Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Margaret Mitchell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Kim Thư
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 18022 / 1231
Cập nhật: 2016-11-21 04:47:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
carlett ngồi trong phòng ngủ, uể oải nhấp nháp bữa ăn tối do Mammy mang tới trong một chiếc khay và lắng nghe tiếng gió rú trong đêm. Ngôi nhà im ắng đến dễ sợ, im ắng hơn cả lúc Frank còn nằm trong phòng khách nhỏ mấy giờ trước. Lúc đó còn có những tiếng chân rón rén và những giọng nói thì thầm, những tiếng gõ khe khẽ ở cửa trước, tiếng váy sột soạt của các bà hàng xóm vào chia buồn và thi thoảng những tiếng nấc của em gái Frank ở Jonesboro lên đưa đám.
Nhưng giờ đây ngôi nhà chìm trong im lặng. Mặc dù cửa phòng để mở, nàng không hề nghe thấy tiếng gì ở dưới nhà. Wade và em gái nó đã được gửi sang bên nhà Melanie từ khi xác Frank được mang về và nàng nhớ tiếng chân thằng bé chạy lon ton, tiếng Ella bi bô. “Chiến sự” trong nhà bếp tạm ngưng, không thấy tiếng cãi cọ nào giữa bác Peter, Mammy và chị bếp vẳng lên tới nàng. Thậm chí bà cô Pitty ngồi trong phòng đọc sách ở dưới nhà cũng không kẽo kẹt chiếc ghế đu vì tôn trọng nỗi đau buồn của Scarlett.
Không ai đột nhập vào phòng nàng. Mọi người đều nghĩ rằng nàng muốn một mình với nỗi đau, nhưng Scarlett đâu có muốn thế. Nếu như chỉ có nỗi đau buồn làm bầu bạn thì nàng còn có thể chịu đựng được như đã từng chịu đựng bao nỗi đau buồn khác. Nhưng, cộng với cái cảm giác mất mát tê tái trước cái chết của Frank, còn có nỗi sợ và hối hận, và những dằn vặt của lương tâm đột nhiên bừng tỉnh. Lần đầu tiên trong đời, nàng hối tiếc những điều mình làm, hối tiếc với một nỗi hãi hùng nhuốm màu dị đoan khiến nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái giường nàng đã chia sẻ với Frank.
Nàng đã giết Frank. Nàng đã giết chàng, chắc chắn như thể chính tay nàng đã bóp cò súng. Chàng đã van xin nàng đừng đi lại một mình, nhưng nàng không nghe. Bây giờ, chàng đã chết vì sự bướng bỉnh của nàng. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng vì tội ấy. Nhưng trên lương tâm nàng còn có một điều khác nặng nề hơn, và dễ sợ hơn cả việc gây ra cái chết của Frank – một chuyện trước nay chưa từng làm nàng bận lòng, cho đến khi nàng nhìn mặt chàng trong áo quan. Bộ mặt bất động ấy có một cái gì vừa bất lực vừa bi thiết nó kết tội nàng. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng về tội đã lấy Frank trong khi chàng yêu Suellen. Nàng sẽ phải co rúm trên ghế bị cáo vào cái ngày Phán xử Tối chung và trả lời về câu chuyện bịa đặt nàng đã nói với Frank trên đường từ trại giam của bọn Yankee về, trong chiếc xe độc mã của chàng.
Giờ đây, dù nàng có lí sự rằng mọi phương tiện đều khả dụng miễn là mục đích đúng đắn, rằng nàng đã bị dồn vào cái thế phải bẫy Frank, rằng lúc bấy giờ số phận của quá nhiều người tùy thuộc vào nàng nên nàng không còn bụng dạ nào mà cân nhắc đến quyền lợi và hạnh phúc của Frank hoặc của Suellen, cũng chỉ là ngụy biện vô ích. Sự thật rành rành ra đấy, sừng sững như trái núi, và nàng rúm người lại né thật xa nó. Nàng đã lạnh lùng khi lấy Frank và lạnh lùng sử dụng chàng. Và nàng làm chàng điêu đứng suốt sáu tháng qua, trong khi lẽ ra nàng có thể khiến chành hạnh phúc. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng vì đã không ăn ở với chàng tốt hơn – trừng phạt về mọi sự đành hanh, khích bác, mọi cơn tam bành lục tặc và mọi lời tri tiết của nàng, về tội làm chàng mất bạn bè, về tội làm nhục chàng bằng cách kinh doanh xưởng cưa, mở tửu điếm và thuê tù làm lao động.
Nàng đã làm khổ chàng rất nhiều và nàng biết thế, nhưng chàng chịu đựng tất cả như một bậc quân tử. Trong tất cả những gì nàng đã làm, điều duy nhất đem lại cho chàng phút hạnh phúc thật sự là đã cho chàng cô bé Ella. Mà nàng biết rằng nếu nàng có thể đừng đẻ, thì Ella chẳng bao giờ ra đời.
Nàng rùng mình sợ hãi, ước gì Frank còn sống để nàng có thể ăn ở tử tế với chàng, tử tế hết lòng để bù lại tất cả. Ôi, giá Thượng Đế đừng có giận dữ ra tay báo oán nghiêm khắc đến thế! Ôi, giá thời khắc đừng kéo dài lê thê như thế này, và ngôi nhà đừng ắng lặng như thế này! Giá nàng đừng có cô độc như thế này!
Nếu có Melanie bên cạnh, Melanie sẽ biết cách làm nguôi những nỗi sợ của nàng. Nhưng Melanie đang ở nhà săn sóc cho Ashley. Có lúc Scarlett toan gọi bà Pitty đến với mình để tránh khỏi phải đối mặt với lương tâm, song nàng lại do dự: bà già có thể khiến cho cơ sự càng nặng nề thêm vì bà thương khóc Frank thật lòng. Chàng gần gũi với thế hệ bà hơn là Scarlett và bà hết sức tận tình với chàng. Chàng hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bà Pitty vốn mong muốn có “một người đàn ông trong nhà”, vì chàng mang đến cho và những món quà nho nhỏ, những chuyện phiếm vô hại, những câu đùa cùng giai thoại, tối tối lại đọc báo cho bà nghe và giải thích những vấn đề thời sự trong ngày trong khi bà vá bít tất cho chàng. Biết bao lần Frank bị cảm hàn, bà đã cuống quít bên giường chàng, sai làm những món ăn đặc biệt và nâng niu chiều chuộng chàng hết sức. Giờ đây, bà nhớ thương chàng sâu sắc và vừa lấy mùi soa chấm cặp mắt đỏ hoe, sưng húp vừa không ngừng nhắc, đi nhắc lại: “Giá anh ấy đừng có đi với cánh 3K”!
Giá có thể an ủi nàng dẹp những nỗi sợ của nàng, giải thích cho nàng rõ căn nguyên những mối lo sợ mông lung đang làm trái tim nàng thắt lại ớn lạnh đến nôn nao! Giá như Ashley... nàng vội xua ý nghĩ đó đi. Nàng đã suýt giết chết Ashley như đã giết Frank. Và nếu Ashley biết rõ sự thật về việc nàng đã nói dối Frank như thế nào để đi đến hôn nhân, đã tệ bạc với Frank như thế nào, ắt chàng không thể nào yêu nàng nữa. Ashley là người rất trọng danh dự, rất trung thực, rất nhân hậu và có khả năng nhìn nhận sự việc thẳng thắn, sáng suốt. Nếu chàng biết toàn bộ sự thật, chàng sẽ thông cảm. Ô, phải, chàng thừa sức thông cảm! Nhưng chàng sẽ không yêu nàng nữa. Cho nên không thể để cho chàng biết sự thật vì nàng muốn chàng phải tiếp tục yêu nàng. Làm sao nàng có thể sống được nếu mất tình yêu của nàng, nguồn gốc bí mật tạo nên sức mạnh của nàng? Nhưng nếu được gục đầu vào vai chàng mà khóc, và trút vợi trái tim tội lỗi thì sẽ nhẹ nhõm biết bao!
Ngôi nhà tĩnh lặng trĩu nặng cảm giác chết chóc mỗi lúc một nén áp quanh nỗi cô đơn của nàng đến độ nàng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa nếu không có gì hỗ trợ. Nàng rón rén đứng dậy, khép cửa hờ hờ, rồi thục tay vào ngăn kéo dưới cùng của bàn giấy, quờ tìm dưới chồng quần áo lót của mình, lôi ra cái “chai chữa ngất” đựng rượu brandy của bà cô Pitty mà nàng đã giấu ở đó và giơ lên trước ngọn đèn. Chai rượu đã cạn gần nửa. Chắc chắn nàng đâu có uống nhiều thế từ đêm qua! Nàng rót phóng tay vào chiếc cốc uống nước và tợp một hơi. Nàng sẽ đổ thêm nước vào cho đầy để đặt trả lại chỗ hầm rượu trước khi trời sáng. Ngay trước lúc đưa đám, Mammy đã sục tìm nó khắp nơi, khi đám phu đòn đòi uống, và không khí trong nhà bếp đã âm ỉ tích điện vì Mammy, chị bếp và bác Pitty đều ngờ cho nhau uống trộm.
Rượu brandy thắp lên một khóai cảm hừng hực. Không có gì sánh được với nó khi ta cần đến nó. Thực tế, brandy lúc nào cũng hay, hay gấp bội các thứ vang nhạt thếch. Tại sao phụ nữ uống rượu vang thì được coi là hợp, nhưng rượu thì lại không nên? Bà Merriwether và bà Meade, trong đám tang đã cố tình khịt khịt mũi, ra cái điều ngửi thấy hơi rượu ở nàng và nàng thấy họ nhìn nhau với vẻ đắc thắng. Những mụ mèo già ghê thật!
Nàng rót thêm cốc nữa. Đêm nay nàng có say một tí cũng chẳng sao vì nàng sẽ đi nằm sớm và có thể súc miệng bằng nước thơm cologne trước khi Mammy lên giúp nàng thay đồ. Nàng ước sao có thể say tít cung thang, không bận tâm đến chuyện gì như ông Gerald vào những ngày chợ phiên. Lúc đó, có lẽ nàng sẽ quên được bộ mặt tóp lại của Frank kết tội nàng phá hoại đời chàng rồi giết chàng.
Nàng băn khoăn tự hỏi: Có phải tất cả mọi người trong thành phố đều nghĩ là mình đã giết Frank? Có điều chắn chắn là những người đi đưa đám đều lạnh nhạt với nàng. Duy chỉ có đám vợ sĩ quân Yankee có quan hệ buôn bán với nàng, là còn tỏ ra nhiệt thành đôi chút trong lời chia buồn của họ. Dào, nàng bất cần, mặc cho dân thành phố này muốn nói gì thì nói. Những cái đó thật vô nghĩa biết bao bên cạnh những gì nàng sẽ phải trả lời trước Chúa.
Nghĩ vậy nàng lại uống một li nữa. Nàng rùng mình khi thấy chất rượu brandy nóng ran qua cổ họng. Bây giờ, nàng cảm thấy rất ấm, nhưng vẫn chưa xua được ý nghĩ về Frank ra khỏi tâm trí. Đàn ông thật ngu, cứ bảo là rượu làm cho người ta quên sự đời! Trừ phi nàng uống đến say mềm mất hết cảm giác, nếu không nàng vẫn thấy bộ mặt của Frank khi chàng nhìn nàng lần cuối, vừa rụt rè, vừa trách móc, lại vừa như cáo lỗi, van xin nàng đừng đánh xe đi một mình.
Tiếng búa gõ cửa trước gieo một âm thanh đùng đục vang vọng trong ngôi nhà tịnh mịch, rồi tiếng mở cửa, có tiếng chào hỏi và những lời thì thầm nghe không rõ. Một người hàng xóm nào đó sang chơi để bình luận về đám tang hoặc mang cho chiếc bánh sữa tráng miệng? Bà Pitty chắc là thích. Bà đã tìm thấy một niềm khoan khoái trong việc tiếp chuyện các khách đến phân ưu bằng một vẻ trịnh trọng buồn bã.
Mặc dầu chẳng hề tò mò, nàng vẫn tự hỏi người khách là ai và khi một giọng đàn ông sang sảng và kéo dài trùm lên tiếng thì thầm rầu rĩ của bà Pitty thì nàng biết ngay. Lòng nàng bỗng nhiên tràn ngập vui sướng và nhẹ nhõm. Đó là Rhett. Nàng chưa gặp lại chàng từ khi chàng báo cho nàng biết Frank đã chết, và giờ đây, tận đáy lòng, nàng biết rằng Rhett là người duy nhất có thể nâng đỡ nàng đêm nay.
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi, tiếng Rhett vẳng tới nàng.
- Nhưng bây giờ cháu nó đã đi nằm và không muốn gặp ai, thuyền trưởng Butler ạ. Tội nghiệp con bé, nó quị hẳn rồi. Nó...
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi. Xin bà nói với bà ấy là mai tôi đi xa và có thể vắng mặt một thời gian. Có chuyện rất quan trọng.
- Nhưng..., bà cô Pitty ấp úng.
Scarlett chạy ra hàng lang, ngạc nhiên nhận thấy đầu gối mình hơi bủn rủn, và cúi người qua thành lan can.
- Tôi xuống ngay đây, Rhett, nàng gọi với xuống.
Nàng thoáng thấy bộ mặt bầu bĩnh của bà cô Pitty ngửa lên, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên và bất đồng tình. “Sắp sửa ồn cả tỉnh lên là mình cư xử cực kì thất thố vào đúng hôm đưa ma chồng đây”, Scarlett nghĩ thầm trong khi hối hả trở vào phòng và bắt đầu sửa lại tóc. Nàng cài cúc áo lót lên tận cằm và cài chặt chiếc cổ giả bằng chiếc trâm tang của bà Pitty. “Trông mình không xinh đẹp gì lắm”, nàng nghĩ tiếp, cúi về phía tấm gương, “quá nhợt nhạt và khiếp đảm”. Trong giây lát, nàng đã đưa tay về phía cái két nhỏ, trong đó nàng dấu hộp phấn hồng, song nàng quyết định là không nên. Bà lão Pitty tội nghiệp ắt sẽ phát sốt, phát rét lên thật sự nếu như nàng, mặt hoa da phấn tươi rờ rỡ bước xuống thang gác. Nàng cầm lấy chai nước thơm cologne, tợp ngụm to, súc miệng thật kỹ rồi nhổ vào ống phóng.
Nàng xuống cầu thanh, váy áo sột soạt, tiến về phía hai người vẫn còn đứng ngoài hành lang, vì bà Pitty còn quá xáo đảo trước ứng xử của Scarlett, chưa kịp nghĩ đến chuyện mời Rhett ngồi. Chàng vận bộ đồ đen sang trọng, áo sơ – mi có diềm xếp nếp và hồ bột, cung cách hoàn toàn phù hợp với những gì tập tục đòi hỏi ở một người bạn cũ đến phân ưu với tang quyến. Thực tế, mỗi nét đó hoàn hảo đến mức gần như hài hước, mặc dù bà Pitty không nhận ra. Chàng nghiêm chỉnh xin lỗi đã quấy rầy Scarlett, tỏ ý tiếc rằng do vội thu xếp cho công việc trước khi rời thành phố nên không thể đến dự tang lễ được.
“Điều gì đã thôi thúc anh ta đến đây?” Scarlett tự hỏi. “Những điều anh ta đang nói không có lấy một chữ nào thật bụng cả”.
- Tôi không muốn đột nhập nhà ta vào giờ này, nhưng tôi có một công việc cần bàn ngay không thể trì hoãn được. Một việc mà ông Kennedy và tôi đã dự định...
- Tôi không biết là ông và Kennedy có giao dịch kinh doanh với nhau đấy, bà cô Pitty nói, gần như bất bình về việc Frank không cho bà biết một số hoạt động của chàng.
- Ông Kennedy có diện quan tâm rất rộng. Rhett kính cẩn nói. Ta vào phòng khách có được không ạ.
- Không! Scarlett kêu lên, liếc mắt về phía những cánh cửa gấp đóng kín. Nàng như vẫn thấy cỗ quan tài trong căn phòng đó. Nàng hy vọng sẽ không bao giờ phải vào lại đó nữa. Riêng lần này bà Pitty hiểu ý, chuẩn bị rút lui, mặc dầu không lấy gì làm vui vẻ lắm.
- Hai người vào phòng đọc sách mà bàn chuyện. Tôi phải... tôi phải lên gác soạn lại các đồ cần phải mạng, vá. Lạy Chúa, cả tuần nay tôi bỏ bễ việc này. Thật quả...
Bà vừa lên cầu thang vừa ném lại một cái nhìn trách móc mà cả Scarlett lẫn Rhett đều không để ý. Rhett né sang bên nhường nàng đi trước vào phòng đọc sách.
- Anh có chuyện giao dịch kinh doanh gì với Frank? Nàng hỏi độp một cái.
Chàng tiến lại gần thì thầm.
- Chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn tống khứ bà Pitty đi thôi. Chàng dừng lại cúi xuống phía nàng.
- Cái đồ chẳng ích gì đâu. Scarlett ạ.
- Cái gì?
- Nước thơm cologne.
- Quả thật tôi chẳng hiểu anh nói gì.
- Tôi chắc chắn là cô hiểu. Cô đã uống nhiều quá đấy.
- Ơ thế thì đã sao? Việc gì đến anh?
- Vẫn rất chi là lịch sự, ngay cả giữa lúc đau thương cùng cực! Đừng có uống một mình Scarlett ạ. Bao giờ người ta cũng có thể nhận ra và thế là bại hoại thanh danh. Với lại cái kiểu uống rượu một mình chẳng hay ho gì đâu. Có chuyện gì đấy, cô bạn quý mến?
Chàng dắt nàng đến chiếc sofa bằng gỗ hồng mộc và nàng lặng lẽ ngồi xuống.
- Tôi đóng cửa lại được không?
Nàng biết nếu Mammy thấy đóng cửa bà sẽ hết sức bất bình cho là chuyện vô luân, sẽ giở giọng lên lớp và cằn nhằn hàng ngày liền, nhưng sẽ còn tệ hơn nếu Mammy nghe chộp được cuộc trao đổi xung quanh chuyện uống rượu này, nhất là lại khớp vào chai rượu brandy thì càng tệ hơn. Nàng gật đầu và Rhett kéo hai cánh cửa lùa khí vào nhau. Khi chàng quay lại ngồi xuống cạnh nàng đôi mắt đen linh hoạt rõi vào mặt nàng, cái không khí chết chóc dường như tan đi trước sức sống tỏa ra từ chàng, căn phòng lại trở nên thân mật, dễ chịu trong ánh đèn hồng ám áp.
- Chuyện gì vậy cưng?
Không ai trên đời có thể nói cái từ âu yếm ngu xuẩn ấy một cách mơn trớn như Rhett, ngay cả những lúc chàng đùa cợt. Nàng ngước cặp mắt đau đớn nhìn vào mặt chàng và, không hiểu sao, cái sắc diện trơ trơ bí hiểm ấy lại khiến nàng nguôi dịu. Nàng không hiểu sao lại thế, vì chàng vốn là một người chai sạn, khôn lường trước được. Có thể là vì họ rất giống nhau, như chàng vẫn thường nói. Đôi khi, nàng nghĩ tất cả những người nàng quen biết đều xa lạ đối với nàng trừ Rhett.
- Cô không thể nói với tôi được ư? Chàng cầm lấy tay nàng, dịu dàng một cách kỳ lạ. Hình như không phải chỉ là chuyện Frank giã từ cô, mà còn có gì khác nữa, phải không? Cô có cần tiền không?
- Tiền ư? Lạy Chúa, không! Ôi, Rhett, tôi sợ.
- Đừng có dở hơi, Scarlett, cả đời, cô có bao giờ biết sợ là gì đâu.
- Ôi, Rhett, tôi sợ.
Lời chữ như những bọt nước sủi lên tới mức nàng nói không kịp. Nàng có thể kể cho chàng nghe. Nàng có thể kể cho Rhett mọi chuyện. Bản thân chàng cũng đầy tật xấu, nên chàng không thể phán xử nàng được. Trong cái thế giới đầy những người không chịu nói dối dù là để tự cứu lấy mạng sống của mình và thà chết đói còn hơn làm một điều ô nhục, mà được biết một kẻ xấu, không biết gì là danh dự, một tên lừa đảo, dối trá thì thật là tuyệt với biết mấy!
- Tôi sợ chết phải xuống địa ngục.
Nếu chàng cười giễu, nàng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng chàng không cười.
- Cô đang khỏe mạnh thế... và xét cho cùng, có lẽ địa ngục chỉ là chuyện bịa đặt.
- Ồ, có địa ngục đấy, Rhett ạ, anh thừa biết là có mà.
- Tôi biết là, có địa ngục nhưng nó ở ngay đây, trên trái đất này, chứ không phải sau khi chúng ta chết. Sau khi chúng ta chết thì sẽ chẳng có gì hết, Scarlett ạ. Bây giờ đây, cô đang ở trong địa ngục đấy.
- Ô, Rhett thật là báng bổ!
- Nhưng lại dễ chịu lạ lùng, phải không nào? Nói cho tôi nghe xem, tại sao cô phải xuống địa ngục?
Lúc này, chàng đang trêu chọc, nàng có thể thấy ánh giễu cợt trong mắt chàng, nhưng nàng bất cần. Đôi tay chàng xiết bao ấm áp và mạnh mẽ - một chỗ dựa dễ chịu làm sao!
- Rhett, lẽ ra tôi không nên lấy Frank. Điều đó thật sai trái. Trước đây, anh ấy là ý trung nhân của Suellen. Anh ấy yêu nó, chứ đâu có yêu tôi, nhưng tôi đã nói dối anh ấy, bảo là Suellen sắp lấy Toni Fontaine. Ôi, sao tôi có thể làm như thế nhỉ?
- À, ra đầu đuôi là thế! Tôi vẫn cứ thắc mắc hoài không hiểu ra làm sao.
- Và rồi tôi hành hạ anh ấy đến khổ. Tôi bắt anh ấy làm đủ mọi thứ chuyện anh ấy không muốn, thí dụ như thúc những người mua chịu phải thanh toán trong khi họ thực sự không có tiền để trả. Và khi tôi ra kinh doanh các xưởng cưa, mở tiệm rượu và thuê tù làm lao công, anh ấy hết sức khổ tâm. Anh ấy xấu hổ đến mức hầu như không dám cất cao đầu. Rhett ạ, tôi đã giết anh ấy. Phải, đúng là tôi đã giết anh ấy! Tôi không biết là anh ấy có chân trong đảng 3K. Tôi không bao giờ tưởng tượng là anh ấy có gan như thế. Song đáng ra tôi phải biết. Chính tôi đã giết anh ấy.
- “Liệu cả đại dương mênh mông của vua Thủy Tề có rửa sạch máu ở tay ta?” (1)
- Cái gì?
- Không sao. Nói tiếp đi.
- Nói tiếp ư? Tất cả có thế thôi. Như vậy chưa đủ sao? Tôi lấy anh ấy, tôi đã làm khổ anh ấy và tôi đã giết anh ấy. Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi không hiểu làm sao tôi có thể hành động như thế. Tôi đã nói dối anh ấy và tôi đã lấy anh ấy. Lúc tôi làm thế, mọi sự dường như phải lẽ, nhưng bây giờ tôi thấy thật là sai trái. Rhett, cứ như là không phải tôi làm tất cả những điều đó. Tôi đã tồi tệ. Tôi đâu có được dạy dỗ theo chiều hướng ấy. Mẹ tôi...
Nàng dừng lại và nuốt khan. Suốt ngày, nàng đã tránh không nghĩ đến bà Ellen, nhưng giờ thì nàng không thể xua hình ảnh của bà đi được nữa.
- Tôi thường hay tự hỏi không biết bà như thế nào. Tôi thấy cô giống hệt ba cô.
- Mẹ tôi trước kia... Ôi, Rhett, lần đầu tiên tôi lấy làm sung sướng là mẹ tôi đã chết không nhìn thấy tôi bây giờ. Mẹ tôi đâu có nuôi dạy tôi thành người tồi tệ. Mẹ tôi rất tốt với mọi người, rất nhân hậu. Mẹ tôi thà thấy tôi chết đói còn hơn thấy tôi làm những điều như vậy. Tôi rất muốn giống mẹ tôi về mọi mặt mà hóa ra chả giống tí nào. Trước đây, tôi không nghĩ đến điều đó vì có bao nhiêu điều khác phải nghĩ đến... nhưng đúng là tôi rất muốn giống mẹ tôi. Tôi đâu có muốn giống ba tôi. Tôi yêu ba tôi, nhưng ông quá... quá nhẹ dạ. Rhett ạ, đôi khi tôi cố hết sức tử tế với mọi người và ân cần với Frank, nhưng cơn ác mộng của tôi lại trở lại, làm tôi kinh hoàng đến nỗi tôi muốn chạy xổ ra giữ lấy tay mọi người, bất kể đó có phải là tiền của tôi hay không.
Nước mắt tuôn lã chã trên mặt, nàng để mặc không nén lại mà chỉ nắm chặt lấy tay chàng, bám cả móng tay vào thịt.
- Cơn ác mộng nào? Giọng chàng bình thản vỗ về.
- Ôi... Tôi quên mất là anh không biết. Thế này, đúng là tôi định cố tử tế với mọi người và tự nhủ rằng tiền bạc không phải là tất cả, thì tôi đi ngủ và nằm mê thấy mình lại ở ấp Tara ngay sau khi mẹ tôi mất, ngay sau khi bọn Yankee vừa tràn qua. Rhett, anh không thể tưởng tượng nổi đâu... Tôi lạnh toát người khi nghĩ đến hình ảnh ấy. Tôi thấy tất cả cháy trụi và lặng tờ, chẳng có gì mà ăn. Ôi, Rhett, trong cơn mê ấy tôi lại lâm vào cảnh đói khát.
- Kể tiếp đi.
- Tôi đói, tất cả mọi người: ba tôi, các em gái tôi, bọn người làm da đen, đều đói, và họ cứ lải nhải: “chúng tôi đói”. Dạ dày tôi lép xẹp đến phát đau và tôi sợ hết hồn. Tôi không ngừng tạ nhủ: “Nếu thoát được qua cơn này, ta sẽ không bao giờ, ta sẽ không bao giờ lâm vào cảnh đói nữa”. Thế rồi tôi tiếp tục mơ thấy một màn sương mù xám và tôi chạy hoài chạy hủy trong màn sương đó, chạy dữ đến nỗi tim gần như muốn nổ tung. Có cái gì đuổi theo tôi ráo riết, tôi thở không được nhưng vẫn nghĩ nếu mình tới đó được thì sẽ an toàn. Nhưng nào tôi có biết mình định tới đâu. Thế rồi tôi tỉnh dậy, người lạnh toát vì kinh hoàng. Tôi sợ khéo rồi lại đói. Khi thức giấc khỏi cơn mộng ấy, tôi có cảm giác như vét khắp thế giới cũng không đủ tiền để khiến tôi khỏi sợ lại rơi vào cảnh cơ hàn một lần nữa. Giả dĩ, Frank lại quá màu mè và nhu nhược đến làm tôi điên lên và tôi đã phát khùng. Anh ấy chả hiểu. Tôi vẫn cứ nghĩ là khi nào có nhiều tiền và không còn sợ đói nữa, tôi sẽ đền bù cho anh ấy. Vậy mà bây giờ anh ấy chết rồi, mọi sự đã quá muộn. Ôi, những việc tôi làm quả là sai trái, nhưng lúc đó tôi thấy sao mà hợp tình hợp lí! Nếu phải làm lại, hẳn tôi sẽ làm khác hẳn.
- Suỵt, chàng vừa nói vừa gỡ hai bàn tay nàng đang điên cuồng níu chặt lấy mình và rút trong túi ra một chiếc mùi – soa sạch. Lau mặt đi. Tự giày vò mình như thế thật vô nghĩa.
Nàng cầm lấy mùi – soa và lau đôi má ướt đẫm, chợt thấy nguôi khuây đôi chút từ lúc nào không biết, như thế đã chuyển phần nào gánh nặng sang đôi vai rộng của chàng. Nom chàng thật rõ là người có bản lĩnh và bình tĩnh, thậm chí một thoáng nhếch mép của chàng cũng đầy an ủi, tựa hồ chứng tỏ nỗi đau đớn, tủi hổ của nàng chẳng có cơ sở gì hết.
- Bây giờ cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi chứ! Vậy thì ta hãy đi vào cốt lõi của vấn đề. Cô bảo nếu phải bắt đầu lại, cô sẽ làm khác đi. Nhưng có thật thế không? Thử nghĩ xem nào. Có thật là cô sẽ làm khác đi không?
- À...
- Không, cô sẽ làm y như cũ. Dạo ấy cô có lối thoát nào khác không?
- Không.
- Vậy thì cô ân hận về cái nỗi gì?
- Tôi đã ăn ở quá tệ với Frank và đến bây giờ nhận ra thì anh ấy chết rồi.
- Và nếu anh ta chưa chết thì cô vẫn cứ tệ như thế. Theo tôi hiểu thì cô chẳng thực sự hối hận về việc lấy Frank cũng như về việc làm tình làm tội anh ta và vô tình gây nên cái chết của anh ta. Cô chỉ hối hận vì cô sợ phải xuống địa ngục thôi. Có đúng thế không?
- À... những điều anh nói nghe lộn xộn quá.
- Nguyên lí đạo đức của cô cũng hết sức lộn xộn. Cô đang ở đúng cái thế của một tên kẻ trộm bị bắt quả tang và tỏ ra ân hận không phải vì tội ăn trộm, mà ăn năn ghê gớm, phải, rất ghê gớm vì nỗi phải đi tù.
- Một tên kẻ trộm.
- Ồ, cô đừng hiểu theo nghĩa đen. Nói cách khác, nếu không bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ ngu xuẩn là cô sẽ bị thiêu trong lửa hỏa ngục đời đời thì cô ắt nghĩ rằng mình thoát nợ với Frank.
- Ôi, Rhett.
- Dào, nhận đi! Nhân thể cô đang xưng tội thì hãy thú thật luôn đi, khỏi phải tìm lời màu mè nói dối. Cái... ừm... lương tâm của cô có cắn rứt nhiều không, khi cô ngỏ ý... nói thế nào nhỉ... sẵn lòng lìa bỏ cái đồ trang sức quí hơn cả cuộc đời ấy để đổi lấy ba trăm đô la?
Lúc này rượu Brandy đã bốc lên đầu, nàng cảm thấy say ngây ngất và chẳng cần phải giữ gìn gì lắm. Cần chi phải nói dối Rhett? Hình như bao giờ chàng cũng đọc được tâm can nàng.
- Thật tình lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều đến Thượng Đế hay... địa ngục. Và khi nghĩ đến thì... chậc, tôi cho rằng chắc Thượng Đế cũng thông cảm thôi.
- Thế nhưng bây giờ cô lại không tin rằng Thượng Đế có thể thông cảm cái lí do khiến cô lấy Frank?
- Rhett, làm sao anh có thể nói như vậy về Thượng Đế khi mà anh không tin là có Thượng Đế?
- Nhưng cô thì tin ở cơn Thịnh Nộ của Thượng Đế vào lúc này, đó là điều quan trọng. Tại sao Thượng Đế lại không thông cảm? Cô có ân hận về việc cô vẫn sở hữu ấp Tara và không có bọn Carpetbagger ở đó, không? Cô có ân hận về việc thoạt được cảnh đói rách không?
- Không.
- Mà anh ta thì không bắt buộc phải lấy cô, đúng không nào? Đàn ông có tự do hành động. Và anh ta cũng không buộc phải chịu cô thúc ép làm những điều anh ta không muốn, đúng không?
- À...
- Scarlett, tại sao lại tự dằn vặt về chuyện đó? Nếu cô phải làm lại từ đầu, cô vẫn sẽ bị dồn đến cái thế phải nói dối và Frank vẫn sẽ lấy cô. Cô vẫn sẽ dấn thân vào chỗ hiểm nguy và anh ta vẫn sẽ phải báo thù cho cô. Nếu anh ta lấy Suellen, có thể cô ấy sẽ không gây nên cái chết của anh ta, nhưng chắc cô ấy sẽ làm cho anh ta khổ sở gấp đôi so với cô. Cơ sự không khác đi được.
- Nhưng tôi có thể tử tế với Frank hơn.
- Cô có thể... nếu cô là một người khác. Nhưng vốn cô sinh ra để bắt nạt bất kỳ ai để cô bắt nạt. Kẻ mạnh sinh ra để bắt nạt kẻ yếu, để quy phục. Lỗi tại Frank đã không biết đánh cô bằng một cái roi quất ngựa... Scarlett, tôi lấy làm ngạc nhiên thấy cô mọc ra một cái lương tâm vào cái thời điểm muộn màng này của cuộc đời. Những kẻ cơ hội chủ nghĩa như cơ hội như cô chả nên có lương tâm làm gì cho mệt.
- Thế nào là cơ... anh vừa gọi là gì nhỉ?
- Là những người biết lợi dụng thời cơ.
- Thế có phải là xấu không?
- Điều đó bao giờ cũng bị coi là xấu... nhất là dưới mắt những người có những thời cơ như vậy mà không biết lợi dụng.
- Ôi Rhett, anh cứ đùa, vậy mà tôi cứ tưởng là anh sắp tử tế.
- Tôi đang tử tế đấy chứ, tử tế... đối với tôi mà. Scarlett thân mến, cô đang cơn say. Vấn đề của cô là ở chỗ ấy thôi.
- Anh dám...
- Phải, tôi dám khẳng định thế đấy. Cô sắp đến cái độ mà người ta gọi một cách thô thiển là: “Say vãi nước mắt ra”. Cho nên tôi sẽ chuyển đầu đề và động viên cô bằng cách kể cho cô nghe một số chuyện vui vui. Thực tế, đó là lý do khiến tôi đến nghe một số chuyện cần nói với cô trước khi tôi đi xa.
- Anh đi đâu?
- Sang Anh. Tôi có thể vắng mặt mấy tháng. Hãy quên cái lương tâm của cô đi. Tôi không có ý định tiếp tục bàn về chuyện cứu rỗi linh hồn cô nữa. Cô có muốn nghe chuyện tôi không?
- Nhưng... nàng mào đầu yếu ớt rồi ngừng lại. Hơi rượu brandy xoa dịu nỗi day dứt của lương tâm hối hận, cộng với những lời giễu cợt nhưng đầy an ủi của Rhett, đẩy bóng ma mờ nhạt của Frank lùi vào âm u. Có lẽ Rhett đúng. Có lẽ Thượng Đế cũng thông cảm thôi. Nàng trấn tĩnh lại đủ mức để gạt những dằn vặt đang trùm lấp tâm trí và quyết định: “Mai mình sẽ suy nghĩ về chuyện này”.
- Nào, anh định nói gì? Nàng gắng gượng nói, hỉ mũi vào chiếc mùi soa của Rhett và vuốt lại mái tóc bắt đầu xõa ra.
- Điều tôi muốn nói là thế này, chàng nhoẻn miệng cười với nàng. Tôi vẫn thèm muốn cô hơn bất kỳ người đàn bà nào tôi từng gặp và giờ đây, khi Frank không còn, tôi nghĩ chắc cô ưng biết điều ấy.
Scarlett giật mạnh tay ra khỏi tay chàng và đứng phắt dậy.
- Tôi... anh là kẻ vô giáo dục nhất trên đời, nhằm đúng lúc này mò đến đây trơ tráo tuôn ra... lẽ ra tôi phải biết anh không bao giờ thay đổi, Frank vừa mới nằm xuống, thi thể hầu như chưa kịp lạnh cứng! Nếu anh có chút liêm xỉ... Anh có ra khỏi cái....
- Bình tĩnh nào, kẻo bà Pitty xuống bây giờ, chàng nói, không đứng dậy mà chỉ với lên nắm lấy cả hai tay nàng. Tôi e rằng cô hiểu lầm ý tôi.
- Hiểu lầm ý anh? Tôi chả hiểu lầm gì hết. ( Nàng cố giằng tay ra). Buông tay tôi ra và cút khỏi đây. Tôi chưa bao giờ thấy ai sàm sỡ đến thế. Tôi...
- Suỵt, chàng nói. Tôi đang ngỏ lời cầu hôn với cô đây. Tôi có phải quỳ xuống xin cô đồng ý không?
Nàng “ồ” một tiếng hổn hển và ngồi phịch xuống sofa.
Nàng gương mắt nhìn chàng, miệng há hốc, tự hỏi đó có phải do mình say rượu mà hoang tưởng hay không, đồng thời lẩn thẩn nhớ lại câu giễu của chàng: “Tôi không phải là người của hôn nhân, cô bạn thân mến ạ”. Nom chàng bình thản như đang bàn chuyện thời tiết và cái giọng kéo dài ngọt xớt của chàng rót vào tai nàng không có chỗ nào đặc biệt nhấn mạnh.
- Scarlett ạ, tôi vẫn rắp tâm lấy được cô, ngay từ ngày đầu ta gặp nhau ở trại Twelve Oaks, khi cô ném cái bình ấy qua đầu tôi và chửi thề, chứng tỏ cô không phải là một tiểu thư quí phái. Trước nay, tôi vẫn rắp tâm lấy được cô, bằng cách này hay cách khác. Nhưng vì cô và Frank đã làm được chút ít tiền, nên tôi biết cô sẽ không còn bị dồn vào cái thế phải đến vay tiền tôi và đặt những kí quĩ hay ho nữa. Cho nên tôi thấy là tôi phải cưới cô thôi.
- Rhett Butler, đây có phải là một trò đùa đê mạt của anh hay không đây?
- Tôi bộc bạch tâm hồn, phơi bày gan ruột ra, mà cô còn nghi ngờ! Không, Scarlett, đây là một lời tỏ tình chân thật trên danh dự. Tôi thừa nhận là làm thế vào lúc này thì không lấy gì làm tao nhã cho lắm nhưng tôi có một lí do rất chính đáng là tôi thiếu giáo dục. Ngày mai, tôi sẽ đi xa một thời gian dài và tôi sợ rằng nếu tôi đợi đến lúc về, cô có thể đã lấy một chàng nào khác có ít tiền. Cho nên tôi nghĩ: tại sao không là tôi cùng với đồng tiền của tôi? Scarlett ạ, thực tình tôi không thể suốt đời cứ rình để bắt cô vào quãng giữa hai đời chồng.
Chàng nói thật lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Miệng nàng khô lại khi nhận thức ra điều đó và nàng nuốt khan, nhìn vào mắt chàng, cố tìm ra một đầu mối nào đó. Đôi mắt ấy cười, nhưng, tận đáy sâu, còn chứa một cái gì khác mà trước nay nàng chưa thấy bao giờ, một ánh mắt long lanh không thể phân tích nổi. Chàng ngồi thoải mái, thèo đảnh, nhưng nàng cảm thấy chàng đang theo dõi mình chăm chú như con mèo đang rình cửa hang chuột. Nàng cũng cảm thấy một sức mạnh được thả lỏng căng ra bên dưới vẻ bình tĩnh của chàng, khiến nàng lùi lại, hơi khiếp sợ.
Chàng đang cầu hôn nàng thực sự, chàng đang làm cái điều không thể tin được. Dạo xưa, nàng đã dự định sẽ hành hạ chàng cho bõ ghét nếu chàng ngỏ lời cầu hôn. Dạo xưa, nàng đã nghĩ nếu chàng nói lên những lời ấy, nàng sẽ làm nhục chàng, cho chàng cảm thấy uy lực của nàng và sẽ tìm thấy trong hành động đó một niềm thích thú độc ác. Giờ đây, chàng đã nói ra mà thậm chí nàng không hề nghĩ đến những dự định nọ, vì trước sau chàng vẫn không hề nằm trong phạm vi quyền lực của nàng. Thực tế, chàng nắm ưu thế hoàn toàn đến nỗi nàng đâm lúng túng như một cô gái được cầu hôn lần đầu, chỉ còn biết đỏ mặt lên và ấp úng.
- Tôi... tôi sẽ không bao giờ tái giá nữa.
- Ồ có chứ, cô sẽ đi bước nữa. Cô sinh ra là để lấy chồng mà. Tại sao không phải là tôi?
- Nhưng Rhett, tôi... tôi không yêu anh.
- Cái đó đâu phải là một trở ngại. Theo trí nhớ của tôi thì tình yêu không đóng vai trò hàng đầu trong hai cuộc phiêu lưu trước của cô.
- Ồ, sao anh có thể nói thế được? Anh biết là tôi quí mến Frank!
Chàng không nói gì.
- Thực vậy, tôi rất quí mến Frank mà!
- Thôi, ta không tranh luận về điểm ấy. Cô sẽ suy nghĩ về lời cầu hôn của cô trong khi tôi đi vắng chứ?
- Rhett, tôi không muốn để sự việc kéo dài. Thà tôi cứ nói ngay với anh bây giờ. Tôi sắp về ấp Tara và India Wikles sẽ ở lại với cô Pitty. Tôi muốn về nhà một thời gian dài và tôi... tôi không bao giờ muốn tái giá nữa.
- Tào lao. Tại sao?
- Ồ, này nhé... cần gì phải biết tại sao. Đơn giản là tôi không muốn lấy chồng nữa.
- Nhưng cô bé tội nghiệp của tôi, cô chưa bao giờ lấy chồng thực sự. Làm sao cô có thể biết được hôn nhân đích thực? Tôi thừa nhận là cô đã không gặp may – một lần vì bực mình mà lấy chồng và một lần vì cần tiền. Đã có bao giờ cô nghĩ đến lấy chồng... đơn thuần vì thú vui chưa?
- Thú vui! Anh đừng có nói ngớ ngẩn. Làm gì có cái thú vui lấy chồng.
- Không ư? Tại sao lại không có?
Nàng đã trở lại bình tĩnh phần nào, đồng thời men rượu lại kích lên cái tính thẳng thừng tự nhiên của nàng.
- Có vui thú chăng là đàn ông thôi... mặc dù có trời biết là tại sao. Tôi không bao giờ hiểu nổi điều đó. Nhưng tất cả những gì hôn nhân đem lại cho đàn bà chỉ là tí ti miếng ăn, hàng lô hàng xốc công việc, phải chịu đựng sự ngu ngốc của đức ông chồng và mỗi năm sinh một đứa con.
Chàng phá lên cười to đến nỗi vang dội khắp căn phòng tĩnh lặng và Scarlett nghe thấy tiếng cửa bếp mở.
- Suỵt! Mammy thính tai như loài linh cẩu ấy, vả lại người ý tứ ai lại cười to thế ngay sau... đừng cười nữa nào. Anh thừa biết đúng là thế. Vui thú gì! Vớ vẩn!
- Tôi đã bảo cô không gặp may và điều cô vừa nói là một bằng chứng. Cô đã lần lượt thành hôn với một cậu bé rồi một ông già. Và, hơn thế nữa, tôi cuộc là mẹ cô đã dạy cô rằng người đàn bà phải chịu đựng “những cái đó” để đổi lấy niềm vui làm mẹ. Chà, những cái đó là sai toét. Tại sao không thử lấy một gã đàn ông trẻ đẹp mang tiếng xấu nhưng lại biết cách xử với phụ nữ? Như vậy sẽ thú vị ra trò.
- Anh vừa thô tục vừa hợm hĩnh. Tôi thấy câu chuyện này đến đây là đủ rồi. Thật... thật hết sức tầm thường.
- Và hết sức hay ho nữa chứ, phải không? Tôi cuộc là trước đây cô chưa bao giờ bàn cãi với một người đàn ông nào, kể cả Charles hoặc Frank, về quan hệ vợ chồng.
Nàng cau có nhìn chàng, Rhett biết quá nhiều. Nàng tự hỏi chẳng hay chàng học ở đâu tất cả những hiểu biết đó về phụ nữ. Thật sỗ sàng.
- Đừng có cau mày. Hãy định ngày đi, Scarlett. Tôi không giục cưới ngay là vì thanh danh của cô. Chính tôi sẽ đợi một thời gian thích đáng. Nhân tiện xin hỏi một “thời gian thích đáng” là bao lâu?
- Tôi có nói là tôi lấy anh đâu. Riêng việc nói đến những chuyện như vậy vào lúc này đã là chướng rồi.
- Tôi đã nói với cô lí do tại sao rồi. Ngày mai, tôi đi và tôi là một người yêu quá nồng cháy, không thể kìm được nỗi lòng say mê lâu hơn nữa. Nhưng có lẽ tôi đã quá gấp trong việc tán tỉnh.
Với một sự đột ngột khiến nàng giật mình, chàng tụt khỏi sofa quỳ xuống và, một tay nhẹ nhàng đặt lên ngực phía trái tim, chàng liến láu đọc.
- Tha lỗi cho tôi đã làm nàng sửng sốt về những tình cảm vũ bão của tôi, Scarlett thân yêu... à, tôi định nói Kennedy phu nhân thân yêu. Chắc nàng không thể không nhận thấy rằng trong một thời gian qua, tình bạn tôi dành cho nàng trong tim tôi đã chín thành một tình cảm sâu hơn, một tình cảm đẹp hơn, trong sáng hơn, thiêng liêng hơn. Liệu tôi có dám gọi tên nó ra với nàng không? Ôi! Chính tình yêu đã khiến tôi mạnh bạo thế!
- Đứng dậy, anh, nàng cầu khẩn. Nom anh thật ngớ ngẩn. Giả sử Mammy bước vào và trông thấy anh?
- Bà ta sẽ ngớ ra và không tin khi thấy ở tôi những dấu hiệu đầu tiên của chất quí tộc, Rhett nói, hơi nhỏm lên. Nào, Scarlett, cô đâu phải là trẻ con, đâu phải là một cô nữ sinh để cự tuyệt tôi bằng những lý do vớ vẩn về khuôn phép lễ nghi và vân vân. Hãy nói là cô sẽ lấy tôi khi tôi trở về, nếu không, xin thề trước Chúa là tôi sẽ không đi nữa. Tôi sẽ ở lại quanh đây và đêm nào cũng mang guita đến dưới cửa sổ cô hát hết cỡ giọng, làm cô mang tiếng để cô phải lấy tôi đặng giữ trọn thanh danh.
- Rhett, anh hãy biết điều một chút. Tôi không muốn lấy ai cả.
- Thật không? Cô không nói cho tôi biết lí do đích thực. Đó không thể là sự nhút nhát của một cô gái nhỏ. Vậy thì là gì?
Đột nhiên, nàng nghĩ đến Ashley, nhìn thấy chàng rõ mồn một như thể chàng đang đứng bên cạnh, tóc vàng óng, cặp mắt mơ màng, đĩnh đạc đàng hoàng, khác hẳn Rhett. Đó, cái lí do đích thực khiến nàng không muốn tái giá, mặc dầu nàng không có gì chống lại Rhett và đôi khi còn thực tình quí mến anh ta nữa. Nàng thuộc về Ashley, vĩnh viễn và mãi mãi. Trước đây, nàng đã không bao giờ thuộc về Charles hoặc về Frank và nay, nàng cũng không bao giờ có thể thực sự thuộc về Rhett. Toàn bộ con người nàng, hầu như tất cả những gì nàng đã làm, đã cố gắng theo đuổi, đã đạt được, đều thuộc Ashley và ấp Tara. Những nụ cười và những cái hôn nàng đã ban cho Charles và Frank là để dâng Ashley mặc dù chàng không bao giờ đòi hỏi. Đâu đó trong thâm tâm nàng vẫn âm ỉ niềm mong muốn giữ trọn mình cho Ashley, mặc dầu nàng biết chàng sẽ không bao giờ lấy mình.
Nàng không biết là sắc diện mình đã thay đổi, rằng mơ mộng đã mang lại cho gương mặt mình một vẻ dịu dàng mà trước đây Rhett chưa từng thấy bao giờ. Chàng nhìn đôi mắt xanh hơi xếch, đôi mắt mở to như phủ một làn sương, nhìn nét lượn mềm mại của đôi môi và trong giây lát, hơi thở của chàng như ngừng lại. Rồi, một bên mép kéo mạnh xuống, chàng rủa một cách nôn nóng mê cuồng.
- Scarlett O'Hara, cô là một con ngốc!
Tâm trí nàng chưa kịp quay về từ chốn mơ mộng xa xăm, chàng đã quàng hai cánh tay ôm lấy nàng cũng mạnh chắc và dữ dội như cái lần trên con đường khói mù mịt về Tara, đã lâu lắm rồi. Nàng lại cảm thấy bất lực ập đến cùng lúc với một làn sóng ấm áp trào lên, khiến nàng hết muốn chống cự và lả đi. Và bộ mặt trầm lặng của Ashley nhòe đi, chìm đi, chìm dần vào hư không. Rhett lật ngửa đầu nàng lên cánh tay mình mà hôn, mới đầu nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng tăng cường độ đến mức khiến nàng phải níu lấy chàng như níu lấy vật duy nhất đứng vững trong một thế giới quay cuồng chao đảo. Miệng chàng da diết áp vào, tách đôi môi run rẩy của Scarlett, phóng những luồng rung động cuồng khấu dọc những thớ thần kinh của nàng, khơi dậy những cảm giác nàng không ngờ mình có thể cảm thấy và trước cả khi đắm vào trong một cơn lốc xoay tròn đến chóng mặt, nàng đã biết là mình đang hôn lại Rhett.
- Thôi... tôi xin anh, tôi đang muốn ngất xỉu, nàng thì thào cố gắng yếu ớt quay đầu khỏi chàng. Chàng kéo đầu nàng lại, áp chặt vào vai mình và nàng thoáng thấy mặt chàng trong cơn ngây ngất. Mắt chàng mở to, rừng rực một ánh lửa kì lạ và những luồng rung động nơi cánh tay chàng làm nàng phát sợ.
- Tôi muốn làm cô ngất. Tôi sẽ làm cô ngất xỉu. Điều này đáng ra phải đến với cô hàng bao năm nay rồi. Trong tất cả những gã ngu xuẩn cô từng biết, chưa có gã nào hôn cô như thế... phải không? Chàng Charles quý hóa của cô, hoặc Frank, hoặc gã Ashley ngu xuẩn của cô...
- Xin anh đừng...
- Phải, tôi nói thẳng là cái gã Ashley ngu xuẩn của cô. Tất cả đều là các ngài quý phải... họ hiểu biết gì về đàn bà? Họ hiểu biết gì về cô? Chỉ có tôi là hiểu cô thôi.
Miệng chàng lại áp lên môi nàng và nàng đầu hàng không hề kháng cự, không còn hơi sức để quay đầu đi và thậm chí cũng không muốn quay đi, tim đập thình thịch đến rung cả người, lòng tràn ngập sợ hãi, sợ sức mạnh của chàng và sợ sự yếu nhược mất hết khí lực của bản thân. Chàng sắp sửa làm gì nữa? Nếu chàng không ngừng lại thì nàng đến ngất xỉu mất. Giá chàng ngừng lại đi... giá chàng đừng bao giờ dừng lại...
- Trả lời “ừ” đi! Miệng chàng kè bên trên miệng nàng và cặp mắt chàng gần sát đến mức to lớn mênh mông tưởng như lấp kín đất trời. Nói “ừ” đi, quỉ bắt cô, nếu không...
Nàng thì thào “ừ” trước khi kịp nghĩ ngợi gì. Như thế chàng đã mớm câu trả lời đó và nàng thì chỉ việc nói ra, bất cần đến ý chỉ của bản thân nàng. Nhưng nàng vừa nói xong thì tâm trí liền bình tĩnh lại, đầu hết quay cuồng và cả đến cái choàng váng vì say rượu cũng giảm bớt. Nàng đã hứa sẽ lấy Rhett khi mà nàng không hề có ý định hứa hôn. Nàng hầu như không biết làm sao mà lại ra thế, nhưng nàng không hề ân hận. Giờ đây, nàng thấy việc mình đã nói: “ừ” là điều hoàn toàn tự nhiên... hầu như do trời xui khiến vậy: một bàn tay mạnh mẽ hơn nàng xen vào công việc của nàng, giúp nàng giải quyết những mắc mớ.
Rhett hít một hơi ngắn trong khi nàng nói, cúi xuống như để hôn nàng nữa và nàng nhắm mắt lại, ngật đầu ra sau. Nhưng chàng rụt lại và nàng hơi thất vọng. Những cái hôn như thế này đem lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, đồng thời lại có một cái gì đặc biệt kích thích.
Chàng ngồi một lát rất yên tĩnh, giữ đầu nàng áp vào vai mình và, như thể do nỗ lực, hai cánh tay chàng hết run. Chàng dịch ra khỏi nàng một chút và cúi nhìn nàng. Nàng mở mắt ra và thấy cái ánh hừng hực dễ sợ biến khỏi gương mặt chàng. Nhưng không hiểu sao nàng không thể chịu được cái nhìn đăm đăm của chàng và nàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, hai má nóng ran.
Rhett lại bắt đầu nói, giọng rất bình tĩnh.
- Cô nói thật lòng chứ? Cô không muốn thay lời chứ?
- Không.
- Không phải chỉ vì tôi đã... cái thành ngữ như thế nào nhỉ?... đã cuốn cô bay lên bằng... ừm...nhiệt tình nồng cháy của tôi ư?
Nàng không trả lời được vì nàng không biết nói sao, cũng như nàng không thể nhìn vào mắt chàng. Chàng đặt tay dưới cằm, nâng mặt nàng lên.
- Tôi đã từng nói với cô: tôi có thể chịu đựng bất kì cái gì ở cô, trừ sự dối trá. Và bây giờ, tôi muốn biết sự thật. Tại sao cô đồng ý lấy tôi.
Scarlett vẫn chưa tìm ra câu trả lời, nhưng đã thăng bằng lại phần nào. Mắt vẫn e ấp cụp xuống, nàng khẽ nhếch mép cười.
- Hãy nhìn thẳng vào tôi. Có phải vì tôi nhiều tiền?
- Chao, Rhett! Ai lại hỏi thế bao giờ!
- Hãy ngước nhìn lên nào và đừng có tìm cách dụ hoặc tôi bằng những lời ngon ngọt. Tôi không phải Charles hay Frank hay bất kỳ chàng trai nào trong Hạt mà cô hòng bắt hồn bằng những hàng mi chớp chớp. Có phải vì tôi nhiều tiền không?
- À... phải, một phần nào đó.
- Một phần?
Chàng không có vẻ gì bực bội. Hít vội một hơi, chàng cố dập tắt cái ánh rạo rực mà những lời của nàng đã nhóm lên trong mắt chàng, song nàng quá bối rối, không nhận thấy.
- Thế này, Scarlett lúng búng, anh biết đấy, Rhett, tiền bạc bao giờ chẳng có ích và Chúa biết là Frank chẳng để lại được bao nhiêu. Nhưng dù sao... phải, Rhett, anh thấy đấy, hai chúng mình quả là hợp nhau. Và trong số những đàn ông tôi từng gặp, anh là người duy nhất có thể chịu được sự thật thốt ra từ miệng một người đàn bà. Sẽ thật dễ chịu nếu tôi có một người chồng không coi tôi là một con ngốc, chỉ chờ đợi ở tôi những lời dối trá... hơn nữa... phải, tôi rất ưa anh.
- Rất ưa?
- À, nàng bực bội nói, nếu tôi bảo là tôi yêu anh phát điên phát cuồng thì sẽ là dối trá, và hơn nữa, anh sẽ biết tỏng.
- Đôi khi, tôi nghĩ cô đẩy tính nói thẳng nói thật của cô đi quá xa đấy, cưng ạ. Cô không nghĩ rằng, nếu cô nói: “Tôi yêu anh Rhett ạ”, dẫu bụng cô không nghĩ thế, dẫu đó là dối trá, thì vẫn cứ là thích hợp hơn sao?
“Anh ta nhằm cái gì vậy?” nàng tự hỏi, càng thêm bối rối, nom chàng thật kì: vừa sôi nổi, vừa phật ý, lại vừa giễu cợt. Chàng rụt tay khỏi nàng, thọc sâu vào túi quần và nàng thấy gồ lên hai nắm đấm.
“Được, dù anh có từ bỏ quyết định lấy mình thì mình cũng cứ nói trắng sự thật ra”, nàng dữ dằn tự nhủ, bốc máu lên như mọi lần bị chàng trêu nhử.
- Rhett ạ, như thế sẽ là dối trá và tại sao chúng ta lại phải diễn hết cái trò vớ vẩn này? Tôi rất ưa anh, như tôi đã nói. Anh thừa biết sự tình như thế nào. Có lần anh đã bảo anh không yêu tôi, nhưng chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau. Cả hai cùng đểu, đó là cách anh...
- Trời đất! Chàng lẩm bẩm, quay đầu đi. Bị mắc vào bẫy của chính mình!
- Anh nói gì vậy?
- Có gì đâu, chàng nhìn nàng, cười, nhưng đó không phải là một tiếng cười thích thú. Hãy định ngày đi, cô nàng thân mến.
Chàng lại cười và cúi xuống hôn tay nàng. Khoan khoái thấy chàng hết bực bội và trở lại vui vẻ, nàng cũng mỉm cười.
Chàng mân mê tay nàng một lúc và ngước lên nhoẻn miệng cười với nàng.
- Cô đọc tiểu thuyết có bao giờ gặp cái tình huống vũ kĩ là người vợ hờ hững bỗng trở nên mê chồng không?
- Anh biết là tôi không đọc tiểu thuyết, nàng đáp và nói tiếp, hòa đồng với cái điệu ba lơn của chàng. Vả lại, có lần anh nói với tôi rằng vợ chồng mà yêu nhau thì cực kỳ vô duyên kia mà.
- Chu, cha, dạo trước tôi đã nói quá nhiều thứ lăng nhăng, chàng cộc cằn đáp và đứng dậy.
- Đừng có chửi thề nào.
- Cô sẽ phải quen đi và chính cô cũng phải học chửi thề đi. Cô sẽ phải tập cho quen với mọi thói xấu của tôi. Đó sẽ là một phần cái giá phải trả cho việc... ưa tôi và đặt đôi bàn tay xinh đẹp của cô lên đống tiền của tôi.
- Thôi nào, đừng có nổi xung lên thế vì lẽ tôi không nói dối, không thỏa mãn thói cao ngạo của anh. Anh không yêu tôi, đúng không nào? Vậy thì tại sao tôi lại phải yêu anh?
- Không, cô bạn thân mến ạ, tôi không yêu cô cũng như cô không yêu tôi. Và nếu tôi có yêu cô thì tôi cũng chẳng bao giờ nói ra với cô. Lạy Chúa phù hộ cho anh chàng nào yêu cô thật sự. Cô sẽ làm tan nát trái tim hắn ta, con mèo nhỏ cưng của tôi, con mèo tàn bạo, phá phách vốn tự tin và bừa bãi đến mức không buồn quặp móng lại.
Chàng kéo nàng đứng dậy và lại hôn nàng, nhưng lần này môi chàng khác hẳn vì chàng có vẻ bất cần đếm xỉa đến việc có làm đau nàng hay không – dường như muốn làm nàng đau, muốn xúc phạm nàng. Môi chàng lướt xuống dưới cổ nàng và cuối cùng áp chặt vào làn vải mỏng che ngực nàng, ráo riết và lâu đến nỗi làm nóng bỏng cả làn da mịn màng. Sượng sùng, nàng giãy giụa, đưa cả hai tay đẩy chàng ra.
- Anh không được phép! Làm sao anh dám thế!
- Tim cô đập như tim một chú thỏ ấy, chàng bỡn cợt nói. Theo tôi nghĩ, chỉ có ưa không thôi thì đập như thế là quá nhanh đấy, nếu tôi khí cao ngạo. Đừng có xù lông lên thế nữa. Cô lại giở những cái vẻ yểu điệu thanh tấn ấy ra. Hãy nói cho tôi biết tôi phải mang từ Anh về cho cô cái gì? Một chiếc nhẫn ư? Cô thích loại nào?
Nàng thoáng phân vân giữa sự quan tâm đến những lời cuối cùng của chàng và cái thói đàn bà muốn kéo dài cảnh bất bình giận dỗi.
- À...một cái nhẫn kim cương... và Rhett này, nhớ mua một cái thật to vào.
- Để cô có thể chưng ra trước các bạn bè kiết xác của cô mà bảo: “Thử nhìn xem tôi vớ được cái gì này!” Được lắm, cô sẽ có một cái thật to bự, to đến nỗi các bạn xấu số hơn của cô có thể tự an ủi bằng cách thì thầm rằng đeo những cục đá to tướng như thế thì thật là thô phàm.
Đột nhiên chàng đi ngang phòng về phía hai cánh cửa đóng kín và nàng ngỡ ngàng đi theo chàng.
- Có chuyện gì thế? Anh đi đâu vậy?
- Về đóng gói hành lí cho xong.
- Ồ, nhưng...
- Nhưng sao?
- Không sao cả. Chúc anh một chuyến đi tốt đẹp.
- Cám ơn.
Chàng mở cửa và bước ra hành lang, Scarlett theo ra hành lang, đôi chút bối rối, hơi thất vọng như thể gặp một cái hẫng bất ngờ, Rhett xỏ tay vào áo bành tô và cầm lấy găng mũ.
- Tôi sẽ viết thư cho cô. Nếu có thay đổi ý kiến thì hãy cho tôi biết.
- Anh không...
- Sao? Chàng có vẻ sốt ruột muốn đi khỏi.
- Anh không hôn tạm biệt tôi ư? Nàng thì thầm, sợ có ai trong nhà nghe thấy.
- Cô cho rằng trong một buổi tối cô được hôn chừng nấy còn chưa đủ sao? Chàng vừa đáp vừa nhăn nhở cười với nàng. Chà, một thiếu phụ nhu mì, có giáo dục, thế mà... Đấy, tôi đã bảo cô là sẽ thú vị mà, phải không nào?
- Chao, anh thật quá quắt! Nàng cáu tiết kêu lên, mặc cho Mammy có nghe thấy cũng bất cần. Và nếu anh không bao giờ trở lại, tôi cũng chả thiết.
Nàng quay ngoắt và đi nhanh về phía cầu thang, hi vọng cảm thấy bàn tay ấm nóng của chàng nắm lấy cánh tay mình, kéo lại. Nhưng chàng chỉ mở cửa trước và một luồng gió lạnh ào vào.
- Nhưng tôi sẽ trở lại, chàng nói và ra khỏi nhà, để mặc nàng đứng dưới chân cầu thang nhìn ra cánh cửa đã đóng lại.
Chiếc nhẫn Rhett mang ở Anh về quả là to, to đến nỗi Scarlett đeo mà phát ngượng. Nàng vốn thích những đồ trang sức lòe loẹt và đắt tiền, song nàng có cái cảm giác khó chịu là ai nấy đều bảo chiếc nhẫn đó thật thô phàm và điều đó hoàn toàn đúng. Mặt giữa là một viên kim cương bốn cara với một số hạt ngọc bích bao quanh. Nó chờm lên tới đốt ngón và khiến ngưới ta có cảm giác như bàn tay bị kéo trĩu xuống. Scarlett ngờ rằng Rhett đã mất rất nhiều công sức về chiếc nhẫn này và, đơn thuần vì ác ý, đã đặt làm nó theo kiểu phang hết mức có thể.
Cho đến khi Rhett trở về Atlanta và nàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay, Scarlett vẫn chưa hề nói cho ai, kể cả gia đình nàng, biết ý đồ của mình. Và khi nàng thông báo đính hôn với Rhett, một cơn bão lời ong tiếng ve độc địa liền nổ ra. Từ sau cái vụ đảng 3K lần ấy, ở thành phố này, không kể bọn Yankee và bọn Carpetbagger, Rhett và Scarlett là những công dân bị kinh ghét nhất. Ai nấy đều chê trách Scarlett từ cái ngày xa xôi khi nàng trút bỏ bộ đồ đen để tang Charles Hamilton. Sự chê trách càng tăng lên khi nàng bắt tay vào cái công việc hoàn toàn không thích hợp với phụ nữ kinh doanh những xưởng cưa, trơ trẽn xuất hiện ở những nơi công cộng trong thời kỳ có mang và làm biết bao điều khác nữa. Và khi nàng gây nên cái chết của Frank và Tommy, đồng thời gây nguy hiểm cho sinh mạng của hàng tá người khác thì sự khinh ghét ấy bùng lên thành ngọn lửa lên án của công chúng.
Còn Rhett thì cả thành phố đã ghét chàng từ khi chàng hoạt động đầu cơ trong chiến tranh và sau đó, sự kết giao với bọn Cộng Hòa chẳng làm cho chàng được bà con hàng phố quí mến hơn chút nào. Nhưng lạ thay, việc chàng đã cứu sống một số nhân vật nổi bật nhất ở Atlanta lại dấy lên ở giới nữ lưu Atlanta niềm căm thù cháy bỏng nhất.
Đâu phải những người phụ nữ này tiếc rằng chồng con mình sống sót mà là vì họ uất ức ngậm đắng nuốt cay về nỗi việc cứu mạng ấy lại nhờ một kẻ như Rhett và một thủ đoạn rắc rối như thế. Bao tháng nay, họ đã quằn quại dưới ngọn roi bị báng của bọn Yankee và các bà các cô cảm thấy đồng thời nói ra miệng rằng nếu Rhett thực tâm thiết tha với lợi ích của đảng 3K thì hắn có thể thu xếp vụ này một cách thỏa đáng hơn. Họ bảo hắn đã dụng ý kéo Belle Watling vào cuộc để đặt những người đứng đắn tử tế trong thành phố vào một cái thế nhục nhã. Cho nên hắn không đáng được cảm ơn về việc cứu sống những người kia, cũng chẳng đáng được tha thứ về những tội lôi đã qua.
Những người phụ nữ này, rất mau mắn hảo tâm, rất dịu dàng cảm thông với mọi đau buồn, rất sẵn sàng giúp người khác không mệt mỏi trong khó khăn hoạn nạn, nhưng lại có thể kiên quyết không thương xót như Nữ Thần Báo oán đối với mọi kẻ phản bội vi phạm bất kỳ điều khoản nhỏ nào trong bộ luật không thành văn của họ. Bộ luật ấy thật đơn giản: tôn kính Liên bang, tôn vinh những người kỳ cựu, trung thành với những truyền thống cũ, tự hào trong nghèo khó, dang rộng tay đón bạn bè, căm thù bất diệt đối với bọn Yankee. Dưới mắt họ Scarlett và Rhett đã vi phạm mọi quy định của bộ luật đó.
Những người được Rhett cứu mạng, vì ý thức biết ơn và lẽ ăn ở phải đạo, đã cố gắng thuyết phục phái nữ trong gia đình họ im lặng, nhưng không ăn thua mấy. Trước khi công bố về đám cưới sắp tới của mình, Scarlett và Rhett đã khá mang tiếng rồi, song người ta còn có thể lịch sự chiếu lệ với họ. Giờ đây ngay cả cái thứ xã giao lạnh lùng ấy cũng không thể duy trì được nữa. Cái tin họ đính hôn với nhau bùng ra như một trái bom nổ, bất ngờ như sét đánh, làm rung chuyển thành phố. Thậm chí, những phụ nữ dịu dàng nhất cũng sôi nổi nói lên ý nghĩ của mình. Frank mới mất chưa đầy một năm, đã đi lấy chồng! Mà chính cô ta đã giết Frank chứ còn ai! Lấy cái tên Butler chủ nhà thồ, bắt tay với bọn Yankee và bọn Carpetbagger trong mọi mưu đồ bất lương! Riêng rẽ từng người một thì còn khả dĩ, nhưng họp lại thành một cặp trơ trán bóng Rhett – Scarlett thì thật quá đáng không sao chịu nổi. Cả hai cùng thô bỉ và đê tiện, đáng tống cổ ra khỏi thành phố!
Kể ra dân Atlanta cũng có thể khoan dung hơn đối với hai người nếu việc họ đính hôn không rơi vào một thời điểm mà bọn Carpetbagger và Scallawag bạn của Rhett tỏ ra bỉ ổi hơn bao giờ hết đối với những công dân đáng tôn kính. Mối phẫn uất của quần chúng đối với bọn Yankee và tất cả những kẻ liên kết với chúng lên tới cực độ đúng vào lúc thành phố biết tin cả hai người đính hôn, vì thành trì cuối cùng của bang Georgia chống lại sự thống trị Yankee vừa sụp đổ. Cái chiến dịch trường kì, bắt đầu từ Sherman tiến quân từ mạn trên Dalton xuống phía Nam bốn năm trước, cuối cùng đã tới đỉnh điểm và mối nhục của bang cũng đến độ tột cùng.
Ba năm Tái Thiết đã qua và đó là ba năm khủng bố. Ai nấy đều tưởng rằng tình hình đã xấu hến mức, nào ngờ Georgia đang vỡ lẽ ra rằng thời kì đen tối nhất của công việc Tái Thiết mới chỉ bắt đầu.
Trong ba năm, chính phủ Hợp Chủng Quốc đã cố tìm cách buộc Georgia phải chấp nhận những ý niệm xa lạ và một nền thống trị ngoại lai, và đã thành công phần lớn, nhờ một quân đội răm rắp thực thi mọi mệnh lệnh ban xuống. Nhưng chế độ mới chỉ được duy trì bởi uy lực quân sự. Bang bị đặt dưới sự thống trị Yankee, nhưng không tự nguyện chấp thuận. Các thủ lĩnh của Georgia vẫn tiếp tục đấu tranh cho quyền của bang tự cai quản theo những nguyên lý riêng của mình. Họ vẫn tiếp tục chống lại mọi cố gắng nhằm bắt họ khuất phục và chấp nhận những chỉ thị của Washington như luật pháp của bang.
Về mặt chính thức, chính phủ bang Georgia chưa bao giờ đầu hàng, nhưng đây là một cuộc đấu tranh vô ích, liên tục thất bại, một cuộc đấu tranh không thể thắng, song chỉ ít cũng trì hoãn được cái kết cục tất yếu. Nhiều bang miền Nam khác đã phải đưa bọn da đen mù chữ vào những chức vụ cao, trong khi ở các cơ quan lập pháp, thành phần da đen và Carpetbagger là áp đảo. Riêng Georgia, do ngoan cường chống lại, cho đến nay vẫn chưa sa sút đến mức tột cùng ấy. Trong phần lớn thời gian ba năm qua, nội các của bang vẫn nằm dưới sự kiểm soát của phái dân chủ và những người da trắng. Sự có mặt của binh lính Yankee ở khắp nơi khiến các quan chức không làm được gì nhiều ngoài việc phản đối và chống cự. Quyền lực của họ chỉ là danh nghĩa, nhưng chí ít họ vẫn có thể giữ cho chính phủ của bang nằm trong tay người bản địa Georgia. Giờ đây, cả cái – lô – cốt cố thủ ấy cũng đã sụp đổ.
Giống như Johnston cùng quân lính của ông, bốn năm trước đây, đã bị đẩy lùi dần từng bước từ Dalton đến Atlanta, những người Dân Chủ ở Georgia cũng bị lấn dần từng tí, từ năm 1865 trở đi. Quyền lực của chính phủ Hợp Chủng Quốc đối với các công việc của bang, không ngừng được tăng cường. Vũ lực chồng lên vũ lực và những sắc lệnh ngày càng nhiều khiến cho chính quyền dân sự ngày càng bất lực. Cuối cùng, tiếp sau việc định quy chế cho Georgia là một vùng quân sự, là lệnh ban bố quyền bầu cử cho người da đen, bất chấp luật pháp của bang có cho phép hay không.
Một tuần trước khi Scarlett và Rhett báo tin họ đính hôn với nhau, người ta đã tổ chức bầu cử thống đốc bang. Ứng cử viên của Đảng Dân Chủ miền Nam là tướng John B. Gordon, một trong những công dân được yêu mến và tôn kính nhất của bang Georgia. Đối thủ của ông là Bullock, một đảng viên Cộng Hòa. Cuộc bầu cử dự định có một ngày, đã kéo dài thành ba. Hàng đoàn tàu chở đầy người da đen hối hả từ thành phố này sang thành phố khác, bầu ở tất cả các quận trên dọc đường. Dĩ nhiên Bullock đã thắng.
Nếu trước kia, việc Sherman chiếm được Georgia đã khiến mọi người xót xa, thì giờ đây thất bại tối hậu – nghị viện rơi vào bàn tay bọn Carpetbagger, Yankee và da đen – lại gây đau đớn dữ dội tới mức chưa từng thấy. Cả Atlanta và Georgia sục sôi phẫn nộ.
Và Rhett Butler lại là bạn của Bullock, kẻ đang bị ghét cay ghét đắng.
Với thói quen coi nhẹ tất cả những vấn đề không ở ngay sờ sờ trước mũi, Scarlett hồ như không biết là một cuộc bầu cử đang được tổ chức. Rhett không tham gia gì vào cuộc bầu cử và quan hệ của chàng với bọn Yankee vẫn y nguyên như cũ, chẳng khác gì. Nhưng dù sao mặc lòng, thực tế Rhett vẫn là một tên Scallawags, bạn của Bullock. Và nếu cuộc hôn nhân trót lọt thì Scarlett rồi cũng trở thành Scallawags. Người Atlanta không sẵn sàng khoan dung hoặc nhân từ đối với bất cứ kẻ nào trong hàng ngũ địch và với cái tin hộ đính hôn rơi đúng vào thời điểm này, cả thành phố chỉ nhớ tất cả những chuyện xấu xa về lứa đôi này mà quên hẳn những điều tốt họ đã làm.
Scarlett biết thành phố đang xôn xao dị nghị, nhưng phải đến lúc bà Merriwether, trước sự thúc giục của giới giáo hữu, quyết định nói chuyện với nàng vì lợi ích của bản thân nàng thì nàng mới thấy hết mức độ bất bình của công luận.
- Vì mẹ cháu đã mất, còn bà Pitty vốn không chồng không đủ tư cách để... ừm...ừm... phải, để nói chuyện với cháu về một vấn đề như vậy, thành thử ta tự cảm thấy có nhiệm vụ phải báo cho cháu dè chừng, Scarlett ạ. Thuyền trưởng Butler không phải là người đáng mặt lấy một phụ nữ con nhà... Hắn là...
- Anh ấy đã cứu được cụ cố Merriwether khỏi bị treo cổ và cháu trai của bác nữa.
Bà Merriwether sưng mặt lên. Cách đây chưa đầy một giờ, bà vừa có cuộc nói chuyện khá bức mình với cụ cố. Ông lão đã nhận xét rằng bà ắt coi rẻ cái mạng già của ông, nên mới không cảm thấy biết ơn Rhett Butler tí nào, cho dù anh ta có là một tên Scallawags, một tên vô lại chăng nữa.
- Hắn làm thế chỉ là để chơi khăm tất cả chúng ta một vố, Scarlett ạ, để làm cho chúng ta bẽ bàng trước mặt bọn Yankee mà thôi, bà Merriwether nói tiếp. Cháu cũng biết như ta rằng đó là một tên xỏ lá ba que. Xưa nay hắn vẫn thế và bây giờ hắn lại càng tồi tệ không sao tả xiết. Loại như hắn, người tử tế không ai thèm tiếp.
- Thật ư? Thật kì lạ, bác Merriwether. Anh vẫn có mặt khá thường xuyên ở phòng khách nhà bác trong thời gian chiến tranh đấy thôi. Và chẳng phải là anh ấy đã cho Maybelle chiếc áo cưới bằng sa tanh trắng đó sao? Hay là cháu nhớ nhầm...
- Trong thời chiến tranh, tình hình rất khác thường, người tử tế phải kết giao với những kẻ không thật sự là... Tất cả vì Sự Nghiệp và thế là rất phải. Chắc chắn cháu không thể nghĩ đến chuyện lấy một kẻ không hề ở trong hàng ngũ chiến đấu, mà lại còn giễu những ai đầu quân nữa.
- Anh ấy cũng đã gia nhập quân đội đấy chứ. Anh ấy ở trong quân ngũ tám tháng. Anh ấy tham gia chiến dịch cuối cùng và chiến đấu ở Franklin. Anh ấy ở bên tướng Johnston khi ông đầu hàng mà.
- Ta không nghe thấy ai nói chuyện ấy, bà Merriwether nói, coi bộ không tin lắm. Nhưng hắn không bị thương, bà nói thêm, vẻ đắc thắng vì phát hiện đó.
- Có khối người không bị thương.
- Tất cả những ai đáng mặt trượng phu đều bị thương. Ta không quen người nào không bị thương cả.
Scarlett phát cáu.
- Vậy thì cháu chắc tất cả những người đàn ông bác quen đều ngu xuẩn đến nỗi không biết nấp vào đâu để tránh một cơn mưa rào... hoặc một loạt đạn chóp nón. Bây giờ, bác Merriwether ạ, bác hãy để cho cháu nói điều này và bác có thể về nhắc lại cho các bà bạn hay thò mũi vào chuyện người khác của bác. Cháu sẽ lấy thuyền trưởng Butler và ví dụ trước đây anh ấy có chiến đấu bên phía Yankee, cháu cũng bất cần.
Khi bà mệnh phụ tôn quí ra khỏi nhà, chiếc mũ giần giật vì giận dữ, Scarlett biết là giờ đây thay vì một người bạn bất đồng tình, nàng có một kẻ thù ra mặt. Nhưng nàng bất cần. Bà Merriwether muốn nói gì hoặc làm gì cũng không thể gây tổn thương cho nàng. Ai nói gì nàng cũng bất cần – trừ Mammy.
Scarlett đã giữ được bình tĩnh khi bà Pitty nghe báo tin, lăn ra ngất xỉu. Nàng đã vận dụng hết ý chí cứng rắn để nhìn vẻ mặt Ashley đột nhiên già đi và bối rối tránh luồng mắt của nàng trong khi chúc nàng hạnh phúc. Nàng đã vừa buồn cười, vừa bực mình với những bức thư của bà dì Pauline và Eulalie ở Charleston, thất kinh trước cái tin bất ngờ này, các bà đã cấm nàng không được làm cuộc hôn nhân đó, nhấn mạnh rằng không những nó phá hoại địa vị xã hội của nàng, mà còn đe dọa cả địa vị của các bà nữa, thậm chí nàng đã cười lớn khi Melanie cau mày nói một cách trung thực: “Tất nhiên thuyền trưởng Butler tốt hơn nhiều so với quan niệm của mọi người và ông ta tỏ ra rất hào hiệp, rất thông minh khi cứu Ashley. Và nói cho cùng, ông ta đã chiến đấu cho Liên bang. Nhưng Scarlett, chị không nghĩ rằng quyết định của chị là quá vội vàng sao?”
Không, ai nói gì nàng cũng không bận tâm, trừ Mammy. Chỉ những lời của Mammy mới làm cho nàng tức giận thật sự và đau điếng nhất.
- Tui đã thấy cô nàm hàng đống việc chắc sẽ nàm bà Ellen đau lòng nếu bà bết. Mà nó đã nàm tui đây rất chi là buồn phền. Cơ mà nần này nà quá quắt nhất. Đi nấy quân dác dưởi nàm chồng! Phải, tui nói thẳng nà đồ dác dưởi đấy! Đừng có nói mấy tui nà hắn ta nà con nhà ròng rõi. Cái í cũng chả thay đổi được gì hết. Dác dưởi có cả nơi cao sang nẫn chỗ thấp hèn, mà đúng hắn ta nà dác dưởi! Phải, cô Scarlett, tui đã thấy cô nẵng tay trên của cô Honey cậu Charles, mà cô có thiết gì cậu í đâu. Và tui lại thấy cô cướp cậu Frank của chính em gái cô. Và tui cứ phải ngậm miệng về hàng đống việc cô đã nàm, dư bán gỗ xấu bảo nà tốt, nói bịa về những người bán gỗ khác, rồi thì nà đánh xe đi một mình trêu ngươi bọn da đen mới phóng thích để đến nỗi cậu Frank bị bắn chết, và không cho bọn tù ăn no để rữ cho hồn khỏi nìa khỏi xác. Tui cứ phải ngậm miệng, cho rù bà Ellen ở nơi Đất Hứa có trách tui: “Mammy, Mammy! U chẳng trông nom con tui chu đáo!” Phải, tui đã chịu đậng được, cô Scarlett ạ. Cô không thể nấy đồ dác dưởi được chừng nào tui chưa thở hơi cuối cùng.
- Tôi sẽ lấy người nào tôi ưng, Scarlett lạnh lùng nói. Tôi nghĩ là u quên mất địa vị của mình rồi đấy, Mammy ạ.
- Mà cũng đến núc phải quên đi chứ! Nếu tui không nói dững đều í mấy cô thì còn ai nói nữa?
- Tôi đã suy nghĩ kỹ, Mammy ạ và tôi đã quyết định là với u, tốt nhất là nên về ấp Tara đi. Tôi sẽ cho u một ít tiền và...
Mammy vươn thẳng người lên hết sức đàng hoàng.
- Tui tự ro, cô Scarlett ạ. Cô đừng hòng đẩy tui đến nơi nào tui không muốn đến. Khi nào tui trở về ấp Tara phải nà khi cô cùng đi mấy tui. Tui không có bỏ con của bà Ellen đâu, trên đời này không có cách nào đẩy tui đi được. Mà tui cũng không có bỏ cháu ngoại bà Ellen cho bất kỳ não bố rượng dác dưởi nào nuôi đâu. Tui đang ở đây và tui cứ ở lại đây!
- Tôi không muốn u ở lại trong nhà tôi mà giở thói thô tục với thuyền trưởng Butler. Tôi sắp lấy ông ấy, chẳng có gì cần nói thêm nữa.
- Còn có ối cái cần nói, Mammy chậm rãi đáp, trong cặp mắt già nua lèm nhèm của bà, cháy lên ánh lửa chiến đấu. Tui không bao giờ nghĩ nà, phải nói đều này mấy ai mang ròng máu bà Ellen. Có mà cô Scarlett này, hãy nghe tui đây. Cô chỉ nà một con na mang đồ thắng đái của con ngựa. Tha hồ cho người ta cọ chân móng và da một con na cho thật bóng, cho nó đeo toàn đồ đồng và thắng nó vào một cái xe thật đẹp nó vẫn chỉ nà một con na, không đánh nừa được ai. Cô cũng thế thôi. Cô có áo váy nụa, có xưởng cưa, có cửa hàng, có tèn, và cô nàm đệu nàm bộ như nà một con ngựa đẹp, thế dưng cô vẫn chỉ nà một con na. Và cô cũng không nừa được ai. Còn cái tay Butler, hắn nà con nhà ròng rõi, hắn bóng mượt dư một con ngựa đua, cơ mà hắn cũng nà một con na mang đồ thắng đái của con ngựa, y dư cô vậy thôi.
Mammy phóng một cái nhìn xuyên thấu cô chủ trẻ. Scarlett không nói nên lời và giận run lên trước sự lăng nhục ấy.
- Nếu cô nói nà sắp nấy hắn ta thì cô sẽ nàm thế vì cô đâu bò y dư ba cô vậy. Nhưng hãy nhớ nấy điều nầy, cô Scarlett, tui không có rời cô đâu. Tui sẽ ở nại ngay đây và sẽ chứng kến chuyện nầy từ đầu đến đuôi.
Không chờ trả lời, Mammy quay đi, để Scarlett đứng lại một mình. Giá bà có nói: “Người sẽ gặp lại ta ở Philippin” (2) thì giọng điệu cũng không thể chất chứa nhiều đe dọa hơn.
Khi hưởng tuần trăng mật ở New Orleans, thuật lại cho Rhett nghe những lời của Mimmi, Scarlett vừa ngạc nhiên vừa phận nộ thấy chàng cười thích thú với nhận xét của bà về những con la mang đồ thắng đái của ngựa.
- Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai phát biểu một chân lí sâu sắc một cách súc tích đến thế, chàng nói. Mammy là một bà già tinh khôn, một trong số ít người quen biết mà tôi những muốn tranh thủ lòng kính nể và thiện cảm. Song vì mình là con la, tôi chắc sẽ không bao giờ đạt được hai điều ấy ở bà. Thậm chí bà từ chối cả đồng mười đôla vàng mà, với nhiệt tình của chú rể, tôi đã muốn biếu bà sau lễ cưới. Tôi rất ít thấy ai không xiêu lòng trước tiền bạc. Nhưng bà đã nhìn thẳng vào mắt tôi, cảm ơn và nói rằng bà không phải là một da đen được phóng thích nên không cần đến tiền của tôi làm gì.
- Tại sao bà ta lại làm rộn lên thế? Tại sao mọi người cứ cục ta cục tác về tôi như một lũ gà mái vậy? Tôi lấy ai và lấy mấy đời chồng là chuyện của tôi. Tôi có dây vào chuyện của ai đâu, mà tại sao những người khác lại thò mũi vào chuyện của tôi.
- Cưng ạ, thiên hạ có thể tha thứ hầu hết mọi cái, trừ những ai không dây vào chuyện người khác. Nhưng tại sao cưng lại tru tréo lên như con mèo bị nước sôi vậy? Cưng vẫn bảo cưng bỏ ngoài tai những gì mọi người nói về cưng kia mà. Tại sao không chứng minh điều ấy? Cưng biết đấy, cưng đã bao lần phơi mình trước búa rìu dư luận vì những chuyện nhỏ nhặt, làm sao cưng hi vọng thoát được lời ong tiếng ve trong cái chuyện tầy đình này. Cưng biết thiên hạ sẽ xì xào nếu cưng lấy một tên lưu manh như tôi. Nếu tôi là một tên lưu manh nghèo khó, hạ đẳng thì thiên hạ sẽ không tức điên tới mức ấy. Nhưng một tên lưu manh giàu có, phát đạt... điều đó tất nhiên là không thể tha thứ được.
- Tôi những muốn đôi khi anh nghiêm túc một chút.
- Tôi nói nghiêm túc đấy. Bao giờ những người ngoan đạo cũng bực mình khi thấy bọn vô đạo phất lên như diều. Hãy vui vẻ lên nào. Scarlett, cô chả có lần bảo tôi rằng lí do chủ yếu khiến cô muốn có thật nhiều tiền, là để có thể nói vào mặt thiên hạ: Quỉ bắt các người đi! Thì đây, thời cơ của cô đó.
- Nhưng anh lại đích thị là người số một mà tôi muốn nói vào mặt câu ấy, Scarlett nói và phá lên cười.
- Cô còn muốn nói vậy với tôi không?
- À, không thường xuyên như trước.
- Lúc nào cô muốn thì cứ nói, nếu điều đó làm cô sung sướng.
- Nó không làm tôi đặc biệt sung sướng đâu, Scarlett nói và cúi xuống hôn chàng một cách thản nhiên vô tư lự. Đôi mắt đen của chàng lướt nhanh trên mặt nàng, sục tìm trong mắt nàng một cái gì song không thấy. Chàng thốt lên một tiếng cười ngắn.
- Thôi hãy quên Atlanta đi, quên những mụ mèo già đi. Tôi đưa cô đến New Orleans để vui chơi và tôi chủ trương là nhất thiết cô phải vui chơi thoải mái..............................
(1) Một câu trong bi kịch Mecbeth của Shakespeare ( hồi II, lớp II ). Scarlett vốn ít học, không hiểu Rhett nói gì. Sự thất học của Scarlett thường bộc lộ trong những trường hợp tương tự.
(2) Lời cảnh cáo nổi tiếng của hồn ma Julius Caezar với Brutus vở Julius Caezar của Shakespeare ( hồi IV – lớp III )
Cuốn Theo Chiều Gió Cuốn Theo Chiều Gió - Margaret Mitchell Cuốn Theo Chiều Gió