"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tang giới
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: vunam nam
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 23:00:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
ình hình của ba con không tốt lắm.”
Nghe xong điện thoại, trên mặt Phong hạ lập tức không còn chút máu.
Vốn đang đứng sau lưng cô, đôi tay ôm eo cô của Tư Không Cảnh cũng cảm thấy cơ thể trong lòng mình trở nên cứng ngắc.
“Sao vậy?” Anh khẽ cau mày, đến gần bên tai cô nhẹ giọng hỏi. “Người vừa gọi là ai?”
Cô ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn gương mặt anh. “Là bạn ba em ông ấy nói, ba em vào bệnh viện.”
Anh rất ít khi thấy vẻ mặt cô như vậy, vội vàng cầm lấy quần áo lên mặc vào cho cô, tỉnh táo nói. “Em hỏi ông ấy, bây giờ ba em đang ở bệnh viện nào.”
Ngón tay cầm điện thoại của cô có chút trắng bệch, chỉ có thể cố gắng không chế tâm trạng chính mình, chuyển câu hỏi của Tư Không Cảnh cho chú Đường.
Chờ tới sau khi ông báo tên bệnh viện, cô máy móc thuật lại cho Tư Không Cảnh nghe.
Anh nghe đến tên bệnh viện, khom lưng lấy quần áo đưa cho cô, sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.
“Bây giờ, trước tiên em thay xong quần áo, anh chờ em ở bên ngoài.”
Anh nắm điện thoại trong tay, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói. “Đừng lo, có anh ở đây.”
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, theo bản năng gật đầu, anh liền đưa điện thoại đến bên tai, vừa nói gì đó vừa bước chân ra khỏi phòng thay đồ.
Đợi cô thay xong quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi ra ngoài, anh đã nói xong cuộc điện thoại thứ hai.
“Anh đã nói trợ lý mình tìm chuyến bay gần nhất về thành phố S, một tiếng rưỡi nữa sẽ khởi hành, chúng ta lập tức đến sân bay Cao Hùng.”
Anh trả điện thoại lại cho cô, nhìn cô từ tốn nói. “Sau khi xuống sân bay, chúng ta đi lối đi riêng, trong vòng bốn tiếng, anh nhất định để em gặp được ba.”
Anh liên tiếp nói, nhanh chóng, gọn gàng, cô nghe được mà sững sờ.
Cô thấy khoảnh khắc đó, đáy lòng cô xẹt qua một cảm giác không nói nên lời.
Là cảm giác, đã rất lâu rất lâu chưa xuất hiện qua.
Cũng không biết nói gì, cuối cùng cô chỉ có thể gật đầu.
Anh nhìn cô mấy giây, đưa tay nắm bả vai cô, mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.
Lên xe trợ lý của Tư Không Cảnh, cô cầm điện thoại liền gọi điện ẹ.
Nhưng vừa mở nhật ký cuộc gọi ra, trên số điện thoại của chú Đường, là số điện thoại của mẹ cô.
“Anh vừa gọi điện thoại ẹ em.”
Anh ngồi bên cạnh cô, lúc này mới lên tiếng.
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn anh.
“Hiện tại mẹ em đang ở trong bệnh viện chờ tin tức của ba em, bà ấy nói lúc ở nhà, ba em đột nhiên té xỉu, lúc ấu hô hấp khá yếu, cho nên bà ấy mới bị dọa sợ.”
“Anh nhớ trước đây Đới Tông Nho có nói qua với anh, trường hợp như vậy, có thể là do bị sốc, nguyên nhân rất lớn là vì máu không kịp cung cấp cho đại não.”
Anh lấy tay mình bao tay cô lại, nói tiếp. “Sau khi đến bệnh viện, theo dõi bản điện tâm đồ một chút, lại tiến hành thêm một bước nữa để chuẩn đoán chính xác là được rồi.”
Không khí trong xe rất yên tĩnh, trợ lý của anh rất thức thời kéo tấm vách lên, cho nên không thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Mà trong không gian khép kín này, chỉ có con ngươi bình tĩnh và giọng nói có thể trấn định lòng người của anh.
“Hơn nữa bộ phim ‘Thanh Sắc’ gần như hoàn thành rồi.” Anh ghé đầu lại gần trán cô, nhẹ đụng vào, dùng khoảng cách gần nhất nhìn vào mắt cô.
“Công việc hậu kỳ của bộ phim có thể từ chối, những điều này cũng không quan trọng. Đối với anh mà nói, anh cho rằng hiện tại anh đã có đủ thời gian, chăm sóc bố vợ anh.”
**
Lúc xe chạy tới sân bay Cao Hùng, đã có một số nhà báo nắm bắt được tin tức đứng trước cổng sân bay.
Mặt anh không chút thay đổi, sau khi xuống xe, lấp tức ôm cô vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong.
Dọc theo đường đi vào sân bay, đèn flash sau lưng nhanh chóng nhấp nháy, bọn chó săn cũng điên cuồng chạy theo hai người, hơn nữa những người bình thường hình như cũng nhận ra họ, cả sân bay tràn ngập âm thanh ồn ào, la hét.
May mắn bước chân của anh rất nhanh, hiệu suất làm việc của người trợ lý cũng cực cao, sau khi che mắt mọi người tiến vào, liền bỏ lại đám chó săn và những người khác ở phía sau.
Cho đến khi lên máy bay, ngồi vào chỗ của mình, cô cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm một mảnh, tựa vào lưng ghế thở một hơi.
Nữ tiếp viên hàng không nhìn hai người bọn họ, biểu tình trên mặt vô cùng mừng rỡ, hai mắt như phát sáng, vừa định đi về phía hai người kích động nói gì đó, Tư Không Cảnh lập tức đưa tay, lễ phép ra hiệu với họ.
Nữ tiếp viên thấy vậy, cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy, động tác nhanh chóng rót nước cho hai người, cầm hai cái chăn đưa lại.
“Cảm ơn.” Anh nhỏ giọng cảm ơn nữ tiếp viên, đặt gối đầu sau lưng Phong Hạ, lại dương rộng chăn ra, đắp lên người cô.
Nữ tiếp viên bên cạnh thấy vậy, liệu mạng nhịn để mình không nhảy lên trong máy bay.
“Những ký giả vừa nãy, đã chụp lại toàn bộ rồi…” Cô xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. “Chờ tới lúc về thành phố S, đến bệnh viện, tỉnh hình có lẽ cũng sẽ giống như vừa rồi…”
Tình hình của ba cô hiện giờ còn không rõ, cô đã thấy sứt đầu mẻ trán, còn phải suy nghĩ nên giải thích với mọi người chuyện vừa rồi hai người cùng xuất hiện thế nào.
Scandal, không, phải nói là tin tức chính xác đã nổ tung, bay đầy trời.
“Những điều này em không cần phải lo.” Anh chỉnh lại chăn trên người cô, đem đầu cô dựa vào bả vai mình. “Anh sẽ xử lý, bây giờ em ngủ trước một chút, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Cô nhẹ ‘ừ’ một tiếng, tựa đầu vào bả vai anh, nhắm mắt lại.
Anh của năm năm trước, cũng không phải như vậy.
Ngày trước dù đụng phải chuyện lớn hơn nữa, anh cũng sẽ không bao giờ giải thích với cô, cô biết anh cũng không phải không muốn nói với cô, mà là do sự kiêu ngạo của mình khiến anh không thể nói rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng đêm nay, anh lại nói với cô rất nhiều rất nhiều điều.
Để cô không phải lo lắng, anh phân tích nguyên nhân ba cô ngất xíu, giảm bớt lo lắng trong lòng cô.
Mỗi một chữ, từng câu nói, anh đều rất dụng tâm.
“Ngủ đi.” Anh nhẹ vuốt tóc cô.
Đã Lâu Không Gặp Đã Lâu Không Gặp - Tang giới Đã Lâu Không Gặp