This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Cạnh Rừng Trộm Tặng Thịt Hươu Khô - Trước Làng Đẩy Lui Người Áo Thâm
hiên Tứ thấy người nọ ra tay tấn công, tuy đang thịnh nộ mà vẫn ung dung, không có vẻ gì nóng nẩy và bộp chộp hết. Chàng biết ngay công lực của ông già này đã luyện tới mức thượng thừa rồi. Huống hồ ông ta ra chưởng tấn công rồi mà chưởng phong rất nhẹ nhàng không có tiếng kêu “veo veo” gì hết, đủ thấy nội lực của ông ta thể nào cũng luyện tới mức đả thương người một cách vô hình. Vì vậy, chàng không dám khinh thường, vội đứng sang một bên lấy tấn, và giơ tay trái lên chống đỡ luôn thế chưởng ấy.
Chưởng lực của hai người va đụng vào nhau, chỉ nghe thấy có tiếng kêu “bộp” rất khẽ, nhưng cả hai đã lui về phía sau một bước, vai của hai người cùng hơi rung động mấy cái.
Vẻ mặt càng nghiêm nghị thêm, ông già áo thâm cười khẩy một tiếng nói tiếp:
- Thảo nào ngươi ngông cuồng như thế. Quả có mấy thành hoả hầu thật. Có giỏi hãy tiếp thêm một chưởng nữa của lão phu xem sao!
Nói xong ông ta thâu tả chưởng lại, bỗng rụt cánh tay về phía sau, rồi từ từ đẩy ra.
Thiên Tứ thấy thế vội lấy tấn, cũng giơ hữu chưởng từ từ đưa lên.
Tuy thế thức của hai người rất chậm chạp, nhưng người sành điệu chỉ nhìn qua cũng đủ biết hai người đã giở mười thành công lực đối địch với nhau rồi, nhất là chân của hai người đều dẫm lõm xuống mặt đất hơn tấc. Thế chưởng va đụng nhau thế nào cũng kinh khủng lắm.
Vì vậy, thiếu nữ áo trắng đứng cạnh đó tính rất tinh nghịch mà cũng quên cả lên tiếng, trợn to đôi mắt lên, cứ nhìn thẳng vào trận đấu không chớp.
Dần dần chưởng thế của ông già áo thâm đã đẩy ra hơn nửa thước, gân xanh ở trên mặt cũng nổi lên, trên đầu lại còn hơi nóng bốc lên.
Còn Thiên Tứ thì trán đổ mồ hôi ra, tay chàng cũng từ từ đẩy về phía trước, nhưng đẩy tới đâu thì tiếng xương kêu “lách cách” tới đó.
Thiếu nữ áo trắng càng kinh hãi thêm, lắc đầu lia lịa, mồm lẩm bẩm nói:
- Ồi, không nên đấu với nhau như thế! Không nên.
Thiên Tứ thấy nàng như vậy, hơi phân thần đưa mắt liếc nhìn nàng nọ một cái, ngờ đâu ông già áo thâm đã đột nhiên quát lớn một tiếng, đẩy tay về phía trước, chưởng của ông ta đã dồn tới gần một thước liền.
Trên không có tiếng nổ thực lớn, Thiên Tứ bị đẩy lui mười mấy bước, ngực chàng như bị một cái búa đánh trúng, khí huyết trong người rạo rực, sắc mặt nhợt nhạt ngay.
Ông già áo thâm thấy thế cười khẩy thêm mấy tiếng và nói:
- Tiểu bối, ngươi còn dám đỡ thêm một chưởng nữa không?
Thiên Tứ thấy nội phủ của mình đã bị chấn thương, nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy, hào khí lại nổi lên ngay, chàng gượng nín hơi lấy sức và nén tạm khí huyết xuống để cho khỏi rạo rực, rồi nghênh ngang đáp:
- Sao lại không dám? Tiền bối cứ việc ra tay đi!
Ông già áo thâm vừa cười hỏi tiếp:
- Nội tạng của ngươi đã bị thương, nếu ngươi còn đỡ chưởng của lão phu một chưởng nữa, thì thể nào cũng bị toi mạng ngay. Ngươi ít tuổi như vậy, chả lẽ lại không sợ chết hay sao?
Thiên Tứ cả giận đáp:
- Xưa nay La mỗ không coi hai chữ sinh tử vào đâu hết, tiền bối hà tất phải nhắc nhở hai chữ ấy làm chi?
Ông già áo thâm cười ha hả nói tiếp:
- Giỏi lắm, nếu như vậy lão phu sẽ giúp ngươi thành công.
Ông ta nói vừa khẽ phất tay áo một cái, giơ hữu chưởng lên sử dụng thế “Khai Sơn Đoạn Lưu” (mở núi ngắt nguồn), nhằm bả vai của Thiên Tứ bổ xuống một thế rất nhanh.
Tuy biết công lực của ông già cao thâm hơn mình nhiều, nhưng vì tính cuồng ngạo của tuổi trẻ, khiến Thiên Tứ không chịu thua. Trong thoáng cái đó, chàng bỗng sực nhớ đến thế võ quái dị của Âm Hồn Bất Tán Thạch Anh Nga đã sử dụng ở trên cầu gẫy. Chưởng pháp ấy một cương một nhu trợ giúp lẫn nhau hoá thành một thế thức có oai lực rất mạnh.
Bây giờ đấu thẳng tay với đối phương thì mình không địch nổi, chi bằng bắt chước phương pháp trên thử xem biết đâu lại chẳng có công hiệu?
Chàng nghĩ xong, bỗng thét lớn một tiếng, tay trái thì giở thế “Thiên La Đao Hình”, tay phải sử dụng thế “Xuân Lôi Sa Động”.
“Thiên La Thần Công” là môn võ công chí nhu của thiên hạ, còn “Thiên Lôi Thần Công” thì lại là môn võ công chí cương trên đời, kình lực của hai thế võ gặp nhau, dồn thành một luồng gió lốc mạnh không thể tưởng tượng được.
Thiên Tứ hiểu lý lẽ đó, chàng không dám trì hoãn, vừa giở hai thế đó ra, bỗng thâu ngay tay trái lại, buông tay phải ra, thế là sức cương nhu biến đổi, kình lực âm nhu ở bên tay trái đột nhiên hợp thành kình lực cương dương, và kình lực ở bên tay phải lại bỗng biến thành kình lực âm nhu.
Sự biến đổi một cách nhanh đặc biệt và mạnh vô cùng. Luồng gió lốc vừa dồn ra bỗng ngưng hẳn lại, trên không liền phát ra hai tiếng nổ “bùng bùng” thực lớn.
Ông già áo thâm bỗng thấy luồng kình lực ở bên cạnh mình, đảo ngược, một hư một thực, đang ngạc nhiên thì bị sức đảo ngược đó lôi kéo người đâm bổ về phía trước. Ông ta kinh hãi vô cùng, vội thâu hữu chưởng lại, định sử dụng thân pháp “Thiên cân trụy” ra để đứng cho vững.
Ngờ đâu, lúc ấy Thiên Tứ đã thay đổi cương nhu, trong tiếng nổ đó đã làm cho ông ta không sao đứng vững được, người loạng choạng đâm bổ về phía trước mười mấy bước, suýt tý nữa té lăn ra đất.
Ông già áo thâm mặt liền biến sắc và lẳng lặng đứng yên tại đó, giơ tả chưởng lên thử đánh mấy cái, rồi lại giơ hữu chưởng lên thử đánh một hồi nhưng rốt cục vấn không hiểu được sự ảo diệu của thế chưởng đối thủ, nên ông ta tức giận, dậm chân xuống đất một cái và nói:
- Ngọc nhi, chúng ta chịu thua rồi. Đi thôi!
Thiếu nữ áo trắng trợn to đôi mắt nhìn lên người cha rồi, lại nhìn Thiên Tứ, nàng không hiểu Thiên Tứ dùng võ công quái dị gì mà khiến được cha nàng phải chịu thua như thế?
Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu rõ nguyên nhân, đành lẳng lặng cúi đầu đi theo ông già áo thâm, hậm hực đi thẳng vào trong rừng. Vừa đi tới lề rừng, thì bỗng nàng ta quay lại nói với Thiên Tứ rằng:
- Có phải ngươi muốn kiếm Trương Thiến Thiến đấy không? Nói thực cho ngươi biết, cô ta đang ở trong rừng này, nếu ngươi không sợ thì cứ việc vào trong rừng mà kiếm cô ta...
Thiên Tứ nghe thấy nàng ta nói như vậy, giật mình đến thót một cái, nhưng chàng chưa kịp hỏi, thiếu nữ đã lẩn khuất ở trong rừng mất dạng rồi.
Chàng nhận thấy bị nội thương khá nặng, dù có đuổi theo vào trong rừng cũng chưa chắc đã thắng nổi ông già áo thâm. Bất đắc dĩ, chàng đành phải nén lửa giận xuống, tìm kiếm một tảng đá lớn, rồi ngồi xếp chân bằng tròn nhắm nghiền hai mắt lại, vận công điều tức chữa thương.
Vận công được một châu thiên rồi, chàng mở mắt ra thấy trời đã hoàng hôn, liền vội tung mình nhẩy lên, thở dài một tiếng và thấy nội thương của mình đã hoàn toàn lành mạnh rồi.
Chàng đang phân vân không biêt lên quay trở về làng nọ trước hay là vào rừng tìm kiếm Trương Thiến Thiến trước? Chàng bỗng thấy chỗ cạnh mình không xa có một bát thịt hươu nóng hổi, dưới bát có một tờ giấy đề mấy chữ. Chàng cầm tờ giấy đó lên xem, thấy chữ đó rất thanh tú như sau:
“Nếu ngươi không sợ thịt hươu này có thuốc độc, thì đừng có khách sáo cứ việc ăn đi”.
Chàng biết ngay thịt hươu với những dòng chữ này là của thiếu nữ áo trắng, nhưng chàng không hiểu khi mình vận công điều sức, nàng lẻn tới đây không bị mình phát giác, sao nàng không hạ độc thủ giết chết mình, mà lại viêt mấy chữ để lại như thế? Nếu vậy chưa biết chừng trong bát thịt hươu này có chất độc cũng nên?
Thiên Tứ bưng bát thịt lên trong lòng rất phân vân. Chàng ngắm đi ngắm lại và nhận thấy thịt đó hình như không có thuốc độc, nhất là mùi vị thịt rất thơm, khiến chàng cảm thấy đói bụng thêm. Chàng không sao nhịn được nữa, bụng bảo dạ rằng:
“Có dịp may như thế nàng không giết hại ta, thì việc gì nàng lại bỏ thuộc độc vào thịt này giết ta làm chi?”
Nghĩ như vậy chàng liền bốc một miếng lên ăn thử, thấy rất ngon lành, chàng ăn một thôi một hồi hết sạch bát thịt ấy luôn. Chàng lại vận “Kim Cương Chỉ Lực” viết chữ vào tảng đá như sau:
“Đa tạ đã tặng cho bát thịt hươu này, ngày mai thể nào cũng vào trong rừng lãnh giáo”.
Viết xong, chàng cảm thấy mình xử trí như thế rất thích đáng, mồm chàng mỉm cười đứng nhìn khu rừng đó một hồi, rồi mới tìm đường quay trở về làng nọ.
Khi về tới cổng làng thì mặt trời đã lặn, lúc ấy Hàn Thiến Thiến đã đem Bại Sự lão nhân vào nằm nghỉ ở trong một căn nhà rồi, còn nàng thì đang đứng ở đầu làng ngóng chờ. Vừa thấy Thiên Tứ về, nàng đã hớn hở hỏi:
- Đại ca có thấy chị họ Trương đâu không?
Thiên Tứ lắc đầu thở dài đáp:
- Tuy ngu huynh chưa tìm thấy, nhưng đã biết nàng ở đâu rồi. Ngu huynh chỉ lo đêm nay trong làng này thế nào cũng có chuyện xẩy ra, cho nên mới vội vã trở về đây trước đã, rồi sáng mai đi kiếm Thiến muội sau.
Hàn Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Có phải đại ca nói đến tên khốn nạn bắt ép người ta uống thuốc ấy đêm nay thể nào cũng tới đấy phải không?
Thiên Tứ đáp:
- Phải đấy, sao Thiến muội lại biết rõ chuyện như thế?
Hàn Thiến Thiến đáp:
- Người đi săn mà đại ca đã cứu thoát tên là Hà Tam, đã nói cho tiểu muội hay hết. Hiện giờ y đang kiếm thức ăn để làm cho chúng ta ăn đấy.
Thiên Tứ gật đầu, liền đi vào trong nhà để xem qua Bại Sự lão nhân một lượt, quả thấy Hà Tam đang bận rộn thổi cơm, chàng liền nói:
- Đã bao nhiêu ngày bạn chưa ăn uống và đi lại, người thế nào cũng yếu ớt, hà tất bạn còn phải làm lụng nhiều như thế làm chi, để tôi làm hộ cho.
Hà Tam vừa cười vừa đáp:
- Không có anh hùng cứu giúp thì tiểu nhân đã chết rồi, làm chút ít việc như vậy, thực chưa thể đền ơn được một phần vạn ơn cứu tử của anh hùng. Trong làng này vỗn dĩ rất nhiều thức ăn, nhưng đã bị đàn chó ăn vụng hết, tiểu nhân đàng phải giết hai con chó để tạm làm thức ăn tối nay vậy.
Thiên Tứ thấy y nói như thế, không tiện cản trở nữa, đành chỉ cảm ơn một tiếng rồi quay đi ra luôn.
Bại Sự lão nhân đã tỉnh táo hơn trước nhiều, ông ta rất ân cần hỏi thăm rằng:
- Thiên Tứ, lão nghe người họ Hà nói trong làng này bị chết sạch, chỉ vì người ngông cuồng nọ muốn thí nghiệm thứ thuốc cải lão hoàn đồng của y, mà y đã gây lên một chuyện thương thiên hạ lý như thế. Chúng ta đã gặp phải sự bất bình này thế nào cũng phải can thiệp mới được.
Thiên Tứ vừa cười vừa đáp:
- Chính thế, tiểu bối đoán chắc đêm nay thế nào y cũng quay trở lại, xem Hà Tam uống thuốc rồi có công hiệu như thế nào. Nên tiểu bối định cùng Thiếu Thiếu mai phục ở trong làng, dù sao cũng phải bắt cho được tên ngông cuồng ấy để trả thù cho người làng này.
Bại Sự lão nhân hăng hái nói tiếp:
- Lão cũng thấy tinh thần đỡ hơn trước nhiều, đêm nay lão sẽ giúp các ngươi một tay.
Thiên Tứ đáp:
- Lão tiền bối cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, cắt tiết gà đâu đến nỗi phải đùng đến dao mổ bò, chỉ tiểu bối với Thiến Thiến thôi cũng đủ đối phó với kẻ điên khùng ấy rối.
Nói xong, chàng đã thấy Hà Tam bưng một bát tướng thịt chó ra bầy ở trên bàn. Chàng liền bảo mọi người rằng:
- Mọi người cứ ăn đi, vừa rồi tôi đã ăn no rồi!
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Vừa rồi đại ca đi kiếm chị họ Trương, vậy đã ăn uống gì rồi? Và ăn lúc nào?
Thiên Tứ bèn kể rõ đầu đuôi câu chuyện của mình cho Thiến Thiến nghe.
Vừa cười vừa nguýt chàng một cái, Thiến Thiến nói tiếp:
- Theo sự ước đoán của tiểu muội, thì chắc thiếu nữ áo trắng ấy thế nào cũng để ý đến đại ca rồi. Nhưng không biết cô ta lại tên là cái gì Thiến nhỉ? Chúng ta lại sắp sửa có một cô em nữa.
Thiên Tứ mặt đỏ bừng đáp:
- Thiến muội đừng có nói bậy! Thiếu nữ ấy tính rất xảo trá, cử chỉ lại không được đứng đắn, chắc không phải là người tử tế gì đâu?
Hàn Thiến Thiến hỏi tiếp:
- Đại ca bảo cô ta không phải là người tử tế, sao đại ca lại còn ăn thịt hươu của người ta, và còn viết chữ để lại cám ơn như thế làm chi?
Thiên Tứ bẽn lẽn đáp:
- Chả lẽ ăn thức ăn của người ta mà mình lại không cám ơn nửa lời hay sao? Hơn nữa lúc ấy tôi lại đang đói bụng...
Bại Sự Lão nhân nghiêm nghị xen lời nói:
- Thiên Tứ, không phải già này lắm mồm lắm miệng đâu, vẫn biết đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất thường, nhưng bấy giờ hiền điệt đã có ba người vợ đẹp như hoa nở rồi, mà lại còn lòng tham vô đáy, thấy người nào cũng yêu hết. Như vậy đừng nói ai, chính gìa này cũng phản đối hiền điệt trước tiên.
Thiên Tứ vội biện bạch:
- Lão tiền bối đừng có nghe Thiến muội nói bậy, tiểu bối không có ý định ấy đâu.
Bại Sự lão nhân lại nói tiếp:
- Không có thì không sao, còn nếu có thực thì hiền điệt đã phụ lòng tốt của con nuôi cưng lão phu đấy.
Thiên Tứ thấy ông ta nói như vạy, liền cúi đầu xuống không biết trả lời ra sao. Hàn Thiến Thiến thấy thế, vừa cười vừa nói tiếp:
- Con không nghĩ như thế đâu, dù đại ca có lấy được một trăm lẻ năm vợ, con còn mong cho đại ca lấy thêm ba người nữa cho đủ một trăm lẻ tám tướng, đúng với số anh hùng hảo hán trên Lương Sơn Bạc nữa. Như vậy, có phải là vui vẻ biết bao nhiêu không?
Bại Sự lão nhân cười ha hả nói tiếp:
- Con bé này ngu xuẩn thực, nếu quả thực như thế, đến lúc đại ca của con không những không được làm Tống Giang, mà chưa biết chừng sẽ biến thành Đoản Mệnh Nhị Lang Nguyễn Tiểu Ngũ cũng nên.
Thiến Thiến không hiểu Bại Sự lão nhân nói như thế có ý nghĩ gì, nên nàng vội đỡ lời:
- Con không tin Tứ đại ca lại chết non như vậy!
Bại Sự lão nhân vừa cười vừa hỏi lại:
- Con thử nghĩ xem, nếu đại ca của con có hàng trăm người vợ người nào người ấy đều xinh đẹp như con, rồi cứ ngày đêm sát phạt, như vậy y sống lâu sao được?
Thiến Thiến bỉu môi đáp:
- Cái gì là ngày đêm sát phạt nào? Chúng con có đánh nhau với Tứ đại ca đâu?
Thấy nàng ngây thơ như vậy, cả Thiên Tứ cũng phải phì cười.
Thiến Thiến vẫn không hiểu hai người cười cái gì, cứ bắt Thiên Tứ phải giải thích câu “đêm nào cũng sát phạt” cho nàng biết.
Lúc ấy Hà Tam lại đi kiếm được một hũ rượi ngon tới, Thiên Tứ no không ăn gì, nhưng vẫn ngồi vào bàn tiếp chuyện.
Cơm nước xong, Thiên Tứ với Thiến Thiến ra ngồi cổng làng, mỗi người ẩn núp một bên chờ quái nhân tới. Còn Bại Sự lão nhân thì ở trong nhà bảo vệ Hà Tam. Khi chuẩn bị xong thì đã tới đầu giờ Hợi rồi.
Thiên Tứ núp ở dưới mái hiên một căn nhà lá nọ. Chàng ngửng đầu lên nhìn, thấy trên trời mây đen kéo phủ, trăng sao đều bị che lấp, tiếng gió rú kêu “veo veo” xen với tiếng sài lang hú, thú dữ rống vọng tới, khung cảnh rất rùng rợn, chàng nghĩ bụng:
“Đêm nay rất thích hợp cho những người kiếm ăn ban đêm, nhưng không biết hôm nay quái nhân có tới…”
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã nghe thấy có tiếng tà áo bay phấp phới trước gió vọng tới liền. Chàng vội ra hiệu cho Thiến Thiến núp ở phía sau đó. Rồi chàng rút ngay bảo kiếm ra khỏi vỏ kêu đến “soạt” một tiếng.
Thiên Tứ đã nhận xét thấy tiếng chân đi hơi nhộn nhịp, nên chàng đoán chắc không riêng gì một người tới. Chàng vội định thần nhì kỹ, quả thấy có tất cả hai người đang đi tới.
Tới khi nhìn rõ hai người đó, Thiên Tứ bỗng giật mình đến thót một cái, vì hai người đó là ông già áo thâm với thiếu nữ áo trắng mà chàng gặp hồi trưa. Chàng nghĩ bụng rằng:
“Sao lại là hai cha con ông ta....?”
Chàng ngơ ngác không hiểu, thì hai cha con ông già đã ngừng chân ở lại chỗ cổng làng liền, cả hai lắng tai nghe một hồi, ông già bỗng trầm giọng nói:
- Lạ thực, đàn chó của ta đâu? Sao không nghe thấy một tiếng động gì hết thế?
Thiếu nữ áo trắng đỡ lời:
- Con đoán không sai đâu. Chắc người họ La đang ở trong làng này nên đàn chó của cha đã bị y giết chết hết cũng nên?
Ông già đanh giọng kêu “hừ” một tiếng, rồi nói tiếp:
- Nếu y dám phá hỏng việc của cha, đêm nay cha quyết không tha thứ cho y đâu. Ngọc nhi con đợi ở ngoài này, đừng vào trong đó!
Thiếu nữ nọ đáp:
- Không, con thế nào cũng phải theo cha vào trong làng.
- Con vào trong đó làm chi? Võ công của tên họ La không kém gì cha đâu, con vào trong ấy chỉ bị thiệt thôi...
Nghe tới đó, Thiên Tứ đã nghĩ ra được một kế, bụng bảo dạ rằng:
“Con nhỏ này giỏi thực, ta muốn cứu Thiến Thiến có lẽ phải nhờ vả nó...”
Thấy con gái cứ đòi vào trong làng, ông già đành phải chiều lòng, nhưng vừa đi vừa dặn rằng:
- Con phải theo sau cha. Tên họ La ấy thế nào cũng có đồng bọn, đừng để cha phải để ý trông nom quán xuyến con mà bị bọn chúng thừa cơ tấn công, thì nguy hiểm lắm.
Hai cha con từ từ tiến tới chỗ Thiên Tứ ẩn núp, thấy họ tiến tới chỗ mình đứng, chỉ còn sáu bẩy thước là gặp, chàng phải nép sát vách và không dám thở, để hai cha con đối phương khỏi phát giác.
Thiếu nữ nọ vừa đi vừa nhẩy nhót, có lẽ thích thú lắm, chứ không coi việc tới đây là nguy hiểm. Thiên Tứ nhìn qua nàng ta một hồi, trong lòng rất cảm khái và nghĩ bụng:
…………………..
- Phải hai vị đoán không sai chút nào! Ác khuyển ở trong làng này đã bị La mỗ giết hết. Hà Tam bị giam cầm ở trong cũng đã được La mỗ giải cứu rồi. Hai vị khỏi cần phải vào trong làng khám xét nữa vô ích, muốn gì cứ việc hỏi La mỗ này là được rồi.
Ông già uất hận vô cùng, nghiến răng kêu “cồm cộp” rồi chỉ tay vào mặt Thiến Tứ mắng chửi:
- Họ La kia, lão phu có thù hận gì với ngươi đâu, mà ngươi lại phá huỷ đại sự của lão phu như thế?
Thiên Tứ lại kiêu ngạo đáp:
- Tiền bối chỉ biết toại lòng ích kỷ của mình, không tiếc tay giết hết tất cả người trong làng này, còn cưỡng ép người ta uống thuốc để làm trò thí nghiệm cho mình. Hành vi thương thiên hại lý ấy, bất cứ ai cũng có quyền can thiệp vào.
Thiếu nữ áo trắng bỗng giơ tay bịt mồm cười khanh khách, xen lời nói:
- Cứ xem cử chỉ và lời nói của ngươi, thì hình như anh hùng trên thiên hạ này chỉ có một mình họ La thôi vậy.
Thiên Tứ vội biện bạch:
- La mỗ đâu dám tự cho mình là anh hùng, nhưng hành động tiêu diệt kẻ gian ác, cứu giúp người nghèo hèn, thì họ La này không bao giờ chịu thua kém ai cả.
Thiếu nữ vừa cười vừa nói tiếp:
- Nếu vậy người cứ coi tôi là kẻ ác, mà thử ra tay diệt trừ xem có diệt nổi hay không?
Nàng làm như chuyện đùa vậy, vừa cười vừa từ từ đi tới gần Thiên Tứ, không thấy nàng vận công lấy sức mà cũng không thấy nàng đề phòng gì hết, thái độ rất ung dung nhẹ nhõm.
Thiên Tứ thấy thái độ nàng ta như vậy đâm ra hoảng sợ, vội lùi về phía sau một bước nói tiếp:
- Lúc này không phải lúc đùa rỡn đâu, mong cô nương đừng có coi thường tại hạ.
Thiếu nữ vẫn cười hi hi đáp:
- Ai đùa với ngươi cơ chứ? Người cứ việc ra tay đi! Chẳng lẽ người lại can thiệp vào cái khóc và cái cười của tôi nữa hay sao?
Nàng vừa nói vừa tiếp tục tiến tới gần, tuy đã đi tới chỗ cách Thiên Tứ chỉ còn ba thước, mà vẫn tiến lên tiếp.
Thấy đôi mắt nàng sáng ngời, thái độ quá ung dung, Thiên Tứ không biết xử trí thế nào cho phải, bất đắc dĩ phải lui về phía sau bước nữa.
Thiếu nữ giơ tay lên và khẽ bảo:
- Nếu ngưòi lùi nữa thì sẽ đụng vào vách tường đấy.
Thiên Tứ nghe nói vội quay đầu lại nhìn, nhưng chàng đã thấy bóng trắng thấp thoáng, thì ra nhân lúc chàng sơ ý, nàng ta đã giơ tay chộp lấy cổ tay của chàng, lúc ấy tay của nàng chỉ còn cách mạch môn của chàng không đầy năm tấc.
Sự biến hoá quá nhanh chóng, khiến Thiên Tứ không còn thì giờ suy nghĩ nữa, nhưng cũng may hồi này chàng đã giầu kinh nghiệm đối địch, nên chàng chỉ né mình lướt sang bên đã tránh được tay của thiếu nữ luôn. Đồng thời chàng giở thế “Tựu Địa Bát Thối” trong pho “Thập Nhị Cầm Chưởng” mà chàng chưa sử dụng bao giờ ra chộp trở lại cổ tay của thiếu nữ.
Thấy chàng ứng biến nhanh như vậy, thiếu nữ rất lấy làm ngạc nhiên, nàng vội rụt tay lại và dùng ngón tay giữa định điểm vào Thất Uyên huyệt ở cổ tay chàng.
Thiên Tứ cười khẩy một tiếng, vặn tay rụt về phía sau, bỗng hóa thế “Thám Sào Túc Yến” (thò ngón tay vào ổ bắt chim yến), không những tránh thoát được những đầu ngón tay của thiếu nữ áo trắng mà hai ngón tay trỏ và giữa của chàng lại tựa như cái kìm sắt, lại kẹp luôn ngón tay giữa của đối phương.
Thiếu nữ nọ thấy thế giật mình kinh hãi, vội rụt tay lại, nhưng khi nào Thiên Tứ lại chịu để yên cho, vội co hai ngón tay lại búng ra một cái, liền có một luồng chỉ phong nhằm cánh tay của nàng nọ tấn công luôn một thế mạnh.
Thiếu nữ cảm thấy mình mẩy tê tái, nhanh chân lui ngay về phía sau ba bước, mặt vẫn tươi cười như thường, lại còn nói bông nói đùa tiếp:
- Không ngờ Cầm Nã thủ pháp của thiếu hiệp lại cao siêu đến như thế.
Thiên Tứ cười khẩy đáp:
- Nếu cô nương không tin, cứ thử thách thêm một lần nữa.
Thiếu nữ vừa cười vừa nói tiếp:
- Tôi đâu dám không tin. Thủ pháp ứng biến của thiếu hiệp tuy nhanh thật, nhưng ra tay chưa đủ ác độc. Vừa rồi thiếu hiệp chỉ sử dụng thêm một thế võ rất tầm thường như “Kim Ty Triều Uyển” (Sợi day vàng quấn chặt cổ tay) là tôi bị thiếu hiệp bắt giữ rồi.
Thiên Tứ không ngờ nàng ta còn dám phát biểu luận điệu sai lầm ấy nữa, nhưng nhất thời chàng không biết trả lời như thế nào cho phải, nên chỉ dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng thôi, chứ chàng không nói tiếp.
Ông già áo thâm bỗng xen lời bảo thiếu nữ rằng:
- Ngoc nhi, con có tài ba gì đâu mà cũng đòi đấu với người ta! Có mau lui sang một bên để cha đối phó…!
Thiếu nữ áo trắng nguýt Thiên Tứ một cái rất tình tứ, với giọng nửa hờn đáp:
- Cha để cho con chính thức đấu với thiếu hiệp một trận. Nếu lần này thua thì cha hãy ra tay.
Ông già áo thâm không bảo nổi con, chỉ thở dài một tiếng và đáp:
- Người này đã làm hỏng việc lớn của cha, con đừng để y tẩu thoát mới được.
- Cha cứ yên tâm, con cam đoan thiếu hiệp sẽ không đào tẩu đâu.
Thiên Tứ hậm hực đỡ lời:
- Thế nào La mỗ cũng phải trả thù cho những người làng đã chết oan uổng. Trước khi chưa trả thù được, thì dù có mời mỗ đi, mỗ cũng không đi.
Thiếu nữ áo trắng mừng rỡ khôn tả, lớn tiếng nói tiếp:
- Nếu như vậy thì hay lắm. Chúng ta hai người đấu với nhau một trận thực đã, và phải phân thắng bại mới thôi. Bằng không, ai cũng không được rời khỏi chỗ này cả.
Thiên Tứ đáp:
- Tùy cô nưong, muốn thế nào cũng được.
Tuy chàng nói như vậy, nhưng trong lòng thấy làm lạ, tại sao đến giờ mà vẫn không thấy Hàn Thiến Thiến hiện thân ra? Chàng không sao nhịn được, liền ngước mắt lên nhìn.
Thiếu nữ vừa cười vừa nói tiếp:
- Thiếu hiệp nhìn cái gì thế? Có phải muốn đợi chờ đồng bọn đến giúp sức đấy không?
Thiên Tứ thấy thiếu nữ ấy bẻm mồm bẻm mép quá, bực mình vô cùng, quắc mắt lên đáp:
- Đó là việc riêng của tôi, không việc gì đến cô... Thiếu nữ bị chàng mắng như thế, vẫn không tức giận, mồm vẫn cười khanh khách nói tiếp:
- Chà, sao thiếu hiệp lại hung ác đến như thế? Hơi một tý đã nổi giận ngay, như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy! Không sao chịu nổi nữa.
Thiên Tứ thét lớn:
- Muốn đấu thì cô nương ra tay đấu đi, còn cứ nói luôn mồm như thế này, Thiên Tứ không có thì giờ tiếp đâu.
Thiếu nữ vẫn nói tiếp:
- Thiếu hiệp nóng lòng sốt ruột như vậy thì tùy ý đấy, đi đâu thì đi ngay đi. Nhưng chúng ta đã nói với nhau rồi, nếu chưa phân thắng bại, không ai được rời khỏi chốn này cả.
Hình như nàng ta cố ý muốn chọc tức Thiên Tứ, nên nói xong nàng nhún nhẩy, quay người ưỡi ẹo đi tới cạnh ông già áo thâm, chứ không thèm đếm xỉa gì tới Thiên Tứ.
Tức quá, Thiên Tứ đang định lên tiếng mắng chửi nàng ta mấy câu, sau thấy nàng tự động bỏ đi, thì lời nói vừa lên tới cổ họng chàng, chàng lại cố nuốt chửng xuống, và định khiêu chiến với ông già áo thâm. Không ngờ thiếu nữ áo trắng chưa đi tới chỗ ông già, mới đi được có mấy bước thôi, nàng đã phất tay áo một cái về phía sau, liền có một luồng chưởng lực nhằm ngực Thiên Tứ lấn át tới rồi.
Nhất thời không đề phòng, thấy chưởng phong của đối phương sắp tới nơi rồi, Thiên Tứ mới giơ chưởng lên chống đỡ. Vì ra tay quá đột ngột, chàng chưa kịp nghênh tụ chân lực, nên bị chưởng phong của thiếu nữ đẩy lui về phía sau mấy bước.
Thiếu nữ thấy đắc thế, liền quay người lại, nhanh như một mũi tên dùng cả chưởng lẫn chỉ, một hồi tấn công chàng luôn bẩy tám thế một lúc.
Thiên Tứ vừa bực mình vừa tức giận, chỉ vì nhất thời thấy cơ mới bị dồn vào thế thủ. Chàng liên tiếp đổi luôn hai ba thứ chưởng pháp mà vẫn chưa cướp lại được thế chủ động, nên cứ bị đẩy lui lia lịa, chân tay còn có vẻ cuống quýt là khác.
Hình như chưởng pháp của thiếu nữ không kém gì cha nàng, thế chưởng nào của nàng cũng lợi hại vô cùng. Đấu tới thế thứ mười bẩy, Thiên Tứ mới dành lại được thế chủ động, thì thiếu nữ bỗng thâu chưởng nhẩy lui về phía sau, vừa cười vừa nói với ông già áo thâm rằng:
- Trận đấu của chúng con đã phân thắng bại rồi, bây giờ đến lượt cha.
Thiên Tứ cả giận thét lớn:
- Trận đấu đã phân thắng bại đâu? Cô nương đã có thế thức nào thắng nổi La mỗ đâu? Sao dám bảo trận đấu đã phân thắng bại rồi như vậy?
Thiếu nữ nhún vai một cái rồi đáp:
- Tất nhiên là tôi thua rồi.
Thấy nàng nói nhe vậy, không những đã nguôi cơn giận, Thiên Tứ còn ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Cô nương đã thua đâu?
Thiếu nữ vừa cười vừa đáp:
- Nói thực cho thiếu hiệp biết, chưởng pháp của tôi chỉ biết có mười tám thế thôi. Nếu trong mười tám thế chưởng mà không thắng nổi thiếu hiệp thì tôi phải nhận thua chứ? Vì vậy, chúng ta mới khỏi cần đấu thêm nữa là thế.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Thiên Tứ không tiện nói thêm nữa. Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người nói vọng tới.
- Hãy khoan, hai người đã phân thắng bại rồi, còn chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, ngươi đi ngay sao được?
Thiên Tứ vội quay đầu lại nhìn thấy Hàn Thiến Thiến tay đang cầm trường kiếm, đứng ở phía sau mình ba trượng.
Thiếu nữ áo trắng giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn Hàn Thiến Thiến vừa cưòi vừa hỏi:
- Vị đại tỷ này, xin hỏi là ai vậy?
Thiến Thiến lạnh lùng đáp:
- Cô nương khỏi cần biết tôi là ai vội, chúng ta hãy đấu với nhau vài thế trước, rồi hãy nói chuyện sau cũng chưa muộn.
Thiếu nữ nọ lại cười khanh khách, nhún vai đáp:
- Cũng được, xem như vậy thế nào cũng phải đánh nhau một trận mới xong, nhưng đại tỷ đừng hối hận nhé?
Vẻ mặt nghiêm nghị, Thiến Thiến trầm giọng đáp:
- Hối hận cái gì? Tôi không muốn chiếm phần hơn, vì tôi có khí giới. Mời cô nương lấy khí giới ra đã, rồi chúng ta hãy đấu với nhau.
Thiếu nữ vén tay áo lên vừa cười vừa đáp:
- Xưa nay tiểu muội không đem theo khí giới bao giờ, đôi tay áo này chính là đao kiếm hộ thân của tiểu muội đấy.
Thiến Thiến đưa mắt liếc nhìn đôi tay áo của nàng ta, thấy dài chừng hai thước, đàn bay phấp phới ở trước gió và mềm mại như không có một chút khình lực nào cả. Nàng liền cau mày lại suy nghĩ giây lát, rồi cầm trường kiếm cho vào bao, nói tiếp:
- Nếu vậy, tôi dùng tay không tiếp cô nương mấy thế.
Thiếu nữ áo trắng có vẻ ngạc nhiên, chếch đầu hỏi:
- Tỷ tỷ không hối hận đấy chứ?
Thiến Thiến đáp:
- Đừng có nói nhiều, coi chưởng của ta đây!
Nói xong, nàng đã nhẩy tới gần giơ chưởng lên cách không tấn công thiếu nữ nọ hai chưởng liền.
Thiến Thiến đã theo sư phụ học võ lâu năm, tuy võ công của nàng chưa luyện tới mức thượng thừa, nhưng nàng đã luyện thành công pho “Hàn Mai Huyền Ngọc Cương Khí” của Mai Hoa Tiên Cô, và kiếm, chưởng, quài cũng đều thuần thục, nhất là “Hàn Mai Chưởng” sử dụng miếng “Song Chủ Cánh Tú” (hai cành mai đua tươi) tấn công một thế hóa thành hai thức liền.
Thiếu nữ nọ liếc nhìn một cách rất tình tứ, mồm tủm tỉm cười, chỉ khẽ uốn lưng một cái, người đã lướt ra ngoài xa mấy thước và khẽ nói:
- Cẩn thận đề phòng đấy nhé!
Nàng vừa nói xong, đã tung tay áo lụa ra một cái, cánh tay áo bên trái của nàng đã phi thẳng như cây bút, nhằm “Khúc trì huyệt” của Thiến Thiến điểm tới luôn.
Thiên Thiên thấy thế cả kinh, vội thâu cánh tay trái lại, giơ chéo bàn tay phải lên, dùng thế “Hàn mai thổ nhịp” (cây mai nở nụ) định giằng luôn tay áo của đối phương.
Thiếu nữ nọ cười khì một tiếng, khẽ hất cổ tay lên, đầu tay áo của nàng đã điểm vào luôn hai mắt của Thiến Thiến, còn tay áo bên phải thì nhằm “Kỳ môn huyệt” ở ngang hông Thiến Thiến quét tới. Nàng cũng đã sử dụng một thế hai thức ác độc khôn tả.
Lúc này Thiến Thiến mới hối hận mình đã không sử dụng khí giới và biết lời nói của thiếu nữ áo trắng không ngoa tý nào, hai cánh tay áo của nàng còn lanh lẹ và lợi hại hơn đao kiếm nhiều, mình nhất thời tự phụ bỏ kiếm không sử dụng, nên mới bị mắc hỡm như thế.
Hai người với nhau như đèn kéo quân, được hơn mười hiệp, thiếu nữ áo trắng thị có đôi tay áo, nên toàn chiếm thế thắng, và chỉ thấy một cái bóng mầu trắng lúc tả lúc hữu, khi trước khi sau, như những mảnh tuyết bay phấp phới, như những sợi bông lơ lửng bay quanh, làm cho người ta hoa mắt nhức óc, không sao biết rõ vị trí thực của nàng đâu hết.
Chỉ trong nháy mắt đã đấu được hai mấy thế rồi, mà hai nàng vẫn chưa chịu ngừng tay, vẫn hăng hái đấu với nhau như vũ như bão.
Lại đấu được một lát nữa, đã được hơn ba mươi hiệp, Hàn Thiến Thiến vẫn chưa bị thua, còn thiếu nữ trắng càng đấu càng giở những thế võ quái dị ra và càng đấu càng dũng mãnh hơn trước.
Thiên Tứ thấy thế cau mày lại nghĩ bụng:
“Võ công của ông già áo thâm này đã rất lợi hại, bây giờ cứ xem thân pháp và những thế võ quái dị của thiếu nữ này, thì nàng ta cũng không kém gì ông già là bao. Trận đấu đêm hôm nay có lẽ mình chưa chắc đã đắc thắng được, huống hồ Trương Thiến Thiến hiện giờ lại đang ở trong tay họ...”.
Chàng đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy Hàn Thiến Thiến thét lớn một tiếng và bóng người cũng đột nhiên ngừng hẳn. Chàng giật mình kinh hãi vì chàng đã trông thấy tay áo phải của thiếu nữ đã cuốn chặt lấy cổ tay trái của Thiến Thiến lúc nào không hay, còn tay phải của Thiến Thiến thì nắm chặt lấy cổ tay trái của thiếu nữ kia. Hai người đứng đối diện nhau đang vận nội lực lên định chấn thương lẫn nhau.
Thiên Tứ biết cách dùng nội lực chấn thương nhau như vậy rất nguy hiểm, nhất là hoàn cảnh của Hàn Thiến Thiến lại càng hung hiểm thêm, nên chàng vội nhẩy tới gần hai nàng...
Ông già áo thâm thấy thế giận giữ quát hỏi:
- Họ La kia, ngươi muốn làm gì thế?
Theo tiếng quát tháo, y giơ chưởng tấn công tới luôn.
Thiên Tứ vội giơ tả chưởng lên giở toàn lực ra chống đỡ thế chưởng ấy của đối phương và chàng mượn sức của đối phương để nhẩy tới cạnh thiếu nữ áo trắng, mồm thì khẽ quát bảo:
- Buông ra!
Chàng vội giơ chưởng lên xử dụng một thế “Trừu Dao Đoạn Lưu” (rút dao cắt đứt dòng nước) bổ mạnh xuống.
Thiếu nữ cười khẩy một tiếng, vận hết sức lực ra, rút hai tay lại kêu đến “soẹt” một tiếng, người đã nhẩy lui về phía sau sáu bảy bước, hai tay áo của nàng bị đứt ngay ở chỗ cổ tay, và tay áo vẫn còn nằm ở trong tay Hàn Thiến Thiến.
Thiếu nữ nọ dậm chân xuống đất lia lịa, mặt tỏ vẻ hờn giận, mồm thì quát mắng:
- Không biết xấu hổ! Hai người đánh một không biết xấu hổ...
Thiên Tứ không thèm đếm xỉa đến nàng ta, chỉ vội hỏi Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội có bị thương không?
Hàn Thiến Thiến sắc mặt nhợt nhạt, nàng vẫn cố giữ thể diện lắc đầu đáp:
- Không sao...
Tiếp theo đó, nàng giơ hai cánh tay áo của đối phương lên gưọng cười nói tiếp:
- Trong tay áo của y thị tuy có giấu móc độc, nhưng... nhưng tiểu nuội đã xé đứt được...
Thiên Tứ kinh hãi lớn tiếng hỏi:
- Cái gì? Tay áo của nàng ta có móc độc?
Hàn Thiến Thiến gật đầu một cái, mặt mày bỗng biến sắc và buông thõng hai tay xuống, rồi ngã ngửa người về phía sau ngay, một chiếc tay áo vẫn cuốn chặt ở cổ tay của nàng, còn một chiếc thì theo gió rớt xuống chân của Thiên Tứ.
Vội đeo bao tay bằng da của Cô Độc Quân tặng cho vào, Thiên Tứ cúi xuống nhặt chiếc tay áo kia lên xem, quả thấy mép tay áo có năm cái móc bắng bạc rất nhỏ, móc nào cũng có ánh sáng đen bóng. Thấy thế chàng không sao nén được lửa giận, tay cầm chiếc tay áo, từ từ quay người lại hai mắt đỏ như lửa, nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ kia, tiến từng bước một tới gần nàng nọ.
Thiếu nữ áo trắng thấy thái độ của chàng như vậy, mặt lộ vẻ hoảng sợ, cũng lui bước một và giơ hai tay lên xua lia lịa, mồm thì lẩm bẩm:
- Ui! Không! Không…
Ông già áo thâm vội chạy lại che chở cho nàng và lớn tiếng quát hỏi Thiên Tứ:
- Ngươi muốn gì?
Đứng đờ người ra như tượng gỗ, Thiên Tứ giơ chiếc tay áo lên lạnh lùng hỏi thiếu nữ tiếp:
- Chiếc tay áo này phải là của cô không?
Thiếu nữ nọ hoảng sợ gật đầu đáp:
- Phải, nhưng... tôi không cố ý đả thương nàng ta đâu…
Thiên Tứ vứt mạnh chiếc tay áo đứt ấy xuống đất, song chưởng từ từ đưa lên trước ngực, xương tay của chàng liền có tiếng kêu “canh cách” nổi lên, hiển nhiên chàng đã dồn hết sức bình sinh công lực vào hai tay rồi.
Ông già áo thâm vội vận công đề phòng và trầm giọng quát bảo:
- Họ La kia, nếu ngươi đả thương một sợi tóc Ngọc Nhi của lão phu, thì lão phu sẽ cho ngươi biết thủ đoạn.
Ngờ đâu chưa nói dứt, Thiên Tứ đã ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng thật lớn, đột nhiên đẩy chưởng về phía trước một thế, một luồng cuồng phong mạnh như vũ bão đẩy ra ngay.
Ông già áo thâm vội giơ chưởng lên phong toả kêu đến “bùng” một tiếng, suýt tí thì không sao chống đỡ nổi. Ông ta đành phải lui về phía sau ba bước mới đứng vững lại được.
Thiên Tứ đẩy lui được ông già áo thâm, chàng không tấn công tiếp nữa, mà chỉ lướt qua cạnh ông ta, rồi bỗng đưa tay phải ra chộp luôn vào yếu huyệt ở trên vai của thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ áo trắng thất kinh la lớn một tiếng, vội nhẩy về phía sau tránh né, nhưng luc này Thiên Tứ đang tức giận, không còn kiêng nể gì hết, như bóng theo hình và trầm tay phải xuống chộp lấy cổ tay của nàng ta.
Thiếu nữ nọ dùng ngót chân nhún mạnh một cái người nhẩy lui về phía sau tiếp. Thiên Tứ đột nhiên quát lớn một tiếng:
- Trúng!
Chàng bỗng giở chưởng pháp quái dị cương nhu trao đổi lẫn nhau, hai tay liên hoàn dồn ra luồng chưởng phong, thế thức của chàng vừa mới đưa ra một nửa, thì đột nhiên biến đổi, trên không liền nổi lên hai tiếng kêu “bùng bùng” kình khí quay tít, hồi phong đảo ngược, khiến nàng phải đâm bổ về phía trước. Nàng đang loạng choạng, Thiên Tứ đã thừa cơ tiến lên ra tay nhanh như điện chớp, chộp luôn cổ tay trái nàng.
Ông già áo thâm thét lên một tiếng múa chưởng công lại định ra tay cứu con mình, thì Thiên Tứ đã lôi nàng ta tới trước mặt mình, mồm quát bảo:
- Ngừng tay lại! Nếu lão tiền bối còn ra tay, thì La mỗ chỉ dùng nội lực khẽ ấn mạnh một cái, là cô nương bị tàn phế ngay tại chỗ liền.
Quả nhiên ông già không dám ra tay nữa, chỉ đứng ở đó trợn trừng xon mắt lên nhìn chàng và quát hỏi tiếp:
- Ngươi định làm gì con gái ta?
Thiên Tứ đáp:
- Cứ yên tâm, quí hồ tiền bối không ra tay tấn công, thì tôi không bao giờ đả thương cô ta đâu. Nhưng có ba việc này cần phải tiền bối nhận lời mới được.
Ông già hậm hực nói tiếp:
- Ngươi dùng tình cha con để uy hiếp lão phu, hành vi này thực là đê hèn vô cùng...
Thiên Tứ cười khẩy đáp:
- Đối phó với những người hung tàn ác độc như tiền bối, kẻ này chả cần phải e dè kiêng nể gì hết… Nói thật cho tiền bối biết, tại hạ dùng tính mạng của cô ta, để trao đổi ba việc rất giả dị và dễ làm, như vậy là có lợi cho tiền bối cới cô nương này lắm.
Bất đắc dĩ, ông già áo thâm đành thở dài một tiếng, rồi hỏi lại:
- Ba viêc gì? Ngươi nói ra đi?
Thiên Tứ đáp:
- Việc thứ nhất, tiền bối bảo lệnh ái đưa thuốc giải của cái móc độc ra cho tại hạ trước.
Ông già áo thâm không chần chừ gì hết, liền móc túi lấy một lọ thuốc nho nhỏ ra vứt xuống đất và đáp:
- Việc này lão phu rất đồng ý. Đây thuốc giải độc đó, ngươi cầm lấy đi!
Thiên Tứ không nhặt lọ thuốc giải độc ấy vội, chàng nói tiếp:
- Điều thứ hai, tên Hà Tam ở trong làng này bị tiền bối bắt y uống thuốc, giờ y già yếu suy nhược, tiền bối nên cho y uống chút thuốc giải, để y được hồi phục lại chút sức khỏe như cũ.
Ông già nghe nói liền giận dữ quát mắng:
- Ngươi định chống đối lão phu tới cùng phải không? Tên họ Hà có liên can gì đến ngươi đâu mà ngươi lại đòi hỏi lão phu chữa hộ cho y làm chi?
Thiên Tứ liền nói tiếp:
- Giúp người cứu nạn, đó là trách nhiệm của người hiệp nghĩa, những việc như thế tại hạ đã gặp phải thì không khi nào làm ngơ được.
Ông già ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Thôi được! Ta hãy tạm nhận lời ngươi việc này nữa.
Nói xong ông ta lại móc túi một cái lọ nhỏ màu đỏ trông rất đặc biệt ra, hậm hực ném xuống mặt đất.
Thiên Tứ vừa cười vừa xin lỗi:
- Việc ngày hôm nay tại hạ bắt ép tiền bối như thế, xin tiền bối lượng thứ cho. Vì ai bảo tiền bối làm những việc vô nhân đạo như thế và lại còn giết chết rất nhiều người nữa, tại hạ không đòi món nợ máu đó là đã lợi cho tiền bối lắm...
Ông già lại giận giữ quát tiếp:
- Thế bây giờ ngươi phải thả con gái ta ra chứ?
Thiên Tứ đáp:
- Hãy khoan đã, còn việc thứ ba nữa. Tại hạ hỏi tiền bối điều này, trưa ngày hôm nay có một cô nương họ Trương, người mê mê sảng sảng đã bị tiền bối bắt giữ, hiện đang bị giam cầm ở trong khu rừng nọ phải không?
Ông già càng tức giận thêm quát mắng tiế:
- Y thị có liên can gì đến ngươi đâu?
Thiên Tứ ung dung đáp:
- Nàng là phát thê của La mỗ, vì mắc bệnh điên khùng, một mình chạy vào trong rừng núi. La mỗ đoán chắc tiền bối đã bắt giữ nàng, bây giờ tại hạ chỉ mong tiền bối đưa nàng quay trở lại nơi đây, là tại hạ bảo đảm không làm suy suyển đến kẽ tóc chân lông của lệnh ái, và cũng vui lòng đưa cô ta trao trả cho tiền bối ngay.
Ông già áo thâm tức giận đến nghiến răng kêu cồm cộp, rồi chỉ tay vào mặt Thiên Tứ mắng chửi tiếp:
- Họ La kia, ngày hôm nay ngươi yêu sách lão phu quá nỗi, việc này giải quyết xong, lão phu phải xé xác người ra làm muôn mảnh, lột da bóc xương ngươi mới hả dạ.
Thiên Tứ cười khẩy đáp:
- Đến lúc đó hãy hay. Chẳng hay bây giờ tiền bối có chịu nhận những điều kiện của tại hạ không?
Ông già ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Hiện giờ con nhỏ không có ở đây, muốn tha nó phải ngày mai mới được...
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Ngày mai cũng được, sáng sớm mai tại hạ sẽ đích thân đưa lệnh ái đến trước khu rừng để trao đổi người, quý hồ tiền bối đùng có giở thủ đoạn độc ác gì ra, thì tại hạ bảo đảm lệnh ái vẫn bình yên như thường.
Ông già nọ bỗng khẩn khoản nói tiếp:
- Ngươi hãy thả tiểu nữ ra trước, sáng mai thế nào lão phu cũng đem vợ người đến tận đây trao trả!
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Không phải là tại hạ không chịu tin tiền bối đâu, nhưng đời bây giờ lòng người rất tráo trở, thôi chúng ta mai gặp lại nhau thì hơn.
Ông già lăm le định nhẩy lại cứu con gái, nhưng thấy Thiên Tứ cứ nắm chặt lấy cổ tay của con gái mình, nên mới không dám làm liều nữa, liền hậm hực dậm chân quay người đi luôn.
Trên mặt đất để lại hai lọ thuốc với một vết chân sâu chừng hai thước. Chờ ông già đi xa rồi, Thiên Tứ liền điểm vào yếu huyệt tê của thiếu nữ áo trắng, rồi nhặt hai lọ thuốc lên, một tay cắp thiếu nữ, một tay cắp Hàn Thiến Thiến quay trở lại về nhà Hà Tam.
Bại Sự lão nhân hỏi rõ sự thể xong, trong lòng rất hân hoan. Hà Tam cũng niệm phật cám ơn luôn mồm, Thiên Tứ vội lấy thuốc giải ra cho Thiến Thiến uống.
Bại Sự lão nhân liền hỏi thiếu nữ áo trắng rằng:
- Cô nương họ gì, tên là chi?
Thoạt tiên, thiếu nữ không chịu trả lời, sau Bại Sự lão nhân dùng lời lẽ khuyên bảo và cam đoan với nàng sáng sớm ngày mai thế nào cũng đưa nàng về với người cha, lúc ấy nàng mới lạnh lùng đáp:
- Tôi họ Doãn!
Bại Sự lão nhân giật mình đến thót một cái, vội hỏi nàng tiếp:
- Cái gì? Họ Doãn ư? Thế tên của cha cô là gì?
Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng lườm ông ta, rồi thủng thẳng đáp:
- Doãn Chí Tường!
Bại Sự lão nhân với Thiên Tứ đều giật mình kinh hãi, không hẹn mà nên, cùng thất thanh la lớn:
- Ủa! Là Quỷ Y Chí Tường ư?
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu