Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ðêm Có Lạnh Không Anh?
ẵng đi khá lâu. Tôi ra ngoài nhiều hơn, hòa với đời sống quanh đây. Tôi thay đổi kiểu tóc và làm nhiều công việc một lúc. Tôi chuyển sang ăn chay và nghĩ về nhân sinh. Tôi chuyển sang nghe nhạc vui và viết lách về sự yêu đời.
Bẵng đi một giây, tôi chìm trong đêm lạnh. Giọt cà phê đêm nay lạnh buốt chẳng chịu tan trên môi.
Ðốt lòng tôi câu hỏi: “Ðêm nay lạnh nhiều không anh?”.
Tôi đã giằng xé từ trong sâu thẳm để ngăn mình không thốt lên, “nhớ quá anh ơi”. Nhưng chẳng thể buộc lòng thôi nói gì đó với anh. Bởi nỗi nhớ, bản thân nó là một ma lực vô hình. Tôi, dẫu biết là đêm rất lạnh. Bởi chính tôi cũng co ro chật hẹp trong mớ áo xống nhạt nhòa và cái khăn cổ mỏng manh trong đêm ken đặc gió. Tôi vẫn muốn hỏi về một góc phòng, nơi có anh, thiếu tôi.
Tôi run run nhắm nghiền mắt như sợ vấp phải câu trả lời nào đó sẽ làm tôi chết giữa phố buồn. Tôi đã hỏi anh vì tôi hi vọng, nhưng tôi lại không dám hoặc là không đủ hi vọng đợi chờ câu trả lời.
Nếu anh nói lạnh thì sao? Tôi sẽ chạy đến bên anh ư? Chà nát cái tôi rách rưới của mình ư? Xóa bay biến những chuỗi nước mắt mặn chát và đắng ngắt một đêm nào đó ta tình cờ ra khỏi đời nhau ư?
Nếu anh nói không đâu, và anh đang ấm áp thì sao? Có phải là tôi tự chuốc lấy khổ đau cho chính mình rồi không? Có phải là tôi tự khơi lại vết thương rực rỡ kia chăng?
Từng ấy thứ làm tôi ngột ngạt giữa quán cà phê về khuya vắng ngắt. Vài ba vị khách ngồi buồn tẻ châm điếu thuốc để chạy trốn cái lạnh len da.
Tôi bấu víu vào một chút nhạc của đời này. Cái tên duy nhất chạy qua tâm trí tôi là Cho lần cuối. Tôi chọn Ý Lan, người phụ nữ tôi mến. Nhưng rồi, hình như mềm mại như Ý Lan là không đủ. Tôi cần một liều thuốc mạnh hơn từ giọng của Lê Uyên, và quả là vậy thật. Từ Lê Uyên và Phương, tôi thấy nát tan trên da thịt mình là tình yêu đang hoang hoải tan ra, ngấm đớn đau vào thẳm sâu của vết thương rực rỡ.
Tôi là người cuối cùng ra khỏi quán.
Giữa khuya, tôi khắc khoải chìm vào màn đêm.
Sân nhà. Trăng vàng một góc thềm không còn hoa nữa.
Anh nhắn: “Em muốn anh trả lời sao?”.
Tôi ngồi lặng bên thềm. Chỉ nghe lạnh xé tim gan.
“Ðời việc gì đến sẽ đến. Nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên”.
Tôi tưởng mình đã lãng quên được anh. Tôi ngỡ mình đã đứng lên được từ nước mắt.
Ðến lúc thực sự để phát tang một mối tình đoản mệnh rồi sao anh?
Độc Thoại Hai Mươi Độc Thoại Hai Mươi - Mạc Thụy Độc Thoại Hai Mươi