Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Thật Biết Điều
iệp mẫu chạy theo nói: Con đã vào đại học rồi, nên tìm đối tượng càng sớm càng tốt, nếu không sau n ày sẽ chẳng dễ đâu.
Bà vừa vặn chặn cửa Diệp Thiên Vân lại, hiện tại xem ra là muốn hỏi ý kiến.
Diệp Thiên Vân chưa từng nghe qua loại lý luận này, xem bộ dáng này, hẳn là đã có chuẩn bị, đành phải nói: Hai ngày nữa có thời gian ạ. Hắn mặc dù tạm thời không có bạn gái, nhưng cũng không muốn dùng loại phương thức gặp mặt này.
Diệp mẫu liền rèn sắt khi còn nóng, vội khuyên nhủ: Mẹ cũng không biết con bị gì nữa? Ngày mai hả, mẹ sẽ nói chuyện với người ta, cô bé kia cũn glaf sinh viên, hơn nữa còn rất đẹp.
Diệp Thiên Vân cũng chỉ đành nhẹ gật đầu, chạy nhanh về phòng.
Sau khi về phòng, Diệp Thiên Vân liền gọi điện cho cha của Kỳ Giai Trữ, bệnh tình của mẹ Vương Trác Kỳ rất nghiêm trọng không thể chậm trễ được.
Sau khi bắt điện thoại Diệp Thiên Vân nói: Chào chú, cháu là bạn học của Kỳ Giai Trữ, nghe nói chú đang ở Thượng Hải, trong nhà của cháu có bệnh nhân cần phẫu thuật, muốn xin chú giúp đỡ một chút.
Cha Kỳ Giai Trữ vừa nghe điện thoại liền cười nói: Tôi biết rồi,,vừa nãy con gái tôi còn gọi điện thoại cho tôi, dặn đi dặn lại. Tháng này tôi ở Thượng Hải, bệnh tim giống phong thấp tốt nhất nên sớm tìm cách chữa trị, nếu không bệnh nhân sẽ rất nguy hiểm, nếu như nghiêm trọng thì cần phải phẫu thuật, bệnh tình cụ thể tôi vẫn chưa xem qua, các người tốt nhất nên tới khám sớm, tôi ở bệnh viện Trường Hải tại Thượng Hải.
Diệp Thiên Vân nói: Được, cháu sẽ nhanh chóng đưa bà ấy tới chỗ chú.
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau khi cúp máy thì Vương Trác Kỳ gọi điện tới, Vương Trác Kỳ nghe xong vô cùng kích động, ở xung quanh khu vực này, bệnh viện tim tốt nhất chính là Trường Hải, có thể trị liệu ở đó xác xuất thành công cam đoan có thể đạt đến tối đa.
Nói điện thoại xong, Diệp Thiên Vân liền cùng cha mẹ xem TV, bản thân lúc ở nhà phải ở cạnh họ nhiều một chút, bằng không lần sau trở về cũng không biết là lúc nào. Diệp Thiên Vân có dịp nghĩ thường sẽ ra ngoài du lịch, đi đây đi đó, rất ít có cơ hội ở cạnh người thân.
Sáng sớm hôm sa, Diệp mẫu liền gọi Diệp Thiên Vân dậy: Mẹ đã nói rồi,,chín giờ đến Phong Đường gặp mặt, con nhớ kỹ đấy. Nói xong lại dặn dò rất nhiều chuyện.
Diệp Thiên Vân nhìn đồng hồ bây giờ còn chưa tới bảy giờ, liền gật đầu nói: Con biết rồi. Hắn định thấy mặt rồi là coi như xong.
Sau khi Diệp mẫu đi, Diệp Thiên Vân liền rời giường rửa mặt, sau khi ăn cơm xong nhìn đồng hồ hơn tám giờ rồi mới xuất phát. Hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, phải chuẩn bị tiền phẫu thuật cho tốt, còn phải mua cho cha mẹ một căn hộ mới.
Đối với Diệp Thiên Vân, những chuyện nãy mỗi mộ việc đều quan trọng hơn gặp mặt, nếu có thể gặp mặt thành công thì thật là kỳ quái.
Đến chỗ hẹn, Diệp Thiên Vân tìm một chỗ ngồi xuống, trong quán trà chỉ có hai ba người, hơn nữa còn mới mở cửa không lâu.
Cô gái tên Vương Ảnh, đỗ đại học ở đây, nhỏ hơn mình một tuổi, đây là toàn bộ tư liệu về nàng do mẹ đưa cho Diệp Thiên Vân, đang lúc suy nghĩ về những chuyện sau này, một cô bé bước vào cửa, ăn mặc rất mốt.
Cô bé kia tiến tới tùy tiện nhìn nhìn, bốn phía rất ít người, hơn nữa khắp nơi chỉ có Diệp Thiên Vân là một mình, liền đi về phía hắn.
Diệp Thiên Vân cẩn thận đánh giá cô bé, rất thon trắng, khuôn mặt cũng không tệ, ít nhất là Diệp Thiên Vân cho thế.
Cô bé kia đi tới trước bàn đặt túi ở trên mặt bàn, sau đó mới ngồi xuống, cũng đánh giá Diệp Thiên Vân một phen rồi mới mở miệng: Anh là Diệp Thiên Vân sao? Tôi gọi là Vương Ảnh, hôm nay theo lời mẹ tôi tới gặp mặt. Nói vô cùng thẳng thắng, hơn nữa bộ dáng rất lạnh lùng.
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, thờ ơ mà nói: Tôi cũng vậy, uống xong chén trà này chúng ta có thể ai đi đường nấy.
Những lời nói này không khỏi gợi hứng thú của đối phương, Vương Ảnh có chút hứng thú nói: Anh cũng vậy à? Vậy cuộc hèn hò hôm nay thật có ý tứ. Nói xong cầm chén trà uống một ngụm, sau đó chậm rã mà nhìn về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng cầm chén trà ực một cái uống cạn, nói: Tôi đây còn có chút việc xin cáo từ trước. Nói xong liền cầm hóa đơn, sau đó gật đầu nhẹ với Vương Ảnh, rồi rời đi.
Chỉ còn một mình cô nàng đang sững sờ, xem ra nàng còn chưa kịp phản ứng, nửa ngày mới giống như hiểu ra tự nhủ: Có ý tứ, thật biết điều.
Diệp Thiên Vân ra cửa vội đi xem căn hộ, không ngờ Vương Trác Kỳ gọi điện thoại tới, nói là hắn tìm được một căn hộ không tệ. Diệp Thiên Vân liền lái xe tới nhà hắn, Vương Trác Kỳ vừa xuống liền nói: Tôi một mực ở lì tỏng phòng môi giới nhà đất, có hai phòng nhỏ không tệ, tôi vốn định chính mình mua sau đó bán đi, nhưng trong tay lại không có nhiều tiền như vậy, hôm qua định nói với cậu, cuối cùng bởi vì chuyện của mẹ tôi nên quên mất. Nói xong có chút xấu hổ.
Diệp Thiên Vân nói: Không có gì, vậy chúng ta đi xem thử, còn phải đi ngân hàng, tôi đem phí phẫu thuật giao cho anh trước.
Vương Trác Kỳ gật nhẹ đầu, trong lòng ấm áp, bạn hắn qua lại không ít, nhưng bạn bè giống như Diệp Thiên Vân lại không nhiều.
Hai người đi ngân hàng, Diệp Thiên Vân đưa cho hắn từ séc hai mươi vạn, sau đó liền đi xem hai căn hoojnhor.
Hai căn hộ nhỏ đều ở bờ biển, Diệp Thiên Vân đi xem qua, cuối cùng vừa mắt một chỗ, căn hồ cách bờ biển chỉ khoảng hai trăm thước, diện tích ước chừng một trăm thước cũng không quá lớn, nhưng lại có hai cửa sổ có thể nhìn ra biển, mặc dù không nhất định là đất hoàng kia, nhưng lại hơn ở hoàn cảnh u nhã, hơn nữa đã lắp đặt thiết bị xong cả rồi chủ phòng ra giá bốn mươi vạn.
Diệp Thiên Vân gọi điện thoại nói cha mẹ tới, bọn họ cũng vô cùng hài lòng, dù sao giá phòng cũng không quá cao, hơn nữa hoàn cảnh còn rất tốt. Cuối cùng Vương Trác Kỳ lại trả giá, Diệp Thiên Vân bỏ ra ba mươi tám vạn mua lấy, điều này khiến cha mẹ Diệp Thiên Vân cực kỳ cao hứng.
Diệp Thiên Vân thấy cả nhà đều thỏa mãn, lập tức ký hợp đồng, lại làm xong toàn bộ thủ tục, lúc về đến nhà thì đã hơn năm giờ chiều. Diệp mẫu thấy hắn trở về, liền hỏi: Chuyện buổi sáng gặp mặt thế nào rồi. Ban ngày chỉ nghĩ tới việc phòng ở, vẫn chưa nhắc tới chuyện này.
Diệp Thiên Vân nói qua loa: Gặp m ặt một lần, đều không hài lòng lắm, có lẽ sẽ không nên trò trống gì. Hôm nay làm xong mọi việc hắn vô cùng cao hứng, nếu như không phải mẹ nhắc nhở hắn, hắn đã sớm quên chuyện này.
Diệp mẫu vừa định nói vài lời, không ngờ điện thoại của Diệp Thiên Vân đột nhiên đúng lúc này vang lên.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền