Số lần đọc/download: 2805 / 28
Cập nhật: 2015-08-13 18:10:56 +0700
Chương 46
H
ọ ăn bánh pizza và uống rượu tại căn hộ của cô - kiểu như cắm trại, trên sàn nhà và trước lò sưởi. Họ ăn xong và đang uống ly rượu cuối cùng trước khi quay sang xử lý công việc. Matt chồm người về phía trước và với lấy ly rượu của anh, kín đáo quan sát cô đang nhìn chằm chằm vào lò sưởi, cánh tay cô vòng quanh đầu gối đang co lên. Anh nghĩ vẻ ngoài của cô thật quyến rũ thậm chí cả với những vẻ hoàn toàn trái ngược nhau. Một vài tuần trước đây anh nhìn cô đi xuống cầu thang chính ở buổi diễn opera, trông giống như một vương gia. Ở văn phòng của cô hôm nay, trong bộ đồ công sở, vây quanh cô là các nhân viên, cô đúng là một nhà quản trị. Đêm nay, ngồi trước ánh lửa với quần jean ôm sát và cái áo len to dài gần đến đầu gối, cô là... cô gái mà anh đã biết cách đây đã lâu. Có lẽ sự thay đổi từ một nhà quản lý sang một cô gái hồn nhiên là lý do tại sao anh không thể phán đoán tâm trạng của cô hoặc không biết chắc cô đang nghĩ gì. Trước đó, anh đã nghĩ cô khó chịu khi nghe nhắc đến những phụ nữ được cho là đã từng bước vào cuộc đời anh, nhưng trong suốt bữa ăn cô đã nói chuyện rất vui vẻ.
Bây giờ, khi anh quan sát cô nhìn chằm chằm vào ánh lửa, anh phân vân về nụ cười mỉm trên môi cô thỉnh thoảng xuất hiện suốt bữa ăn của họ.
"Có chuyện gì buồn cười à? " anh hỏi vu vơ, và câu hỏi bất ngờ của anh làm mắt cô mở to và hai vai bắt đầu rung lên với tràng cười ngặt nghẽo. "Sao?" anh giục, cau mày, khi cô lắc đầu, gấp tay tựa trên đầu gối, và giấu khuôn mặt đang cười vào hai bàn tay. "Meredith?" giọng anh hơi sẳng, và cô càng cười lớn hơn.
"Là anh," cô cố nín cười, chỉ còn cười khúc khích. "Anh, với những đôi vớ bám vào người" thậm chí Matt đã bắt đầu cười trước cả khi cô nói thêm một cách vui vẻ, "nếu anh có thể nhìn thấy nét mặt của anh!" kiểm soát được tràng cười, và vẫn giấu mặt sau hai bàn tay, cô quay khuôn mặt vui vẻ về phía anh và nhìn trộm anh. Những gì cô thấy làm cô trợn tròn mắt và lại tan ra với nhưng tràng cười "Cary Grant!" cô cười giòn nắc nẻ, vai của cô rung rung. "Bà Millicent chắc chắn là nhìn nhầm do tuổi già! Sự giống nhau giữa anh và Cary Grant còn ít hơn sự giống nhau giữa một con báo và một con mèo cái!"
"Vậy anh là con nào?" anh cười khúc khích, nhưng anh biết là cô ví anh như một con báo. Ngã lưng ra, anh khoanh tay dưới đầu và mỉm cười với trần nhà, hoàn toàn hài lòng với số mệnh của anh - lần đầu tiên trong đời.
"Em nghĩ chúng ta nên bắt tay vào việc," cuối cùng cô nói. "Đã tám giờ bốn mươi lăm rồi."
Matt miễn cưỡng đứng lên, giúp cô dọn dẹp những gì còn lại của bữa ăn, sau đó đi đến ghế xô pha, mở chốt cặp táp, và lấy ra ba mươi trang hợp đồng mà anh cần đọc.
Đối diện anh, Meredith ngồi xuống cái ghế bọc vải hoa sặc sỡ và lấy ra những giấy tờ cần giải quyết. Mặc cho sự vui vẻ lúc ban đầu, cô đã run rẩy và không yên khi nhận thức được sự gần gũi của anh suốt bữa ăn tối. Có Matt ở đây, dễ bảo như một con mèo con làm cô cười, không gì khác hơn ngoài chuyện làm cho cô thích thú hay xoa dịu thần kinh của cô. Không giống bà Millicent, cô không đánh giá thấp sự đe doạ qua vẻ ngoài của anh - anh là một con báo, kiên nhẫn với con mồi của anh. Khoan thai, duyên dáng, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi, và nguy hiểm. Cô biết sự đe doạ toả ra từ anh - và dẫu vậy, cô càng bị anh thu hút một cách tuyệt vọng với mỗi giờ đồng hồ ở bên cạnh anh.
Cô liếc trộm anh. Anh đang ngồi trước mặt của cô trên ghế xô pha, tay áo sơ mi gấp cao trên cánh tay, mắt cá chân gác lên trên đầu gối chân kia. Khi cô nhìn anh, anh đã đeo vào một cặp mắt kính gọng vàng làm cho anh nhìn gợi tình đến không ngờ, một tập hồ sơ mở trên đùi, và anh đã bắt đầu đọc tài liệu bên trong tập hồ sơ.
Anh có cảm giác cô đang nhìn anh, và ngước lên và thấy cô đang nhìn chăm chăm vào cặp mắt kính của anh với vẻ ngạc nhiên. "Mỏi mắt," anh nhẹ nhàng giải thích, sau đó cúi đầu và chuyển sự chú ý của anh sang tập tài liệu.
Meredith thán phục khả năng có thể đạt đến sự tập trung cao độ ngay tức khắc của anh, nhưng cô không thể đạt được điều đó. Cô nhìn chòng chọc vào ánh lửa, nghĩ về những gì Sam Green đã kể cho cô nghe. Từ đó suy nghĩ của cô chuyển sang chuyện bị dọa bom trong cửa hàng New Orleans, vấn đề với Gordon Mitchell, và cuộc điện thoại của Parker hôm qua, anh nói là anh phải tìm cho cô một ngân hàng khác có thể cho cô vay tiền để mua miếng đất Houston. Tất cả những vấn đề này xoay quanh tâm trí cô từ mười lăm phút trở thành hai mươi rồi ba mươi phút.
Đối diện với cô, Matt nhẹ nhàng hỏi, "có muốn nói về nó không?"
Cô bất ngờ xoay đầu và thấy anh đang nhìn cô, bản hợp đồng anh đang đọc nằm trên đùi anh. "Không," cô nói một cách máy móc. "Nó có lẽ là không gì. Không có gì làm cho anh thấy thích thú đâu."
"Tại sao em không thử để anh xem sao?" anh đề xuất cũng bằng giọng điệu nhỏ nhẹ trấn an đó.
Quyền lực toát ra từ vẻ ngoài của anh, rất quả quyết và không thể bị đánh bại, anh đang ngồi ở đó, làm Meredith quyết định tận dụng những gì anh đang đề nghị. Cô dựa đầu vào lưng ghế và hơi nhắm mắt lại, nhưng giọng của cô là tiếng thở đứt quãng. "Em có một cảm giác rất lạ - không thoải mái -," cô thừa nhận, nâng đầu cô và nhìn anh một cách ngay thẳng không che đậy, "là có chuyện gì đó đang xảy ra, hoặc sẽ xảy ra, và nó rất kinh khủng. Bất kể đó là gì, nó rất kinh khủng."
"Em có thể khoanh vùng những gì làm em khó chịu không?"
"Em nghĩ anh sẽ cười nhạo những gì em vừa nói," cô thừa nhận.
"Nó không phải là vấn đề đáng cười nếu thật sự các giác quan của em vô thức cảm nhận được một điều gì đó. Đó là bản năng, và em nên hết sức chú ý đến nó. Mặt khác, cảm giác của em có thể là do áp lực, hoặc thậm chí từ việc anh lại bước vào cuộc sống của em. Lần cuối cùng anh dính líu đến cuộc sống của em, mọi thứ trở nên hỗn loạn đối với em. Em có thể có sự hoảng sợ mê tín là mọi thứ sẽ lại xảy ra giống như vậy."
Cô chùng lại bởi sự tóm lược chính xác của anh về cảm nghĩ của cô, nhưng cô lắc đầu với ý kiến cho rằng đó là nguyên nhân làm cho cô băn khoăn. "Em không nghĩ sự lo lắng này là do áp lực hay do anh. Em dường như không thể biết được điều gì thật sự làm cho em lo lắng."
"Bắt đầu nhớ lại em có cảm giác đó từ lúc nào nếu em có thể nhớ - chính xác là lúc nào, nếu được - lần đầu tiên em cảm thấy nó. Ý của anh không phải là lúc mà em khựng lại nhận ra nó và nghĩ ra nó, mà là trước đó. Nghĩ trở lại cảm giác đột ngột bồn chồn, hoặc hơi hỗn loạn, hay - "
Cô cười một nụ cười mệt mỏi với anh, " hầu như thời gian gần đây em đều cảm thấy như thế."
Matt đáp lại nụ cười của cô. "Đó là lỗi của anh, anh hy vọng là vậy." Cô bắt được ẩn ý của anh, hít một hơi thở run run, rõ ràng là để cảnh báo anh là anh đã hứa là không nói đến chuyện cá nhân đêm nay, vì vậy anh quay lại với đề tài đang thảo luận. "Ý anh là đó là thời điểm mà em cảm thấy có một điều gì đó thật kỳ lạ - thậm chí là đó có thể là một điều gì đó có vẻ thật tốt, thật may mắn."
Những lời nói sau cùng của anh dễ dàng làm cho cô nhớ lại cảm giác của cô khi bố cô nói cho cô nghe chức chủ tịch thuộc về cô, nhưng chỉ vì Gordon Mitchell đã từ chối. Cô nói với Matt về chuyện đó, anh suy nghĩ, và nói, " Tốt lắm. Đó là bản năng của em cảnh báo em là Mitchell đã hành động không thể đoán được hoặc không hợp lý. Bản năng của em rất đúng. Hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra kể từ khi đó: Anh ta trở thành một giám đốc điều hành mà em không thể tin - người mà em nghi ngờ là đang nhận đút lót. Hơn nữa, anh ta đang vi phạm các tiêu chuẩn mua hàng của cửa hiệu và công khai chống đối em trong cuộc họp."
"Anh đặt nhiều niềm tin vào bản năng của anh, phải không?" cô hỏi với vẻ sửng sốt
Anh nghĩ về chuyện anh đặt cược bao nhiêu niềm tin dựa trên bản năng là tình cảm cô dành cho anh trước đây vẫn còn ở đó – đám than hồng sắp tắt mà anh đang cố quạt cho ngọn lửa bùng lên. Anh đang mơ về sự bừng cháy của họ, để cho ước muốn đó lớn lên trong anh với mỗi giây phút anh ở cùng cô. Nếu anh thất bại, thì thậm chí sức phá huỷ của thất bại này còn lớn hơn lúc đầu vì anh đang trông đợi thành công một cách tuyệt vọng. Và dù biết trước tất cả những điều đó, anh vẫn sẵn sàng liều lĩnh. "Em không hình dung được, " anh nói với sự xúc động,"anh đặt bao nhiêu niềm tin của anh vào chúng đâu."
Meredith cân nhắc tất cả những chuyện đó, và cuối cùng nói, "nguyên nhân cảm giác về một tai họa nào đó sắp xảy ra của em có lẽ là dễ xác định hơn. Có một vấn đề là cửa hiệu ở New Orleans đã bị doạ đánh bom vào hôm thứ hai làm cho doanh thu vị sụt giảm nghiêm trọng. Đó là cửa hàng mới nhất, thậm chí còn chưa thu lại vốn đầu tư. Em đã đích thân bảo lãnh cho khoản vay của cửa hiệu ở New Orleans. Nếu nó bắt đầu thua lỗ, dĩ nhiên là lợi nhuận từ cửa hàng khác sẽ bù vào chỗ thua lỗ đó."
"Vậy thì tại sao em lo lắng về nó?"
"Vì," cô nói với tiếng thở dài, "cửa hiệu đã mở rộng quá nhanh đến nỗi nợ phải trả quá cao. Đã không có nhiều sự lựa chọn - Bancroft một là tiến tới phía trước và đối diện với xu thế cạnh tranh hay là sẽ bị loại trừ. Vấn đề là, ngay lúc này cửa hiệu không có nhiều tiền mặt dự trữ để trang trải nếu có chuyện gì đó đột ngột xảy đến với hàng loạt các cửa hàng và tất cả đều bắt đầu bị thất thu."
"Em không thể đi vay nếu điều đó xảy ra à?"
"Không dễ đâu. Ngay lúc này cửa hiệu đang nợ ngập đầu với chi phí mở rộng cửa hiệu. Em không chỉ lo lắng về chuyện đó đâu." Khi anh tiếp tục nhìn cô trong sự im lặng chờ đợi, cô thừa nhận, "Có một con số mua bán cổ phiếu cửa hiệu kỷ lục trên thị trường chứng khoán mỗi ngày. Em đã nhận thấy điều đó trên báo trong vài tháng qua, nhưng em đã cho là các nhà đầu tư tìm hiểu về cửa hiệu và nhận biết cửa hiệu là một đầu tư lâu dài tốt, và cửa hiệu đúng như vậy. Nhưng," cô nói, hít thở đều lại trước khi cô nó thêm, "Sam Green, luật sư của cửa hiệu, nghĩ là tất cả các cổ phần được mua đó có thể là vì ai đó đang cố gắng chuẩn bị để sẵn sàng thu mua cửa hiệu. Sam đã liên lạc với Phố Wall, và rõ ràng là có những lời thì thầm về nỗ lực tiếp quản cửa hiệu. Parker cũng biết tin đồn tương tự vào tháng Mười, nhưng ban quản trị lờ nó đi. Rốt cuộc có thể tin đồn là đúng. Sẽ mất vài tuần trước khi em và Sam biết tên của những người gần đây đã mua cổ phiếu cửa hiệu. Thậm chí khi biết được rồi, nó cũng không thể hiện bất cứ điều gì đáng kể. Nếu một công ty muốn giữ bí mật về ý định tiếp quản cửa hiệu, họ sẽ không dùng tên thật mua cổ phiếu. Họ sẽ nhờ người khác mua.Thậm chí họ có thể mua cổ phiếu một cách bất hợp pháp bằng những tài khoản được lập ra với tên giả." Cô ngừng lại và nhìn anh với vẻ gượng gạo. "Anh đã biết tất cả những chuyện đó được làm như thế nào, phải không?"
Anh nhướng mày thích thú với cô. "Không bình luận."
"Một công ty anh bắt đầu tiếp quản một vài tháng trước đây trả anh năm mươi triệu chỉ để anh tránh ra và để cho họ yên. Cửa hiệu không thể làm chuyện đó, và ngay lúc này cửa hiệu không có số tiền đó để mà có thể chống chọi lại một sự tiếp quản. Chúa ơi," cô kết thúc với vẻ khổ sở, " nếu Bancroft trở thành một bộ phận của một tập đoàn lớn nào đó, em sẽ không chịu đựng nổi đâu."
"Có vài bước em có thể làm để tự bảo vệ mình trước."
"Em biết, và hội đồng quản trị đã và đang thảo luận chúng trong hai năm qua, nhưng họ đã không làm bất cứ một biện pháp nào thật sự có hiệu quả." Một cách bồn chồn, cô đứng lên và đẩy củi vào trong lò sưởi.
Sau lưng cô, Matt nói, "đó có phải là phạm vi lo lắng của em hay còn nhiều hơn nữa?"
"Còn nữa à?" cô nói với tiếng cười chán nản, đứng thẳng lên. "Còn nữa, nhưng em đoán là mọi thứ đang co rút lại, những điều đó trước kia chưa bao giờ xảy ra, và nó đem lại cho em cảm giác chung chung về sự 'sụp đổ'. Đó là nỗi sợ hãi trở thành mục tiêu tiếp quản, bị doạ đánh bom, và bây giờ Parker không thể cho cửa hiệu vay tiền để mua miếng đất Houston, vì vậy cửa hiệu sẽ phải thương thảo với người cho vay mới"
"Tại sao anh ta không thể?"
"Bởi vì ngay lúc này Reynolds Mercantile đang cần tiền, không phải là cho những khách hàng đã vay quá nhiều như Bancroft vay thêm. Em sẽ không bị bất ngờ nếu Parker tội nghiệp lo lắng về khả năng Bancroft có thể tiếp tục chi trả khoản tiền đã vay từ ngân hàng của anh ấy."
"Anh ta là một người lớn" Matt nói thẳng thừng, đẩy mớ giấy tờ vào trong cặp của anh, "anh ta có thể chịu được áp lực. Nếu anh ta cho em mượn nhiều hơn số tiền anh ta có, đó là lỗi của riêng anh ta, và anh ta sẽ tìm được cách giảm thiểu sự thiệt hại của anh ta." Mỗi lần cô đề cập đến Reynolds, sự ghen tuông ăn mòn anh như axít, và đây không là trường hợp ngoại lệ; tâm trạng của anh đột ngột theo chiều hướng xấu hơn. "Em cần có một đêm ngủ ngon," anh nói với cô, và Meredith cùng một lúc nhận ra sự bực mình của anh và việc anh đang chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi. Bị bất ngờ bởi sự ra về đột ngột của anh, cô đưa anh ra đến cửa, nhiếc móc mình đã đổ tất cả sự lo lắng của cô vào anh.
Anh xoay lại ở ngưỡng cửa. "Ngày mai chúng ta sẽ tập hợp ở đây để mừng sinh nhật của em vào lúc mấy giờ?"
"Bảy giờ ba mươi?" cô đề nghị.
"Được."
Anh bước vào hành lang và Meredith di chuyển đến cánh cửa mở."Về chuyện tối mai," cô nói, "vì là sinh nhật của em, em muốn xin anh một chuyện. "
"Chuyện gì?" anh hỏi, đặt cặp xuống và mặc áo choàng của anh.
"Là anh và Parker nói chuyện với nhau - không phải là sự im lặng lạnh lùng," cô cảnh báo, "như cái cách mà hai anh cư xử với nhau trước cuộc họp báo. Đồng ý chứ?"
Đó là lại là một lời nhắc thêm quá nhiều về Parker quý báu của cô. Matt gật đầu, bắt đầu nói cái gì đó, do dự, rồi bước tới một bước và nói. "Nói đến Reynolds," anh hỏi với vẻ bình tĩnh giả tạo, "em vẫn ngủ với anh ta à?"
Miệng của cô há hốc và cô hỏi lại, "điều đó có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là anh cho rằng em đang ngủ với anh ta, kể từ khi em đính hôn với anh ta, và anh đang hỏi em liệu em có còn làm chuyện đó. "
"Anh nghĩ anh là ai đây chứ!"
"Là chồng em."
Vì một lý do nào đó lời nói cuối cùng hết sức trang nghiêm của anh làm tim cô đập thình thịch vào xương sườn của cô. Bàn tay của cô siết chặt trên tay nắm cửa với phản xạ nắm lấy nó để đứng vững. Anh nhìn thấy phản ứng của cô và nói thêm với nụ cười nhẹ, "nó nghe rất hay, một khi em quen với nó."
"Không, không có," cô trả lời một cách chống đối. Nhưng nó có - một chút.
Nụ cười của anh biến mất. "Vậy để cho anh đưa cho em một từ mà đối với em nó thậm chí còn nghe tệ hơn. Nếu em vẫn còn ngủ với Reynolds, đó là chữ 'thông dâm'. "
Meredith đóng mạnh cánh cửa mà nó sẽ đập mạnh vào khung nếu anh không chặn nó lại bằng chân của anh và cùng một lúc ôm cô trong hành lang với vòng tay của anh trên vai cô. Miệng của anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn vừa dữ dội vừa dịu dàng, vòng tay của anh siết chặt cô vào anh. Và sau đó anh hôn một cách dịu dàng, áp đôi môi hé mở của anh trên môi cô trong cái chạm nhẹ, say đắm thậm chí còn khó kháng cự lại hơn nụ hôn kia. Anh lướt môi của anh đến tai của cô và hôn lên vành tai, tiếng thì thầm của anh làm cho cô rùng mình xuống tận sống lưng. "Anh biết em muốn hôn trả lại anh, anh có thể cảm thấy nó. Tại sao không chiều theo ham muốn," anh khàn khàn dụ dỗ cô. "Anh còn sẵn sàng hơn và hoàn toàn sẵn sàng... "
Với sự sợ hãi của cô, lời cho.c ghẹo của anh nhấn chìm sự tức giận của cô và thôi thúc cô cười khúc khích và làm những gì anh vừa đề nghị.
"Nếu đêm may anh chết trong một tai nạn trên đường về," anh khẽ phỉnh phờ, miệng anh trượt từ má cô xuống môi cô, "nghĩ xem em sẽ cảm thấy có lỗi như thế nào nếu em không làm."
Thúc đẩy thêm bước nữa về phía tiếng cười, Meredith mở miệng muốn nói một câu gì đó suồng sã hoặc, tốt hơn là, mỉa mai, và ngay khi cô vừa làm, anh chiếm lấy miệng cô. Bàn tay của anh ép chặt sau gáy cô, giữ miệng cô với anh trong khi cánh tay kia của anh đưa xuống ngang lưng cô, ôm chặt hông cô vào người anh. Và Meredith đầu hàng. Bị khóa chặt với anh từ đầu xuống chân, bị chiếm hữu bởi bàn tay, miệng và lưỡi anh, cô đã đi đến sự đầu hàng. Trên ngực anh, hai nắm tay của cô thả ra, tay của cô trượt lên áo sơ mi của anh vào bên trong áo choàng của anh, những ngón tay của cô lan rộng theo ý chúng, xoè rộng trên những cơ bắp ấm áp tại ngực anh. Lưỡi của anh đâm sâu vào miệng cô, miệng của anh ép buộc cô mở lớn hơn, và đột ngột Meredith đón chào sự xâm chiếm của lưỡi anh, bất lực hôn trả lại anh với tất cả sự nổi loạn tuyệt vọng và hỗn độn bên trong cô. Ngay khi cô hôn lại, cánh tay của anh siết chặt, miệng của anh bắt đầu di chuyển dữ dội, đòi hỏi trên miệng cô, và Meredith cảm thấy sự ham muốn của anh bắt đầu truyền qua các tĩnh mạch của cô.
Trong sự hoảng sợ cô tách rời miệng anh và vòng tay ôm chặt của anh. Cô lùi bước vào ngưỡng cửa, ngực phập phồng, hai nắm tay bóp chặt ở hai bên.
"Làm thế nào mà em thậm chí 'cân nhắc' đến chuyện ngủ với Reynolds khi em hôn anh như thế chứ?" anh hỏi bằng một giọng trầm, buộc tội.
Meredith cố tỏ vẻ khinh thường tức giận. "Làm thế nào mà anh đã không giữ lời hứa cư xử vô tư đêm nay vậy?"
"Chúng ta không ở trong căn hộ của em," anh chỉ ra, và khả năng bóp méo mọi thứ và mọi người cho phù hợp với anh là giọt nước làm tràn ly. Cô lùi bước, kìm chế thôi thúc dập mạnh cánh cửa vào mặt anh, vào giây cuối, cô đột ngột đóng nó một cái rầm. Tuy nhiên, khi ở bên trong với sự bảo vệ của căn hộ, cô tựa lưng vào cửa và đầu của cô cúi xuống trong sự thất bại đau đớn. Chỉ nội chuyện anh hăm dọa và ép buộc cô thực hiện sự sắp xếp này đủ để làm cho bất cứ người phụ nữ có xương sống nào có thể chịu được anh trong ba tháng ngắn. Nhưng không phải cô, cô nghĩ một cách giận dữ, rời xa cánh cửa. Không phải cô. Cô thậm chí không chịu đựng được qúa ba tuần! Cô không có xương sống khi liên quan đến anh, mềm nhũn trong tay anh. Đầy kinh tởm với bản thân, cô thẩn thờ đi về phía ghế xô pha, dừng lại ở cuối bàn nhặt tấm ảnh của Parker lên. Anh nhìn lại cô, mỉm cười, đẹp trai, đáng tin cậy, đầy chính trực. Hơn nữa, anh yêu cô! Anh đã nói với cô cả chục lần. Matt đã không - không một lần! Nhưng dường như không thể dừng lại việc cô sắp sửa đánh mất sự kiêu hãnh của cô, lòng tự trọng của cô, cho Matthew Farrell? Có lẽ không, cô chua chát nghĩ. Không thể dừng việc đó lại được nếu tình hình cứ như thế này.
Stuart đã nói Matt không muốn làm tổn thương cô. Dựa theo cách anh đã lao vào để cứu cô hôm qua, Meredith có khuynh hướng chấp nhận điều đó mặc dù vào lúc này, khi cô bị hành hạ bởi những cảm xúc mà cô không muốn và không thể kiểm soát. Không, Matt không muốn làm tổn thương cô. Với những lý do mơ hồ và xoắn lại với nhau, những gì Matt 'đã' muốn là cô quay trở lại với anh, và đó là nơi cô bị thương tổn. Tai tiếng của Matt với các mối quan hệ lăng nhăng là một huyền thoại;anh cũng hoàn toàn không thể đoán trước được và không đáng tin cậy. Sự kết hợp này tuyệt đối bảo đảm sẽ làm tan nát tim cô.
Cô ngồi sâu xuống ghế xô pha và úp mặt vào lòng bàn tay. Anh không muốn làm tổn thương cô... trong vài phút cô ngẫm nghĩ về bản năng bảo vệ của anh - cùng lý do làm cho anh xoay xở đủ cách để giúp cô hôm qua. Cô có thể nói với anh một cách thành thật "Matt, em biết anh thực sự không muốn làm tổn thương em, vì thế làm ơn tránh ra. Em có một kế hoạch tốt đẹp cho cuộc đời của em. Đừng phá hỏng nó. Em không có ý nghĩa gì đối với anh... thật sự không có ý nghĩa. Em chỉ là một cuộc chinh phục khác đối với anh, một sự ám ảnh trong quá khứ của anh... "
Cô cân nhắc đến chuyện đó, nhưng cô biết nó sẽ chỉ mất thì giờ. Thật sự cô đã no’i với anh nhiều lần, nhưng không có kết quả. Matt có ý định đánh trận chiến này cho đến tận phút cuối và ngẩng cao trong chiến thắng – và lý do mà anh làm điều đó rõ ràng là vì cô hơn là vì anh.
Ngẩng đầu cô lên, cô nhìn chòng chọc vào ánh lửa, nhớ lại từng lời của anh: 'Anh sẽ mang lại cho em thiên đường trên cái đĩa bằng vàng. Chúng ta sẽ là một gia đình, chúng ta sẽ có con... Anh thích sáu đứa, nhưng anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận một đứa.'
Nếu cô kể cho anh nghe chuyện cô không thể có con, có thể sẽ làm cho anh từ bỏ toàn bộ kế hoạch của anh. Và khoảnh khắc cô nhận biết nó có thể làm được điều đó, Meredith cảm thấy như thể trái tim cô tan nát, và phản ứng đó làm cho cô tự điên tiết với mình và với anh. “Anh chết đi!" cô nói to với anh. “Anh thật là xấu xa khi làm cho em lại cảm thấy dễ bị tổn thương như thế này."
Anh không muốn trở thành một gia đình; anh chỉ muốn thứ mới lạ, thực hiện được mục đích sống với cô trong một thời gian. Sức hấp dẫn tình dục của cô sẽ làm cho anh chán trong vài ngày, Meredith biết. Matt là người hoàn toàn thích khoái lạc; anh đã ngủ với các ngôi sao điện ảnh và những cô người mẫu khêu gợi. Meredith là người đè nén ham muốn và luôn bối rối không có khả năng đáp ứng, và cô biết điều đó. Cô đã cảm thấy điều đó cách đây mười một năm với Matt. Sau cuộc ly hôn của họ phải mất hai năm cô mới lấy lại được một ít tự trọng và khả năng để cảm thấy một ít ham muốn. Lisa đã khăng khăng là cô chỉ có thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn khi ngủ với một người nào khác, và Meredith đã thử. Cô đã lên giường với ngôi sao điền kinh ở trường đại học, người đã đeo đuổi cô trong nhiều tháng trời, và nó thật thê thảm. Hơi thở hổn hển và sự lóng ngóng của anh ta làm cho cô thấy ghê tởm, trong khi sự dè dặt và lóng ngóng của cô đã làm cho anh ta tức giận. Thậm chí đến bây giờ cô có thể nhớ những lời đả kích của anh ta và chúng làm cho cô rùng mình: 'Này, em yêu, không chỉ nằm ở đó, làm điều gì đó đối với anh... Có vấn đề quái quỷ gì với em vậy?... Làm thế nào mà một người trông nóng bỏng như em lại quá lạnh đến thế này?' Khi anh ta cố gắng hoàn tất chuyện đó, có cái gì đó bên trong cô đã trỗi dậy và cô đẩy anh ta ra, chộp lấy quần áo của cô, và chạy trốn. Tình dục, cô đã quyết định, không dành cho cô.
Parker là người yêu duy nhất khác của cô, và anh rất khác - dịu dàng, dịu ngọt, không đòi hỏi. Và thậm chí anh cũng thất vọng với cô trên giường; anh không bao giờ chỉ trích cô công khai, nhưng cô cảm nhận được anh có cảm giác như thế nào.
Meredith ngả người ra và để đầu của cô tựa vào cánh tay của ghế xô pha, nhìn chòng chọc với đôi mắt ráo hoảnh lên trần nhà, không chịu khóc những giọt nước mắt đau đớn trong họng của cô. Parker không bao giờ có thể làm cho cô cảm thấy khốn khổ như bây giờ. Không bao giờ. Chỉ có Matt mới có thể làm điều này với cô. Và dẫu vậy, cô muốn anh.
Nhận thức đó tự động đánh vào cô, khủng khiếp, không thể chấp nhận. Không thể chối bỏ.
Chỉ trong vài ngày Matt đã làm cho cô phải hoàn toàn thừa nhận và đầu hàng nhục nhã. Những giọt nước mắt của sự xấu hổ và bất lực tràn đầy trong mắt cô. Anh thậm chí còn không nói anh yêu em để khiến cho cô muốn vứt bỏ toàn bộ các kế hoạch cho cuộc đời của cô.
Bên kia phòng, cái đồng hồ cổ bắt đầu điểm mười giờ. Đối với Meredith nó đang báo hiệu sự yên tĩnh và sự thanh thản của cô sắp kết thúc.
Matt điều khiển chiếc Rolls vượt lên từ đằng sau hai chiếc xe tải đang cản đường anh, sau đó anh với lấy điện thoại trên xe. Đồng hồ trên bản đồng hồ cho thấy mười giờ, nhưng anh đã không do dự để thực hiện cuộc gọi. Peter Vanderwild trả lời điện thoại của Matt khi tiếng chuông thứ nhì vang lên, nghe có vẻ giật mình và so+. sệt bởi cuộc gọi muộn không hẹn trước. "Chuyến đi của tôi đến Philadelphia đã thành công hoàn toàn, thưa ông," anh nói với Matt trên giả định sai lầm rằng đó là lý do ông chủ của anh đang gọi đến.
"Đừng để ý đến chuyện đó lúc này," Matt nói một cách sốt ruột. "Những gì tôi muốn biết là có thể có chút rò rỉ nào về chuyện chúng ta mua hết cổ phiếu của Bancroft - một thông tin sẽ khơi mào cho tin đồn bị tiếp quản trên Phố Wall?"
"Không thể nào. Tôi đã rất thận trọng che đậy việc thu mua cổ phiếu của chúng ta cho đến lúc phải nộp hồ sơ cho SEC. Cổ phiếu của họ đang tăng đều đặn, vì vậy tự nhiên gần đây chúng ta phải trả giá cao hơn để mua được chúng. "
"Tôi nghĩ có một đối thủ khác trong trò chơi," Matt nói một cách căng thẳng. "tìm hiểu xem là kẻ chết tiệt nào!"
"Có người nào khác thực sự muốn tiếp quản họ à?" Vanderwild lặp lại. "Tôi cũng có nghĩ đến chuyện đó trước đây, nhưng tại sao? Ngay lúc này, họ là một đầu tư đầy rủi ro trừ phi có lý do riêng tư như anh."
"Peter," Matt cảnh báo, "giữ mặt của cậu tránh xa khỏi việc riêng của tôi hay là cậu sẽ phải đọc mục rao vặt đấy."
"Tôi đã không có ý đó... thật đấy, tôi đã đọc báo - tôi xin lỗi - "
"Tốt," Matt cắt ngang. "Bắt đầu kiểm tra các tin đồn, tìm hiểu nếu thật sự có một đối thủ khác, và nếu có một, tìm hiểu xem kẻ chết tiệc đó là ai."
o O o
Con tàu sang trọng lướt một cách nhẹ nhàng trên Đại Tây Dương dậy sóng, sau đó lướt xuống với vẻ làm cho Philip Bancroft khó chịu nhất, cử động lặp đi lập lại tẻ nhạt mà ông chưa bao giờ bị buộc phải chịu đựng. Ngồi ở bàn của thuyền trưởng giữa vợ của một Thượng nghị sĩ và một người buôn bán xăng dầu ở Texas, ông lắng nghe với vẻ quan tâm giả vờ khi người phụ nữ đang nói chuyện với ông. "Chúng ta sẽ đến cảng vào cuối buổi chiều ngày mốt," bà ta đang nói " Cho đến lúc này, ông có thích cuộc hành trình không?"
"Rất thích," ông nói dối, liếc trộm cái đồng hồ bên dưới cạnh áo khoác tuxedo của ông. Bây giờ là mười giờ ở Chicago. Ông có thể đang theo dõi tin tức ngay bây giờ, hoặc đánh bài tại câu lạc bộ quốc gia, thay vì bị giữ như một tù nhân trên khách sạn nổi này.
"Ông sẽ ở lại với bạn bè trong khi chúng ta ở Ý hả?" bà hỏi.
"Tôi không có bạn bè ở đó," Philip trả lời. Mặc dù chán chết, ông có cảm giác tốt hơn, khỏe mạnh mỗi ngày. Bác sĩ của ông nói đúng - ông cần hoàn toàn không lo lắng đến những vấn đề của thế giới và của công ty ông trong một thời gian.
"Không có bạn bè ở Ý à?" bà lặp lại, kiên quyết cố gắng tiếp tục cuộc đàm thoại một chiều.
"Không. Chỉ có người vợ cũ," Philip trả lời một cách lơ đãng.
"Ồ. Ông sẽ đến thăm bà ấy chứ?"
"Khó có thể," Philip trả lời, rồi bàn tay của ông cứng đờ trong cú sốc là ông thậm chí đã nói về người phụ nữ mà ông đã ném ra khỏi nhà và cuộc sống của ông nhiều năm trước đâỵ. Rõ ràng, tất cả những chuyện thư giãn này đang làm tê liệt lý trí của ông.