Nguyên tác: This Side Of Heaven
Số lần đọc/download: 1248 / 18
Cập nhật: 2016-06-04 21:07:21 +0700
Chương 44
H
ai ngày sau, ở đám tang của Mary, hình ảnh duy nhất hiện ra trước mắt Caroline là từng giọt, từng giọt tuyết đang tan chảy. Nàng đứng bên cạnh Matt, lớp bùn tuyết màu xám ngập đến mắt cá chân. Trông anh nghiêm trang hơn bao giờ hết với y phục đen tuyền, mũ cầm trong tay. Anh cúi đầu cầu nguyện theo hiệu lệnh của viên linh mục.
“Lạy Cha chúng con ở trên trời…” Những lời lẽ quen thuộc của bài kinh thốt ra từ miệng Caroline khi nàng hòa giọng cùng những người khác. Ở phía bên kia của Matt, James đứng thẫn thờ như mê mụ, vấp váp hàng tá lần trong bài kinh cầu nguyện mà anh hẳn phải thuộc nằm lòng. Matt thi thoảng lại liếc sang anh ta trong suốt buổi lễ vội vàng đó (còn hai nạn nhân nữa của cơn sốt đang chờ được an táng sau Mary). Vẻ mặt anh cũng rầu rĩ gần bằng vẻ mặt em trai. Daniel đứng ở phía bên kia James, còn Robert và Thomas đứng ngay đằng sau, mặt trắng bệch và lộ rõ vẻ buồn thương cho người anh trai góa vợ và người chị dâu vắn số.
Ôi, và còn cả bé Hope nữa chứ! Những giọt nước mắt lăn dài trên má Caroline khi nàng liếc nhìn đứa trẻ tội nghiệp mồ côi mẹ. Vì còn quá nhỏ nên chẳng biết gì về bi kịch của mình, Hope bám chặt ngực James, vui vẻ bập bẹ những từ vô nghĩa và thi thoảng giơ tay sờ mũi sờ miệng cha. Đôi mắt xanh nhạt của cô bé sáng lấp lánh, và nó cười toe toét khi thấy xung quanh lúc này có quá nhiều người. Niềm vui ngây thơ của nó làm tan nát trái tim tất cả những người chứng kiến.
Cỗ quan tài của Mary đã được đặt xuống cái huyệt ở dưới chân họ. Mọi người chờ James ném xuống cục đất đầu tiên, nhưng James dường như không nhận ra điều đó, cứ ngây ra nhìn cái huyệt với đôi mắt thất thần.
Miệng mím chặt, Matt cúi xuống vốc một nắm đất rồi nhét vào tay em trai. James nhìn xuống bàn tay mình, rồi đau khổ nhìn Matt.
“Ném đi,” Matt lẩm bẩm.
Khuôn mặt James trông như một chiếc mặt nạ vô hồn. Miệng mím chặt, anh ta làm theo lời Matt.
Nắm đất được ném xuống cỗ quan tài. Một tiếng “thịch” khô khốc vang lên, và cả Caroline lẫn James đều rùng mình.
“Vâng mệnh Chúa, tới cõi vĩnh hằng. Amen.”
Khi viên linh mục ngân nga những lời cuối cùng, Caroline tình cờ bắt gặp ánh mắt ông ta. Nó dành cho nàng nhiều căm phẫn đến nỗi khiến nàng giật mình kinh ngạc. Miệng ông ta nhếch lên khinh bỉ. Mắt mở to, nàng lùi lại một bước theo bản năng. Nhưng buổi lễ đã kết thúc, Matt và Daniel đang dẫn James đi. Davey và John theo sau, cả hai đứa trông đều nghiêm trang và buồn bã.
Bạn bè và những người thân khác của Mary rẽ ra nhường đường cho cánh đàn ông nhà Mathieson, đôi mắt họ ánh lên vẻ thương cảm, miệng lẩm bẩm những lời an ủi. Nhưng khi Caroline đi qua, nàng ngạc nhiên vì thấy những đôi mắt từng nhìn mình với vẻ hiền hòa bỗng trở nên gay gắt. Đàn ông nhìn nàng khinh bỉ, còn những người phụ nữ mà nàng chưa bao giờ làm gì tổn hại hất váy bỏ đi.
Hannah Forrester đứng khóc thổn thức với em gái là Patience, khăn tay đưa lên che mắt hết sức duyên dáng. Cô ta ngước mắt nhìn theo Matt khi anh đi qua, và khi thấy anh không để ý gì đến mình, đôi mắt cô ta liền nhìn sang Caroline đầy hằn học. Khi Caroline gật đầu, Hannah cố tình quay lưng đi, và Patience bắt chước theo sau.
Khi bắt đầu nhận ra mình đang bị tẩy chay, cả người nàng nóng bừng. Phải chăng họ đã biết được điều mà họ chắc chắn coi là tội lỗi của nàng với Matt?
“Chính cô ta! Chính cô ta là phù thủy! Đừng để cô ta nhìn vào bà! Đôi mắt cô ta… bà có thấy màu sắc của chúng không? Nếu cô ta nhìn bà, bà cũng sẽ bị sốt đấy, và chắc chắn sẽ chết như phu nhân Mathieson tội nghiệp. Cô ấy đã kết bạn với con người đáng sợ đó mà,” Caroline bỗng nghe thấy một người phụ nữ thì thầm với một người khác. Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn họ, liền thấy họ lùi lại và giơ tay xua nàng đi.
Họ thực sự tin nàng là phù thủy sao? Sợ hãi và nhục nhã, Caroline rời mắt khỏi hai người phụ nữ đó và gần như chạy đuổi theo cánh đàn ông. Đằng sau nàng, những tiếng rì rầm bàn tán lớn dần và càng lúc càng độc địa.
“Cô ta là quỷ dữ, hỡi những người dân lương thiện,” một giọng nói rít lên, Caroline nghĩ đó là giọng của viên linh mục. “Nhân tình của Ephraim Mathieson, kẻ thành thạo thuật giả kim. Có khi đó không phải là cô em mà chính là người vợ đầu của anh ta đội mồ sống dậy dưới một hình hài mới để trả thù chúng ta vì đã tống cô ta xuống hỏa ngục. Cô ta đã nguyền rủa thị trấn của chúng ta, dùng thần chú gieo rắc cái chết cho những lương dân ngoan đạo! Nhưng chúng ta sẽ không bị lừa! Không, chúng ta sẽ không bị lừa!”
Có những tiếng lầm rầm tán thành, và một cục gì đó mềm mềm trúng vào giữa lưng nàng. Một cục tuyết! Caroline quay ngoắt lại và thấy rất nhiều người đang cười cợt đằng sau bàn tay che miệng, trong khi những người khác ngoảnh đi khỏi ánh mắt nàng. Nhưng nàng không thể tìm ra thủ phạm, và thấy quá đỗi xấu hổ khi trở thành tâm điểm của sự kỳ thị. Tuy nhiên, Caroline không hét toáng lên với đám đông mà quay người vội vã đuổi theo cánh đàn ông đang lê bước về phía nhà James.
Trước nỗi đau của James, nàng cảm thấy không nên nhắc tới sự sỉ nhục mà mình vừa phải chịu đựng, do đó nàng im lặng nấu cơm cho họ, trong khi các anh em trai của James thay phiên nhau ngồi cùng anh ta trong căn phòng mà trước đây hai ngày còn là chốn riêng tư ấm áp giữa anh ta và vợ.
“Tinh thần cậu ấy không ổn chút nào,” Matt nói với nàng sau đó, khi James cuối cùng đã ngủ và họ đang sửa soạn ra về. Daniel sẽ ở lại với James qua đêm, còn mẹ của Mary, từ Wethersfield tới đây từ hôm trước, trông nom Hope. Bà chỉ có thể ở lại vài ngày, nên sau đó James sẽ phải tự mình chăm sóc cô con gái nhỏ, dù Caroline quyết định nàng sẽ sẵn sàng đảm đương việc đó nếu anh ta cho phép. Nàng vốn yêu quý cô bé xinh xắn ấy, và quyến luyến chia tay nó bằng một cái ôm siết chặt và một nụ hôn đầy nước mắt.
Trên đường về nhà, cả hai thằng bé đều im lặng khác thường. Caroline cho rằng đám tang vẫn còn ảnh hưởng đến tâm trạng chúng, khiến chúng không còn mồm miệng liến thoắng như trước nữa.
“Cha, chú James cũng sẽ tìm một người vợ mới ạ?” Davey thốt lên, lúc này nó đang ngồi giữa Matt và Caroline.
“Một ngày nào đó, có lẽ chú ấy sẽ làm vậy. Tìm vợ mới là một việc khó khăn,” Matt nói sau một thoáng ngừng, và xoa đầu con trai. Davey không nói gì thêm nữa, nhưng nó dựa vào người Matt. Caroline nhận ra nó đang so sánh tình cảnh của bé Hope với tình cảnh của mình và John. Có vẻ nó đang dần chấp nhận chuyện nàng sẽ trở thành vợ của cha mình.
Đêm đó, sau khi mọi người đã đi ngủ và ngôi nhà trở nên yên tĩnh, Caroline vẫn ngồi trước lò sưởi trong bếp. Nàng không ngủ được, nghĩ đến Mary tội nghiệp cùng Hope và James, và giàn giụa nước mắt. Nàng nghĩ cuộc đời này thật tàn nhẫn, khắc nghiệt khi nỡ chia lìa gia đình họ.
Một tiếng ken két vang lên sau lưng khiến Caroline giật nảy mình và quay đầu nhìn quanh. Matt đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng, một cánh tay chống lên thanh dọc trên khung cửa. Khuôn mặt anh thật nghiêm nghị, đôi mắt thất thần vì mệt mỏi sau mấy đêm giúp em trai vượt qua nỗi đau. Đây là đêm đầu tiên anh được ngủ ngon kể từ lúc đi cứu nàng trong tay những người Da Đỏ.
“Anh dậy làm gì vậy?” Nàng hỏi với vẻ quở trách.
“Anh nghe thấy có người ở dưới này và anh đoán là em.” Matt rời khỏi cánh cửa và đứng nhìn xuống nàng. Anh đang đi chân trần, mặc mỗi cái quần màu đen. Bộ ngực và bờ vai trần của anh càng trở nên lực lưỡng trong bóng tối lờ mờ của căn bếp. Cái quần của anh trễ xuống hông và bên trên chúng là những múi cơ bụng cuồn cuộn, săn chắc.
“Anh cần đi ngủ.” Nhưng nàng lại giơ tay nắm lấy tay anh và đưa lên môi mình.
“Em cũng vậy.” Đôi mắt anh thật khó dò, anh kéo nàng đứng dậy bên cạnh mình và luồn tay quanh eo nàng. Caroline choàng tay ôm cổ anh, đột nhiên vui mừng khôn xiết vì anh đã đến chia sẻ nỗi buồn với nàng, và kiễng chân để đặt môi lên môi anh.
Matt kéo nàng lại gần, hôn nàng thật mãnh liệt. Caroline nhắm mắt lại và gạt hết những phiền muộn ra khỏi đầu để tập trung vào anh. Bàn tay anh lướt dọc xương sống nàng, kéo theo chiếc váy ngủ bằng vải batít mỏng manh.
“Cha ơi! Cha!” Đó là John, nó đang sấp sấp ngửa ngửa chạy xuống cầu thang, chực ngã mấy lần. Tới chân cầu thang, nó nhìn thấy hai người vẫn đang quấn quýt trong vòng tay nhau dù họ đã bỏ dở nụ hôn để quay lại nhìn nó, nhưng bước chân nó không chùn lại chút nào. “Cha! Dì Caroline! Davey! Nó bị ốm nặng lắm!”