Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Chương 46: Trung Ương Quốc Thuật Quán Đích Kiếm Thuật
K
ẹt...! Trong lúc vừa Vương Siêu buông xuống, cửa được đẩy ra, Trương Đồng cầm một cái bình giữ nhiệt lớn đi vào, đưa mắt ra hiệu cô gái y tá.
Cô gái y tá kỳ quái nhìn Vương Siêu, tựa như hắn là trai bao vậy, chớp chớp hai mắt đi ra ngoài. Khiến cho Vương Siêu khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn giải thích, nhưng ngẫm lại thì không cần, vì vậy cũng chỉ cười nhẹ mà thôi.
"Có khỏe được chút nào chưa? Một nhát đao trên lưng cậu hôm qua, bác sĩ nói thiếu chút nữa là đã tổn thương đến thần kinh xương sống. Nếu tổn hại nghiêm trọng, nửa người trên sẽ bị tê liệt, cả đời nằm trên giường" Trương Đồng ngồi xuống một cái ghế bên giường, mở bình giữ nhiệt ra, từng tầng từng tầng một bày ra thức ăn cùng canh đặt ở trên bàn.
"Bây giờ đã khá hơn nhiều, hơn nữa hôm qua tôi cũng không sao mà, bác sĩ luôn nói khoa trương lên để dọa người, sau đó bảo người ta xuất thêm tiền. Không tin tưởng bọn họ là tốt nhất" Vương Siêu ngồi dậy, cử động nhẹ thân thể cùng cánh tay, cảm giác cũng không đau đớn như khi vừa mới tỉnh dậy.
"Vậy cũng được" Trương Đồng lộ ra nét cười ôn nhu nhã nhặn, sau đó lấy ra hai chiếc đũa, đưa cho Vương Siêu: "Đây là đồ ăn có tác dụng chữa bệnh do ta đặc biệt bảo người làm, còn có gà ác hầm thuốc, thân thể của cậu vốn cũng rất tốt, hẳn là không yếu đến nỗi chịu không nổi đồ bổ".
Vương Siêu vừa nghe, cũng cảm thấy có chút đói bụng, gật đầu, cầm lấy chiếc đũa thử một miếng, "Ừm, mùi vị không tệ" Sau đó như gió cuốn mây trôi quét dọn sách sẽ ba món ăn cùng một chén canh ở trên bàn.
Trương Đồng sau khi thấy Vương Siêu ăn xong, lại bảo ý tá vào, dọn dẹp chén cùng bình giữ nhiệt đem ra ngoài.
"Được rồi, để chiếc đũa lại" Trương Đồng sau khi thấy y tá thu dọn xong, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
Sau khi y tá ra ngoài, Trương Đồng đi tới vòi nước, rửa sạch chiến đũa, rồi tự mình cầm một cái, đưa cho Vương Siêu một cái.
"Có ý gì đây?" Vương Siêu sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc khó hiểu.
"Một người luyện quyền, nếu ngã bệnh, nằm ở trên giường lâu không hoạt động, huyết mạch sẽ cứng lại, qua mấy ngày, công phu sẽ thụt lùi. Cậu chỉ bị thương ở trên lưng, cánh tay cũng không bị gì. Ta giúp cậu luyện công" Trương Đồng vui vẻ cười như một cô gái nhỏ vậy.
"Giúp ta luyện công?" Vương Siêu nhìn chiếc đũa trên tay mình một chút, Trương Đồng đã ngồi xuống ở bên cạnh hắn, đột nhiên tay rung lên, chiếc đũa như độc long xuất động, điểm nhanh vào cổ tay Vương Siêu!
"Nhanh thật!" Vương Siêu cả kinh, chỉ cảm thấy chiếc đũa của Trương Đồng điểm tới, nhanh như cao thủ dùng kiếm, vừa hiểm vừa chuẩn. Hắn lập tức phản ứng, tay cầm chiếc đũa cản lại.
Nhưng không ngờ khi chiếc đũa của Trương Đồng và của hắn chạm nhau, đột nhiên hướng lên trên, cổ tay chuyển động, chiếc đũa hình như khuấy động trong nước. Chiếc đũa của Vương Siêu bị cuốn vào vòng xóay như vậy, đã không thể bảo trì thế bao đầu.
"Hay thật" Vương Siêu khen một câu, năm ngón tay nắm chắc, lúc này mới giữ chiến đũa ổn định lại không bị rơi xuống đất, nhưng bởi vì một khoảng khắc này, đã bị Trương Đồng liên tiếp điểm tới, đâm trúng cổ tay.
"Ta đã sớm nói với cậu là ta biết kiếm thuật" Trương Đồng cười cười, "Kiếm thuật thập tam thế, rút, đeo, chặn, chém, đâm, điểm, phạt, xoay, quét, đè, bổ . Ta vừa dùng chính là phạt, gạt, xoay. Ngươi chưa luyện qua kiếm, một khi thử tay, tự nhiên là không đỡ được".
"Ồ! Cô học qua kiếm pháp gì?" Vương Siêu nhất thời hứng thú.
"Kiếm này là do Lý Cảnh Lâm của Nam Kinh trung ương quốc thuật quán truyền lại, sư phụ của sư phụ ta là một bộ hạ của Lý Cảnh Lâm, khi Quốc dân đảng sụp đổ, đã đi Đài Loan, rồi Pháp, truyền cho sư phụ của ta, sư phụ của ta lại truyền cho ta" Trương Đồng nói.
"Lý Cảnh Lâm à" Vương Siêu nhớ lại, Lý Cảnh Lâm vào thời Dân quốc, là sư trưởng sư đoàn lục quân đệ nhất Đông Bắc, sau lại trở thành giám quân của tỉnh Chihli. Người này tập kiếm pháp của Võ Đang, võ thuật cao cường, sau cùng nguyên lão của Quốc dân đảng thành lập Trung ương quốc thuật quán. Trong võ lâm thời đó, nổi danh cùng Tôn Lộc Đường, người đời cũng xưng là "Kiếm tiên".
Lý Cảnh Lâm mở ra Trung ương quốc thuật quán, cả đời đệ tử nhiều không đếm xuể, sau Quốc dân đảng sụp đổ, rất nhiều người đã lưu lạc ra hải ngoại.
Vương Siêu cũng biết Trương Đồng học kiếm thuật, nhưng cũng chỉ tưởng rằng nàng học cho vui mà thôi, nghĩ không ra kiếm thuật của nàng lại có lai lịch lớn như vậy.
"Khó trách cô thích xem người ta luyện võ như vậy, thì ra bản thân cũng là một người luyện võ chân chính" Vương Siêu nhớ lại quá trình quen biết với Trương Đồng, cũng quả thật là vì võ thuật tại Đài quyền đạo quán mà ra.
"Ta không phải là người luyện võ, ta chỉ biết đánh kiếm, còn quyền thuật cũng không chân chính luyện qua. Chân chính đánh nhau, trừ phi có kiếm nơi tay, còn không cũng không đánh lại ai. Phụ nữ mà, trời sinh cũng không phải để liều mạng với người ta" Trương Đồng lắc đầu: "Sư phụ của ta năm đó khi truyền lại cho ta, cũng chỉ truyền lại kiếm thế, để cho nó không bị thất truyền".
"Ai nói phụ nữ trời sinh không được" Vương Siêu trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Đường Tử Trần, "Đến đây, chúng ta lại thử một lần nữa, để tôi xem kiếm thuật của cô rốt cuộc là có chỗ nào tinh diệu".
Trương Đồng cười cười: "Tay cậu cũng sẽ bị ta đâm trúng thôi" Dứt lời, chiếc đũa lại đâm tới.
"Kiếm cũng như là một cây thương nhỏ, cũng dùng cách đâm để giết người. Cũng có chỗ liên hệ với nhau" Vương Siêu vội vàng ngăn cản, chiếc đũa cũng xoay chuyển sử dụng như thương, lần này là phòng bị, ngăn cản thế công của Trương Đồng.
Hai người đâm qua đâm lại, phản ứng đều phi thường nhanh nhẹn, bất quá rốt cuộc là Vương Siêu thể lực tốt hơn, đánh một hồi, Trương Đồng có chút mệt mỏi, khuôn mặt hồng lên, cổ tay chậm đi một chút, nhưng Vương Siêu đã trầm mê, chiếc đũa chợt đâm ra, như tiềm long thăng thiên, đánh rơi chiếc đũa của Trương Đồng.
Trương Đồng kinh ngạc la lên, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, tránh đâm trúng.
Nhưng nàng chưa kịp lui lại, dưới chân vừa rồi do rửa đũa đã dính nước, nàng lại mang giày cao gót. Vừa đứng lên đã bị trợt té, thân thể lập tức ngã ra phía sau, mắt thấy đã sắp ngã xuống đất rồi.
Bất quá nàng rốt cuộc cũng đã luyện qua công phu, lập tức thân thể đảo về phía trước, ngã nhào vào Vương Siêu đang ở trên giường.
"A a a...!" Vương Siêu bị đè như vậy, động trúng vết thương toàn thân đau muốn chết được, thiếu chút nữa đã gào to lên.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa bị đẩy mạnh ra, một thanh âm truyền vào, "Vương Siêu, cậu bị thương ra sao rồi, mà sao lại bị thương. Với công phu của cậu, còn có thể bị thương sao?"
Người vào chính là Chu Giai.
"Cậu... các người... các người làm gì vậy?" Chu Giai thấy một màn đẹp mắt này, hai mắt phảng phất như chuông đồng, miệng mở ra, ngón tay run rẩy, cứ như là bị trúng gió vậy, "Ban ngày ban mặt ở trong bệnh viện mà..."
--------------------------------