Số lần đọc/download: 2065 / 31
Cập nhật: 2015-11-28 04:17:57 +0700
Chương 46
K
hi nhìn thấy Bạch Chi Âm, thứ Loana chú ý đến đầu tiên chính là chiếc váy mà cô mặc. Đó là hàng có hạn trong bộ sưu tập mùa thu năm nay của Dior. Mấy ngày trước, bà ta còn nhìn thấy nó trên tạp chí thời trang, cả xứ Cảng này chỉ có 4 chiếc, mỗi chiếc có giá hơn 80 ngàn đô la Hongkong.
Từ khi đi theo Bạch Mộc Phong, bà ta cũng được mặc không ít hàng hiệu nhưng chưa từng được mặc hàng số lượng có hạn. Con quỷ nhỏ này đúng là tốt số, thế mà cũng có thể đu bám được người đàn ông vừa giàu có vừa rộng rãi như Thẩm Mục Phạm, cậu ta còn chịu hạ mình cưới nó, không như bà ta, theo Bạch Mộc Phong bao nhiêu năm nay mà vẫn không thể nhập hộ tịch vào nhà họ Bạch.
Nghĩ đến đây, Loana cảm thấy hơi căm ghét Bạch Chi Âm. Dựa được cái cây rụng tiền to như thế mà không cho bà mẹ này một chút lợi lộc gì, không chịu nghĩ lại xem nếu cô không thừa hưởng gen tốt đẹp của bà ta thì liệu cô có được đàn ông thích đến thế hay không? Bây giờ tìm được đàn ông có tiền, ăn sung mặc sướng, sống trong lụa là thì quên sạch bà mẹ này, ngay cả chuyện trọng đại như kết hôn mà cũng không cho bà ta biết chứ đừng nói gì tới sính lễ. Đúng là con quỷ sứ, ăn cây táo rào cây sung mà!
Ông cụ nói đúng lắm, thứ không biết tốt xấu như Bạch Chi Âm không thể gả vào nhà họ Thẩm, nên gả vào nhà họ Mã thì tốt hơn. Tuy nhà họ Mã không giàu có bằng nhà họ Thẩm nhưng cũng coi như là thượng lưu. Bà ta cũng từng gặp Mã Thụy Binh, tuy hơi bỉ ổi một tí nhưng dù sao thì cũng tốt với bà mẹ vợ này hơn. Lúc trước anh ta theo đuổi Bạch Chi Âm thì có biếu cho bà ta mấy cái thẻ mua sắm, nếu sau này Bạch Chi Âm gả cho anh ta thì chắc chắn bà ta sẽ có được giờ thứ tốt lành.
Thấy Bạch Chi Âm ngồi xuống, Loana vội vã mỉm cười một cách hiền lành. “Con yêu à, con muốn uống gì? Cà phê hay trà?”
Bạch Chi Âm bị câu ‘con yêu’ khiến cho nổi cả da gà. với những gì cô hiểu biết về mẹ, khi bà ta làm bộ hiền từ thì chắc chắn đang định giở trò quỷ quái.
Khẽ cau đôi mày liễu, cô nói với nhân viên phục vụ. “Cho tôi một ly nước lọc.”
“Sao lại uống nước lọc?” Loana ngạc nhiên.
“Cổ họng con không được thoải mái lắm.” Bạch Chi Âm thuận miệng lấy cớ.
“Cổ họng bị đau ư?” Loana nắm tay cô đầy quan tâm lo lắng. “Có phải bị cảm rồi không? Hay là mẹ đi khám bác sĩ với con?”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm giật tay về, nói thẳng vào vấn đề. “Hôm nay mẹ tìm con có chuyện gì không?”
“Không có chuyện thì không thể tìm con sao?” Loana ngượng ngùng rụt tay về, uống một hớp hồng trà. “Đã lâu mẹ không gặp con nên nhớ con ấy mà.”
Bạch Chi Âm cố gắng không đếm xỉa đến giọng nói nghe rùng mình ấy, trả lời không chút khách sáo. “Đúng là lâu lắm rồi, lần trước gặp nhau là vào mùa xuân, chớp mắt một cái mà đã mười tháng rồi.”
Nghe được vẻ mỉa mai trong giọng nói của cô, Loana sa sầm mặt lại, suýt nữa là trở mặt nhưng nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay, bà ta lại cố nuốt cơn giận xuống, thở dài một hơi. “Haiz, chẳng phải tại ba con sao, lăng nhăng với một con nhỏ người mẫu nên dạo này mẹ cứ phải trông chừng ông ấy suốt.”
Bạch Chi Âm không có lòng dạ nào để nghe những chuyện xấu xa của cha mẹ mình nên bực bội thúc giục. “Rốt cuộc thì mẹ tìm con có việc gì không? Nếu không có việc gì thì con đi trước đây, lát nữa con có hẹn ăn tối với người khác.”
Thái độ lạnh nhạt này khiến Loana tức giận đến nghiến răng nên càng thêm tin những gì Bạch Phi Dương nói. Còn chưa gả vào nhà họ Thẩm mà đã kiêu căng ngạo mạn như thế, nếu cô thật sự trở thành bà Thẩm thì trong mắt còn có bà mẹ này sao chứ?
Cố nén cơn giận xuống, Loana thôi không cười nữa. “Nghe nói con sắp kết hôn với Thẩm Mục Phạm?”
“Phải.” Bạch Chi Âm trả lời rất thẳng thắn.
“Chuyện lớn như thế, sao không nói cho mẹ biết?”
Bạch Chi Âm khoanh hai tay lên trước ngực, cười nhạt. “Tại sao không nói cho mẹ biết? Chẳng phải mẹ đã nói sau này chuyện của chúng con không được làm phiền đến mẹ sao?”
“Mẹ nói câu này khi nào chứ?”
“Khi Tiểu Thiên bị Bạch Tiêu Vi đốt tóc, khi con bị Bạch Vi lâm nhốt trong hầm hai ngày không được uống một hớp nước, khi con khóc lóc van xin mẹ dẫn chúng con rời khỏi nhà họ Bạch…” Bạch Chi Âm cắn răng nói. “Và khi tụi con bị ức hiếp nhưng mẹ lại đánh tụi con để hả giận cho mấy chị em nhà họ Bạch.”
“Con tưởng là mẹ không đau lòng khi thấy các con bị ức hiếp sao chứ?” Loana giả vờ như rất đau lòng. “Nhưng mẹ đâu còn cách nào khác. Con cũng biết địa vị của mẹ trong nhà họ Bạch rồi đó, tự thân mình còn khó giữ huống chi là có khả năng bảo vệ các con?”
“Tự thân mình còn khó giữ?” Bạch Chi Âm cười lạnh. “Cũng phải, nhẫn nhịn bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có thể bước vào nhà họ Bạch, được hưởng cuộc sống giàu sang sung sướng, sao mẹ có thể vì hai chị em con mà đắc tội với chị em nhà họ Bạch, đánh mất cái lồng son?”
“Con…” Loana tức đến nỗi run cả người, không thể diễn vai mẹ hiền được nữa mà lộ bộ mặt thật ra. “Được rồi, mẹ không muốn nói nhiều với con nữa, hôm nay mẹ đến là để nhắn lời của ông cụ với con.”
Bạch Chi Âm ngẩn ra? Bạch Phi Dương nhắn với cô? Hôm qua nhận được điện thoại của mẹ mình, cô chỉ nghĩ là bà ta đã biết chuyện kết hôn của cô nên muốn đến kiếm chút tiền, không ngờ Bạch Phi Dương muốn tìm cô, có chuyện gì sao? Một dự cảm không lành dần dâng lên trong lòng cô.
“Nhắn gì?”
Loana liếc cô một cái. “Ông cụ không đồng ý con gả cho Thẩm Mục Phạm.”
Không ngờ Bạch Phi Dương lại đổi ý, lẽ nào ông ta đã phát hiện ra ý đồ dùng hợp đồng giả để lấy quyền giám hộ Tiểu Thiên của cô rồi sao? Hay là sau đó ông ta mới nghĩ lại, thủy chung không nỡ để mất quân cờ như cô, không cho cô rời khỏi nhà họ Bạch? Có điều xuất phát từ bất kì lí do gì thì lần này cô cũng sẽ không để mặc cho ông ta sắp đặt.
Bạch Chi Âm khẽ gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch bóng đến nỗi soi gương được, sau đó nhẹ nhàng hỏi. “Ông ấy bảo mẹ đến làm thuyết khách à?”
“Đừng nói khó nghe như thế, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Bạch Chi Âm à một tiếng thật dài. “Tốt cho con?”
Loana gật đầu, giọng điệu rất sâu xa. “Có câu nồi nào úp vung nấy, hôn nhân là phải nói tới chuyện môn đăng hộ đối. Con và Thẩm Mục Phạm chênh nhau quá nhiều, gả qua đó con sẽ rất khổ đấy.”
“Bây giờ cậu ta động lòng trước con nên muốn cưới con. Nhưng người đàn ông như cậu ta, có loại phụ nữ nào mà chưa gặp chứ. Cho dù cậu ta không lăng nhăng với người khác thì người khác cũng tới đeo bám lấy cậu ta. Hôm nay cậu ta vừa ý với con, nói không chừng ngày mai sẽ vừa ý với người khác.” Loana lấy chính bản thân để làm ví dụ. “Đâu cần nói chi xa xôi, con cứ nhìn mẹ đây này. Lúc trước ba con thích mẹ, cứ khăng khăng đòi li hôn để cưới mẹ, nhưng bây giờ thì sao? Chẳng phải vẫn dây dưa với mấy con hồ li tinh khác ư?”
“Bây giờ mẹ rất hối hận, nếu sớm biết thế thì chi bằng lúc đầu tìm một người đàn ông bình thường, sống những ngày êm đềm thì con và Tiểu Thiên cũng không phải khổ sở như thế…” Loana dùng khăn giấy lau nước mắt. “Âm Âm à, mẹ chính là ví dụ sống sờ sờ, con không được đi vào vết xe đổ của mẹ, mẹ…”
“Được rồi.” Bạch Chi Âm ngắt lời kịch của mẹ mình, gằn giọng nói. “Mẹ không cần ngồi đây giả vờ làm mẹ hiền gì cả. Con có gả hay không, gả cho ai cũng không cần mẹ phải bận tâm, cũng không tới lượt mẹ bận tâm. Mẹ về nói với ông lão con đồng ý hợp tác với ông ấy là đã nghĩ chút tình xưa, nếu ông ấy không muốn thì cũng đừng trách con vô tình.”
Thấy kiểu gì Bạch Chi Âm cũng không chịu nghe theo, Loana tức giận đập bàn. “Con nhỏ chết tiệt này, mày không chịu theo tao về thì ông ta sẽ đuổi tao ra khỏi nhà họ Bạch.”
“Thế thì sao?” Bạch Chi Âm hỏi ngược lại. “Liên quan gì đến con?”
“Mày…” Loana tức giận đến nói lắp, tay chỉ thẳng vào cô. “Mày không quan tâm tới tao, vậy sự sống chết của Tiểu Thiên mày cũng không quan tâm luôn à?”
Đây là điểm yếu của cô trong bao nhiêu năm nay, chỉ cần nhắc tới Tiểu Thiên là cô sẽ khuất phục nhưng lần này, kết quả lại ngoài dự tính của Loana.
“Mẹ không cần mang Tiểu Thiên ra dọa con, con sẽ có cách đưa nó theo con.”
“Đợi mày nghĩ được cách thì nó đã bị ông lão chơi chết rồi.” Loana hét lớn lên.
Bạch Chi Âm siết chặt túi xách, nghiến răng nói ra vài từ. “Nếu Tiểu Thiên mất đi một sợi tóc thì tôi sẽ bắt ông ta chôn cùng.”
Giọng của cô lạnh như gió bắc tháng giêng, mang theo vẻ giá rét khiến Loana cảm thấy lạnh người. “Mày… mày bớt khoác lác đi.”
Bạch Chi Âm không muốn nói nhiều với bà ta nên xách túi đứng dậy, chậm rãi nói. “Nếu mẹ đã có nhiệm vụ nhắn tin thì hãy về nói với Bạch Phi Dương, nếu ông ta dám động vào Tiểu Thiên thì tôi không sợ cá chết lưới rách.”
Thấy cô định đi mà mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, Loana vội vã đứng dậy kéo cô lại. “Mày định cứ thế mà đi sao?”
“Nếu không thì sao? Tiếp tục nghe mẹ diễn kịch à?” Bạch Chi Âm gạt tay bà ta ra.
Nhớ tới những lời Bạch Phi Dương đã căn dặn, Loana tóm chặt lấy cô. “Tao không quan tâm mày với ông lão làm gì nhưng mày phải theo tao về nhà.”
Bạch Chi Âm bị bà ta kéo nên đau tay, nhíu mày định giãy ra. Nhưng không ngờ vừa gỡ được tay Loana ra thì bên cạnh đã có hai người đàn ông xuất hiện, một giữ tay bên trái, một giữ tay bên phải khiến cô không thể nhúc nhích được.
Thì ra Loana lo là không thể thuyết phục được Bạch Chi Âm nên cố ý tìm gã tình nhân của mình xin giúp đỡ, muốn mang Bạch Chi Âm về trước rồi khuyên nhủ sau.
Bạch Chi Âm bị tình huống bất ngờ này làm ngơ ngác, khi hoàn hồn lại thì lập tức kêu cứu mạng rồi vừa đấm vừa đá để tìm cách thoát khỏi sự kiềm chế này. Nhưng đáng tiếc, Loana sớm đã có chuẩn bị nên đã bao cả quán cà phê này, bên trong quán chỉ có bốn người khách là bọn họ, nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng kêu cũng không dám đến cứu, chỉ có thể trốn trong góc nhìn sang.
Khi Bạch Chi Âm phát hiện tình hình khác thường thì thầm kêu không ổn. Tài xế kiêm vệ sĩ mà Thẩm Mục Phạm phái theo cô đã bị cô sai đi mua thịt, lúc này có lẽ vẫn chưa về, xem ra hôm nay bị bắt về là cái chắc rồi. Ngay lúc cô đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng gầm đầy giận dữ. “Thả cô ấy ra.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạch Chi Âm cảm thấy mắt cay cay, suýt nữa là rơi nước mắt.
Loana nghe tiếng thì nhìn về phía người đàn ông đang chạy vội tới. Không đợi bà ta kịp nhìn rõ tướng mạo của người kia thì đã bà ta nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết. Khi Loana hoàn hồn lại thì người tình trẻ của bà ta đã nằm dưới đất, ôm cánh tay rên rỉ. Ngay sau đó, một tiếng hét càng thê thảm vang lên, người được người tình của Loana tìm đến giúp đỡ cũng ôm cổ tay, quỳ phịch dưới đất trong một tư thế rất khó coi.
Thoát khỏi sự kiềm chế, Bạch Chi Âm lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp. Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp một ánh mắt lo âu. “Bọn họ có làm em bị thương không?”
“Không có.” Bạch Chi Âm lắc đầu, tay bất giác ôm lấy cánh tay anh, những cơ bắp căng cứng ẩn chứa sự phẫn nộ của anh.
Sau cơn chấn kinh, người tình trẻ của Loana nhận ra thân phận của người vừa xuất hiện. Nuốt một ngụm nước bọt, anh ta đứng thẳng lưng, giả vờ kiêu ngạo hỏi. “Anh chính là Thẩm Mục Phạm?”
Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm làm như không nghe thấy, không thèm liếc anh ta một cái mà tất cả sự chú ý đền tập trung vào cô gái trong lòng mình. “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có.” Bạch Chi Âm tiếp tục lắc đầu.
“Không có thật không?” Thẩm Mục Phạm vuốt lại mái tóc hơi rối của cô. “Vậy sao bọn họ lại bắt em?”
Năm lần bảy lượt bị gạt sang một bên nên Loana rất tức tối. Bộ dạng yêu thương che chở của Thẩm Mục Phạm dành cho Bạch Chi Âm khiến bà ta giận mà không biết xả vào đâu. “Tôi bắt con gái mình về, liên quan gì tới cậu?”
Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu qua, liếc nhìn Loana một cái, sắc mặt rất lạnh. “Chưa có ai dám động vào người của tôi.”
Loana bị ánh mắt của Thẩm Mục Phạm làm run lên nhưng vẫn cố giả vờ cứng cỏi, cười lạnh. “Ha ha, tôi động bào đó, cậu có thể làm gì nào?”
“Làm gì à?” Thẩm Mục Phạm nhếch miệng lên. “Bà sẽ sớm biết ngay thôi…”