Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 44
N
ăm trăm giây sau, tim cậu vẫn còn đập.
Ông Pendanski thét vang trời. Con tắc kè đốm vàng ở trong hộp cốm bắp đang phóng về phía ông ta.
Ông Ngài bắn một phát súng lên không.
Stanley cảm thấy không khí bị khuấy động xung quanh mình. Bọn tắc kè đốm vàng chạy nháo nhác khắp thân thể bất động của cậu. Cậu vẫn không động đậy. Một con tắc kè bò ngang qua cái miệng mím chặt của cậu.
Cậu liếc nhìn Zero và mắt Zero cũng đang hướng vào cậu. Làm thế nào mà cả hai đứa vẫn còn sống, ít nhất là thêm một giây nữa, thêm một nhịp tim nữa.
Ông Ngài châm một điếu thuốc.
- Tôi tưởng ông bỏ thuốc rồi chứ - một trong những quản giáo khác nói.
- Ừm, hừ, đôi khi hạt hướng dương không cắt nổi cơn nghiền - Lão kéo một hơi thuốc dài - Suốt quãng đời còn lại tôi sẽ gặp ác mộng quá.
- Có lẽ chúng ta nên bắn chúng - ông Pendanski đề nghị.
- Bắn ai? Tắc kè đốm vàng hay bọn trẻ? - một quản giáo hỏi.
Ông Pendanski cười gằn.
- Bọn ôn vật đó đằng nào cũng chết. Rồi hắn lại cười ha hả - ít nhất chúng ta có rất nhiều huyệt để lựa chọn.
- Bọn ta có thời gian mà - Cai bảo - Ta đã chờ ngần ấy năm thì ta có thể chờ thêm một... - giọng mụ lặng đi.
Stanley cảm thấy một con tắc kè đốm vàng bò vào rồi lại bò ra khỏi túi quần của mình.
- Bọn ta sẽ giữ cho cốt chuyện thật đơn giản - bà Cai nói - Con mụ ấy sẽ hỏi lôi thôi lắm. Rất có khả năng A.G. sẽ tiến hành điều tra. Cho nên vụ việc phải xảy ra như thế này: Stanley cố bỏ trốn trong đêm, nó rơi xuống hố, và tắc kè đốm vàng xơi nó. Thế thôi. Bọn ta thậm chí chẳng cần phải nộp xác Zero cho họ. Bất cứ ai cũng biết rằng Zero không tồn tại. Đúng như Má nói, bọn ta có rất nhiều huyệt để lựa chọn.
- Thế tại sao nó lại trốn khi biết hôm nay sẽ được thả? - ông Pendanski hỏi.
- Ai biết? Nó điên mà. Chính vì thế bọn ta không thể thả nó vào hôm qua. Nó nổi cơn điên cho nên bọn ta phải canh chừng nó liên tục, để nó khỏi tự làm mình và người khác bị thương.
- Mụ ta sẽ không thích đâu - ông Pendanski bảo.
- Mụ sẽ chẳng thích bất kỳ điều gì bọn ta nói với mụ - bà Cai cộc cằn. Mụ nhìn chằm chằm vào Zero và chiếc va-li - Sao mày chưa chết, hả? - mụ cay độc hỏi.
Stanley chỉ nghe loáng thoáng câu chuyện giữa những quản giáo. Cậu không hiểu “con mụ ấy” hoặc “A.G.” có nghĩa là gì. Cậu thậm chí còn không nhận ra “ây-dzi” là hai chữ viết tắt. Nghe cứ như là một từ vậy. Tâm trí cậu chỉ tập trung vào những móng vuốt nhỏ xíu đang rà lên rà xuống da cậu và luồn qua tóc cậu.
Cậu cố nghĩ đến những điều khác. Cậu không muốn chết cùng với hình ảnh bà Cai, ông Ngài và lũ tắc kè đốm vàng in đậm trong đầu. Thay vào đó, cậu cố nhớ gương mặt của mẹ mình.
Trí óc đưa cậu về lại cái thời cậu còn bé xíu được bọc kín mít trong chiếc áo chống rét. Hai mẹ con nắm tay nhau bước đi, găng tay hở ngón đan vào nhau. Thình lình cả hai vấp phải một tảng băng nhỏ, ngã nhào và lăn lông lốc xuống sườn đồi phủ trắng tuyết. Họ lăn đến tận chân đồi. Cậu nhớ là mình đã suýt khóc, nhưng thay vì khóc cậu lại cười phá lên. Cả mẹ cũng bật cười.
Cậu có thể cảm nhận cái cảm giác nhẹ hẫng, choáng váng tương tự như lúc cậu lăn xuống đồi. Cậu cảm thấy tuyết lạnh buốt cứa vào tai mình. Cậu cũng thấy cả những bông tuyết đậu trên gương mặt rạng ngời và hớn hở của mẹ.
Đấy là nơi cậu muốn được đến khi cậu chết.
- Ê, Mọi Hang, mày đoán ra không? - ông Ngài la to - Hóa ra là mày vô tội. Tao nghĩ mày muốn biết điều đó. Hôm qua luật sư của mày đến gặp mày. Tiếc quá, không có mày ở đây.
Những lời đó chẳng có nghĩa gì đối với Stanley, hiện vẫn đang ở trong tuyết. Cậu và mẹ leo trở lên đồi và lại tuột xuống, lần này là cố ý. Sau đó họ thưởng thức sô-cô-la nóng với thật nhiều kẹo dẻo.
- Gần 4 giờ 30 phút rồi - ông Pendanski thông báo - Tụi nó sắp dậy cả rồi.
Cai chỉ thị cho các quản giáo trở về trại. Mụ bảo họ mang bữa sáng đến cho các trại viên và phải đảm bảo chúng không được nói chuyện với bất kỳ ai. Nếu làm đúng lệnh chúng sẽ không phải đào thêm cái hố nào nữa. Nếu bép xép chúng sẽ bị trừng phạt đích đáng.
- Chúng tôi phải nói bọn chúng sẽ bị phạt như thế nào? - một quản giáo hỏi.
- Cứ để chúng dùng trí tưởng tượng của chúng - bà Cai trả lời.
Stanley nhìn các quản giáo quay về các lều, chỉ còn lại Cai và ông Ngài. Cậu biết Cai không thèm quan tâm bọn trại viên có đào hố nữa hay không. Mụ đã tìm thấy thứ mà mụ đang lùng kiếm.
Cậu liếc qua Zero. Một con tắc kè đốm vàng đang đậu trên vai nó.
Zero vẫn im như phỗng, ngoại trừ bàn tay phải của nó đang từ từ nắm lại thành nắm đấm. Rồi nó giơ Ngón Cái Lớn lên, để cho Stanley thấy “dấu hiệu thành công.”
Stanley ngẫm lại những lời ông Ngài vừa nói với cậu và những mẩu chuyện rời rạc cậu nghe được. Cậu cố giải nghĩa chúng. Ông Ngài vừa nói gì đó về luật sư, nhưng Stanley biết ba mẹ mình làm gì có đủ tiền mướn luật sư.
Chân cậu tê cứng vì đứng yên quá lâu. Đứng im mất sức hơn là bước đi nhiều. Cậu cho phép mình thư thả tựa vào thành hố.
Bọn tắc kè đốm vàng dường như không bận tâm.