Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 16
M
ình vẫn đang mơ. Osanai nghĩ, nhưng không thể chỉ vì đó là mơ mà xem nhẹ mọi sự được. Tiềm thức hắn tự ra lệnh cho bản thân phải chủ động kiểm soát mọi thứ.
Nhưng phải chăng trong mơ hắn chỉ có một mình? Osanai cảm giác như vậy. Bởi trên người vẫn mặc phục trang samurai, hắn biết mình chưa thể thoát khỏi giấc mơ này. Thanh kiếm còn ở trên tay hắn. Chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn rút kiếm ra khỏi bao? Thanh kiếm không dính máu. Có vẻ như một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua, nhưng trong ký ức hắn chỉ tồn tại những lỗ hổng. Có khả năng hắn vừa mơ mình đã thức giấc.
Tay kiếm sĩ trẻ tuổi thức giấc trên giường. Trong phòng có hai chiếc giường kê sát nhau, thiết bị PT nằm ngay cạnh. Ánh sáng lờ mờ bao phủ căn phòng. Đây là phòng trị liệu, nhưng hắn biết căn phòng này qua giấc mơ của một người khác. Là giấc mơ của Paprika. Đây là phòng ngủ trong căn hộ của Chiba Atsuko, là căn phòng cô ta sử dụng để chữa trị cho bệnh nhân.
Osanai chỉ tồn tại trong giấc mơ, không có cảm giác liên hệ gì với thực tế. Vậy mà khung cảnh xung quanh hắn, sự tồn tại của những dụng cụ kia đều rất thật. Có cả chuyện như vậy ư? Nhưng do vẫn ở trong mơ, Osanai không thể nghĩ sâu hơn được. Hắn bò ra khỏi giường với một sự mệt nhọc chẳng hề ra dáng samurai.
Một giọng nói văng vẳng từ căn phòng kế bên. Là giọng đàn ông. Phòng bên cạnh phòng ngủ chắc hẳn là phòng khách. Chiba Atsuko mời đàn ông đến nhà, đã vậy còn nói chuyện thân mật với hắn ta ư? Osanai run lên vì ghen tuông. Hắn nghiêng người, dựa vào bức tường cạnh cửa, nhìn ra phòng khách qua kẽ hở và dỏng tai lên nghe ngóng.
“Nhưng con hổ đó không hề tấn công tôi. Nó rúc vào người tôi thân thiết như người bạn cũ. Đã vậy còn gừ gừ ra chiều thỏa mãn lắm.”
Là người quản lý cấp cao tên Noda. Hắn vừa nói vừa tròn mắt nhìn mọi người trong phòng, Chiba Atsuko, Tokita Kousaku, Viện trưởng Shima Toratarou và hai người đàn ông lạ mặt. Nhưng tại sao sự tồn tại của họ lại rõ ràng và ngôn từ lại rành mạch được đến thế? Cứ như thể họ đang tồn tại trong hiện thực vậy.
“Theo lẽ thường, một chuyện như vậy không thể xảy ra được. Một con hổ đang hăng máu tấn công đám đông, làm sao trong tức khắc lại đi thân thiện với người được? Khi vuốt bộ lông dựng lên như kim châm của nó, tôi chắc chắn được một điều. Đây ắt hẳn là một giấc mơ, hoặc nếu không phải vậy thì con hổ đã bước ra từ trong giấc mơ, là người bạn thân Toratake Takao của tôi trong hình dạng con hổ.”
Noda trở về từ chuyến công tác, ngay lập tức lao đến căn hộ của Atsuko và tập hợp mọi người lại. Konakawa không đến được vì bận việc ở Sở, nên Thanh tra Yamaji đi thay ông. Tokita và Shima đã hồi phục hoàn toàn, Morita và Saka không còn phải trông chừng họ nữa.
“Sau đó đột nhiên con hổ biến mất. Tôi cứ hét mãi, ‘Biến đi, biến đi! Biến vào trong mơ đi!’, có khi đó chỉ là mơ, hoặc tôi đã hét lên thật. Nanba lúc đó ngồi kế bên tôi, cậu ấy cũng nhìn thấy con hổ biến mất, nhưng không ngốc tới độ trình báo hết với cảnh sát để bị chê cười là đồ hoang tưởng. Sau đó thì mọi người đọc báo cũng biết đấy, chuyện lùm xùm hết cả lên. Cảnh sát, cứu hỏa, đội săn bắn tìm khắp mấy rặng núi, nhưng tất nhiên không thấy con hổ nào cả. Vấn đề ở chỗ, hai mạng người rành rành đã đi tong, bao nhiêu người nữa cũng bị thương. Không thể đổ vấy cho hiện tượng hoang tưởng tập thể được, đến giờ người ta vẫn tin chắc ở khu đó có hổ, canh giữ cẩn mật lắm.”
“Thế thì chẳng khác nào vụ con búp bê ở nhà hàng hôm trước”, mắt Yamaji lóe lên như thể đang cố thấu hiểu gốc rễ của sự việc, gắng hết sức để duy trì khả năng lý luận logic của một thám tử điều tra. “Một vật thể bước ra từ trong mơ, đương nhiên không tồn tại thật nên nó biến mất là đúng rồi, nhưng vẫn có người chết và bị thương đấy thôi. Vậy là sao mới được chứ?”
Yamaji hỏi, nhưng đến Atsuko cũng không biết được. Kẻ cả có trả lời đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ lại là một phỏng đoán mập mờ về tiềm năng vô tận của giấc mơ. Dù những vật đó chỉ tồn tại trong mơ, chúng hoàn toàn có thể giết và làm người khác bị thương.
“Là lỗi của tôi”, Tokita Kousaku nãy giờ lấy tay ôm mặt, bỗng thốt lên mệt mỏi. “Đáng lẽ không được làm ra cái thứ ngu xuẩn ấy. Tôi còn bất cẩn, chưa kịp cài mã bảo vệ cho nó. Thất bại rồi. Tôi không có tư cách gì tự nhận mình là một nhà khoa học.”
Mọi người im lặng, không ai có thể biện hộ hay an ủi Tokita. Anh ta lại càng thêm trách cứ bản thân, cứ vậy ngọ nguậy liên hồi trên ghế. “Tôi chưa hề tính đến hậu quả, chỉ biết chăm chăm đắm mình vào phát minh của bản thân. Đúng rồi”, anh quay sang nhìn Atsuko ngồi ghế bên cạnh và chầm chậm chìa bàn tay chắc nịch của mình ra. “Tôi sẽ đập hết mấy chiếc DC Mini đó. Cô đưa hết chúng cho tôi đi, ít nhất mấy cái chúng ta đang có, tôi sẽ đập hết.”
“G-gượm đã”, Yamaji cuống quýt, nhấp nhổm trên ghế. “Tôi hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng kẻ địch vẫn còn giữ DC Mini. Nếu giờ ngồi đây nhìn anh Tokita phá hết mấy chiếc DC Mini, mà rủi thay về sau có chuyện gì đáng tiếc xảy ra, tôi mới là người sẽ bị khiển trách.”
“Có lý đấy”, Noda nói thêm vào. “Ít nhất anh cũng thử trình bày riêng với Tổng thanh tra cái đã.”
“Cũng được, miễn sao sự tồn tại của DC Mini không làm hiệu ứng phụ mạnh lên”, Tokita lại rên rỉ.
“Nhưng kể cả khi hủy hết DC Mini của chúng ta đi”, Shima Toratarou mệt nhọc nói, ánh mắt không còn chút tinh thần nào, ”miễn kẻ địch vẫn còn có trong tay thiết bị đó, tối nào chúng cũng sẽ xâm nhập vào giấc mơ của chúng ta. Tôi sắp chịu không nổi nữa rồi. Đêm qua vừa bị Osanai hành lên hành xuống.”
Hẳn ông đang đề cập tới chuyện bị cấp dưới sỉ nhục, cả thân bị chôn dưới đất, chỉ độc cái đầu trồi lên, cứ vậy đào đường quanh công viên như con chuột chũi.
“Chúng ta chỉ có thể đoạt lại DC Mini từ trong mơ thôi. Dù tôi nghĩ chúng không còn dùng thiết bị đó nữa”, Atsuko động viên Shima yếu đuối, “Nhưng mong Viện trưởng cố kiên nhẫn thêm một chút. Tôi lúc nào cũng ở bên bảo vệ Viện trưởng mà, như đêm qua ấy.”
“Phải, phải. Cô vẫn chiến đấu rất kiên cường”, Shima xót xa. Trong giây phút ấy, gương mặt ông như khắc khổ thêm.
Noda và Tokita gật đầu với Atsuko, đồng cảm với người bạn đồng hành cùng chia sẻ một giấc mơ. Cả hai người dù không xuất hiện trong giấc mơ, cũng đã chứng kiến những cuộc đấu giữa cô và kẻ địch hằng đêm.
“Tổng thanh tra có kể, đêm qua anh ấy cũng có một trận đối đầu ra trò với Inui Seijirou”, Yamaji cười gượng. “Xin lỗi, cũng chẳng phải chuyện gì đáng cười.”
“Ý anh là hồi sau đó”, Atsuko gật đầu với Shima.
“Hình như là khung cảnh đêm Giao thừa. Osanai thấy cảnh sát nên chạy, chẳng ngờ chạy về nhà, đến tiền sành lại thấy Inui Seijirou ngồi đó”, Shima lo lắng. “Nhưng tiền sảnh ấy cũng là một phần trong giấc mơ của Osanai, nên đương nhiên khung cảnh cũng phải lạ lẫm.”
“Tôi chưa thấy đoạn đó”, Tokita lo lắng. “Anh Konakawa không biết có đấu lại được Inui không?”
“Chắc không sao đâu, Konakawa mà”, Noda nói, như thể muốn phủ định sự e ngại, rằng nếu đối thủ của Inui không phải Konakawa mà là chính ông, Noda cũng sẽ chẳng biết phải làm sao. “Chúng ta đang ở thế tấn công mà.”
“Sau đó Osanai lại biến thành một tay samurai trẻ tuổi”, Shima Toratarou tiếp tục. “Tôi và Paprika cũng xuất hiện trong trang phục của thời ấy. Lúc hắn rút kiếm ra, tôi hơi giật mình. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ Tổng thanh tra và Inui cũng đang đối đầu với nhau.”
“Đúng vậy, tôi đã rút kiếm ra.”
Một giọng nói trống rỗng vô hồn từ đâu vẳng tới. Mọi người lặng im như tờ, đờ người vì sợ hãi. Ube đứng lên và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ.
“Có người ở đó!”
“Ai vậy?”, Yamaji đứng dậy. Trực giác mách bảo có điều chẳng lành, anh ta lại kêu lên. “Ai đang đứng đó? Mau ra đây!”
Cánh cửa chầm chậm hé mở. Sáu người trong phòng khách quên cả thở. Osanai Morio trong phục trang samurai mệt nhọc dựa vào cửa, thanh kiếm trong tay. Những đường nét xung quanh vóc dáng hắn mờ mờ ảo ảo. Đôi mắt hắn vô hồn ảm đạm, trong ánh nhìn thoáng vẻ thù hận. Osanai không thực sự tồn tại trong hiện thực, sự xuất hiện quái gở của hắn xuyên thấu tiềm thức của sáu người. Hắn đẹp ngạt thở, như thể một nhân vật bước ra từ bức họa của một cuốn tiểu thuyết dã sử. Chứng kiến sự mê hoặc ấy, bất kỳ ai cũng cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề.
“Hắn bước ra từ giấc mơ đêm qua đấy!”, Atsuko đứng dậy, di chuyển vào bếp. Chỗ ngồi ban nãy của cô gần với Osanai nhất.
“Biến đi, biến đi!”, Tokita nhớ lại câu chuyện Noda mới kể ban nãy, hét toáng lên, đứng dậy che chắn cho Atsuko với thân hình đồ sộ của bản thân. “Mày không có thật! Biến mau, cút khỏi đây đi!”
Tay kiếm sĩ trẻ nhếch mép cười, sau đó lầm bầm như thể nói mớ. “Sau khi ta rút kiếm ra. Trong tay ta. Phải dậy. Khi ta tỉnh dậy, Tokita Kousaku. Miso. Vòi rượu. Ta. Thông dâm ư? Con quỷ ngồi trên ghế trắng, con quỷ trên ghế vàng. Đồ ngu.”
Osanai khập khiễng bước về phía Tokita, kiếm chĩa thẳng tầm mắt anh. Ube chĩa súng vào tay kiếm sĩ, bối rối quay sang hỏi cấp trên, “Sếp ơi, làm gì bây giờ?”
“Có bắn chắc hắn cũng không chết được ngoài đời đâu”, Yamaji ngập ngừng. “Nhưng liệu hắn có chịu ảnh hưởng gì không?”
Osanai vung kiếm qua đầu Tokita.
“Biến đi!”, anh hoảng sợ co người lại.
“Anh mau bắn đi!”, Atsuko thét lên. “Không ảnh hưởng gì đến ngoài đời đâu!”
“Bắn!”
Linh tính mách bảo Osanai chuẩn bị bổ kiếm xuống, Ube bóp cò súng.
Thân hình tên kiếm sĩ trẻ giật này lên, tia máu đỏ vọt ra từ ngực hắn. Thanh kiếm lơ lửng trong không trung và rơi xuống. Gương mặt đẹp như tượng tạc của Osanai méo xệch đi vì đau đớn, tóc hắn rối bù. Bộ dạng hắn lúc này rất xốc xếch, nhìn như thể nhân vật trong tranh vẽ màu keo. Nhưng vẻ điển trai của hắn lúc này làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngộp thở, Osanai đẹp tới mức khó lòng nào tưởng tượng được hắn là một tạo vật của thế giới này. Những bước chân lảo đảo của hắn trông như điệu vũ đầy màu sắc của Tử thần. Tiếng rên đau đớn run rẩy bật thốt từ đôi môi hắn, dòng máu đỏ tươi rỉ ra nơi khóe miệng, đôi mắt tắt dần sự sống đăm đăm nhìn vào khoảng không, tất thảy đều là biểu trưng cho vẻ đẹp của cái chết. Khoảnh khắc hắn gục xuống nền nhà, mặt úp xuống, Osanai biến mất.
“A”, mắt hắn mờ đi, cả người rệu rã như sắp gục. Osanai vội vã ngồi thẳng trên ghế. Hắn đang ở văn phòng Viện phó trong Viện Nghiên cứu Tâm thần học, ngồi trước bàn của Inui. Hắn đang trò chuyện với ngài về vấn đề Hội đồng quản trị. Inui không hiểu sao nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên cực độ.
“Xin lỗi Viện phó, tôi hơi chóng mặt. Dạo này không ngủ được nên… Nhất là tối hôm qua, Viện phó biết rồi đấy.” Hai người cùng mơ một giấc nên không việc gì phải giải thích thêm. Osanai bắt đầu nói lí nhí không rõ chữ.
“Cậu có sao không?”, Inui hỏi.
“Không sao đâu ạ”, Osanai trả lời. Nhưng hắn có ổn thật không? Cảm giác trống rỗng đeo bám hắn từ sáng tới giờ, nhưng phải chăng một phần của hắn đã lạc mất đâu đó trong cơn choáng váng ban nãy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn những muốn tự hỏi bản thân. Một khoảng trống đã hình thành giữa những giác quan của hắn. Osanai lắc đầu thật mạnh cho tỉnh táo.
“‘Ban nãy có chuyện gì thế?”, Inui nghiêng đầu, vẫn tiếp tục nhìn Osanai không rời mắt.
“Chuyện gì kia?”
Inui đặt cặp kính đang đeo lên bàn và dụi mắt. “Tự nhiên cậu biến mất khỏi cái ghế kia, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi. Rồi cậu xuất hiện trong phục trang của samurai, tay cầm kiếm, ngực đầy máu. Nhìn cậu như thể đang cận kề cái chết vậy. Trông thê lương, mà quả thực đẹp mê hồn. Chuyện gì vừa xảy ra thế?”, mắt Inui ánh lên sự thèm muốn, ngài chầm chậm đứng dậy, dục vọng làm đường nét trên gương mặt ngài giãn ra. “Quyến rũ đến hớp hồn người. Như thể giấc mơ đêm qua, với sức mạnh của hạt mầm ác quỷ đã trở thành hiện thực trong chốc lát. Mà, ai đã giết cậu thế?”, Inui vòng ra sau lưng Osanai và nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai hắn. “Nhưng quả thực, cậu đẹp quá. Tôi lại yêu cậu thêm nữa rồi.”