Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Trên Nỗi Đau Muộn Màng
S
ài Gòn hôm nay lạ quá. Lạnh tanh và mưa lất phất bay. Là một chiều cuối tuần và tôi quyết không để mình cô quạnh trong góc phòng.
Tôi chạy, thoát li khỏi cái ngột ngạt đằng sau đang than thở.
Tôi chọn con đường đông nhất. Con đường chắc mẩm luôn kẹt cứng người. Con đường làm anh nhăn nhó vì khói bụi và hơi người len đặc trong vài lần đón đưa. Bám víu vào chút hơi người tàn tạ giữa đường phố dài để cứu vãn nỗi trơ trọi đang lớn lên trong mình.
Mưa. Mặc kệ. Tôi vẫn mải miết nhấn ga.
Là quán cũ. Lạ, là quán cũ.
Là cái quán tôi hay ngồi trầm ngâm trong nhiều mùa cô đơn hoang hoải. Là quán cũ chơi vơi, hoài chơi vơi cho tới khi anh xuất hiện.
Chiều tàn hôm nay, tôi chọn những giọt đắng màu đen đặc quánh. Sự khác lạ cho ngày khác lạ. Thứ giọt đen và đắng và bám dai dẳng nơi đầu lưỡi mà tôi chưa từng dám thử cho những mùa cô đơn trước. Bây giờ, tôi nghĩ, chắc mấy thứ con con này không là gì so với vị đắng tôi vừa được nếm qua đâu.
Giọt đắng đưa tôi vào cõi tái tê.
Ai đã từng nói, chẳng muốn em cô đơn đâu, nên sẽ cùng em chơi vơi mỗi chiều cuối tuần, em nhé. Vậy mà, bây giờ, tôi rồi cũng bị bỏ lại cùng nỗi cô đơn chơi vơi muôn thuở, và cả nỗi buồn tình mong manh anh vừa kịp trao.
Chỉ còn mình tôi trượt dài thăm thẳm.
Bài hát ngày xa xôi, chiều nay tôi vẫn thì thầm, nho nhỏ. Mưa vẫn đong đầy trong chiều mong ngóng. Ðường thì dài hun hút như anh ra đi, nhưng mắt tôi không còn thẳm sâu vì đã nhòe nhoẹt nước.
“Chiều nay còn mưa, sao anh không lại?”.
Khờ quá, tôi đã tình cờ quên mất nhiều thứ vỡ tan theo bong bóng mưa rồi sao.
Tình yêu này chẳng hạn.
Lời hứa kia chẳng hạn.
Dĩ vãng, nhiều khi, chỉ là một định mệnh buồn mà thôi.