People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46/51
uy nghĩ lại đi Minh, chưa chắc gì chú thím đã biết việc đó đâu... Hơn nữa nếu biết, ổng chỉ giận thì chỉ 1, 2 bữa là cùng. Mấy ký gạo đâu có gì là nhiều...
Minh xách túi, rời khỏi xe, trả lời:
- Không được đâu Kỳ, mình không còn mặt mũi nào gặp chú ấy...
Nói dứt lời, Minh xách túi đi. Kỳ đẩy xe đạp đi theo bạn, nói:
- Hay là... đến nhà mình ở đi. Mình sẽ nói với ba má mình...
Minh đứng lại, xoay người đối diện bạn, nhưng đôi mắt không nhìn vào mặt Kỳ, mà nhìn ở đâu đâu, anh nói, giọng xúc động:
- Mình cám ơn bồ nhiều lắm, nhưng như thế thật phiền cho gia đình bồ...
Kỳ nhìn thẳng vào mặt Minh, 1 tay giữ xe, 1 tay đặt lên vai Minh nói:
- Không đâu, ba má mình dễ lắm, chắc chắn ổng bả sẽ chịu mà...
Minh hạ giọng, như 1 người cam chịu thất bại, cùng đường:
- Vô ích thôi... vô ích thôi... Mình đã bị đuổi rồi...
- Chưa, mình đã nói là chưa mà, hội đồng kỷ luật chưa họp mà.
- Không có hy vọng gì... họ sẽ đuổi... nghĩ xem, với bao nhiêu việc như vậy... Thôi bỏ về đi, mình đi đây... Mình cám ơn bồ nhiều...
Rồi Minh xách túi bước nhanh vào phòng bán vé. Kỳ đứng nhìn theo Minh.
Phòng vé có ít người nên Minh mua vé rất nhanh. Khi anh quay ra thì gặp Kỳ vẫn còn đứng đó. Minh bước nhanh đến bên Kỳ, đưa tay lục trong túi xách, lấy ra cái hộp nhỏ dán giấy hoa, rất đẹp mắt, đưa cho Kỳ.
- Mình quên... đây là chiếc vòng mà mình đã mua mấy tháng rồi. Nó là món quà mà mình đã nói với bồ mua để tặng sinh nhật Quỳnh... Còn đúng 1 tuần lễ nữa là sinh nhật của Quỳnh rồi. Bạn ấy sẽ không mời mình, và chắc chắn bạn ấy không nhận món quà này đâu... Hãy mang nó đi bán, lấy tiền mua thuốc và quà gửi cho Hà giúp mình... Bạn ấy có làm sao, chắc mình chết quá...
- Không, mình đã nói là bạn ấy không sao mà...
- Nói với bạn ấy là mình xin lỗi bạn ấy...
- Vâng, mình sẽ nói... sẽ làm những gì mình có thể làm được... nhưng có đúng là...
Chỉ nói đến thế thôi, Kỳ đã ngập ngừng, Kỳ định hỏi 1 câu mà anh muốn hỏi từ 2 ngày nay, nhưng anh không dám hỏi. Ðã mấy lần gặp Minh, anh vừa định mở môi nói thì có 1 cái gì đó ngăn lại. Ðó là câu: "Có đúng sự thật là bạn đã làm cho thầy ngã không?".
Tiếng ồn ào, náo động ở bến xe đã làm cho Minh không nghe rõ câu nói nữa chừng của bạn. Minh hỏi lại:
- Bồ nói gì...
- Không...
Vừa lúc đó, có tiếng còi xe vang lên liên tục giục giã, và tiếng nói từ loa phóng thanh vang lên: "A lô! Xin mời hành khách có vé đi Sóc Trăng lúc 8:30 ra xe số 50C-15-15... A lô... xin mời...".
Hai người bạn bước nhanh đến 1 dãy xe khách liên tỉnh miền Tây đang đậu thẳng hàng. Họ cùng đưa mắt tìm số xe. Cuối cùng, họ thấy nó đậu ở cuối dãy, hơi xa các xe khác 1 chút và hành khách thì đã ngồi chật cả xe. Với quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, dáng điệu mệt mỏi. Minh xách túi bước lên xe. Người lơ xe kéo cánh cửa lại. Xe từ từ lăn bánh...
Kỳ đứng dưới đất nhìn theo. Qua khung kính, anh nhìn thấy gương mặt bạn chai cứng, lạnh lùng. Hòa trong âm thanh hỗn độn của tiếng nhạc, tiếng gọi nhau, tiếng cải vã, tiếng còi xe... là tiếng của Kỳ nói lớn: "Ði mạnh giỏi nhé... mình sẽ viết thư...".
Xe lăn bánh nhanh hơn... Kỳ đẩy xe đạp chạy theo, anh định nói: "Nhưng Minh ơi... có thực là...", nhưng 1 lần nữa, anh lại ngừng lại, dù rằng có nói hết câu thì Minh cũng không nghe thấy - vì anh vừa nhìn thấy 1 dòng nước mắt chảy dài trên mặt bạn.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp