Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 46: Lân Quang
H
arry đứng bên cửa sổ để mở, lắng nghe tiếng còi xe cứu thương hú ở đằng xa rồi dần dần biến mất trong dòng âm thanh ầm ầm của cái vạc thành phố. Ngôi nhà mà Rakel được cha để lại nằm cao bên trên mọi chuyện đang diễn ra trong tấm thảm ánh sáng mà anh thoáng nhìn thấy qua rặng thông cao trong vườn. Anh thích đứng nhìn rặng cây, tự hỏi chúng đã đứng đó bao lâu và cảm thấy ý nghĩ đó giúp anh điềm tĩnh. Và đứng nhìn ánh đèn của thành phố khiến anh nhớ tới lân quang trên biển. Anh mới thấy hiện tượng đó một lần, vào cái đêm ông anh chèo thuyền đưa anh ra biển để chiếu đèn vào lũ cua ở gần Svartholmen. Dù chỉ có một đêm đó thôi, nhưng anh không bao giờ quên được. Đó là một trong những điều mà thời gian càng trôi qua thì càng trở nên rực rỡ và có thật hơn. Không phải mọi thứ đều như vậy. Anh đã ở với Anna bao nhiêu đêm? Bao nhiêu lần họ lên cái thuyền của vị hoa tiêu Đan Mạch đó và lướt tới bất cứ nơi đâu mà họ nhất thời muốn tới? Anh không nhớ nổi. Chẳng bao lâu nữa toàn bộ những gì còn lại cũng sẽ sớm bị lãng quên. Buồn ư? Có. Buồn nhưng cần thiết.
Tuy nhiên, có hai khoảnh khắc về Anna mà anh biết là sẽ khó có thể phai nhòa. Hai hình ảnh gần như giống hệt nhau, cả hai đều có mái tóc dài của cô xõa trên gối như chiếc quạt màu đen, cặp mắt mở to và một bàn tay nắm chặt tấm ga trải giường trắng toát. Điểm khác nhau chỉ là bàn tay còn lại. Trong một hình ảnh, những ngón tay của cô đan vào tay anh; còn trong hình ảnh kia, chúng cầm một khẩu súng.
“Anh đóng cửa sổ được không?” Rakel nói sau lưng anh. Cô đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân gập lại, tay cầm ly vang đỏ. Oleg vừa vui vẻ đi ngủ, sau lần đầu tiên đánh bại Harry trong trò Tetris, và Harry sợ rằng một thời đại đã qua đi không thể trở lại.
Thời sự chẳng có gì mới để nói. Toàn điệp khúc cũ: cuộc viễn chinh bằng quân sự chống lại phương Đông, những hành động trả đũa phương Tây. Họ tắt ti vi và bật đĩa nhạc của Stone Roses mà Harry thấy vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi tìm thấy trong tập đĩa của Rakel. Tuổi trẻ. Đó là quãng thời gian mà chỉ anh thấy chẳng gì thích bằng nhìn những thằng nhóc người Anh vênh váo cầm ghi ta tạo dáng. Giờ thì anh thích Kings of Convenience vì họ hát chính xác và nghe có vẻ đỡ ngu ngốc hơn Donovan một chút. Và Stone Roses khi bật nhỏ tiếng. Buồn nhưng chân thực. Có lẽ là cần thiết. Mọi chuyện diễn tiến theo vòng tròn. Anh đóng cửa sổ lại và thầm hứa khi nào có dịp sẽ đưa Oleg tới ngay một hòn đảo để chiếu đèn pin vào lũ cua.
Down, down, down, tiếng hát của ban nhạc Stone Roses phát ra từ đôi loa. Rakel cúi xuống nhấp rượu. “Một câu chuyện xưa như trái đất” cô thì thào. “Hai anh em cùng yêu một người đàn bà, đúng là công thức cho một tấn bi kịch.”
Họ im lặng, đan tay vào nhau và lắng nghe tiếng thở của nhau. “Anh có yêu cô ta không?” cô hỏi.
Harry cân nhắc câu hỏi đó một cách cẩn thận rồi mới trả lời. “Anh không nhớ nữa. Đó là một quãng thời gian… mất phương hướng trong đời anh.”
Cô vuốt ve cằm anh. “Anh có biết em đang nghĩ một chuyện rõ kỳ quặc không? Người đàn bà mà em chưa từng nhìn thấy hay gặp gỡ này bước vào căn hộ của anh, đi một vòng và nhìn thấy tấm ảnh chụp ba chúng ta ở Frognerseteren trên chiếc gương của anh. Biết rằng mình sẽ phá hỏng mọi thứ. Và có lẽ dù sao hai người cũng đã yêu nhau.”
“Ừm. Cô ấy đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu rồi, trước cả lúc biết về em và Oleg. Cô ấy đã lấy được chữ ký của Ali từ hồi mùa hè năm nay.”
“Hình dung xem, cô ta đã chật vật thế nào khi giả mạo chữ ký của anh ta, lại còn ký bằng tay trái chứ.”
“Anh chưa nghĩ đến chuyện đó.” Anh xoay đầu lại trong lòng cô và ngước nhìn cô. “Nói về chuyện khác được không em? Em sẽ nói sao nếu anh gọi cho cha anh và hỏi mượn ngôi nhà ở Andalsnes vào mùa hè tới? Thời tiết ở đó chẳng mấy khi đẹp, nhưng có cái nhà bè và chiếc thuyền có mái chèo của ông nội anh.”
Rakel bật cười. Harry nhắm mắt lại. Anh yêu tiếng cười của cô. Anh tự nhủ nếu cẩn thận tránh phạm sai lầm thì anh sẽ được nghe tiếng cười đó suốt một thời gian dài sắp tới.
Harry giật mình bừng tỉnh. Lồm cồm bò dậy và há hốc miệng để thở. Anh vừa mơ, nhưng anh lại chẳng nhớ nổi là mơ chuyện gì. Tim anh đập như một cái trống cái đang bị nện điên cuồng. Có phải anh lại đang chìm dưới nước trong cái bể bơi ở Bangkok không? Hay là đang đối mặt với kẻ giết người trong căn phòng ở khách sạn SAS? Đầu anh đau nhức nhối.
“Có chuyện gì vậy?” Rakel lẩm bẩm trong bóng tối.
“Không sao,” Harry thì thào. “Em ngủ lại đi.”
Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm và uống một cốc nước. Khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt trong gương nhìn lại anh. Ngoài trời gió đang thổi rất mạnh. Cành cây sồi lớn trong vườn quệt vào tường. Chọc vào vai anh. Cù vào cổ anh và khiến tóc gáy anh dựng đứng. Harry lại rót đầy cốc nước và uống chầm chậm. Giờ thì anh đã nhớ ra. Cái cảnh mà anh vừa mơ. Một thằng nhóc đang ngồi trên mái nhà, đu đưa hai chân. Không chịu vào lớp. Để em trai phải viết thay bài luận. Dẫn người yêu mới của em trai đi khắp khu để chỉ cho cô ta những nơi mà hai anh em đã từng chơi hồi nhỏ. Harry đã mơ về công thức của một bi kịch.
Khi anh lại chui vào dưới lớp chăn lông thì Rakel đã ngủ. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà và bắt đầu đợi trời sáng.
Khi chiếc đồng hồ để trên kệ đầu giường chỉ năm giờ ba phút thì anh không chịu nổi nữa, đứng lên gọi cho dịch vụ giải đáp số điện thoại theo yêu cầu và ghi lại số điện thoại nhà riêng của Jean Hue.