Nguyên tác: Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:08:50 +0700
Chương 46
Bộ dạng Giang Phỉ cà lơ phất phơ cười nói: “Đang yêu đương. Gần đây bận yêu đường, những chuyện khác không rảnh.”
Giang Phỉ cười một tiếng: “Con có bản lĩnh gì mà con gái người ta sẽ yêu con?”
Nụ cười của Giang Phỉ dập tắt, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Sóc: “Bản lĩnh của tôi lớn lắm, cô ấy yêu tôi muốn chết đi sống lại đấy.”
“Vậy sao còn bày ra biểu cảm thế này? Căng thẳng thành thế này là bản thân con không tự tin à?” Giang Sóc dựa vào sau, tư thế thả lỏng tiếp tục nói, “Ngoại trừ là con trai của Giang Sóc, cậu chủ của nhà họ Giang, hơi nguy hiểm ngang ngược, con còn có cái gì đặc biệt có thể làm cô gái người ta thích con chứ? À đúng rồi, bố nghe nói lần này con thi được hạng nhất à?”
Biểu cảm Giang Phỉ lạnh lùng, trong lúc đó sự tàn ác trên mặt càng ngày càng đậm.
Giang Sóc nhướng mày: “Sao? Tức giận à? Sao con lại tức giận? Cô gái người ta yêu con tới chết đi sống lại mà con còn tức giận cái gì?”
“Bố muốn nói cái gì?”
“Tối nay ra ngoài với bố.” Giang Sóc cười.
“Không đi.”
Giang Phỉ vứt lại hai chữ đứng dậy.
“Sao không đi? Con cũng đâu có bận yêu đương.” Giang Sóc nói.
“Tôi nói không đi.” Giang Phỉ xoay người nói với Giang Sóc, thái độ kiên quyết, nói xong lại đi.
“Được thôi.” Giang Sóc thản nhiên nói: “Vốn dĩ đang muốn giới thiệu con làm quen với ông Triệu. Nghe nói cháu trai ông Triệu cũng học trường cấp ba kia, lần trước bị con kéo xuống khỏi vị trí hạng nhất.”
Giang Phỉ đang đi dừng lại. Ông Triệu? Cháu trai? Ông nội của tên tiểu bạch kiểm Triệu Vân Khải kia à? Bữa tiệc mà cô nhóc lừa đảo tối nay tham gia à?
Anh quay đầu đi tới trước mặt Giang Sóc: “Mấy giờ?”
Giang Sóc cười: “Sao, không phải không đi à?”
Giang Phỉ khinh bỉ: “Mấy giờ?”
Quản gia nhận định thời gian: “7 giờ xuất phát.”
Giang Sóc bắt chéo chân, híp mắt nói với con trai của ông: “Cháu trai của ông Triệu có một thanh mai trúc mã, từ nhỏ hai đứa đã lớn lên với nhau, tình cảm chắc cũng rất tốt. Nguyện vọng của hai nhà cũng là có ý định tác thành cho hai đứa, một người ưu tú điềm đạm, một người lanh lợi hiểu chuyện, hai đứa xứng đôi vừa lứa, ông triệu cũng sớm ngầm thừa nhận cô bé kia là cháu dâu rồi.”
Ông híp mắt lại nhưng không quên quan sát biểu cảm của con trai.
Quả thật sau khi ông nói xong, trên mặt Giang Phỉ sự phẫn nộ yếu ớt không đành lòng và sự cô đơn hiện ra, mạnh mẽ che giấu thoạt nhìn thương đau như vậy giống như hổ giấy*.
*Nguyên văn là 纸糊老虎: ý nói những người nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng lại dễ bị tổn thương
“Bố im đi.” Giang Phỉ tức giận nói, “7 giờ đi thì gọi tôi.”
Giang Sóc nhìn thấy anh đạp cửa rời đi, ánh mắt ý vị sâu xa.
Quản gia cũng nhìn cửa lớn, từ từ đi tới gần Giang Sóc: “Vậy… cậu chủ lại muốn đi đâu vậy?”
“Sàn đấu.” Giang Sóc nói.
Quản gia hiểu ra gật đầu nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi có hơi khó hiểu hỏi: “Chuyện của cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu và cô Chiêu Chiêu, ngài thấy sao ạ?”
Giang Sóc uống một ngụm trà nóng: “Con trai tôi thích đương nhiên tôi cũng phải ủng hộ.”
“Vậy vừa rồi ngài còn kích thích cậu chủ như vậy?”
“Thằng nhóc kia đúng là rung động thật rồi.” Giang Sóc nói, “Thích một người dễ bị cô bé ảnh hưởng. Nó thật sự thích cô bé kia.”
Ông tiếp tục nói: “Tôi phải nhìn cô bé đó xem.”
Nhìn con dâu tương lai.