Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 47
K
hông hiểu vì vô tình hay cố ý, nhưng Charlie không bao giờ ở nhà một mình với nàng. Hắn vẫn nhã nhặn biết đón ý và lịch sự. Không ai có thể ngờ là giữa hai người đã từng xảy ra một việc gì khác. Nhưng vào một buổi chiều, nàng đang nằm đọc sách ngoài sân thượng thì Charlie đi qua và dừng lại.
Hắn hỏi nàng:
- Bà đọc gì thế?
- Đọc sách.
Nàng nhìn Charlie, vẻ khinh mạn.
Hắn mỉm cười: - Dorothée đã đi dự tiệc hoa viên trong Phủ.
- Tôi biết. Thế tại sao ông không đi?
- Tôi thấy không có gì thú vị cả. Thà ở lại nhà với bà còn hơn. Xe đang sẵn ngoài cửa. Bà đi một vòng quanh đảo nhé? - Không. Cảm ơn ông.
Hắn ngồi xuống cạnh chân nàng. - Từ khi bà về đây, hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta có cơ hội giáp mặt nhau.
Nàng nhìn thẳng vào hai mắt Charlie với vẻ ngạo nghễ lạnh lùng.
- Ông tưởng chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau lắm ư?
- Nhiều lắm chứ.
Nàng khẽ xê chân ra để khỏi chạm vào hắn.
Hắn hỏi nàng, giọng ngọt ngào, đôi mắt âu yếm.
- Bà vẫn giận tôi đấy có phải không?
Nàng cười:
- Tôi không giận gì ông cả.
- Nếu bà không giận thì bà sẽ không cười như thế.
- Ông lầm rồi. Tôi khinh ông quá thành thử không giận ông được đấy thôi.
Charlie vẫn điềm nhiên.
- Bà nghiêm khắc quá. Nhưng nếu bình tĩnh và thẳng thắn mà xét đoán những việc đã qua thì bà có chịu là tôi có lý hay không?
- Có lý, nhưng theo quan điểm của ông.
- Bây giờ thì bà cũng đã biết Dorothée nhiều, hẳn bà đã nhận thấy Dorothée rất khả ái?
- Đúng thế. Tôi nhớ mãi tấm lòng tốt của bà ấy.
- Dorothée là một người đàn bà có một không hai. Dạo ấy nếu chúng ta đưa nhau đi thì có lẽ tôi sẽ không có lấy một lúc nào yên ổn. Không thể đối xử với Dorothée như thế được. Vả lại còn mấy con tôi. Tôi mà như thế thì chúng cứ bị ám ảnh suốt đời.
Kitty mơ mâng nhìn Charlie. Nàng cảm thấy mình hoàn toàn làm chủ tình thế.
- Từ một tuần nay tôi đã để ý nhìn ông và tôi phải công nhận sự tận tình của ông đối với Dorothée. Không bao giờ tôi dám ngờ là ông lại có thể như thế được.
- Tôi đã từng bảo bà là tôi vẫn quí mến nhà tôi. Những gì có thể làm cho nhà tôi phiền lòng tôi đều cố tránh. Vì nhà tôi là một người vợ tốt nhất đời.
- Thế có bao giờ ông nghĩ là đáng lẽ ra ông cần phải trung thành hơn nữa với bà ấy hay không?
Charlie mỉm cười:
- Cái gì mà mắt không trông thấy thì lòng cũng sẽ không cảm thấy.
Nàng rùn vai.
- Ông thực đáng tởm.
- Tôi là đàn ông. Dù cho tôi có điên dại vì bà thì có nên xem đó là một hành vi đê tiện hay không. Tôi thì có cần gì cho tôi, chắc bà cũng biết.
Nghe Charlie nói thế Kitty cũng hơi cảm động.
Nàng đáp, giọng cay đắng:
- Lúc ấy tôi chỉ muốn ông và tôi, chúng ta xử sự thẳng thắn với nhau thôi.
- Tôi làm thế nào đoán trước là câu chuyện của chúng ta cũng xoay như thế chứ?
- Nhưng dù sau đi nữa ông cũng biết là nếu có kẻ phải đau đớn khổ sở thì kẻ ấy nhất định không phải là ông.
- Bà nói hơi quá. Nhưng thôi, bây giờ chúng ta đã ra thoát cái tình trạng ấy rồi, bà nên nhìn nhận là tôi đã khéo cư xử không để thiệt hại cho cả đôi bên. Lúc ấy bà chỉ cuống lên. Cũng may mà tôi còn bình tĩnh. Nếu tôi mà nghe bà thì mọi việc sẽ ra sao? Chỉ mới ngồi trên chảo nóng thôi mà đã chết dở thế rồi, giả sử rơi xuống đống lửa thì còn khổ sở đến đâu! Mà tính lại, thì bà cũng chẳng việc gì. Thôi nên hôn nhau và làm lành nhau thì hơn.
Kitty gần như muốn bật cười:
- Có lẽ ông định bảo tôi nên tha thứ cho ông mặc dù ông đã xô tôi vào một cái chết gần như là cầm sẵn trong tay mà không một chút gì hối hận?
- Ồ, chuyện có gì đâu! Tôi đã bảo bà, chỉ cần đề phòng một tí thôi là không có gì nguy cả. Bộ bà tưởng là nếu tôi không biết chắc chắn như thế thì tôi cũng cứ để mặc cho bà đi như thế hay sao?
- Ông biết chắc chắn là bởi vì ông tự cho là ông biết chắc chắn. Ông là hạng người hèn lúc nào cũng chỉ nghĩ sao cho cái biết chắc chắn ấy nó phù hợp với quyền lợi của mình.
- Tôi xin bà! Dù việc gì đi nữa ta cũng chỉ nên xét cái chung cục mà thôi. Bà đã về đây an toàn và nếu bà cho phép tôi được khen một câu rất không đúng chỗ thì tôi xin thêm là an toàn và xinh đẹp hơn bao giờ hết.
- Thế còn Walter?
Charlie buột miệng, quên cả giữ gìn:
- Thì bà mặc mầu đen trông càng đẹp chứ sao?
Nàng nhìn Charlie từ đầu đến chân. Rồi mắt nàng nhòa những nước mắt. Khuôn mặt yêu kiều của nàng nhăn lại vì nỗi đau đớn trong lòng. Nàng nằm trên ghế, hai tay buông thõng, không nghĩ đến sự che mặt lại nữa.
- Trời ơi, bà dừng khóc như thế chứ! Tôi có muốn làm cực lòng bà đâu. Tôi chỉ nói đùa thôi. Bà không tin lòng thành thực của tôi ư?
- Ồ! Ông thôi đi!
- Nếu làm cho Walter sống lại được thì dù có mất gì đi nữa tôi cũng bằng lòng mất.
- Chỉ tại ông và tôi nên Walter mới chết.
Charlie cầm tay nàng nhưng nàng giật lại nức nở.
- Ông đi đi, tôi xin ông. Tôi chỉ mong có thế thôi. Tôi ghét ông, khinh ông. Walter hơn ông đến hàng mươi lần. Thế mà trước đây tôi lại ngu muội đến nỗi không hiểu được. Ông đi đi! Ông đi đi!
Charlie định mở miệng nhưng nàng đã chạy vào phòng. Hắn chạy theo và do một cái tính thận trọng đã ăn sâu thành bản năng, hắn khép cửa lại rồi hắn ôm nàng.
- Tôi không thể bỏ đi như thế được. Tôi không có ý làm cực lòng bà, bà cũng biết đấy.
- Ông đừng chạm đến tôi! Ông đi ra đi! Ông đi ra đi!
Nàng cố thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng hắn không buông. Những tiếng khóc nghẹn làm người nàng run lên.
Bằng một giọng tha thiết, Charlie khẽ nói:
- Kitty, em biết rõ là bao giờ anh cũng yêu em. Anh yêu em hơn bao giờ hết.
- Ông còn dám thốt ra những lời giả dối nữa ư? Ông buông tôi ra! Ông là người khốn nạn! Ông buông tôi ra!
- Kitty em, đừng ác với anh như thế. Anh nhận đã trót cư xử với em như đứa mất dạy, nhưng em đừng nghĩ đến nữa.
Nàng vùng vẫy kịch liệt, thở hỗn hễn và run bắn cả người. Nhưng trong vòng tay cứng cáp của Charlie nàng nghe sức chống cự của mình yếu dần. Sự gần gũi này nàng đã khao khát từ lâu. Một lần, một lần thôi! Toàn thân nàng rung động, nàng không còn sức nữa. Các khớp xương của nàng như nhũn ra và sự đau đớn về việc Walter đã đổi thành mối thương hại cho chính thân mình.
Nàng nói, giọng van nài:
- Ồ, sao anh lại có thể nhẫn tâm đến thế? Lúc ấy anh không biết là tôi đã yêu anh với tất cả tấm lòng ư? Chưa bao giờ có ai yêu anh nhiều như tôi cả.
- Em!
Hắn tìm cách hôn nàng.
Nàng hét:
- Không! Không!
Charlie cố gỡ khuôn mãi nàng ra, tìm môi nàng. Nàng quay đi. Bằng giọng run run, Charlie thì thầm những lời tình tứ mê say mà nàng không nghe thấy nữa. Nhưng trong vòng ôm càng lúc càng chặt hơn của Charlie nàng hiểu là cho đến phút này lòng nàng vẫn còn mềm yếu không chủ định. Hai mắt nhắm nghiền, mặt đầm đìa nước mắt, nàng rên khe khẽ. Và rồi, Charlie ập miệng lên môi nàng. Sự đụng chạm này đã khiến như có một ngọn lửa thiêng chạy suốt qua thân thể Kitty. Bao nhiêu ý tưởng, bao nhiêu cảm giác của nàng đều tan loãng trong luồng khoái cảm mà nàng đã từng nếm trải qua các cơn mê. Hắn sẽ làm gì nàng? Nàng không biết nữa. Nàng trở lại hoàn toàn là một người đàn bà. Cá tính nàng tan đi, chỉ còn là lòng ham muốn. Charlie nhấc bổng nàng lên một cách nhẹ nhàng. Nàng níu chặt vào Charlie, say sưa, ngơ ngác, rồi ngả đầu trên gối trong khi ấy thì đôi môi hắn dán chặt trên đôi môi nàng...
°
° °
Nàng ngồi trên mép giường, hai tay ôm lấy mặt.
- Em uống một tí nước nhé?
Nàng lắc đầu. Charlie đi vào phòng tắm, rót nước vào cái cốc đánh răng và đưa cho nàng.
- Nào. Cứ uống đi, em sẽ thấy dễ chịu ngay.
Hắn đưa cốc nước lên miệng nàng và nàng uống từng ngụm nhỏ. Rồi nàng nhìn sửng Charlie, hốt hoảng. Hắn vẫn đứng bên cạnh, hơi cúi xuống phía nàng, trong cái nhìn có vẻ tự đắc.
Hắn hỏi nàng:
- Thế nào? Em vẫn còn xem anh đáng tởm như lúc nãy nữa không?
Nàng cúi gầm mặt.
- Ông vẫn đáng tởm. Nhưng tôi thì cũng chẳng hơn gì. Ồ, tôi xấu hổ quá đi thôi.
- Em lạ thực!
- Ông đi đi! Xin ông đi ngay cho!
- Thực ra thì cũng đã đến lúc anh phải đi rồi. Dorothée sắp về đến, anh cần đi tắm qua một tí.
Hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Kitty ngồi yên một lúc như kẻ mất hồn. Nàng rùng mình rồi lảo đảo đứng lên bước lại chiếc bàn phấn và gieo mìnb xuống ghế. Nhìn trong gương nàng trông thấy đôi mắt sưng húp của mình, vẻ mặt thì nhớp nháp. Trên má, chỗ Charlie đã tựa má hắn vào, có một vết đỏ. Nàng hốt hoảng xem kỹ lại diện mạo của mình. Mặt nàng vẫn thế, không thay đổi, trong khi nàng tưởng là nó phải mang một dấu vết gì của sự sa đọa vừa rồi.
Nàng hét lên với chính hình ảnh của mình:
- Khốn nạn! Con khốn nạn!
Rồi nàng gục đầu trên cánh tay, khóc nức nở. Thực là tủi nhục! Mà việc đã xảy ra như thế nào kia chứ? Nàng ghét Charlie và ghét cả chính nàng. Tuy nhiên mọi thứ vừa chìm ngập trong cơn hoan lạc. Ôi! ghê tởm! Không bao giờ nàng còn có thể nhìn thẳng vào mặt con người ấy. Hắn không ưng kết hôn với nàng cũng phải: Nàng không bằng một cô ả giang hồ, vì những người đáng thương ấy họ hiến thân để kiếm sống. Còn nàng thì lại hiến thân ngay trong ngôi nhà mà Dorothée đã vì lòng thương hại đón nàng về. Những tiếng nấc làm người nàng run lên từng chập.
Đến bữa ăn chiều nàng không xuống, chỉ sai nói là mình bị nhức đầu phải nằm lại trong phòng. Dorothée chạy vào thăm. Khi trông thấy đôi mắt đỏ hoe và sưng húp của nàng, vội ân cần an ủi. Vốn là người vợ hiền và ngoan nên Dorothée cho là Kitty đã khóc vì nhớ Walter và tỏ ra rất kính trọng nỗi đau đớn mà bà ta nghĩ là rất tự nhiên ấy. Lúc bước ra ngoài Dorothée còn bảo:
- Em cũng biết là thương tâm lắm, nhưng xin chị cố can đảm. Em tin là anh ấy không bao giờ mong là cái chết của mình lại làm cho chị đau khổ thế này.