Số lần đọc/download: 2415 / 35
Cập nhật: 2016-02-25 18:12:14 +0700
Hồi 45: Tìm Hồng Nhan Tri Kỷ
L
ạc Thủy tứ quái oai danh lừng lẫy một vùng bây giờ chỉ còn lại ba tên nằm xanh mặt nhìn nhau trong thạch động.
Thạch Đầu Nhất Quái đưa tay vuốt cái đầu trọc láng bóng, đen nhẻm hắc khí thốt lên những tiếng kinh hoảng:
- Thật không ngờ gã tiểu tử bị ta đùa giỡn suýt chết chìm trong đáy nước lại có công lực siêu phàm đến thế.
Tên Nhị Quái Thiết Tu rung rung mớ râu xồm:
- Nếu biết nó là tay cao thủ ta đã cung khai sự thật, đâu đến nỗi một thằng nát thây, ba thằng hụt chết.
Tam Quái Độc Nhãn nằm rên rỉ, gã chột suýt bị văng nốt con mắt còn lại bởi áp khí của Hắc Phong nên nói lảm nhảm như thằng điên:
- Im đi, im đi... Chưởng lực của ta chẳng đáng gãi ngứa cho nó, cố gắng trốn thật kỹ kẻo toi mạng phen này.
Cái đầu trọc của Nhất Quái lại lắc lư:
- Lạ thật, Hắc Phong chưởng vốn là võ công của Thiếu Lâm tự, làm sao thằng nhỏ tóc dài ấy lại học được những tuyệt chiêu ấy?
Rầm...
Cả ba gã lùn bật tung lên bởi tiếng nổ rung chuyển thạch động. Cửa hang đã bị phá vỡ, những tảng đá khổng lồ nát tan như cám.
Hán Sơn xuất hiện, đứng sừng sững như một linh thần.
Cố thu gom sức tàn ba tên lùn vùng dậy toan tìm ngả thoát thân, song đôi bàn tay chàng trai đã vẩy mạnh, luồng kình phong dữ dội ép chặt cả ba tên lùn vào vách đá.
Đã sử dụng chiêu Phá Sơn Song Thủ đập vỡ cửa hang, lẽ nào Hán Sơn chịu để cho ba gã lùn thoát chạy.
Chàng gầm lên, rung chuyển cả lòng hang:
- Cẩm Tiên đâu rồi? Bọn bay mau khai thật kẻo chết.
Ba gã lùn vừa bò lết, vừa đồng thanh:
- Bẩm cô nương Cẩm Tiên chẳng còn ở nơi này...
Đôi mắt Hán Sơn xạ ánh tinh quang quét ngang ba gương mặt xanh tái, sắc diện chúng như chẳng còn sinh khí.
Chàng gằn giọng:
- Lũ chuột bọ tụi bay làm hại nàng rồi sao?
Gã trọc Nhất Quái vội kêu lên:
- Dạ, không phải... Cẩm Tiên nương tự ý ra đi...
Hán Sơn trừng mắt:
- Đừng nói láo, bọn ngươi đã bắt nàng đưa về sơn động này mà?
Đến lượt gã lùn râu sắt lẹ miệng:
- Quả thật bọn tiện nhân có đưa nàng về đây. Nhưng khi biết nàng là đệ tử Kim Tiền Xú Phụ thì lũ chúng tôi chẳng dám mạo phạm, phải để nàng an nhiên tư tại rời khỏi nơi này rồi.
Chàng trai lại quát:
- Tại sao vừa gặp ta bọn ngươi chẳng khai ngay?
Ba tên lùn tái mặt nhìn nhau, lát sau gã đầu trọc mới mở được miệng:
- Bẩm thiếu gia, bọn tiện nhân chúng tôi không ngờ gặp tay cao thủ nên lúc đầu có ý coi thường. Kính mong thiếu gia tha tội chết.
Hán Sơn tin rằng ba tên lùn sống sót này khai thật. Nhưng chàng còn trầm giọng hỏi tiếp:
- Vậy Cẩm Tiên đã đi đâu, các ngươi phải khai mau.
Nhất Quái Thiết Đầu cứ lắc lư cái đầu trọc. Nói rõ sự thật thì xấu hổ, còn không nói lại sợ chàng trai nổi giận, cuối cùng gã cũng phải cúi mặt kể lại chuyện đã qua:
- Dạ bẩm thiếu gia, bọn tiện nhân chúng tôi chỉ khống chế được Cẩm Tiên lúc nàng khỏa thân trần trụi. Nhưng khi nàng đã quơ được y phục và cầm lấy bộ lục lạc là lũ chúng tôi phải hoảng hồn tháo chạy ngay.
Chàng trai gật gù:
- Bọn ngươi sợ nàng thi triển Lục Lạc Ảo Vũ chứ gì?
Thiết Đầu Nhất Quái lẹ miệng:
- Bẩm vâng, chỉ nhìn thấy vòng lục lạc là tiện nhân chúng tôi đã biết chắc Cẩm Tiên đến từ Hải Ly thần đảo, một đệ tử của Kim Tiền Xú Phụ... Lục Lạc Ảo Vũ đã từng tru sát bao tay cao thủ giang hồ, khi đã mê mẩn bởi điệu khỏa thân ma quái của những nàng quỷ nữ ấy.
Hán Sơn mỉm cười:
- Vậy là bọn ngươi phóng chạy hết?
Tên Thiết Tu Nhị Quái xuội lơ bộ râu xồm, cũng góp lời:
- Bẩm thiếu gia, chạy còn sợ không kịp nữa kia. Nhưng tiện nhân cũng thấy được Cẩm Tiên nương phóng vèo ra bờ suối kêu lên mấy tiếng thân thiết: Vương ca, Vương ca...
Câu nói của gã lùn râu xồm làm Hán Sơn xúc động, chàng phẩy tay:
- Thôi được, tha chết cho bọn ngươi đấy.
Chàng xoay lưng nói gọn:
- Ta đi đây...
Ba tên lùn bỗng chuyển động thân hình, chúng phóng vụt cả ra cửa hang quỳ xuống.
Hán Sơn ngạc nhiên, trừng mắt:
- Các ngươi còn muốn gì đây?
Gã Thiết Đầu Nhất Quái là tay trưởng thượng của cả bọn, vội nói:
- Bọn tiện nhân chúng tôi đều kính phục tài đức của thiếu gia, mong được thiếu gia thu nhận làm đệ tử.
Vừa bật cười vừa xua tay, Hán Sơn bảo:
- Tuổi ta còn trẻ võ công cũng chỉ có vài đường đao, mấy chiêu chưởng, lại còn đa đoan công việc giang hồ chẳng nhận đệ tử được đâu. Hẹn các ngươi dịp khác vậy nhé.
Dứt lời, chàng phóng vút đi như một mũi tên về chân trời phía trước mà trong lòng cũng chưa định sẽ đi tới đâu. Khi nhìn xuống nhận ra một thị trấn, Hán Sơn mới lao vèo tới một tửu lầu đang nhộn nhịp khách ra vào.
Nơi chàng trai tấp vào là tầng lầu thứ nhì của tửu quán Bá Lạc, bên trong đang có một bọn người ngồi ăn uống.
Liếc qua mặt mũi và trang phục của đám thực khách đó, Hán Sơn nói thầm một mình:
- Bọn này chẳng phải người Trung Thổ. Ta nên theo dõi xem họ là các thương khách hay võ lâm giang hồ.
Hán Sơn xăm xăm bước vào trong nhưng một tên tiểu nhị đã nhanh chóng chặn chàng lại:
- Ô kìa, quý khách mới từ trên trời rơi xuống đó sao?
Chàng cười trong bụng bởi tên hầu bàn đoán quá đúng, song chàng vẫn thản nhiên đáp:
- Ngươi lầm rồi, ta mới từ thang lầu đi lên đây mà.
Gã tiểu nhị lắc đầu:
- Quý khách đừng nói chơi. Nếu thiếu gia vừa lên từ thang lầu thì đã có người trong tửu quán ngăn bước thiếu gia rồi.
Hán Sơn trừng mắt:
- Tại sao vậy?
Tên hầu bàn đáp nhanh:
- Chắc thiếu gia cũng thấy những vị khách bên trong. Họ là người của Mãn Châu Thần giáo mới từ quan ngoại về đây. Bởi họ cần bàn chuyện riêng tư trong khi ăn uống nên đã mướn riêng tầng lầu này một buổi, yêu cầu không cho bất cứ ai ra vào giữa lúc họ ăn uống và bàn bạc nơi mâm rượu.