Số lần đọc/download: 18022 / 1231
Cập nhật: 2016-11-21 04:47:02 +0700
Chương 46
Đ
êm hôm ấy, ở đầu phía Bắc thành phố, không mấy gia đình ngủ được vì vì cái tin thảm bại của đảng 3K. Trong khi ấy, kế sách của Rhett được truyền đi theo đôi chân lặng lẽ của India Wilkes, một cái bòng mờ luồn lách qua những sân sau, thì thầm khấn khấn cấp qua những cửa bếp, rồi lại biến vào trong đêm gió rét. Và trên đường đi của mình, cô để lại cả lo sợ lẫn hy vọng tột cùng.
Nhìn từ bên ngoài, các nhà đều có vẻ tối đen và im lìm trong giấc ngủ, nhưng bên trong, tiếng xì xầm bàn cãi sôi nổi cho đến rạng sáng. Không chỉ những người dính líu đến vụ tập kích hồi đêm, mà mọi thành viên của đảng 3K đều chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn. Trong hầu hết các chuồng ngựa dọc phố Cây Đào, ngựa đã thắng yên cương đầu vào đấy, súng lục trong bao, lương thực đầy các túi yên. Điều duy nhất khiến chưa xảy một cuộc tháo chạy ồ ạt, là lời nhắn do India thì thầm truyền đạt: “ Thuyền trưởng Butler đã bảo đừng chạy. Các ngả đường sẽ bị kiểm soát. Y đã dần xếp với cái ả Watling...: Trong những căn phòng tối, những người đàn ông lầm rầm: “ Nhưng tại sao tôi lại phải tin cái tên Scallawags ấy nhỉ? Có thể đó là một cái bẫy!” Và những giọng đàn bà van vỉ: “Đừng đi! Nếu y đã cứu Ashley và Hugh thì y có thể cứu được tất cả mọi người. Nếu Melanie và India tin được y...” Và bán tín bán nghi, họ đành ở lại vì không có giải pháp nào khác.
Sớm hơn một chút, cũng đêm ấy, bọn lính đã gõ cửa hơn chục nhà và những ai không trả lời được, hoặc không chịu trả lời, mình đã ở đâu lúc tối, đều bị giải đi. Rene Pica, một người cháu trai của bà Merriwether, anh em nhà Simmons và Andy Bonnell nằm trong số những người phải ngủ trong trại giam đêm đó. Họ có tham gia cuộc tập kích không may, nhưng đã tách khỏi những người khác sau khi bọn lính nổ súng. Phóng hết tốc lực về nhà, họ đã bị bắt trước khi được biết kế hoạch của Rhett. Cũng may, khi bị hỏi cung, tất cả đều trả lời rằng họ đã ở đâu là chuyện riêng của họ, không liên quan gì đến tên Yankee quỷ tha ma bắt nào hết. Chúng nhốt họ lại để sáng hôm sau hỏi tiếp. Cụ cố Merriwether và ông bác Henry Hamilton ngang nhiên tuyên bố không chút xấu hổ là đã qua buổi tối tại nhà chứa của Belle Watling và khi đại úy Jaffery bực bội nhận xét rằng họ đã quá tuổi đối với những hoạt động như vậy, họ còn toan choảng nhau với y.
Đích thân Belle Watling ra mở cửa khi đại úy Jaffery gọi và y chưa kịp cho biết công vụ của mình thì nàng đã nói toang toang là tiệm đêm nay đóng cửa. Một bọn say hay gây gổ đã đến vào hồi đầu buổi tối và đã đánh lộn, làm tanh bành cả ra, đánh vỡ những chiếc gương đẹp nhất của nàng, khiến cho các “em” thất kinh đến nỗi mọi công việc đêm nay đều phải tạm đình. Nhưng nếu đại úy Jaffery muốn uống một li thì “bar” còn mở.
Thừa biết rằng lính của mình đang cười thầm và cảm thấy một cách vô vọng rằng mình đang đánh nhau với một màn sương mù, đại úy Jaffery cáu kỉnh tuyên bố ràng y không cần các “em” cũng chẳng muốn uống gì và hỏi Belle có biết tên những vị khách phá hoại đó không. Ồ, có, Belle biết chứ. Đó là những khách quen của nàng. Đêm thứ tư nào cũng đến và tự xưng là những người Dân Chủ Ngày Thứ Tư, mặc dầu nàng không biết mà cũng chẳng cần biết cái danh hiệu đó nghĩa là thế nào. Nhưng nếu họ không đền nàng những chiếc gương vỡ ở hành lang trên gác thì nàng sẽ đưa ra tòa cho mà xem. Nàng trông coi một tiệm đứng đắn và... À, tên của họ ư? Không chút ngần ngại, Belle kể tông tốc tên của mười hai người bị tình nghi. Đại úy Jaffery mỉm cười chua chát.
- Những tên phiến loạn trời đánh ấy được tổ chức có hiệu quả không kém gì cơ quan mật vụ của chúng tôi đấy, y nói. Ngày mai, chị nói với bọn gái của chị phải đến trình diện ông tư lệnh hiến binh.
- Thế ông tư lệnh hiến binh có bắt họ đền những chiếc gương của tôi không?
- Quỷ bắt những cái gương nhà chị đi! Hãy bắt Rhett Butler đền. Ông ta là chủ ngôi nhà này, phải không?
Trước lúc rạng đông, mọi gia đình trong thành phố trước đây theo Liên bang đều biết mọi chuyện. Và cả những đầy tớ da đen của họ, mặc dầu không được kể gì, cũng biết hết nhờ hệ thống truyền tin đặc biệt của người da đen mà người da trắng không tài nào hiểu nổi. Ai nấy đều biết những chi tiết của cuộc tập kích, nào Frank Kennedy và Tommy Wellburn què bị giết, nào Ashley bị thương trong khi mang xác Frank đi.
Nỗi căm ghét sâu sắc của nữ giới đối với Scarlett, kẻ đã góp phần gây nên bi kịch này, có giảm bớt chút khi họ nghe tin Frank đồng thời nghĩ đến nông nỗi nàng: Biết chồng chết mà không được nhận, không được niềm an ủi cỏn con là đưa xác về. Chừng nào chưa sáng, các xác chết chưa lộ ra và nhà chức trách chưa báo cho nàng, nàng phải coi như chưa biết gì. Frank và Tommy, với khẩu súng lục trong bàn tay lạnh giá, đang nằm cứng đơ trên một bãi trống, giữa đám cỏ chết. Và bọn Yankee sẽ nói rằng họ là những kẻ say rượu tầm thường tranh nhau một ả trong nhà chứa của Belle rồi xoay ra giết nhau. Mọi người rất thương Fanni, vợ Tommy, vừa mới sinh một cháu bé, nhưng không có ai có thể lẩn lút qua đêm tối đến thăm và an ủi cô vì có một tiểu đội lính Yankee vây quanh nhà, chờ Tommy trở về. Và quanh nhà bà cô Pitty cũng có một tiểu đội khác chờ Frank.
Trước khi trời sáng, đã có tin lọt ra rằng công việc điều tra quân sự sẽ tiến hành hôm nay. Dân thành phố, đỏ mắt vì mất ngủ và lo âu chờ đợi, biết rằng sự an toàn của một số trong những công dân nổi bật nhất tùy thuộc vào ba điều: khả năng của Ashley có thể đứng vững được và ra trình diện ban điều tra quân sự như thể chỉ bị một cơn đau đầu sau một chầu rượu lu bù, chứ không có gì quan trọng hơn: lời khai của Belle Watling rằng những người đó đã ở chỗ nàng suốt buổi tối, và lời cam đoan của Rhett rằng chàng đã luôn luôn ở bên họ.
Nghe đến tên hai người sau, cả thành phố giãy nảy như đỉa phải vôi! Belle Watling! Phải nhờ ả để cứu mạng những người thân của mình! Sao mà chịu nổi! Các bà các cô đã từng vênh mặt tạt sang bên kia đường những khi thấy Belle đi lại phía mình, giờ băn khoăn tự hỏi không biết nàng còn nhớ không và run lên vì sợ nàng vẫn để bụng chuyện đó. Cánh đàn ông ít cảm thấy nhục hơn phái nữ về nỗi chịu ơn nàng cứu sống, vì nhiều người trong bọn họ vẫn coi nàng là người tốt. Nhưng họ cay điếng người vì phải mang nợ Rhett Butler, tên đầu cơ kiêm Scallawags, đã cứu họ thoát chết và thoát ngục tù. Belle và Rhett, ả gái điếm khét tiếng nhất thành phố và gã đàn ông bị căm ghét nhất thành phố. Vậy mà họ lại mang ơn chúng!
Một ý nghĩ nhức nhối khác khiến họ uất máu muốn chết, họ biết bọn Yankee và bọn Carpetbagger sẽ tha hồ mà cười. Ôi, chúng ta cười thỏa thuê biết chừng nào! Mười hai trong số những công dân lỗi lạc nhất của thành phố lộ mặt ra là những khách quen ở nhà chứa của Belle Watling! Trong đó hai người giết nhau vì tranh chấp một con đượi rẻ tiền, một số bị xách cổ ném ra đường vì quá say, say đến mức ngay cả Belle cũng không dung nổi, và số khác bị bắt, vẫn không chịu nhận là đã có mặt ở nơi mà ai nấy đều biết họ đã hiện diện.
Atlanta có lí do để sợ bọn Yankee cười. Chúng đã bầm gan tím ruột quá lâu trước thái độ lạnh lùng và khinh bỉ của dân miền Nam và bây giờ thì chúng thả cửa cười cho bõ hờn. Các viên quan đánh thức bạn, thuật lại các tin tức. Chồng dựng vợ dậy sớm tinh mơ, kể lại tất cả những gì không đến nỗi chối tai phụ nữ. Và các bà các cô hối hả mặc quần áo, chạy sang gõ cửa hàng xóm, truyền tiếp câu chuyện. Các phụ nữ Yankee nghe khoái mê, cười chảy nước mắt. Ấy đấy, tinh thần hiệp sĩ và khoa nịnh đầm của đàn ông miền Nam là thế? Có lẽ những mợ xưa nay vẫn vênh mặt lên, xua đẩy mọi cố gắng làm thân, sẽ hết kiêu kỳ hợm hĩnh, giờ đây khi mà mọi người đều biết các đức ông chồng của họ tiêu thì giờ đâu những buổi tối họ nói thác là đi họp chính trị. Họp chính trị! Chà, thật chết cười.
Nhưng cười thì cười, họ vẫn ngỏ lời phân ưu đối với Scarlett về chuyện bi thương của nàng. Nói cho cùng, Scarlett là một bậc phu nhân và một trong số ít phu nhân ở Atlanta tỏ ra hòa nhã với người Yankee. Nàng đã chiếm được thiện cảm của họ do việc nàng phải làm ăn sinh sống vì chồng nàng không đủ khả năng hoặc không muốn chu cấp cho thỏa đáng. Dù đó là một người chồng không ra gì, việc phát hiện anh ta lừa dối mình vẫn là điều ghê gớm đối với cô nàng đáng thương. Và lại càng ghê gớm gấp đôi khi cái chết của anh ta xảy ra cùng một lúc với sự phát hiện đó. Suy cho cùng, một anh chồng tồi còn hơn là không chồng và đám phụ nữ Yankee quyết định sẽ càng ân cần hơn đối với Scarlett. Nhưng đối với những người khác – bà Meade, bà Merriwether, bà Elsing, mụ vợ góa của Tommy Wellburn và nhất là bà Ashley Wikles – họ sẽ cười thẳng vào mặt mỗi khi gặp để dậy các mụ ấy biết thế nào là lịch sự.
Phần lớn những câu chuyện thì thầm trong những căn phòng tối ở mạn Bắc thành phố đêm hôm ấy đều xoay quanh cùng một đầu đề. Các phu nhân Atlanta hăng lên tuyên bố với chồng rằng bọn Yankee muốn nghĩ gì họ cũng bất cần. Nhưng trong thâm tâm, họ vẫn cảm thấy thà bị gọt đầu bôi vôi trăm lần dễ chịu hơn cái cực hình giơ mặt ra trước những cái cười gằn của bọn Yankee mà phải ngậm đắng nuốt cay không cách nào nói ra được sự thật về chồng mình.
Điên đầu vì nỗi phẩm cách bị bôi nhọ do cái tình thế mà Rhett đã đẩy ông cùng bạn bè vào, bác sĩ Meade bảo với vợ rằng nếu không sợ liên can đến những người khác thì dù ông thà thú nhận và chịu treo cổ còn hơn khai là đã ở chỗ Belle.
- Đó là một sự xỉ nhục cho bà, ông giận dữ nói.
- Nhưng mọi người đều biết rằng ông không ở đó vì... vì...
- Nhưng bọn Yankee có biết đâu. Nếu bọn tôi muốn toàn mạng thì phải làm cho bọn chúng tin là thế. Và bọn chúng sẽ lấy đó làm trò cười. Chỉ cần nghĩ rằng có một kẻ bất kỳ nào đó tin là thế và cười giễu là tôi đã đủ sôi máu rồi. Và điều đó xúc phạm đến bà vì... người thương của tôi ạ, xưa nay bao giờ tôi cũng trung thành với bà.
- Tôi biết thế, và trong bóng tối, bà Meade mỉm cười đặt bàn tay gày guộc của mình vào tay chồng. Nhưng thậm chí tôi thấy giá như đó đúng là sự thật cũng vẫn còn hơn là để một sợi tóc trên đầu ông bị đe dọa.
- Bà Meade, bà có biết bà đang nói gì không? Ông bác sĩ kêu lên, kinh ngạc trước đầu óc thực tiễn bất ngờ của vợ mình.
- Có, tôi biết chứ! Tôi đã mất Darcy, tôi đã mất Phil và tôi chỉ còn có mình ông. Và tôi thà để ông thường trú ở cái nơi ấy còn hơn là mất ông.
- Bà điên rồi! Rõ ràng bà không biết bà nói gì.
- Ông già ngốc nghếch! Bà Meade âu yếm nói và gục đầu vào tay áo chồng.
Bác sĩ Meade nén giận, im lặng vuốt má vợ rồi lại nổ tung lên: dù có được hắn cứu sống, tôi cũng không thể lịch sự với hắn được. Sự hỗn xược của hắn thật quá đáng và thái độ mặt trơ trán bóng của hắn trong việc đầu cơ trục lợi làm tôi lộn ruột. Tôi phải đội ơn cứu mạng từ tay một kẻ không hề tham gia quân đội...
- Melly bảo anh ta đã nhập ngũ sau khi Atlanta thất thủ.
- Dối trá. Melly sẵn sàng tin bất kỳ một tên khốn kiếp nào ăn nói lọt tai. Có điều tôi không thể hiểu được là tại sao hắn lại làm việc này – tại sao hắn lại chuốc lấy tất cả những rắc rối này. Tôi không muốn nói ra điều này nhưng... chậc, trước nay người ta vẫn xì xầm về hắn với bà Kennedy. Năm ngoái, tôi luôn luôn thấy hai người cùng đi xe ngựa về nhà với nhau. Chắc hắn làm việc này vì bà ta.
- Nếu là vì Scarlett thì anh ta hẳn không đụng đậy một ngón tay. Anh ta ắt lấy làm sung sướng được thấy Frank Kennedy bị treo cổ. Tôi cho rằng đó là vì Melly...
- Bà Meade, chẳng lẽ bà có thể ám chỉ là có chuyện gì giữa hai người đó sao?
- Ồ, ông đừng có ngớ ngẩn thế! Kì quặc thây, từ dạo anh ta cố tìm cách thu xếp cho Ashley được vào diện trao đổi tù binh trong chiến tranh, Melly rất quí mến anh ta. Và tôi phải công nhận điều này: những lúc ở bên Melly, anh ta không bao giờ cái kiểu cười mỉa mai khả ố như với mọi người, mà hết sức hòa nhã và ân cần – thực sự là một con người khác. Bằng vào cái cung cách đối xử với Melly, ta có thể nói là anh ta tử tế nếu anh ta muốn. Theo ý tôi, lý do khiến anh ta hành động như vậy là... ( bà ngừng lại ). Ông ạ, ý kiến của tôi chắc sẽ không làm ông vừa lòng.
- Chẳng có điều gì làm tôi vừa lòng trong chuyện này hết.
- Vậy tôi nghĩ rằng anh ta làm thế một phần vì Melly, nhưng chủ yếu vì anh ta cho rằng đó sẽ là một vố đau cho tất cả chúng ta. Xưa này, chúng ta vẫn ghét anh ta như đào đất đổ đi và công nhiên tỏ rõ điều đó. Bây giờ, anh ta để chúng ta lâm vào một tình thế trong đó cả bọn các ông chỉ có một lựa chọn: hoặc khai là ở chỗ ả Watling và tự làm nhục mình, làm nhục vợ mình trước bọn Yankee, hoặc nói thật và chịu tội treo cổ. Và anh ta biết tất cả chúng ta sẽ phải chịu ơn anh ta cùng... nhân tình anh ta, đồng thời cũng biết chúng ta hầu như thà bị treo cổ còn hơn mang ơn anh ta. Ôi, tôi dám cuộc là anh ta lấy thế làm khoái trí lắm.
Ông bác sĩ hầm hừ.
- Quả là hắn có vẻ thích thú khi đưa bọn tôi lên gác cái nhà ấy.
- Ông này, bà Meade ngần ngừ, cái chỗ ấy nom nó ra thế nào?
- Bà nói gì đấy, bà Meade!
- Cái nhà của ả Watling ấy mà. Nom nó ra thế nào? Có những đài nến bằng pha-lê không? Có những rèm nhung đỏ và hàng tá gương soi cả người đóng khung thiếp vàng không? Và bọn gái... bọn ấy có lõa lồ không?
- Lạy chúa lòng lành! Ông bác sĩ kêu lên như bị sét đánh ngang tai vì ông không bao giờ nghĩ rằng một người đàn bà trong trắng lại háo hức muốn biết về đám chị em dâm ô của mình đến thế. Làm sao bà có thể đặt những câu hỏi trơ tráo như vậy? Bà không còn là bà nữa rồi. Để tôi pha cho bà một liều thuốc an thần.
- Tôi không cần thuốc an thần. Tôi muốn biết cơ. Ôi, lạy Chúa, đây là dịp may duy nhất để tôi có thể biết một cái nhà chứa như thế nào, mà ông lại độc ác không chịu kể cho tôi nghe!
- Tôi không để ý thấy gì sất. Tôi cam đoan với bà là tôi quá bối rối về nỗi thấy mình ở một nơi như vậy, còn bụng dạ nào mà để ý xung quanh nữa, ông bác sĩ trang trọng nói, sự bộc lộ tính cách bất ngờ này của bà vợ làm ông còn xáo đảo hơn tất cả các sự việc ra tối nay. Bây giờ thì xin lỗi bà, tôi phải cố chợp mắt một chút.
- Thì ông đi mà ngủ, bà đáp, giọng đầy thất vọng.
Rồi khi ông bác sĩ cúi xuống để cởi ủng, giọng bà lại vui vẻ vang lên từ trong bóng tối.
- Tôi chắc Dolly đã moi được hết mọi chuyện ở ông già Merriwether và bà ấy sẽ kể cho tôi nghe.
- Trời đất, bà Meade! Bà muốn nói với tôi là các phụ nữ tử tế cũng thường bàn tán riêng với nhau về những chuyện như vậy hay sao...
- Ồ, ông đi ngủ đi, bà Meade nói.
Ngày hôm sau, trời mưa tuyết, nhưng khi ánh hoàng hồn mùa đông bắt đầu nhập nhoạng thì những bông tuyết giá ngừng rơi và một ngọn gió lạnh nổi lên. Trùm kín trong chiếc áo choàng, Melanie ngỡ ngàng bước trên lối đi đằng trước, theo sau một xà ích da đen lạ mặt vừa đến bí mật mời nàng ra chỗ một chiếc xe đóng kín mít đang đợi trước cửa nhà. Khi nàng tới cạnh, cửa xe mở và nàng trông thấy một người đàn bà ngồi trong bóng tối hòm xe.
Cúi lại gần hơn, ngó vào trong, Melanie hỏi:
- Ai đấy? Ta vào trong nhà có hơn không? Ở đây lạnh quá...
- Xin mời bà vào đây, ngồi mấy em một phút, bà Wilkes, một giọng hơi quen quen, một giọng lúng túng, vọng ra từ trong xe.
- Ồ, hóa ra là cô... là bà Watling! Melanie kêu lên. Tôi đang muốn gặp bà quá! Bà phải vào nhà với tôi đi.
- Em không thể làm thế được, bà Wikles, giọng nói Watling nghe có vẻ hốt hoảng. Bà vào đây ngồi mấy em một phút thôi.
Melanie vào trong xe và người xà ích đóng cửa lại sau nàng. Nàng ngồi xuống bên cạnh và cầm lấy tay Belle.
- Tôi biết cảm ơn bà thế nào cho vừa về việc bà đã làm hôm nay! Làm sao tất cả chúng tôi có thể cảm ơn bà cho thích đáng!
- Bà Wikles, nhẽ ra sáng nay bà đừng nên gửi cho em bức thư ấy thì phải. Không phải là em không hãnh diện được bà gửi thư cho, cơ mà bọn Yankee có thể bắt được thư. Còn về chuyện bà bảo định đến thăm để cám ơn em thì... chà, bà Wikles, đúng là bà quẫn trí rồi! Ai lại nghĩ thế bao giờ! Cho nên sầm tối một cái là em phải đến ngay đây để thưa mấy bà là bà đừng nên nghĩ đến chuyện gì như vậy. Em... à... bà... làm thế chả tiện tí nào.
- Tôi đến thăm và cảm ơn một người đàn bà tốt bụng đã cứu sống chồng tôi, mà lại không tiện ư?
- Ối chao, thật gớm, bà Wikles! Bà thừa biết em muốn nói gì đấy!
Melanie lặng đi một lúc, bối rối vì cái hàm ý trong câu nói ấy. Không hiểu sao, nàng thấy người đàn bà đẹp, ăn mặc nền nã đang ngồi trong bóng tối của chiếc xe này không có cái dáng vẻ và lời ăn tiếng nói của một người đàn bà lẳng lơ, một phụ nữ dầu như nàng hình dung. Chị ta có vẻ... ờ, hơi tầm thường, quê kệch nhưng nhân hậu và hảo tâm.
- Hôm nay, bà thật tuyệt vời khi ra trước viên tư lệnh hiến binh, bà Watling! Bà và các... cô gái ấy rõ ràng là đã cứu mạng chồng tôi cùng các bạn anh ấy.
- Ông Wikles mới thật tuyệt vời. Em không hiểu làm sao ông nhà có thể đứng vững nổi và khai rành rọt đâu ra đấy, mà lại thản nhiên như không ấy. Đêm qua, rành là em thấy ông nhà chảy máu như lợn bị chọc tiết ấy. Ông nhà sẽ qua khỏi chớ, thưa bà Wikles?
- Vâng, cảm ơn bà. Bác sĩ bảo tuy mất rất nhiều máu, nhưng vết thương chỉ ở phần mềm thôi. Sáng nay, anh ấy... phải, anh ấy đã bồi bổ kha khá bằng rượu brandy nên mới đủ sức qua được cả cuộc thẩm vấn suôn sẻ như thế. Nhưng bà Watling, chính bà mới là ân nhân của họ. Khi bà nổi đóa lên nói về những tấm gương bị vỡ, bà thật... đầy sức thuyết phục.
- Em cám ơn bà. Cơ mà bà.. em nghĩ... thuyền trưởng Butler cũng rất cừ, Belle nói, giọng chứa chất một niềm tự hào rụt rè.
- Ồ, ông ấy thật tuyệt vời! Melanie nồng nhiệt thốt lên. Bọn Yankee không thể không tin lời khai của ông ấy. Về toàn bộ việc này, ông ấy dàn xếp mới thông minh làm sao? Tôi thật không biết cảm ơn ông ấy thế nào cho vừa... cả bà nữa! Bà tốt và phúc hậu quá!
- Em rất mực cám ơn bà, thưa bà Wikles. Em lấy làm vui sướng được làm việc đó. Em... em mong rằng bà không phiền lòng khi em được nói ông Wikles là khách quen của nhà em. Thực ra, bà biết đấy, ông nhà không bao giờ...
- Vâng, tôi biết. Không, điều đó không làm tôi phiền lòng chút nào. Tôi chỉ vô cùng đội ơn bà mà thôi.
- Em chắc chắc các bà khác không ơn em một tí nào, Belle nói, giọng đột nhiên nanh độc. Và em dám chắc là họ cũng không ưa gì thuyền trưởng Butler. Em cuộc là họ còn ghét ông ấy hơn là đằng khác... Em cuộc là chỉ có mình bà hạ lời cám ơn em. Em cuộc là rồi đây có gặp em ngoài phố, họ vẫn sẽ không thèm nhìn em. Cơ mà em chẳng cần. Ví bằng tất cả các ông chồng của họ bị treo cổ, em cũng chẳng thiết. Cơ mà ông Wikles thì khác. Bà thấy là em không quên chuyện em cúng tiền cho bệnh viện hồi chiến tranh, bà đã ân cần với em. Và em nghĩ nếu ông Wikles bị treo cổ, bà sẽ thành góa bụa, trơ trọi với đứa con nhỏ và... cậu bé thật kháu khỉnh, con trai bà ấy mà, bà Wikles. Em cũng có một đứa con trai, cho nên em...
- Ồ, thật ư? Cháu hiện ở... à... ờ...
- À, không! Nó không ở Atlanta. Nó không bao giờ ở đây cả. Em gửi nó đi học ở nơi khác. Em xa cháu từ khi nó còn bé tí. Em... mà thôi... không nói chuyện ấy nữa... thế, khi thuyền trưởng Butler muốn em nói dối để cứu những người ấy, em bèn hỏi đó là những ai, và khi em nghe nói là trong đó có ông Wikles, thì em không hề ngần ngại. Em mới gọi bọn con gái, em bảo thế này: “Ta sẽ đánh tan xác cả tụi bây nếu tụi bay không nhớ đinh ninh là phải khai rằng tụi bay ở suốt buổi tối mấy ông Wikles”.
- Ồ! Melanie nói, càng bối rối hơn khi Belle nhắc đến “bọn con gái” của mình một cách thoải mái như vậy. Ôi, thật là... ồ... bà và cả các cô ấy nữa, thật tốt quá.
- Bà xứng đáng được thế, Belle nồng nhiệt nói. Cơ mà không phải với bất kỳ ai, em cũng làm thế đâu. Nếu là chồng cái bà Kennedy thì dù thuyền trưởng Butler có nói thế nào cũng đừng hòng em đụng đậy một nửa ngón tay.
- Tại sao?
- À, bà Wikles, những người làm cái nghề của em biết ối chuyện. Ối bà sang trọng chắc sẽ ngạc nhiên và choáng váng nếu biết là bọn thông tỏ về họ như thế nào. Bà Wikles ạ, cái bà Kennedy ấy chả tốt đẹp gì đâu. Chính bà ấy đã giết chồng bà ấy và chàng trai Wellburn tử tế nọ, khác nào chính tay bà ấy cầm súng bắn họ. Mọi sự đều tại bà ấy cả, cứ nhênh nhàn một mình đi khắp Atlanta như trêu ngươi bọn da đen mấy bọn du thủ du thực. Chà, không một đứa nào trong bọn gái...
- Bà không nên nói những điều bất nhã về chị dâu tôi, Melanie nói, giọng trở lên cứng cỏi, lạnh lùng.
Belle cuống lên dấu dịu, nắm lấy cánh tay Melanie rồi lại vội vàng rụt ngay lại.
- Xin bà chớ lạnh nhạt mấy em, bà Wikles. Bà mà thế sau khi đã tốt bụng, hòa nhã mấy em như vậy thì em chịu làm sao nổi. Em đã quên mất là bà rất quí mến bà Kennedy, em lấy làm ân hận đã nói thế. Em cũng thấy tiếc là ông Kennedy tội nghiệp đã chết. Ông ấy là người tử tế. Trước kia em vẫn mua hàng của ông ấy và bao giờ ông ấy cũng nhã nhặn mấy em. Cơ mà bà Kennedy..., bà ấy không bao giờ giống bà, bà Wikles ạ. Bà ấy là một phụ nữ cực kì lạnh lùng, em không thể không thể nghĩ thế... Bao giờ thì đưa đám ông Kennedy?
- Sáng mai. Bà nghĩ sai về bà Kennedy đấy. Chính lúc này đây, bà ấy đang đau đớn rã rời.
- Có thể thế, Belle nói, hiển nhiên là không tin. Thôi em phải đi đây. Em sợ nếu nán lại lâu nữa, có kẻ sẽ nhận ra cái xe này mất, như thế sẽ chẳng lợi ích gì cho bà. Và, bà Wikles, nếu bà có gặp em ngoài phố, bà... bà khỏi cần phải nói chuyện mấy em làm gì. Em sẽ hiểu thôi.
- Tôi lấy làm hãnh diện được nói chuyện với bà. Hãnh diện được mang ơn bà. Tôi hy vọng... tôi hy vọng là chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Không, Belle nói, như thế chả tiện đâu. Chúc bà ngủ ngon.