Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
ọ không tìm thấy cuộn dây thừng hay chai Rohypnol nào ở nhà James Tomey, và Tracy ngờ là họ cũng sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì trong văn phòng của ông ta. Khi Tracy và Kins quay trở lại phòng Cao Bồi, cô đã giao cho Ron Mayweather nhiệm vụ kiểm tra lịch trình của Tomey trong bốn ngày xảy ra các vụ giết người.
“Chúng ta nhận được bản sao thẻ chấm công của Bankston từ Home Depot rồi đấy.” Mayweather nói. “Anh ta làm ca chiều trong cả bốn đêm xảy ra các vụ giết người.”
Faz mở cửa và bước vào, Del đi sau ông. “Này, Sparrow, nghe nói thằng khốn Taggart đã qua bài kiểm tra nói dối rồi à?”
“Anh nghe đúng rồi đấy.” Kins đáp.
“Trong những ngày xưa tươi đẹp, chúng ta chỉ cần đánh cho văng sự thật ra khỏi hắn và tiết kiệm cho quận một khoản kinh phí.”
“Đấy là khi nào thế, năm 1920 à?” Ron Mayweather lên tiếng.
“Không.” Del đáp. “Chỉ ngay trước khi biên bản của Bộ Tư pháp ra đời.”
Mọi người cùng bật cười.
“Tin tức đang bắt đầu rồi…” Mayweather nói. “Và chính là cô phóng viên yêu thích của chúng ta. Chắc cô ta sẽ nói cho chúng ta biết là đã có một vụ giết người khác; có vẻ cô ta còn biết nhiều hơn cả chúng ta nữa.”
Vanpelt không đứng bên ngoài phòng nhà nghỉ hay quán bar. Lần này cô ta ngồi ở bàn trong trường quay, chuyện thật không bình thường. ‘Phát hiện mới đáng kinh ngạc của tối nay trong cuộc điều tra tên sát nhân Cao Bồi.’ Phát thanh viên trong trường quay nói khi cô ta chuyển sang cho Vanpelt.
‘Đúng vậy. Cảnh sát vẫn chưa bắt được kẻ có biệt danh Tên Sát Nhân Cao Bồi.’ Vanpelt nói. ‘Nhưng Kênh 8 đã tìm hiểu được tổ chuyên án phụ trách vụ Cao Bồi đang tìm kiếm mối liên kết có thể có giữa bốn vụ giết người gần đây với một vụ giết người đã xảy ra từ chín năm trước.’
Tracy thấy máu mình lạnh đi.
Vanpelt tiếp tục: ‘Giám đốc Sandy Clarridge đã tổ chức một cuộc họp báo vào chiều nay để báo cáo về tiến độ của tổ chuyên án vụ Cao Bồi, và ở đó tôi đã hỏi ông ta về vụ án cũ.’
Đoạn video được trình chiếu, và Clarridge xuất hiện, đọc báo cáo kết quả đã được chuẩn bị sẵn mà Tracy viết cho Bennett, sau đó bỏ kịch bản xuống và nói: ‘Tất cả thành viên của tổ chuyên án đã dành một trăm phần trăm thời gian để điều tra vụ việc này, và vẫn sẽ tiếp tục điều tra cho đến khi kẻ sát nhân được tìm thấy và đưa ra công lý.’
Vanpelt, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đứng dậy. ‘Thưa Giám đốc Clarridge, tại sao tổ chuyên án lại đang điều tra một vụ sát nhân cũ đã xảy ra ở Bắc Seattle cách đây cả thập kỷ?’
Clarridge như đóng băng, sau đó nhìn Bennett, anh ta trông cũng ngơ ngác.
“Cô ta nói gì vậy?” Faz hỏi.
“Còn hơn cả Vanpelt nhảm nhí!” Kins lên tiếng.
Tracy như phát ốm.
‘Theo tôi được biết thì tổ chuyên án đang mở lại cuộc điều tra vụ sát hại Beth Stinson…’ Vanpelt nói. ‘Và họ đã hỏi lại nhân chứng trong cuộc điều tra đó. Có đúng vậy không?’
Má Clarridge đỏ bừng. ‘Tôi không bình luận về bất kỳ chi tiết cụ thể nào trong công việc của tổ chuyên án.’ Ông ta đáp.
‘Ông có biết gần đây một luật sư tên Dan O’Leary đã gặp gỡ Wayne Gerhardt tại nhà tù Walla Walla không?’
‘Một lần nữa, tôi sẽ không bình luận về bất kỳ chi tiết cụ thể nào.’ Clarridge nói. Ông ta nhìn khắp đám đông. ‘Xin cảm ơn.’
Tracy cảm thấy Kins đang nhìn mình chằm chằm.
Trở lại với trường quay trực tiếp, Vanpelt đang sắp xếp lại báo cáo của mình. ‘Có thể quý vị còn nhớ vụ sát hại ghê rợn cô gái Beth Stinson hai mươi mốt tuổi. Một người đàn ông có tên Wayne Gerhardt đã nhận tội trong vụ án đó và đang thi hành bản án hai mươi lăm năm tù giam. Dù cho thực tế là vụ án đã bị khép lại, kênh 8 được biết có một luật sư đã tái phỏng vấn các nhân chứng của vụ án đó. Và, theo như báo cáo của nhà tù Walla Walla, vị luật sư đã gặp Gerhardt ở nhà tù.
‘Thú vị hơn nữa, luật sư không ai khác chính là Dan O’Leary, người đã bào chữa thành công để phóng thích Edmund House. House đã bị kết án vì sát hại Sarah Crosswhite, em gái của điều tra viên án mạng Tracy Crosswhite của Seattle. Và Tracy Crosswhite chính là chỉ huy của tổ chuyên án vụ Cao Bồi. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với điều tra viên Crosswhite và Dan O’Leary nhưng không ai trả lời cuộc gọi của chúng tôi.
‘Đầu giờ tối nay, tôi đã trò chuyện với cha mẹ của Beth Stinson. Họ đã bày tỏ sự phẫn nộ trước viễn cảnh kẻ giết hại con gái họ sẽ được phóng thích. Cả hai đều không được thông báo là cuộc điều tra đã được mở lại.’
“Cái quái gì vậy?” Kins lên tiếng.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy hả Giáo sư?” Faz hỏi.
Điện thoại trên bàn Tracy bắt đầu đổ chuông.
Má Sandy Clarridge vẫn đỏ bừng như khi ông ta xuất hiện trên máy quay. Các mạch máu hằn lên trên sống mũi ông ta như bản đồ đường phố. Ngồi bên trái ông ta là Stephen Martinez, đôi mắt rực cháy. Johnny Nolasco cũng đang ngồi cùng phía với họ, không ai có chút nghi ngờ về sự trung thành của ông ta. Tracy ngồi cùng Kins, trung úy của họ Andrew Laub và Billy Williams ở phía bên kia bàn. Tuy nhiên, cô không mong đợi nhiều sự trợ giúp. Họ không biết gì về Beth Stinson.
“Kins không liên quan gì đến chuyện này.” Tracy mở lời. “Đây là quyết định của tôi.”
“Cô không bận tâm đến việc nói cho cộng sự của mình biết sao?” Clarridge hỏi.
“Không.”
“Bởi vì cô biết sự bất hợp lý trong hành động của mình sao?”
“Tôi hiểu nguy cơ tiềm tàng nếu tôi sai lầm.”
Clarridge nheo mắt như thể không hiểu. “Vậy thì sao lại làm vậy?”
“Bởi vì tôi không tin là mình sai. Tôi tin các bằng chứng đang ủng hộ bản năng của tôi.”
“Và các bằng chứng đó là gì?”
Tracy tóm tắt những điểm tương đồng giữa vụ sát hại Beth Stinson và cái chết của bốn vũ công.
“Thưa Giám đốc, Beth Stinson là vụ án của tôi.” Nolasco nói. “Nhân chứng đã khẳng định chắc chắn khi nhận dạng Wayne Gerhardt.”
“Nhân chứng đã không chắc chắn cho đến khi bà ta được xem ảnh Gerhardt như một nghi phạm.”
“Bà ta đã chọn hắn từ hàng nghi phạm của cảnh sát, thưa Giám đốc, và Gerhardt đã nhận tội.” Nolasco nghe có vẻ mệt mỏi hơn là bị kích động.
“Bà ta chọn ra anh ta sau khi được xem ảnh anh ta, và anh ta nhận tội bởi vì anh ta được bảo là mình sẽ phải đối mặt với án tử hình nếu việc này đến chỗ bồi thẩm đoàn.”
“Hoặc bởi vì hắn ta có tội.” Nolasco nói.
Tracy nhìn Clarridge. “Có bằng chứng pháp y sẵn đó mà cả công tố viên cũng như luật sư bào chữa đều không yêu cầu phân tích.”
“Luật sư bào chữa từ chối bởi vì một khi kết quả kiểm tra khớp với Gerhardt, việc bào chữa sẽ không còn nữa.” Nolasco nói. “Công tố viên sẽ không chấp nhận lời biện hộ cho một tên sát nhân. Gerhardt sẽ đối mặt với án tử hình…”
“Bác sĩ pháp y không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào về việc quan hệ trong vòng bảy mươi hai giờ trước khi chết.” Tracy nói. Nolasco trông như thể vừa bị thụi một cú nhanh, và cô tận dụng sự im lặng vì sốc của ông ta để tiếp tục. “Biểu mẫu trên Hệ thống Theo dõi và Điều tra Án mạng đã nói là Beth Stinson bị hãm hiếp, điều đó mâu thuẫn với kết quả giám định của bác sĩ pháp y.”
Nolasco nhìn Clarridge. “Thưa Giám đốc, chúng ta đều biết điều tra viên Crosswhite và tôi có mâu thuẫn.”
“Chuyện này không liên quan gì đến mâu thuẫn của chúng ta. Beth Stinson không bị hãm hiếp.” Tracy nói, giọng lớn dần.
“Vậy việc giám định ADN để giải oan cho Gerhardt là thế nào?” Clarridge hỏi.
“Gerhardt đã ở ngôi nhà vào buổi chiều hôm đó, cố gắng thông bồn vệ sinh.” Tracy nói. “Dấu vân tay và dấu giày của anh ta có ở khắp căn nhà. Mọi người sẽ kỳ vọng một người bất cẩn như vậy để lại tóc, mồ hôi, chất lỏng cơ thể, thứ gì đó, trên người nạn nhân hoặc thậm chí trên dây thừng.”
“Thưa Giám đốc, không có cách nào để tìm được dấu vân tay từ một sợi dây thừng, kể cả khi ấy hay bây giờ.” Nolasco nói.
“Nhưng ông có thể kiểm tra ADN.” Tracy nói. “ADN của anh ta hẳn có trên dây thừng hoặc trên người nạn nhân.”
“Tôi nhắc lại, thưa Giám đốc, tất cả chuyện này đều đơn thuần là suy đoán.”
“Ông chưa bao giờ thẩm vấn các nhân chứng khác.”
Nolasco bác bỏ lời cáo buộc bằng một cái phẩy tay. “Chúng tôi đã nói chuyện với các nhân chứng.”
“Không thấy có báo cáo trong hồ sơ.”
“Không có gì khiến chúng tôi tin là mình đã bắt sai người.”
Tracy phản bác lần nữa. “Nếu ông đã nói chuyện với các nhân chứng, tại sao ông lại không biết Beth Stinson từng múa thoát y?”
Vẻ bề ngoài của Nolasco vẫn gần như bình tĩnh, nhưng yết hầu của ông ta nhúc nhích và ông ta dừng lại như thể vừa chịu một đòn khác. “Stinson là kế toán.”
“Ban ngày thôi. Đến tối, cô ta là vũ công và đưa đàn ông về nhà.”
Clarridge giơ tay lên. “Từ từ đã, làm thế nào mà…” Ông ta kiểm tra ghi chép của mình. “… Dan O’Leary lại có được thông tin liên quan trong vụ này?”
“Tôi đã cung cấp cho anh ấy.”
Clarridge cau mày. “Cô đã cung cấp cho anh ta hồ sơ và tiết lộ cả những mối quan ngại của mình sao?”
“Đúng vậy. Và tôi sẽ làm thế lần nữa nếu tôi tin, và tôi có tin, rằng nó có thể giúp chúng ta bắt được thằng khốn đã giết những người phụ nữ này.”
“Lật lại lịch sử!” Nolasco lên tiếng.
“Nó cần được theo đuổi.”
Clarridge tháo kính và day day sống mũi. “Điều tra viên Rowe?” Kins nhìn lên từ một chỗ trên bàn mà anh đang di di ngón tay mình. “Anh không biết gì về vụ điều tra này sao?”
Kins lắc đầu, giọng anh chỉ vừa đủ nghe. “Không.”
“Anh vô can. Anh sẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình trong tổ chuyên án.”
Kins đẩy ghế ra nhưng không đứng lên ngay lập tức, như thể có điều gì muốn nói. Rồi anh đứng dậy, quay lưng về phía Tracy và rời khỏi phòng.
“Điều tra viên Crosswhite.” Clarridge nói. “Tôi là người đã tiến cử cô, bởi vì tôi tin tưởng, và vẫn tiếp tục tin tưởng, rằng việc có cảnh sát nữ ở tất cả các cấp bậc trong sở cảnh sát này là vô cùng quan trọng, và bởi vì, bất kể giới tính của cô là gì, cô là một điều tra viên xuất sắc. Nhưng hành động của cô không chỉ mang lại những lời chỉ trích cho sở cảnh sát này, chúng còn buộc tôi phải xem xét lại đánh giá cá nhân của tôi về những sự ưu tiên dành cho cô và khả năng của cô. Trao quyền truy cập hồ sơ của cảnh sát cho một luật sư là một sự vô phép mà tôi không thể bỏ qua. Tôi sẽ yêu cầu Phòng Công vụ sắp xếp một cuộc thẩm vấn chính thức và trọn vẹn, và cô sẽ phải tham gia đầy đủ cuộc điều tra đó. Tôi nói đã rõ ràng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cho đến khi họ có cơ hội để thu thập bằng chứng và đưa ra quyết định, cô sẽ được thuyên chuyển làm việc hành chính trong sở.” Ông ta quay sang Nolasco. “Đại úy Nolasco, ông sẽ giám sát cuộc điều tra tên sát nhân Cao Bồi và báo cáo trực tiếp với tôi.”
“Vâng, thưa ngài.” Nolasco nói.
Clarridge đẩy ghế ra. Những người khác cũng vậy. Tracy thì vẫn ngồi lại.
Tracy tìm thấy một cái hộp rỗng ở phía sau tầng bảy, vị trí ngồi của nhân viên hành chính, và mang nó đến ô làm việc của mình. Kins ngồi ở bàn của anh, xoay lưng về phía cô. Khi anh không quay lại từ chỗ bàn phím, cô bắt đầu dọn dẹp ngăn kéo bàn làm việc.
“Cô khiến tôi trông y như một thằng ngốc.” Cuối cùng, Kins lên tiếng. “Nếu tôi biết, tôi có thể đã hỗ trợ cho cô.”
“Đó chính là điều tôi không muốn. Nếu anh biết, giờ này anh sẽ đang đóng gói các vật dụng trên bàn làm việc của anh cùng với tôi.”
“Hoàn toàn trung thực.” Anh nói. Nghe thấy tiếng chiếc ghế của anh kêu, cô đặt cái dập ghim xuống và quay lại. Anh đang đứng đối diện cô.
“Tôi đã biết là nếu Nolasco phát hiện ra, chuyện sẽ thành thế này.”
“Chúng ta là cộng sự cơ mà.” Anh nói, tiến lại gần.
“Anh còn vợ và ba cậu con trai. Họ đều trông cậy vào anh. Nếu anh không biết, không ai có thể đổ lỗi cho anh và nói là anh nên tố giác.”
Kins đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tracy biết anh đủ rõ để hiểu là anh đang suy ngẫm luận điểm của cô. Anh nhìn lên.
“Thế chuyện gì xảy ra sau khi tôi bỏ đi?”
“Tôi ra khỏi tổ chuyên án. Nolasco tiếp quản. Và tôi không thể ngăn được suy nghĩ rằng đây là điều ông ta muốn.”
Kins bật ra tiếng cười chế nhạo. “Không thể tưởng tượng được là tại sao. Chúng ta không có tiến triển gì trong việc bắt tên này. Điều này cho thấy tất cả dấu hiệu của một tên sát nhân chuyên nghiệp.” Anh nhìn qua các vách ngăn trước khi hạ giọng. “Còn vụ Beth Stinson là sao? Cô không nghĩ Nolasco và Hattie giấu giếm điều gì chứ?”
“Không, không có gì đáng nghi cả.” Tracy cũng hạ giọng. “Stinson là vụ án mạng cuối cùng của Hattie. Lúc đó ông ta chuẩn bị nghỉ hưu. Tôi nghĩ ông ta đã bước một chân ra khỏi cửa và không muốn việc này cản trở ông ta. Ông ta và Nolasco có hồ sơ hoàn hảo. Theo nhân chứng thì họ đã cho bà ta xem ảnh của Wayne Gerhardt trước khi bà ta chọn anh ta ra khỏi hàng nghi phạm.”
“Điều đó cũng không có gì bất thường.”
“Không phải là một loạt ảnh của các nghi phạm đâu, Kins. Bà ta rõ ràng đã nói là chỉ có một bức ảnh, mặc dù anh sẽ tìm thấy bốn bức ảnh khác trong hồ sơ.”
“Bà ta có thể nhầm. Đã quá lâu để nhớ được một chi tiết như thế.”
“Nolasco và Hattie cũng không thẩm vấn bất cứ nhân chứng nào khác trong hồ sơ. Nếu họ làm vậy, họ sẽ biết Stinson là vũ công tại một câu lạc bộ địa phương và bắt đầu đưa đàn ông về nhà. Bạn thân của Stinson đã kể cho Dan là cô ấy đã nói chuyện với Stinson vào cái đêm mà Stinson bị sát hại và bảo cô ta hãy cẩn thận. Stinson đã nói với cô ấy rằng đừng lo về người đàn ông mà cô ta mang về nhà đêm đó vì cả hai người họ đều biết hắn.”
“Vậy chắc Nolasco lo lắng là có lý do chinh đáng.” Kins nói. “Có lẽ họ đã bắt nhầm người. Còn kết quả giám định ADN thì tiến triển đến đâu rồi?”
“Cerrabone đã xin được lệnh từ một thẩm phán. Tôi đã để nó ở chỗ Mike vào sáng nay và yêu cầu anh ta phân tích nhanh. Nó có thể không loại trừ được Gerhardt, nhưng nó có thể cho chúng ta, cho anh, một nghi phạm khác, hoặc xác nhận nghi phạm mà anh đã có.”
“Cô sẽ không mặc kệ mọi chuyện đấy chứ?”
“Họ không thể làm gì tôi hơn nữa đâu, Kins.”
“Họ có thể sa thải cô đấy.”
“Chắc họ sẽ làm vậy.”
Hàm Kins siết lại. “Hồ sơ của Stinson đang ở đâu?”
“Nolasco sẽ không bao giờ để anh thấy nó. Tôi sẽ đóng hộp nó và mang nó trở lại đây ngay.”
Kins có vẻ đang cân nhắc chuyện này, môi anh mím chặt. “Cô sẽ cập nhật tình hình cho tôi sao?”
“Phải, tôi sẽ cập nhật tình hình cho anh.”
“Được rồi. Và đừng có thu hút sự chú ý nhé!”
“Tôi không lo lắng về Nolasco đâu.”
“Ý tôi không phải vậy. Hãy nhớ là, trong khi cô ở ngoài kia cố gắng tìm ra gã này là ai thì hắn đã biết cô là ai rồi.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng