Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 46
Đ
ứng trên boong tầu Kitty ngắm cảnh sống tạp nhạp, rực rỡ trên sông mà không chán mắt. Lúc tầu cập bến Hương-cảng nàng đi xuống ca bin để xem con ả xẩm có quên món gì không. Nàng nhìn trong gương. Chiếc áo dài đen nàng mặc là do các bà sơ đã nhuộm cho nàng. Thực ra để tang mà mặc như thế thì cũng không đúng cách lắm. Trước hết phải chữa lại sao cho hợp. Vành khăn đen mỏng mà theo nghi thức các góa phụ vẫn đội có lẽ sẽ che giấu được âm trạng thực của nàng. Có tiếng gõ cửa. Con ả xẩm đi ra mở.
- Bà Lane!
Kitty quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt mà thoạt đầu nàng không nhận ra là ai. Đột nhiên tim nàng đập thình thình và nàng đỏ bừng cả mặt: Dorothée, vợ Charlie. Kitty không ngờ sẽ gặp bà ta nên sửng sốt đến lặng người. Nhưng Dorothée đã bước vào và bất giác ôm chầm lấy Kitty.
- Ồ, chị! Em thành thực chia buồn cùng chị.
Kitty để mặc cho Dorothée hôn. Nàng hơi ngạc nhiên trước sự bộc lộ tình cảm của Dorothée, một người đàn bà mà nàng vẫn cho là lạnh lùng và cách biệt.
Nàng ấp úng:
- Em xin cảm ơn chị.
- Chúng ta lên trên boong đi. Cứ để cho con ả xẩm thu xếp các hành trang cũng được rồi. Mấy thằng bồi của em chúng cũng đang chờ sẵn.
Dorothée cầm tay nàng và Kitty nhận thấy trên khuôn mặt héo hắt của Dorothée có một vẻ sốt sắng thành thực.
- Tàu đến sớm quá, xuýt nữa em đã không ra kịp. Giá không gặp được chị chắc em sẽ ân hận lắm.
Kitty nói:
- Mà chị ra đây để đón em ư?
- Đúng thế!
- Nhưng làm sao chị biết em lên Hương-cảng?
- Ông Waddington đã đánh điện báo cho em biết.
Kitty quay mặt đi, tim như bị thắt lại. Tại sao cái cử chỉ săn sóc tận tình mà nàng không ngờ ấy lại có thể làm nàng xúc động thế này? Nàng không khóc nhưng trong thâm tâm vẫn mong Dorothée để nàng ngồi đấy một mình. Cách tiếp đón nồng nàn chỉ làm nàng thêm bối rối.
- Em có điều này muốn xin với chị. Chẳng là được biết là chị còn lưu lại Hươg-cảng mấy hôm nên nhà em và em có ý định mời chị lại đằng nhà.
Bất giác Kitty rụt tay lại.
- Em rất cảm ơn chị. Nhưng em không dám nhận đâu.
- Không, chị phải nhận đi cho em. Chẳng lẽ chị lại về ở thui thủi một mình trong ngôi nhà cũ? Như thế buồn lắm. Em đã lo sẵn tất cả rồi. Chị sẽ có một phòng khách riêng cho chị. Nếu đến bữa ăn chị không thích xuống ăn cùng với vợ chồng em thì em sẽ bảo chúng nó dọn lên cho chị. Chị mà nhận thì chúng em mừng lắm.
- Em không định về ở ngôi nhà cũ mà định thuê một phòng đằng Hồng kong Hôtel. Em không muốn quấy rầy anh chị.
Sự mời mọc này đối với Kitty thực bất ngờ. Nàng vừa lúng túng vừa giận thầm. Giá Charlie mà khôn khéo thì hắn đã tìm cách để tránh cái tình thế trớ trêu. Kitty không muốn nhờ vả gì hai vợ chồng Charlie cả.
- Ồ, để chị ở đằng khách sạn em thực không yên. Nhất là vào lúc này chị làm sao chịu được? Ở đấy người ta đi lại rầm rập và đánh nhạc suốt ngày! Chị đến nhà em đi, em van chị. Em hứa với chị là vợ chồng em sẽ rất kính trọng sự đau buồn của chị.
Kitty cảm thấy khó xử. Nàng ngần ngừ không biết nói sao để từ chối hẳn.
- Nhưng tại sao chị lại ân cần với em như thế chứ? Em chỉ sợ có em người khác sẽ mất vui thôi.
- Với chị chẳng lẽ chúng em lại là người khác được ư? Không, em không tin là thế. Chị cho phép em được xem em là bạn thân của chị nhé!
Dorothée chắp hai tay lại, giọng run run nhưng rắn rỏi và rất chân thành.
- Em nhất định khẩn khoản chị nhận lời cho bằng được, vì em muốn chuộc lỗi đối với chị.
Kitty không đáp. Nàng không hiểu vợ Charlie có thể tự trách gì trong lối xử sự với nàng.
- Thứ nhất là lỗi không có nhiều cảm tình đối với chị trước kia. Em vẫn cho là chị quá tự do. Em thì, thú thực với chị, em rất câu nệ và nghiêm khắc.
Có lẽ Dorothée định nói là thoạt đầu bà ta đã nhận thấy Kitty rất tầm thường. Nàng liếc nhìn Dorothée và cười thầm. Bây giờ thì nàng có cần gì dư luận nữa.
- Đến lúc em nghe bảo là chị đã không một phút do dự đi theo ngay anh ấy vào chỗ hiểm nguy thì em mới nhận thấy mình chỉ là một kẻ khó thương, hèn mọn. Em đâm ra hổ thẹn. Chị thì phi thường, can đảm thế kia! So với chị bọn chúng em không được tích sự gì. Em làm sao nói để cho chị biết là em đã ngưỡng mộ kính phục chị đến bậc nào. Em biết là dù em có cố an ủi chị đến bao nhiêu cũng không được nữa. Nhưng em muốn tỏ cho chị thấy cái cảm tình sâu xa và thành thực của em. Em sẽ rất sung sướng và tự hào nếu chị cho phép em được giúp chị. Chị đừng giận em về chỗ đã xét đoán chị một cách sai lầm. Chị can đảm quá, còn em, em chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.
Kitty tái nhợt, cúi gầm mặt. Thực ra thì nàng cảm động. Nhưng nàng cũng bực vì tính ngây ngô của Dorothée. Ở đời sao lại có kẻ mù quáng đi tin cái bề ngoài đến thế? Giá Dorothée bớt lại, đừng bộc lộ tình cảm nữa thì hơn.
Nàng thở dài:
- Nếu quả thực chị có lòng thương muốn cho em đến ở với chị đằng nhà thì em đành nhận vậy.
°
° °
Hai vợ chồng Charlie ở trong một ngôi nhà nằm trên ngọn đồi Peak với một vị trí rất đẹp để nhìn ra bể. Thường thì Charlie không về ăn trưa, nhưng hôm Kitty đến, Dorothée có cho nàng biết là nếu nàng nhận thấy có thể tiếp Charlie thì Charlie sẽ rất sung sướng được đến chào nàng. Kitty nghĩ bụng là thà gặp ngay Charlie còn hơn và nàng hể hả sửa soạn cho cái lúc sẽ được nhìn thấy vẻ bối rối của Charlie. Việc mời nàng đến nhà, nàng đoán là một hành động nông nỗi của Dorothée mà Charlie phải buộc lòng chấp thuận. Kitty biết tính Charlie lúc nào cũng muốn tỏ ra mình là người thanh lịch và cách tiếp đón ân cần và thân mật này là một cử chỉ lịch sự của Charlie. Nhưng liệu Charlie có thể nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng giữa hắn và nàng mà không ngượng ngùng không? Kỷ niệm về cái lần ấy chắc phải ám ảnh mãi một kẻ kiêu căng như hắn.
Nàng mong là mình cũng đã làm nhục Charlie khá nhiều, bằng với cái lúc hắn làm nàng thương tổn lòng tự ái. Từ rầy hắn phải thù ghét nàng mà thôi. Nàng kiêu hãnh nhận thấy nàng chỉ cần khinh Charlie cũng đủ. Khi nghĩ là Charlie sẽ phải bắt buộc lo liệu mọi thứ cho mình. Kitty cảm thấy đã đắc thắng một cách chua chát. Cái buổi chiều mà nàng đã từ trong phòng làm việc của hắn bỏ chạy ra ngoài có lẽ hắn đã hết sức cầu mong đừng bao giờ gặp lại nàng nữa.
Bây giờ ngồi bên cạnh Dorothée nàng đợi hắn bước vào. Trong gian phòng khách tươi mát, sang trọng một cách vừa phải nàng cảm thấy dễ chịu. Đó đây một vài cánh hoa tỏa hương thoang thoảng. Trên tường treo mấy bức tranh xinh xắn. Nàng nghĩ đến gian phòng khách tồi tàn ở Mai-tân-phố mà rùng mình. Mấy chiếc ghế mây, cái bàn nhà bếp với tấm thảm vải thô, các ngăn tủ hoen bẩn có xếp mấy quyển tiểu thuyết rẻ tiền, các bức màn cửa mầu đỏ gớm ghiếc và bụi bặm! Suốt quãng thời gian ở Mai-tân-phố quả thực nàng đã thiếu mọi thứ tiện nghi. Dorothée không thể nào mà ngờ nổi.
Cả hai nghe có tiếng ô tô xình xịch chạy lên con đường dốc rồi Charlie bước vào.
- Tôi về có trễ lắm không? Chắc không ai phải đợi lâu chứ? Phải ngồi nói chuyện với ông Toàn quyền, thành thử không làm sao cáo từ mà về được.
Hắn bước lại gần Kitty cầm bàn tay nàng nâng lên.
- Bà đến đây tôi mừng lắm. Nhà tôi chắc đã ngỏ cho bà biết cái ý định của chúng tôi là mời bà ở lại với chúng tôi càng lâu càng hay. Chúng tôi mong bà cứ xem ở đây như là nhà bà. Tôi muốn nhắc lại lần nữa với bà điều ấy. Nếu trên đời này bà thấy có việc gì mà tôi có thể làm được cho bà xin bà cứ bảo.
Vẻ thành thực thoáng trong hai mắt quyến rũ của Charlie. Kitty cố làm ra một nét mặt mỉa mai. Charlie có nhận thấy thế không?
Hắn tiếp: - Ăn nói vốn không phải là tài riêng của tôi nhưng tôi cũng xin bà cho phép tôi được bầy tỏ mối cảm tình sâu xa của tôi đối với bà nhân cái chết của ông nhà. Thực là người phi thường. Và tôi không làm sao mà nói cho bà được rõ là ở Hương-cảng người ta thương tiếc ông ấy đến bậc nào.
Dorothée ngắt lời chồng:
- Mình đừng nói nữa… làm chị ấy lại buồn thêm… À, cốc tai kia rồi.
Theo lệ của nhóm kiều dân Anh ở Hương-cảng, hai tên bồi mặc đồng phục mang bánh và rượu pha lên. Kitty từ chối.
Bằng một giọng khả ái và nhẹ nhàng. Charlie khẩn khoản: - Ồ! Xin bà uống cho một cốc. Rượu sẽ giúp bà tươi lên. Tôi dám chắc là từ ngày rời khỏi Hương-cảng bà không có dịp uống rượu nữa, vì nếu tôi không lầm thì ở Mai-tân-phố không có nước đá.
Kitty nói:
- Đúng thế.
Đột nhiên trước mặt nàng diễn lại cảnh người ăn mày gục chết cạnh bức tường biệt thự. Nàng thấy lại mớ tóc bù xù và thân hình gầy gò đến phát khiếp của y dưới lớp áo chàm rách nát.
Mọi người bước sang phòng ăn. Sự vui tính của Charlie khiến ai nấy đều dễ chịu. Thoát được với công việc chia buồn, Charlie đối xử với Kitty không như đối xử với một người đang bị số mệnh dầy vò và hành hạ nữa mà như với một cô bạn vừa từ Thượng-hải đến chơi. Vả lại Kitty chẳng đang cần được khuây khỏa là gì? Charlie xem nàng như một người thân trong gia đình, vì có như thế mới có thể giúp nàng bình tâm trở lại. Charlie rất khéo, hắn mang các câu chuyện về đua ngựa và đánh polo ra nói. "Chao ôi, nếu không tìm được cách làm cho gầy đi thì có lẽ phải thôi chơi mất". Hắn kể lại buổi nói chuyện với viên Toàn quyền lúc sáng, một cuộc lễ tổ chức trên đề đốc hạm, bàn về tình hình kinh tế ở Quảng-đông và các sân "gôn" ở Lục Sơn. Chẳng mấy lúc, Kitty tưởng như mình chỉ mới vắng mặt ở Hương-cảng có mấy ngày cuối tuần. Nàng như quên hẳn là ở trong kia, vào sâu trong nội địa chừng sáu trăm cây - quãng cách từ Luân-đôn đi Edinburgh - nàng đã từng chứng kiến cảnh những đàn ông, đàn bà và con trẻ ngã chết như rạ. Nàng bắt chợt mình đang hỏi thăm tin tức một cầu thủ polo bị gãy xương vai. Bà X... lại sắp hồi hương? Bà Y... có tham dự cuộc tranh giải quần vợt không nhỉ? Charlie pha trò như thường lệ. Kitty cười. Dorothée thì chế diễu mấy nhân vật tai mắt trong nhóm kiều dân. Nhưng bây giờ vẻ kiêu cách của bà ta không còn làm Kitty khó chịu nữa. Nàng nghe thoải mái và dần dần trò chuyện linh hoạt lại như thường.
Nhưng Kitty, thì ngay trong lúc góp chuyện vui vẻ với mọi người, nàng vẫn không ngớt để tâm dò xét Charlie. Đó là điều mà Dorothée và Charlie nữa, nếu bắt gặp, chắc chắn sẽ không bằng lòng. Suốt những tuần lễ mà trí tưởng tượng chỉ chăm chú về chuyện Charlie nàng đã vẽ cho nàng một hình ảnh khá rõ rệt về con người hắn. Mái tóc rậm và quăn với những lọn muối tiêu nằm giấu dưới làn sáp bôi dầu có vẻ dài quá và chải tốn công quá, khuôn mặt thì đỏ gay và bầu bĩnh đến nặng nề, ở má lại chi chít những tia máu tím. Lúc Charlie cúi xuống, thấy lộ rõ cái cằm đôi. Lông mày thì rậm rạp và có vẻ gì như khỉ làm nàng hơi tởm. Chơi thể thao và giữ gìn cách ăn uống là thế mà cũng không tránh khỏi béo phì ra. Các bắp thịt nung núc và tay chân cứng nhắc cho thấy là đã bắt đầu già. Y phục sang trọng, vừa sát người và cắt theo lối trẻ nên trông rất chướng. Nhưng trước bữa ăn, lúc Charlie vừa bước vào phòng khách Kitty đã sửng sốt, và có lẽ vì thế mà đã xanh nàng lại xanh hơn. Thực ra trí tưởng tượng đã đánh lừa nàng. Charlie không như hình ảnh mà nàng đã cố vẽ ra và nàng không khỏi tự cười mình. Tóc Charlie không hoa râm và vài sợi bạc ở hai bên thái dương trông lại khá đẹp. Mầu da thì rám chứ không đỏ sần sùi. Đầu thì thẳng. Không béo phì mà cũng không già. Trái lại gần như mảnh khảnh và có dáng dấp rất thanh nhã. Có thể trách hắn hơi tự kiêu không? Hắn xem ra rất trẻ, tươm tất, chững chạc, sang trọng và phục sức hợp thời. Làm sao nàng quên hắn cho được? Tóm lại hắn đẹp trai. Nhưng cũng may, là bây giờ nàng đã biết xét đoán hắn theo giá trị thực của hắn. Nàng còn nhớ hắn có giọng nói quyến rũ. Vẻ giả dối của các câu chuyện của hắn vì đó hóa ra thêm khó chịu hơn. Từ đây đối với nàng cái âm thanh nồng ấm và lôi cuốn kia chỉ là một âm thanh lạc điệu và nàng lấy làm lạ tại sao trước kia nàng lại có thể bị lừa. Nhưng cứ nhìn đôi mắt của Charlie người ta bỗng hiểu cái sức cám dỗ lạ lùng của hắn. Ngay cả những lúc hắn nói những chuyện nhạt nhẽo tầm thường chúng cũng có một nét rất khả ái làm người ta cứ bị thu hút lấy.
Sau cùng cà phê được mang lên và Charlie châm một điếu xì gà. Hắn nhìn đồng hồ và đứng lên.
- Thôi, tôi để hai bà mặc tình tâm sự với nhau. Tôi còn phải đến bàn giấy vì đã đến giờ rồi.
Hắn ngừng lại một lát rồi nhìn Kitty bằng cái nhìn mê hoặc:
- Tôi hãy để cho bà nghỉ ngơi thực khoẻ trong một hai ngày, không quấy rầy gì bà cả. Nhưng sau đó tôi cần phải nói với bà một chuyện quan trọng.
- Với tôi ư?
- Đúng thế. Còn phải bàn với nhau nên thu xếp nhà cửa, đồ đạc của bà thế nào cho xong đã chứ!
- Ồ… tôi định nhờ một luật sư. Tôi chẳng dám phiền ông.
- Bà tưởng là tôi bằng lòng để cho bà phí tiền một cách vô ích vào các khoản án lệ ấy ư? Tôi sẽ lo liệu tất cả. Bà có quyền hưởng tiền cấp dưỡng, rồi tôi sẽ nói với ông Toàn quyền. Cứ kêu đúng chỗ như thế xem có được thêm chút gì không. Bà cứ tin tôi. Nhưng bây giờ thì bà đừng bận tâm gì cả. Cần lấy lại sức khoẻ trước hết, phải thế không Dorothée nhỉ?
- Đúng thế!
Hắn nghiêng mình chào Kitty rồi đến hôn tay Dorothée. Phần đông người Anh rất vụng về khi hôn tay đàn bà, nhưng Charlie thì hắn làm cái cử chỉ ấy một cách dễ dàng, duyên dáng.
°
° °
Khi đã đọn đến nhà Charlie xong xuôi đâu đấy Kitty mới cảm thấy cái mệt của mình. Được cái tiện nghi và khỏi phải ưu tư lo lắng nữa nên Kitty đã không còn cái nỗ lực tinh thần đã giúp nàng chống chọi cho đến bây giờ. Nàng đã quên mất cái êm ả của một cuộc sống dễ dàng, cái đẹp của một cảnh trí sang trọng và cái thú được chăm sóc nuông chiều. Nàng thở phào nhẹ nhõm, để mình rơi hẫng trong cái dịu dàng tráng lệ của phương Đông. Được mọi người chú ý đến và tỏ bầy thiện cảm nàng cũng thấy thích. Vì có tang nên nàng không dự được các buổi tiếp tân, nhưng các bà vợ của nhiều nhân vật tai mắt, bà toàn quyền, bà đề đốc, bà chánh án, đã thân mật đến uống trà với nàng. "Bà có cho chúng tôi cái hân hạnh được đón bà đến ăn với chúng tôi ở tư dinh không? Một bữa ăn thường thôi, chỉ có bà, chúng tôi và mấy sĩ quan hầu cận". Thứ đồ sứ hiếm nhất, quí nhất cũng chưa chắc được nâng niu hơn thế. Nàng thấy là ai ai ở Hương-cảng cũng đều chú mục nhìn nàng, nhưng nàng khôn khéo đón nhận những sự tán tụng ấy với một vẻ bề ngoàì nhũn nhặn. Nhiều lúc nàng tiếc không có Waddington ở đây. Với tính châm biếm cố hữu Waddington chắc sẽ lấy làm khoái trá về cái tình cảnh oái oăm của nàng và khi chỉ còn lại hai người với nhau, Waddington và nàng có lẽ sẽ được dịp cười mãi. Trong một bức thư gửi cho Dorothée ông ta đã hết lời ca ngợi sự tận tụy của Kitty ở nhà dòng, lòng can đảm và sự bình tĩnh của nàng. Cái lão thế mà cũng khéo lỡm đời lắm nữa!