Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Hiểu Rõ Là Ta
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 526 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:05:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Ốc Đảo
ột câu “em yêu anh” của Đào Tư Di làm Diệp Lan Trăn sửng sốt, lập tức anh đem cánh tay cô hạ xuống từ trên cổ mình.
Anh đờ đẫn cầm lấy bát đã bị Đào Tư Di ăn sạch sẽ trên bàn trà đi vào phòng bếp.
Không lâu sau, Đào Tư Di liền nghe thấy tiếng nước chảy.
“Choang….” Bát sứ cùng mặt đất tiếp xúc vang lên tiếng va chạm, vào lúc này một bóng đen mạnh mẽ vọt tiến vào.
“Nàng dâu nhỏ, em vừa nói gì thế?” Diệp Lan Trăn đối diện Đào Tư Di đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt anh như đã khôi phục thanh tỉnh, không mờ mịt như vừa rồi.
“Không có gì…” Đào Tư Di xấu hổ, lời buồn nôn này, cô thật không nên nói lần thứ hai, vừa rồi là cảm xúc kích động, hiện tại ngẫm lại chính mình còn cảm thấy ngượng.
Tại sao cô chưa nghĩ qua đã nói câu đó? Đương nhiên là vì cô yêu Diệp Lan Trăn, nếu không cũng sẽ không cùng anh đi đăng ký. Nhưng đặt ở trong lòng và nói ra, thật đúng là hai chuyện khác nhau.
“Không, vừa rồi anh có nghe thấy nhưng lại không nhớ rõ, anh có cảm giác câu đó rất quan trọng. Anh muốn em lặp lại lần nữa.” Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm Đào Tư Di.
Mặt cô càng đỏ, Đào Tư Di cúi đầu né tránh ánh mắt Diệp Lan Trăn, ngón tay vô ý vẽ vòng tròn lên bắp đùi.
“Nàng dâu nhỏ à, anh muốn nghe câu vừa rồi, em nói lại lần nữa đi.” Diệp Lan Trăn cọ quậy ngồi bên người Đào Tư Di, ôm cô đặt trên đùi mình. Tay anh bắt lấy tay nhỏ của cô, đồng thời vỗ nhẹ đùi cô. Dần dần, hô hấp hai người trở nên dồn dập, không khí trong phòng khách trở nên khác thường.
Đào Tư Di muốn đứng lên, vật dưới thân cô từ từ biến hóa, biểu thị nguy hiểm đang tiến đến.
“Cửa phòng bếp còn chưa đóng, để em đi đóng vào. ”
“Không vội, anh muốn nghe câu vừa rồi. ”
Tay Diệp Lan Trăn thăm dò vào vạt áo cô, nhẹ vỗ về thịt non trên eo. “Ngoan, bảo bối, nói lại lần nữa đi. ”
Anh khẽ liếm vành tai cô, vừa lòng cảm thụ thân thể cô run rẩy.
“Nói hay không…” Tay anh dần dần di động hướng về bụi cỏ của cô, đột nhiên tay anh như con báo nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng đánh về phía con mồi nó thèm khát đã lâu, vươn vào hoa cốc khô khốc của cô.
“Ưm…” Cả người Đào Tư Di đột nhiên cứng đờ, tùy thời có người lui tới tại phòng khách, Diệp Lan Trăn dám làm ra hành động càn rỡ như vậy.
“Đừng…” Đào Tư Di nheo mắt, đột nhiên mắt mở lớn, cô nghiêng người, ý đồ chạy thoát khỏi bàn tay anh.
“Vẫn không nói à….” Diệp Lan Trăn không khinh địch liền vòng qua cô. Ngón tay anh mạnh mẽ gợi lên, hung tợn ấn lên thịt non trong cơ thể cô. Tê dại, bủn rủn, đau đớn, đồng thời kích thích Đào Tư Di, khiến cô tiến thoái lưỡng nan.
“Diệp Lan Trăn, em nói. Anh trước buông. ”
“Được.” Diệp Lan Trăn thả cánh tay đang ôm cô, ngón tay trong cơ thể cô vẫn đang gắt gao ôm lấy nơi mềm mại đó. Anh dùng chân nhẹ nhàng đẩy, trọng tâm Đào Tư Di bị lệch, nặng nề ngồi trên ngón tay anh, đánh bất ngờ tới điểm mẫn cảm nhất của cô.
“Ưm a…” Tiếng rên rỉ của cô kích thích cảm quan dưới thân anh, cảm giác trong tay đã bị nước xối ướt át, vật đó của Diệp Lan Trăn rốt cuộc cũng nhịn không được, anh kéo khóa quần, lấy ra hung khí.
“Không cần…., cửa nhà bếp…” Đào Tư Di thất kinh muốn ngăn cản ý đồ của anh, người giúp việc có thể tùy thời lui tới phòng khách, lý trí của cô nhắc nhở không thể phát sinh chuyện đó tại đây.
“Anh đang đóng mà, em không phát hiện sao?” Hung khí của Diệp Lan Trăn mạnh mẽ tiến công trong cơ thể cô, kèm theo là tiếng dịch nóng va chạm.
Anh bắt đầu bám lấy eo Đào Tư Di, để cô ở trên thân anh, trên dưới rong ruổi. Váy của cô theo động tác hai người, tung bay lên xuống, cô ngửa cổ ra sau, cực kỳ giống thiên nga ngửa mặt lên trời hứng ánh nắng, vừa tao nhã, cao quý mà thánh khiết. Có thể không ai biết, thiên nga non nớt đang bị mãnh thú tùy ý chà đạp, như muốn đem thiên nga một miếng nhét vào bụng.
“Thoải mái không, bảo bối…” Diệp Lan Trăn tìm tới hai tay không điểm tựa của cô, dùng cà vạt quấn quanh rồi nắm chặt trong tay anh, một tay khác dụng lực kìm trụ bụng dưới của cô, mỗi một lần va chạm, đều cầm hai tay cô ép chặt lên phía bụng dưới của cô.
“Ưm…” Đào Tư Di cắn chặt môi, không dám lên tiếng, cô sợ tiếng kêu sẽ đưa tới người hầu thăm hỏi.
“Khó chịu sao?” Diệp Lan Trăn ác ý xuyên tạc ý tứ, kìm tay cô đặt phía bụng dưới rồi thăm dò vào nội y, hung hăng vò nặn.
“Hay là, em muốn để anh làm tình đến chết?”
Ngôn ngữ Diệp Lan Trăn thô tục khiến Đào Tư Di trừng lớn hai mắt, cô định nói thì lại bị anh va chạm, liền biến thành tiếng rên rỉ.
Diệp Lan Trăn nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô, vật khỏe mạnh không ngừng căng đầu nơi nhỏ hẹp. Tiếng nước phạch phạch không ngừng vang lên trong phòng khách.
Cảm thụ khít khao đến tuyệt vời, Diệp Lan Trăn muốn điên cuồng.
“Nàng dâu nhỏ, nói đi, em vừa nói gì thế?”
Diệp Lan Trăn cố ý muốn nghe câu Đào Tư Di vì kích thích mà nói ra tình yêu.
“Yêu…” Giọng nói Đào Tư Di như bị nghiền nát, chỉ có thể thốt ra một chữ.
“Tiếp tục đi, nàng dâu nhỏ…” Diệp Lan Trăn kích động ôm cô, dừng động tác thô bạo.
“Em yêu anh. ”
“Nàng dâu nhỏ, anh cũng yêu em. ”
Diệp Lan Trăn vui sướng một lần nữa lấp đầy thân thể anh, anh kích động hét ra tiếng.
……………..
“Diệp Lan Trăn, nước. ”
Hơi thở Đào Tư Di mỏng manh, nức nở trong lòng Diệp Lan Trăn.
“Còn muốn anh nhét vào à?” Diệp Lan Trăn cố ý trêu đùa cô dâu nhỏ trong lòng, tại sao anh lại yêu cô đến vậy, hận không thể dụi cô vào trong người mình.
“Vô sỉ….” Đào Tư Di cảm giác không còn khí lực mắng anh.
“Anh thích vô sỉ với em đấy. ”
Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di đứng lên, dịch nóng hỗn hợp của hai người theo thân thể anh chảy xuống, tẩm ướt quần dài.
“Nàng dâu nhỏ đừng lộn xộn, lão Nhị của chồng em còn chưa no, một lát nữa để người khác thấy là không tốt đâu.” Diệp Lan Trăn khẽ cắn lỗ tai Đào Tư Di. “Vừa thấy tư thế này, mọi người liền biết, lão Nhị nhà anh đã xuyên qua cửa nhà ai rồi. ”
Đào Tư Di nhìn hầu hết anh chuyển động, liền mở miệng nhỏ, lỗ răng nanh sắc bén.
A a….. …. Một cắn liền vang tiếng.
Cô muốn cắn chết tên yêu nghiệt này, tên đàn ông không biết xấu hổ, nhanh để anh biến mất đi. Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc là vì sao cô lại có thể yêu một người thối tha vô lại như vậy chứ!
“Hử?” Diệp Lan Trăn cảm thấy hơi đau nhói trên hầu kết như bị thú nhỏ cắn, anh buồn cười nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đưa môi tới gần lỗ tai cô, nói một câu.
“Lát nữa cho em cắn xuống nó, nơi đó cứng rắn hơn. ”
“Lưu manh…” Đào Tư Di hết chỗ nói, cô vùi mặt trước ngực anh, mặt giấu chặt bên trong, sống chết cũng không chịu ló ra.
Diệp Lan Trăn sau khi ôm cô về phòng ngủ của hai người, bọn họ liền cùng nhau tắm uyên ương. Tuy không phát sinh lần nữa, nhưng bởi vì hôm nay có quá nhiều chuyện, Đào Tư Di cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, tâm tình lo lắng, chuyện linh tinh như chen lấn xông vào trong tâm trí cô.
“Nàng dâu nhỏ, nhìn anh.” Diệp Lan Trăn nhận ra tâm tình cô phức tạp, lay cánh tay Đào Tư Di, ý đồ muốn để cô mở mắt.
Có điều, Đào Tư Di dường như muốn trốn tránh hiện thực, vẫn nhắm chặt mắt.
“Còn không nhìn là anh cho em ăn cái đó đấy. ”
Nếu nói đê tiện đến vô địch, Đào Tư Di dám chắc canh, Diệp Lan Trăn nhận đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
Cô tức giận trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh không thể để cô yên tĩnh một lát được à?
Diệp Lan Trăn đưa tay véo cô dâu nhỏ nhà mình, “Nhìn em tức giận như con cóc vậy. Khiến thiên nga là anh đây thật muốn làm thịt cô cóc em. ”
“Anh không biết xấu hổ, vô lại, trứng thối, lưu manh. ”
“Ha ha…” Diệp Lan Trăn thấy cô có tinh thần liền biết mục đích của mình đã đạt được, anh ôm cô vào trong ngực. Hai người không mặc quần áo, xích lõa như trẻ con. Mùi thơm ngát vừa mới tắm rửa xong, mùi riêng của hai người hoàn mỹ kết hợp một chỗ. Chung quanh hai người, ánh sáng ấm áp vờn quanh.
“Nàng dâu nhỏ à, nói cho anh biết, cái đầu nhỏ của em có phải đang nghĩ xem làm thế nào rời khỏi anh có phải không?” Diệp Lan Trăn đặt cằm lên vai Đào Tư Di.
“Không có.” Đào Tư Di chột dạ né tránh ánh mắt anh.
“Ngốc ạ.” Diệp Lan Trăn nắm thật chặt tay cô, “Em không cần nói anh cũng biết, khẳng định là em nghĩ như thế. ”
Đào Tư Di trầm mặc không nói, đè mi mắt, lông mi dài như đem suy nghĩ của cô giấu trong đó.
“Đáp ứng anh, ngàn vạn lần đừng học làm thánh mẫu, cho rằng toàn bộ vì muốn tốt cho anh, trốn ở một nơi hoang vu hẻo lánh khiến anh không tìm thấy em. Em chỉ là tỷ lệ mang thai thấp hơn chút mà thôi, cũng không phải không thể có. Em phải tin tưởng vào sức mạnh của chồng em. Cho dù là sa mạc khô cằn, anh cũng có thể tưới ra một ốc đảo. ”
Đảo Tư Di trừng mắt nhìn anh, hình dung này tại sao lại thấy quái dị như vậy.
“Em không tin à?” Diệp Lan Trăn vươn tay bóp má cô. “Vừa rồi, cái kia của anh và em, liên tục nhỏ giọt từ sô pha đến phòng ngủ, em có muốn đi xem hay không?”
“Anh…”
“Suỵt…” Diệp Lan Trăn đưa ngón tay ngăn tại môi cô. “Nàng dâu nhỏ, vì ốc đảo, chúng ta tiếp tục tới. ”
“A a…”
Căn phòng lại khôi phục…nói thế nào đây? Khẳng định không phải sự yên lặng.
Một đêm hoan ái tiêu hao hết lực Đào Tư Di. Thật đúng như cách nói của Diệp Lan Trăn, anh tích cực tưới hoa viên của cô, hai người đều có ý thức tạo cội nguồn hy vọng, ở trong cơ thể cô dừng lại lâu hơn một chút.
Chỉ là khổ cho Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn mỗi lần hung tợn va chạm vào cô. Đào Tư Di muốn trách anh thô bạo, Diệp Lan Trăn lại nói vì muốn nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng ốc đảo, bể chứa nước nhất định phải được khai thác triệt để. Tuy một miệng anh nói đầy mê sảng, nhưng Đào Tư Di không cách nào phản bác anh ngụy biện.
Cô ai oán nhìn vẻ mặt thỏa mãn cùng hai má lúm đồng tiền của người đàn ông bên cạnh, tay bóp nặn đùi bủn rủn của mình. Tên này ở trên giường như dã thú, không có đến nửa điểm ôn nhu, cô thật lo lắng, bé cưng chưa kịp có thì mạng nhỏ của cô liền đi tong rồi.
“Vợ à, dậy thôi.” Diệp Lan Trăn mở mắt đầu tiên, nhìn ánh sáng mặt trời soi lên lưng cô dâu nhỏ của anh, lóng lánh ngân quang.
Anh ngồi dậy, đặt nụ hôn mềm mại dọc theo cổ cô rồi một đường xuống phía dưới, lưu lại ấn ký ẩm ướt.
“Vợ à, anh còn muốn tưới.” Diệp Lan Trăn chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai sợ hãi tựa như đứa nhỏ nhìn Đào Tư Di, tay anh lại không thành thật vụng trộm mò mẫm vào trong hoa cốc.
“Không được.” Đào Tư Di nghiêm mặt, anh không muốn để người ta sống nữa à?
“Vì ốc đảo. ”
“Anh…”
“Ốc đảo ta đến đây…”
Thê Nô 2 Thê Nô 2 - Hiểu Rõ Là Ta