Số lần đọc/download: 1798 / 14
Cập nhật: 2015-11-28 05:04:51 +0700
Chương 46
Ở trên đường trở về, Lăng Vi nói cô không quay về, ở lúc cô và anh liếc nhìn nhau một cái,trong mắt hai người có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì
Húc Nghiêu nói với Ô Qua: “Quay đầu, trở về”.
Âm sốt ruột nói: “Anh điên rồi, anh xem vết thương ở tay trái của anh, chảy nhiều máu như vậy, vừa rồi miệng vết thương….”. Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Húc Nghiêu chặn lại.
Húc Nghiêu nháy nháy mắt với anh một cái, cười nói: “Không có việc gì, dù sao thì cũng đã đến đêm, cũng có thể tránh tạm thời. Lại nói, có một số việc nên xác nhận rõ ràng mới được. Ô Qua lái xe đi”.
Lăng Vi ngồi sau xe, nên không nhìn thấy ánh mắt trao đổi của họ, chẳng qua là lời âm nói quả thật không sai, vết thương trên người Húc Nghiêu không thể nào chậm trễ, cô do dự một chút rồi nói: “Thôi, chúng ta về đi, nếu ông ta làm việc này một ngày nào đó đuôi cáo sẽ lòi ra.” nói đến đây, ánh mắt của cô dần lạnh lại, cô không thể tưởng tượng ra bác Bá là người hòa ái dễ gần lại có thể làm ra chuyện tàn khốc đến vậy, ông ta cùng ba cũng có một chút giao tình, hơn nữa từ trước đến nay nhà họ Lăng luôn đối xử tốt với bác Quý, vậy nguyên nhân làm sao mà ông ta trở nên một người không có lương tâm như vậy?
Ô Qua ngồi trước tay lái do dự, anh không biết nên làm sao, vẫn tiếp tục lái về thành phố. Anh liếc nhìn Húc Nghiêu một cái, chỉ thấy ánh mắt của anh kiên định mà nói: “Quay đầu lại Ô qua, cậu phải biết, lời tớ nói ra sẽ không rút lại, đừng làm tớ nổi điên”.
Âm tức giận nhảy dựng lên, anh chỉ vào mũi Húc Nghiêu mà nói: “Tên nhóc kia, đầu óc của cậu bị quăng đi đâu rồi, vào lúc này còn muốn làm anh hùng? Cậu không phải muốn Lăng Vi quan tâm ư, cô ấy cũng nói chúng ta nên quay về, vậy mà cậu còn cố chấp làm gì. Cậu có thể không cần cánh tay của mình, nhưng mấy anh em chúng tôi không thể để cậu chà đạp mình như vậy…..”. Anh nói xong mà mặt đỏ đến tận mang tai, khiến không khí trong xe vô cùng căng thẳng.
Tiểu Kiệt núp ở bên cạnh Lăng Vi không dám nói lời nào, lần đầu tiên cậu thấy âm tức giận vậy, Tiểu Kiệt luôn biết rằng âm là người đàn ông rất giống đàn bà, cho nên mọi người hay gọi anh là chị M. Nếu không phải chứng kiến cảnh này vào ngày hôm nay, tiểu Kiệt thật sự không thể tin được, âm cũng có lúc men ( đàn ông) như vậy.
Dù sao mọi chuyện cũng là do cô, Lăng Vi cảm thấy áy náy, thật ra cô muốn nói là một mình cô đến là được rồi, đáng tiếc là mọi người lại hiểu lầm cô đang giận dỗi, không chừng sẽ làm cho không khí trở nên tệ hơn. Nhưng mà cô lại nhớ ở gần đây có một người làm bác sĩ, cô nói: “Từ nơi này về thành phố phải mất hơn 2 tiếng, như vậy sẽ ngược lại làm vết thương của Húc Nghiêu chuyển biến xấu, không bằng chúng ta về lại chỗ bác Quý, ở đó điều kiện tuy đơn sơ, nhưng sẽ có những thứ có thể cấp cứu, Ô Qua chấp nhận lời Húc Nghiêu mà đến đó đi”. Khi cô nói lời này thì mắt nhìn âm không chớp, hi vọng có thể làm dịu cơn tức giận của anh ta.
Húc Nghiêu một lần nữa lại nhếch khóe miệng, anh phát hiện cô gái này thật sự bình tĩnh, không hổ là người mà anh yêu.
Âm thở phì phì quay mặt qua hướng khác, nhưng mà anh ta không phản đối nữa rồi.
Xe đến nhà họ Quý, chỉ thấy người ngoài cửa đứng bất động. Lăng Vi nhìn thấy người đứng đấy là bác Quý, chính là người đã gần sáu mươi tuổi,là ông lão có thể làm ra những chuyện giết người sao?
Lăng Vi ổn định lại cảm xúc của bản thân, đi đến trước mặt ông, bình tĩnh hỏi: “Bác Quý, nơi này có thuốc cầm máu không? Phiền bác sửa sang lại căn phòng sạch sẽ cho tụi cháu mượn để xử lý vết thương một chút”.
Bác Quý nhìn cô thật sâu, trong đáy mắt ông ta ẩn chứa áy náy mà cô có thể dễ dàng nhận ra. Lăng Vi nghĩ: rốt cuộc thì cũng cảm thấy áy náy, nhưng áy náy cũng có thể chứng minh ông ta chính là người làm ra chuyện này. Cô không thể khống chế bản thân mà trừng mắt nhìn ông, vì sao, vì sao, cô thật muốn nắm cổ áo ông ta mà hỏi vì sao lại làm ra loại chuyện này.
Húc Nghiêu được Ô Qua đỡ vào nhà xử lý vết thương, đi vào trước, anh ghé vào tai cô và nói nhỏ một câu: “Anh luôn ở bên cạnh em”. Chỉ một câu nói như vậy, nhưng khiến ánh mắt Lăng Vi đầy thù hận lại có thể bình tĩnh lại. Mọi chuyện từ lúc cô lên máy bay về nước mắt đầu, liền có thể trở nên rõ ràng, chuyện năm đó cũng không có kết thúc,và cũng có khá nhiều phiền toái, nhưng khi sắp biết tất cả mọi chuyện, cô lại không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Cô thở dài một tiếng.
Bác Quý đứng ở cửa, hình dáng so với ngày hôm qua càng yếu, giống như lung lay sắp đổ, mặt ông lại có thêm một chút ưu thương. Từ lúc mấy người Lăng Vi rời đi, ông luôn luôn đứng ở cửa chờ, ông không biết bản thân mình đang chờ đợi gì, nhưng khi ông vào nhà, thì đáy lòng của ông lại lo lắng và lương tâm có một chút gì đó cắn rứt, nhưng đến khi mấy người Lăng Vi còn sống quay lại, ông lại thấy may mắn cùng thất vọng.
Lăng Vi cùng bác Quý đối mặt, cô nhanh chóng mở miệng nói chuyện: “bác Quý, bác còn nhớ lúc bé con hay giận dỗi ba mẹ nên bỏ đi, nhưng mà lại lạc đường, khi đó bác mất ăn mất ngủ một ngày mà tìm con, cũng lo lắng cho con giống ba mẹ. Con nghĩ khi đó bác thật sự là lo cho con, nhưng mà bây giờ thì sao? Bác còn giống như vậy không?”
Vẻ mặt của cô đang chờ đợi ông, mong muốn ông sẽ phủ nhận lời phán đoán của cô, nói cho cô biết, bác quý trước đây và bây giờ đều giống nhau.
Bác Quý chép chép miệng, mí mắt rũ xuống, từ từ mở ra, trong ánh mắt là ngoan độc cùng ác nghiệt. Lăng Vi kinh sợ, thật sự không hiểu tại sao ông ta lại có phản ứng này.
Ánh sáng lóe lên vụt qua trước mắt,giống như một chiếc đao nhọn, bay thẳng đến phía cô, cự ly gần như vậy, căn bản không cho cô có thời gian phản ứng.
Trước mắt của Lăng Vi xuất hiện cảm giác cái chết đang đến, cô không thể tưởng tượng ta, bác Quý vừa một giây trước còn mang theo áy náy sẽ đột nhiên phát điên như vậy.
Phù một tiếng, có tiếng dao cắm phập vào cơ thể, sau đó phịch một tiếng, tiếng cơ thể ngã xuống đất. Lăng Vi mở mắt ra nhìn thấy, người đang quỳ trước mặt cô là bác Quý, bụng còn cắm một con dao phẫu thuật, mà con dao trong tay ông ta thì rớt xuống. Lăng Vi không thể tin được, theo ánh mắt nhìn của Quý bá, nhìn thấy âm vẫn còn duy trì tư thế phi tiêu.
Có máu trên người bác Quý chảy xuống, ông ta giãy giụa đến bên cạnh Lăng Vi, ôm chân của cô mà nói: “Van cầu các người cứu Văn Bác, nó còn trong tay bọn họ…..”
Hồn của Lăng Vi chấn động còn chưa khôi phục lại, nghe thấy ông ta nói vậy, cô lặp lại 1 câu hỏi: “Vì sao lại muốn làm như vậy?”
Âm nhanh chóng đi tới, thấp giọng mà quát: “Nếu muốn chúng tôi cứu nó, nói với chúng tôi bọn họ là ai? Rốt cuộc là ai sai ông làm như vậy?”. Nhìn đến biểu hiện do dự của ông ta, anh không chút lưu tình nào mà cắm sâu con dao một chút, cái loại đau đớn do dao gây ra rất ít người có thể chịu được, huống chi ông ta còn là một ông lão càng không thể chịu được. Vẻ mặt ông ta run rẩy, đau đớn, cổ họng nóng lên, trong miệng phun ra đầy máu tươi, quyd ráp trên mặt đất, ánh mắt nhìn Lăng Vi, giống như khát vọng được cô tha thử.
Lăng Vi học cách nhẫn tâm, xoay người sang chỗ khác
Tuyệt vọng nên ông ta quay qua cầu xin M, thấp giọng nói: “Tìm… Chung… Bang…., a, cầu anh…”. Ông ta không chịu nổi đau đớn này, dùng đầu cúi xuống đất, cơ thể run rẩy từng đọt, âm muốn ông ta nói rõ ràng, nhưng đáng tiếc ông ta cuối cùng không thể mở miệng. Chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào. âm tách miệng ông ta ra, chỉ thấy trong miệng ông ta toàn máu.
Lúc Lăng Vi xoay người lại, lại nhìn thấy ông ta cứng người, mắt mở lớn. Cả người cô run lên, run rẩy đến gần, muốn vươn tay ra nhưng nhanh chóng rụt tay lại, cả người phát run, chạy vào trong phòng, đứng trước mặt Húc Nghiêu, há miệng muốn nói nhưng lại không thể thốt lên lời gì.
Ô Qua cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, anh ta tự giác rời khỏi phòng, để cho hai người bọn họ có không gian riêng tư.
Lúc này Húc Nghiêu còn nửa nằm, nửa ngồi trên giường, anh ngồi dậy, dùng bàn tay phải không bị thương kéo Lăng Vi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều đã qua, em chỉ cần nhớ rằng mình không hại ông ta, là ông ta tự hại mình”.
Lăng Vi áp sát vào lòng Húc Nghiêu, thất thần nói: “Em không biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, em suy nghĩ có phải mình không nên đến đây, bác Quý cũng sẽ không có việc gì? Tất cả mọi việc đều là do em, em nên làm gì bây giờ? Húc Nghiêu, anh có thể nói cho em biết được không?”
Húc Nghiêu cúi xuống, hôn lên trán cô: “Nếu như không nghĩ ra phải làm gì, vậy cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giao cho chúng ta. Nhanh chóng ngủ một giấc, chờ lúc em tỉnh dậy, mọi chuyện đều ổn rồi”.
Lăng Vi nở một nụ cười lạnh: “Người cầm đầu gây ra mọi chuyện là em, mà cái gì cũng không làm? Không thể như thế được, ít nhất em muốn làm một chuyện, mà chuyện này cũng không thể không làm”. Trong mắt cô lóe lên một chút hận thù, suy nghĩ muốn thoát khỏi cái ôm của anh
“Em muốn làm gì?”. Húc Nghiêu lo lắng hỏi.
“Bác Quý vừa rồi mới nói ra một cái họ “Chung”. Ông ta theo ba em nhiều năm, cũng có tiếp xúc với bác Quý, cho nên em không thể không nghi ngờ ông ta…”. Trong mắt cô là kiên định, cùng bộ dạng thật khủng bố, khác hoàn toàn với cô ngày thường.
Húc Nghiêu nắm chặt tay cô, bởi vì dùng sức khá mạnh, nên dụng vào vết thương, anh hít một hơi. Muốn Lăng Vi phục hồi lại tinh thần, trong mắt cô nóng nảy hoàn toàn biến mất, nhìn cánh tay Húc Nghiêu một cái, ngón tay đụng vào bả vai anh, ý bảo anh nằm xuống, mà cô ở bên cạnh cũng ngồi xuống: “Anh đừng làm mình bị thương, chờ anh hồi phục lại, tội nghiệt của em cũng nhẹ một chút”. Nói xong cô ngẩng đầu lên, quyết định một chuyện gì đó: “Bây giờ em thật rối loạn, em không biết trong lòng mình muốn làm cái gì, nếu nếu quả thật đến lúc em kích động mà làm ra chuyện gì, thì anh đừng do dự, hãy đánh ngất em hoặc trói em lại”.
Nghe được lời nói này của cô, Húc Nghiêu thay cô đau lòng, dù sao thì trướ đây cô chưa từng chứng kiến cái chết, giết người, bị giết, những từ này lần đầu tiên tiến vào trong thế giới của cô, quả thật khiến cô khó có thể chấp nhận được. Nhưng điều này cũng không phải chuyện xấu, người phụ nữ của anh cần phải chịu dựng những thứ này, mới có thể trở nên sáng suốt cùng gan dạ, hơn nữa anh có lòng tin, sau sự kiện này Lăng Vi sẽ trở nên rạng rõ hơn trước.
Húc Nghiêu lấy tay vuốt ve mặt Lăng Vi, giọng nói trầm ấm: “Remember, when you want to cry on somebody ‘s shoulder, I will always stand before you”.*
* Hãy nhớ, vào lúc em cần có một bả vai, anh sẽ xuất hiện trước mặt em ( câu dịch của tác giả nhưng theo ta là hãy nhớ rằng, vào lúc em muốn khóc và cần có một bả vai để dựa vào, anh sẽ luôn luôn xuất hiện trước mặt em )
Lăng Vi ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhấp nháy, trong ánh mắt dần dần bình tĩnh lại. Lại trở về vị trí ban đầu, cô khẽ cười: “Anh sao lại thích khoe khoang tiếng anh rồi hả?”
Húc Nghiêu cũng nở nụ cười, anh nhất định không nói cho cô biết, bởi vì anh cảm thấy nói ra những lời nói sến súa thì dùng anh văn nói vẫn hay hơn, ít nhất anh sẽ không phải hồi hộp. Nhưng mà Tấn Húc Nghiêu anh, sẽ tuyệt đối không bao giờ thừa nhận anh hồi hộp…..