We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ike bước vào phòng, tay bỏ mũ. Anh vứt nó xuống một cái ghế đối diện với bàn làm việc của mình. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh đi đến bàn làm việc của mình và nặng nề thả người xuống ghế. Joel đang ngồi sau một bàn khác ngước lên.
- Hôm nay sao? - anh ta hỏi.
Mike mỉm cười.
- Tháng năm mà bức quá. Cứ như thế này thì hè năm sau nóng khủng khiếp đây.
Joel mệt mỏi ngả người ra phía sau trên chiếc ghế của mình.
- Tôi mệt bã người, kỳ cuối tuần vừa rồi thật là kinh khủng. Không thể chịu đựng được cái nóng như thế này nữa rồi. Có lẽ phải nói ông Già cho phép lắp máy điều hoà vào các phòng thôi.
Mike bật cười.
- Ông ấy sống với cái ý tưởng là một nhân viên tốt phải được kết tinh từ mồ hôi của chính mình.
- Tôi chẳng tin là ông ấy đã có lần trong đời toát mồ hôi đâu. Ông ấy không đủ máu để làm thế - Joel than vãn.
Anh ta lấy một tờ giấy trên bàn làm việc của mình và chìa ra cho Mike.
- Cái này đang đợi anh đây.
Mike cầm lấy và đọc lướt qua.
- Quái quỷ? - anh thốt lên.
Joel mỉm cười.
- Có gì vậy, bạn thân mến.
Mike nhìn anh ta và từ từ đứng dậy. Anh nhấc mũ ở ghế lên.
- Thôi anh đừng giễu cợt tôi nữa. Anh chắc cũng đọc rồi.
- Thế anh còn cằn nhằn gì nữa? - Joel đáp lại - Anh sẽ được đi ra ngoại ô thành phố và ở lại đó mấy tiếng trong một bệnh viện mát lạnh còn gì nữa? Anh may không phải ngồi trong cái phòng bí rì này đấy.
Mike đã bước ra ngoài hành lang. Anh ấn nút gọi thang máy và lại liếc đọc tờ giấy trên tay.
NGHI PHÁ THAI
Hai cánh cửa thang máy chạy sang hai bên, anh bước vào. Trong khi cái thang máy chạy xuống anh tiếp tục đọc.
"Florence Reese được đưa vào bệnh viện Roosevelt lúc 7h10. Bị băng huyết do phá thai. Tình trạng nguy kịch"
Hai cánh cửa mở ra, Mike bước ra ngoài. Anh qua hành lang đến mở một cánh cửa. Mấy người đàn ông rời mắt khỏi tờ báo ngước lên nhìn rồi lại tiếp tục đọc. Anh tiếp tục bước đi đến một cánh cửa khác có tấm kính mờ trên đó có ghi cái tên "Captain F.Millersen", anh mở cửa bước vào. Người đàn ông tóc màu thẩm đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng lên nhìn.
- Hello, Mike! - anh ta nói bằng một giọng trầm trầm.
Mike mỉm cười.
- Hello, Frank! Tôi cần một người đưa tôi đến bệnh viện Rooservelt. Nghi ngờ có chuyện phá thai. Anh đặt tờ giấy lên bàn. Millersen đọc lướt qua.
- Aha, lại một trong những vụ này hả?
Mike gật đầu. Millersen đứng dậy.
- Có lẽ trong vụ này đích thân tôi phải đi thôi, Mike ạ.
Mike nhìn anh ta ngạc nhiên. Chưa bao giờ Millesen tự đi điều tra một vụ nào nếu đó không phải là vụ lớn. Ở tầng trên người ta kháo nhau là anh ta có một bản năng rất huyền bí về những vụ nghiêm trọng. Anh ta gần như có thể đánh hơi thấy nó.
- Anh muốn đưa tôi đi ư, Frank? - anh hỏi giọng chưa tin. Millersen gật đầu.
- Ừ, tôi cũng dần dần chán cái trò mài đũng quần ở đây rồi.
Mike quan sát anh ta trong khi anh ta lấy mũ của mình.
- Anh có biết chút gì hơn về việc này mà tôi chưa được biết không? Anh nghi ngờ hỏi.
Millersein cắm một điếu xì gà vào miệng.
- Tôi không biết gì cả. Chỉ có cái là tôi không muốn ngồi mãi ở đây thôi. Chúng ta đi đi.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không gian của hành lang với những bức tường sơn xanh mà họ đang đi. Họ theo sau cô y tá đến một phòng người bệnh. Ở tận cuối phòng có một cái giường được che bằng tấm màn gió.
- Cô ta nằm đây - cô y tá nói và kéo tấm màn gió sang một bên.
- Chúng tôi có thể nói chuyện với cô ấy được chứ?
Mike hỏi cô y tá.
- Cô ấy yếu lắm. Các anh phải trọng cho.
Anh bước vào trong tấm màn. Millersen theo sau và họ dừng lại ở đầu giường. Cả hai lặng lẽ quan sát cô gái trẻ đang nằm bất động một lúc. Cô gái như đang ngủ. Đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt trắng bợt, xanh xao như thể dưới lớp da đó không còn chút máu nào. Miệng cô ta hé mở, đôi môi hơi sẫm hơn da mặt một chút. Mike đưa mắt nhìn Millersen. Anh ta gật đầu.
- Cô Reese! - anh nói khẽ với cô gái.
Cô ta không động cựa gì hết. Anh lại gọi tên cô ta một lần nữa. Lần này thì cô ta khẽ cựa mình, rồi từ từ mở mắt ra. Trong đó chứa đầy sự đau đớn làm cho Mike không nhận ra màu của nó nữa. Đôi môi cô ta mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Mike bước lại sát giường hơn.
- Cô có nghe thấy tôi nói không, cô Reese!
Cô gái yếu ớt gật đầu.
- Tên tôi là Mike Keyes, còn đây là đại uý Millersen. Chúng tôi ở bên công tố viên.
Vẻ hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt cô ta. Mike nói tiếp ngay để cô ta yên tâm.
- Cô không có gì mà phải sợ cả, cô Reese! Cô không dính dáng gì hết. Chúng tôi có thể giúp đỡ cô mà thôi.
Dần dần vẻ sợ hãi biến mất khỏi đôi mắt cô ta, Mike đợi một lát. Những lời nói của anh vang trong tai mình như một sự châm biếm, không có gì mà phải sợ cả. Tất nhiên cô ta chẳng có gì mà phải sợ. Cô ta đang đến gần cái chết. Anh mỉm cười để cô ta yên tâm.
- Cô có họ hàng gì để chúng tôi báo tin cho không?
Cô gái lắc đầu.
- Ở trong thành phố hay ở đâu?
- Không có - giọng cô ta chỉ là tiếng thì thầm khe khẽ.
- Cô sống ở đâu, cô Reese?
- Khách sạn Allingham - cô ta trả lời.
Mike gật gù. Đó là một trong những khách sạn tương đối rẻ dành cho phụ nữ ở West side.
- Cô có chỗ làm ổn định không, cô Reese?
Cô gái lắc đầu.
- Thế cô làm gì?
Giọng nói của cô gái rất khẽ.
- Người mẫu chụp ảnh.
Mike trao đổi một cái nhìn với Millersen. Một nửa số các cô gái thất nghiệp ở New York là người mẫu, còn nửa kia là diễn viên.
- Làm riêng hay làm cho hãng? - anh hỏi.
- Cho hãng.
- Hãng nào?
- "Park Avenue Models" - cô ta đáp. Lần đầu tiên kể từ lúc Mike nói chuyện với cô ta, cô ta thay đổi thái độ.
- Ngài báo cho Maryann...
Mike có cảm giác là gương mặt cô ta vừa để lộ ra một tia hy vọng.
- Chúng tôi sẽ báo - anh hứa - Maryann...Maryannn nào vậy, tìm cô ấy ở đâu?
Cô gái gần như dồn hết sực lực còn lại của mình để cố thooast lên mấy câu nữa.
- Maryann ở... hãng. Cô ấy biết phải làm gì rồi. Cô ấy là... - Giọng nói của cô gái tắt lịm và đầu cô ta ngặt sang một bên.
Cô y tá bước nhanh đến cuối giường xem mạch.
- Cô ấy xỉu rồi - cô y tá giải thích - Các anh phải tạm dừng lấy khẩu cung thôi.
Mike quay sang phía Millersen. Mặt anh này tái nhợt đi, gần giống như cô gái kia. Ngay lập tức anh thay đổi thành kiến của mình về người đàn ông này. Từ trước anh vẫn nghe người ta nói, anh này không hề biết xúc động.
- Anh thấy thế nào, Frank?
- Chúng mình chẳng tìm được đâu - Millersen trả lời - Mike sửng sốt.
- Sao anh lại nghĩ vậy?
Millersen buồn bã mỉm cười.
- Cái kiểu như thế này tôi được nhìn thấy nhiều quá rồi. Nó chẳng bao giờ dẫn đến cái gì hết.
- Nhưng mà cô gái đang đến gần cái chết! - Mike kêu lên - Chúng ta phải làm cái gì đó để xác định xem ai làm chuyện này chứ. Cái thằng khốn nạn chủ mưu của vụ này lúc nào cũng có thể kiếm được một nạn nhân khác...
Millersen giơ tay lên tỏ dấu hiệu an ủi.
- Cứ bình tỉnh, Mike! Chúng ta sẽ tìm hiểu sự việc, nhưng mà sẽ chẳng tìm thấy gì đâu. Trừ phi cô gái nói cho chúng mình biết chút ít gì đó.
- Tôi gọi điện cho hãng xem sao. Có thể những người ở đấy cho ta biết một vài điều mấu chốt nào đó - Mike đi dọc theo lối đi giữa hai dãy giường bệnh.
Millersen nắm lấy tay anh kéo lại.
- Để tôi gọi cho, Mike! - anh ta vồn vã nói - Anh đợi ở đây hỏi cô ta khi nào cô ta tỉnh lại. Cô gái quen anh hơn.
Mike gật đầu.
- Cũng được - anh nhìn theo Millersen đang rời phòng bệnh rồi quay trở lại chỗ tấm màn gió. Vừa lúc đó cô y tá bước ra. Nhìn thấy anh cô dướn đôi lông mày ngạc nhiên.
- Tôi đợi đến khi có thể nói chuyện tiếp được với cô ta - anh giải thích. Cô y tá nhìn anh.
- Thế thì anh có thể ngồi đợi ở bàn tôi ngoài hành lang kia - cô ta khuyên -Cũng còn khá lâu cô ta mới có thể nói được. Đấy là trong trường hợp còn có thể.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu