuẩn đoán sai đi?"
"Sẽ không." Nữ bác sĩ một ngụm cam đoan nói, "Tôi xem phụ khoa nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ không ra sai lầm, cô cứ yên tâm đi."
Phương Tiểu Thư cực kỳ vui mừng đứng lên, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi đi gọi điện thoại!"
Nữ bác sĩ vui mừng nhìn cô: "Ừ, mau đi đi, đem tin tức tốt này nói cho Bạc tiên sinh, làm cho hắn cũng vui vẻ."
Phương Tiểu Thư liên tục gật đầu, sắc mặt hàng năm lạnh nhạt treo lên nụ cười sáng lạn, nhưng lại làm cho nữ bác sĩ nhất thời nhìn đui mù, không khỏi ở trong lòng thở dài, quả nhiên là trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho, cô gái xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có người đàn ông tốt như Bạc tiên sinh mới xứng đôi.
Phương Tiểu Thư kích động cầm di động đến phòng bên ngoài gọi điện cho Bạc Tể Xuyên, điện thoại không vang vài tiếng Bạc Tể Xuyên liền nghe máy, chỗ anh bên kia hơi ầm ỹ, hình như là đang ở bên ngoài, anh nghe điện thoại liền nói: "Tiểu Thư? Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Bình thường trong thời gian anh công tác cô rất ít gọi điện thoại cho anh, bây giờ lại gọi đến trong thời gian này, tất nhiên là có chuyện quan trọng gì đó.
Từ sau khi bọn họ làm lành, Phương Tiểu Thư đã muốn rất ít có dục vọng muốn khống chế anh mãnh liệt như vậy, cuộc điện thoại này làm cho Bạc Tể Xuyên không thể không dâng lên một tia sầu lo, chẳng lẽ là Cao Diệc Vĩ thừa dịp anh không ở nhà có động tĩnh gì? Theo lý thuyết không nên, trước khi anh rời đi đã nói riêng cùng Bạc Tranh, Bạc Tranh anh là hoàn toàn yên tâm, Phương Tiểu Thư hẳn là không có việc gì mới đúng.
Sự lo lắng của Bạc Tể Xuyên hiển nhiên là dư thừa, Bạc Tranh còn lớn tuổi hơn hắn thật nhiều đâu, tại trên loại chuyện này làm sao có thể thua anh được? Cao Diệc Vĩ tự nhiên không thể tới gần người Phương Tiểu Thư, hôm nay Phương Tiểu Thư gọi cuộc điện thoại này, nhưng là muốn cho anh một sự kinh hỉ.
"Cái kia, em..." Phương Tiểu Thư có điểm không biết nên nói như thế nào, giọng nói hơi run run, ấp a ấp úng sau một lúc lâu, mới vô cùng e lệ nói, "Tể Xuyên, em, em mang thai..."
"Nha...Ừ?!" Bạc Tể Xuyên ngay từ đầu chính là theo bản năng ứng trả lời cô, nhưng sau khi phản ứng lại cô nói cái gì không nhịn được kinh hãi, phóng viên đang ở quanh người anh làm phỏng vấn thấy mặt anh lộ ra sắc mặt kinh dị không khỏi có chút tò mò, Bạc Tể Xuyên lập tức né tránh đám người, chuyển tới địa phương im lặng dò hỏi Phương Tiểu Thư, "Em nói cái gì? Mang thai? Thật sự sao???"
Tay Phương Tiểu Thư không tự giác nhẹ nhàng vạch trên tường, tâm tình cũng không biết là kích động nhiều một chút vẫn là vui sướng nhiều một chút, tóm lại hiện tại cô rất không bình tĩnh, liền giọng nói đều hơi khàn khàn: "... Là bác sĩ nói, em cũng không biết, chắc là thật sự..." Nói xong lời này Phương Tiểu Thư liền nhận ra chính mình nói năng lộn xộn, hít sâu, nói một lần nữa, "Là thật, em thực sự có thai rồi."
"Anh lập tức trở về." Bạc Tể Xuyên đang họp ở thủ đô lập tức cắt bỏ quyết định, sau khi trấn an Phương Tiểu Thư tâm tình khẩn trương lập tức bắt đầu an bài lại hành trình của mình, lấy tốc độ nhanh nhất đã xong công việc của mình tại thủ đô, trong vòng 3 ngày liền chạy về thành phố Nghiêu Hải.
Vừa xuống máy bay, Bạc Tể Xuyên liền lập tức lái xe từ bãi đỗ xe ở sân bay chạy nhanh về nhà, bây giờ là hơn tám giờ tối, Phương Tiểu Thư hẳn là đang ở nhà mới đúng, anh không gọi điện trước cho cô, định cho cô một sự kinh hỉ.
Bạc Tể Xuyên ở trên đường về nhà đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, thấy một bó hoa hồng màu hồng phấn vừa nở, bộ dáng kiều diễm quyến rũ đó thật giống như Phương Tiểu Thư, vì thế anh không hề do dự dừng xe mua bó hoa đó về nhà.
Phía sau Phương Tiểu Thư đã muốn ăn cơm xong nằm ở trên giường xem tivi, Bạc Tể Xuyên đã muốn đi ra ngoài hơn nửa tháng, thời gian cô một mình trông phòng lại vượt qua nửa tháng. Ở thành phố Nghiêu Hải, Bạc Tể Xuyên cũng từng bởi vì bận mà đêm không về nhà qua một thời gian, cô biết anh đều là vì giải quyết chuyện tình của nhà cô, một điểm cũng không dám thầm oán anh, nhưng trong đầu lại vẫn là tịch mịch đều tràn ra dấm chua.
Nhưng cô như thế nào đều không thể tưởng được, Bạc Tể Xuyên sẽ trước tiên trở về, còn đang cầm một bó hoa màu hồng phấn xinh đẹp.
Anh mặc một bộ ple màu đen nghiêm túc, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đeo kính mắt viền vàng, hoàn toàn là bộ dáng của học giả phong độ áo mũ chỉnh tề, nhìn qua có tính kỷ luật rất mạnh, trên người tràn đầy hơi thở quy tắc.
Chính là, bó hoa hồng màu hồng phấn lại làm cho khí chất nguyên bản trên người anh không còn sót lại chút gì, đôi mắt hoa đào bị kính mắt che đó càng bị đóa hoa kiều diễm làm nổi bật, nhìn xem Phương Tiểu Thư không khỏi cười.
Bạc Tể Xuyên hơi xấu hổ đóng cửa, để cặp tài liệu đến trên cửa tủ đứng, đông cứng hỏi: "Em cười cái gì?"
Phương Tiểu Thư dựa vào đầu giường, nằm ở giữa giường lớn, một đầu tóc đen rối tung trên gối đầu, làm nổi bật gương mặt của cô càng trở nên quyến rũ động lòng người, nốt ruồi dưới mắt trái thêm tóc đen mềm mại cùng làn da trắng nõn của cô, có một loại cảm giác vừa sạch sẽ lại dụ hoặc.
"Bạc Tể Xuyên, anh có biết ý nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn là cái gì sao?" Phương Tiểu Thư thấy anh cắm hoa vào trong bình hoa, cởi áo khoác xoay người đi về phía cô, liền nhìn anh nghiêng người ngồi vào bên giường lên tiếng hỏi.
Bạc Tể Xuyên suy tư một chút, anh một chút đều không am hiểu mấy thứ này, suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được, vì thế đành phải đứng dậy nằm nghiêng đến bên người cô, ôm chặt cô gái tự giác tiến vào lòng anh, khiêm tốn hỏi: "Có ý nghĩa gì vậy?"
Phương Tiểu Thư nghe anh hỏi như vậy cười đến càng vui vẻ, vẻ mặt đắc ý nói: "Em chỉ biết anh không biết ý nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn, bằng không khẳng định anh sẽ không mua nó!"
"Rốt cuộc là cái gì?" Bạc Tể Xuyên có một loại dự cảm không tốt.
Phương Tiểu Thư hôn một chút khuôn mặt của anh, trên mặt anh còn mang theo hơi lạnh vào mùa đông, cô đau lòng nâng lên bàn tay ấm áp của cô giúp anh sờ sờ mặt lại ấm áp tay, đem tay anh gắt gao bao vây tại trong bàn tay nhỏ bé của mình, dịu dàng nói: "Đây là lần đầu tiên anh đưa hoa cho em, mặc dù có điểm sai lầm, nhưng em còn thực sự rất vui vẻ, cám ơn anh Tể Xuyên."
Bạc Tể Xuyên ho khan một tiếng, lông mi nhẹ nhàng run run, nói sang chuyện khác nói: "Cho nên đâu, rốt cuộc ý nghĩa là gì vậy?"
Khóe miệng của Phương Tiểu Thư nhếch lên một chút ý cười quỷ dị, nhẹ hẫng nói: "Hoa ngữ của hoa hồng màu hồng phấn là, em muốn gả cho anh."
"........." Anh thật sự là tự làm tự chịu.