I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: chocopie
Số chương: 297
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 0
Cập nhật: 2020-05-12 23:56:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Tiết Nhã Ướt Đẫm Gặp Nam Nhân Ở Bên Ngoài
ẻ mặt Tiết Nhã kinh hoàng vô thố, Tần Tuyết Như hoàn toàn mặc kệ Tiết Nhã, chỉ thấy Tần Thư Dao cũng một thân rượu, trong lòng đắc ý cực kỳ, trên mặt lại bày ra vẻ kinh ngạc như trước: dღđ。l。qღđ "Ai u, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Đều một thân mùi rượu!"
Tần Thư Dao nâng đôi mắt lên, không có xem nhẹ một thoáng đắc ý trong mắt Tần Tuyết Như: "Không sao cả, ta và Tiết biểu muội đi thay một bộ y phục khác là được rồi!"
Hàn Bình là tiểu chủ nhân nơi này, nhìn thấy trên người Tần Thư Dao đều đã ướt đẫm, vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Tần Thư Dao nhíu mày nói: "Không có việc gì chứ? Ta bảo nha hoàn đi cùng ngươi xuống đổi một bộ y phục." Sau đó lại mắng nha hoàn kia: "Ngươi làm việc như thế sao? Rót một ly rượu cũng rót không xong, còn không mau cút đi!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Hai người Hàn Bình và Tần Tuyết Như đã chơi với nhau từ nhỏ, Tần Thư Dao cũng biết chuyện này nhất định là Tần Tuyết Như mưu tính trước.
Vẻ mặt Tiết Nhã ủy khuất, chỉ là lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể đi theo Tần Thư Dao thay y phục.
Chính là tiểu nha hoàn kia đi đường vòng qua vòng lại, sau khi đi đến một nơi không có người, bỗng nhiên ôm bụng, hô: "Ai u, nô tì bụng đau! Hai vị tiểu thư các ngài chờ ở chỗ này trước, đợi lát nữa nô tì sẽ trở lại!" Nói xong liền vội vàng chạy đi.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được một người đến, Tiết Nhã cũng đã sớm chờ không kịp, mà Tần Thư Dao cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong này còn có trá?diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tĩnh Nguyệt nhìn một thân xiêm y của Tần Thư Dao không biết nên làm thế nào cho phải.
Tuy rằng Tần Thư Dao không rõ cuối cùng Tần Tuyết Như muốn làm gì, nhưng cũng biết giờ phút này nếu đứng luôn ở chỗ này, sợ là có âm mưu gì đang chờ nàng.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Tiết Nhã sốt ruột một bên, cười nói: “Nha hoàn kia cũng không biết khi nào thì sẽ trở về, xiêm y trên người biểu muội cũng đều ướt đẫm rồi, không bằng biểu muội chờ ở chỗ này trước, ta đi phía trước nhìn đường, nhìn xem có nha hoàn khác hay không?"
Trên người Tiết Nhã ướt lợi hại, nàng ta mặc xiêm y xanh ngọc, lúc này xiêm y bên trong như ẩn như hiện, nàng ta cũng ngượng ngùng đứng luôn ở chỗ này, lại ngượng ngùng đi lại khắp nơi, chỉ có thể gật gật đầu.
Tần Thư Dao đi về phía trước mấy bước, liền lôi kéo Tĩnh Nguyệt tránh ở trong bụi cỏ, xiêm y trên người nàng không ướt hết, cho nên không khó chịu gì.
"Tiểu thư, ngài đang làm gì vậy?" Tĩnh Nguyệt không rõ chân tướng nhìn về phía Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao chỉ vào Tiết Nhã nói: "Nha hoàn kia có chút cổ quái, ném chúng ta ở trong này nhất định là có âm mưu gì. Chúng ta ở trong này xem kịch vui trước!"
Tĩnh Nguyệt cũng cảm thấy nha hoàn kia có chút cổ quái, nhưng lại không nghĩ ra vì sao phải để bọn họ ở lại chỗ này.
Chính là sau khi hai người lẳng lặng đợi một lát, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân. Tiết Nhã tưởng Tần Thư Dao đã trở lại, vội vã đi lên phía trước: "Biểu tỷ, tỷ đã trở về..."
Tiết Nhã mới đi hai bước thì nhìn thấy một nam tử mặc trường bào xanh ngọc thêu cây trúc, trên đầu đội bạch ngọc quan đi tới nơi này.
Bởi vì Hàn phủ nên nam nữ đều phân ra, cho nên Tiết Nhã cũng không nghĩ tới sẽ gặp một gã nam tử ở trong này.
Hàn Thế Quân nhìn nữ tử diện mạo thanh lệ trước mắt, cũng hơi sửng sốt, lập tức nhìn thấy xiêm y trên người nàng đều đã ướt đẫm, bầu ngực trước ngực như ẩn như hiện.
Hàn Thế Quân vội vàng cúi đầu, cúi người nói: "Không biết cô nương là ai? Sao có thể ở chỗ này?"
Hắn rõ ràng nghe được đại tỷ hắn nói, ở chỗ này chờ đại tiểu thư Tần gia, sao có thể xuất hiện một cô nương xa lạ. Chỉ là bộ dạng nữ trước mắt không thể so với Tần Thư Dao, một thân xiêm y đã ướt đẫm, nhìn mê người cực kỳ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Hàn Thế Quân nhịn không được ngẩng đầu, lại vụng trộm nhìn Tiết Nhã vài lần.
Tuy rằng giờ phút này nam nữ không có đề phòng nhau, nhưng Tiết Nhã còn chưa từng chật vật gặp qua nam tử ở bên ngoài như vậy. Chỉ là người nam tử trước mắt này diện mạo anh tuấn tiêu sái, ngũ quan tuấn tú khiến cho nàng bỗng chốc thất thần, đợi sau khi nghe được câu hỏi của Hàn Thế Quân, mới vội vàng cúi đầu xuống đất, trên mặt cũng đã một mảnh lửa đỏ.
"Ta... Ta ở chỗ này chờ biểu tỷ..." Tiết Nhã cúi đầu, nhìn đến trước ngực đã ướt một mảng lớn, vội vàng lấy tay che ở trước ngực.
Hàn Thế Quân thấy nàng như thế, đầu càng cúi càng thấp: "Vừa nãy ta đi đến từ phía trước, không nhìn thấy người nào!"
Trong lòng Tiết Nhã kinh ngạc, đang muốn mang theo Thủy Châu vội vàng rời khỏi nơi này, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân. Nàng ta cảm thấy khẩn trương. Vốn nàng ta còn trong hiếu kỳ, hơn nữa xiêm y trên người nàng ta cũng đã ướt đẫm, nếu trong lúc này bị người khác nhìn thấy nàng ta ở cùng với một người nam tử xa lạ mà nói, vậy sau này nàng ta làm gì còn thể diện người khác!
Tiết Nhã vội vã muốn rời khỏi, nhưng càng sốt ruột lại càng xảy ra sai sót, nàng ta không phân rõ phương hướng, không biết nên đi hướng nào.
Cùng lúc đó người đã đi tới nơi này, cũng thấy được cách đó không xa có một đôi nam nữ, cười chỉ vào nói: "Bên kia là ai vậy? Sẽ không phải là bọn hắn trốn ở chỗ này hẹn hò chứ?"
Lời này vừa nói ra lập tức có người vây quanh đi tới, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử cúi đầu, mà một nam tử khác cũng hơi cúi đầu, từ xa nhìn lại thật sự có chút giống hẹn hò.
Tần Tuyết Như nghe thế trong lòng cực kỳ đắc ý, thời điểm đang muốn nói, lại nhìn đến người kia chính là biểu tỷ Tiết Nhã của mình, nhất thời tức giận không thôi.
Mà Ngô thị cũng thấy được nàng kia chính là cháu ngoại gái của mình, sắc mặt khó coi vạn phần, vội vàng đi qua, lớn tiếng quát: "Các ngươi ở trong này làm gì?"
Tiết Nhã nhìn thấy Ngô thị trong lòng vui mừng một trận, nhưng vừa nghe được lời nói nghiêm khắc như vậy của bà, trên mặt cũng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Ngô thị nhìn thoáng qua xiêm y ướt đẫm trên người Tiết Nhã, bầu ngực trước ngực cũng như ẩn như hiện, trong lòng càng thêm tức giận. Quát Thủy Châu: "Còn không chạy nhanh đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về!"
Thủy Châu cũng biết lần này thanh danh của Tiết Nhã sợ là bị hủy, vội vã mang Tiết Nhã đi.
Hoàng thị cũng vội vã đi tới, dù sao Hàn Thế Quân cũng là thứ tử tiểu thúc bên bà, hiện tại lại lén hẹn hò cùng với một nữ tử, đôi này, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì với Hàn gia.
"Không phải cháu ở Tích Thúy Lâu sao? Sao lại chạy đến nơi này? Còn không mau trở về!"
Hàn Thế Quân cũng không nghĩ tới bỗng nhiên sẽ đến nhiều người như vậy, vốn đang muốn hỏi cô nương kia họ gì tên chi, hiện tại chỉ có thể bỏ ý niệm này đi.
"Là tiểu chất mạo phạm!" Hàn Thế Quân cúi người thật sâu chào, sau đó vội vàng rời khỏi.
Tần Thư Dao trốn ở một nơi bí mật gần đó cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, mang theo Tĩnh Nguyệt đi ra từ trong bụi cỏ, nhìn thấy Hàn Thế Quân cùng những người khác tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cười nói: "Sao đều ở chỗ này vậy? Cũng không biết nha hoàn trong phủ đều đi nơi nào, ta tìm thật lâu mà không tìm được một nha hoàn dẫn đường!"
Sắc mặt Hoàng thị cũng khó coi vạn phần, vừa rồi trên bàn rượu chuyện Tần Thư Dao bị nha hoàn hắt rượu, bà đã biết rồi. Lại không nghĩ rằng ở đây trò hay vừa ra như vậy, bà không phải là người hồ đồ, cũng hiểu được ai giở trò quỷ trong này. Chỉ là dù sao bản thân cũng là chủ nhân, cũng không thể lạnh mặt vắng vẻ khách nhân khác.
Mà những người khác có vẻ mặt khác nhau, đều không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua xiêm ướt sũng của Tiết Nhã, tươi cười trên mặt cũng trở nên càng thêm ái muội.
Đích Nữ Muốn Hưu Phu Đích Nữ Muốn Hưu Phu - Khánh Du Đích Nữ Muốn Hưu Phu