Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ần một tháng đã trôi qua khi Joker biến khỏi đây. Ross đã bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn. Anh tin rằng mình có lý: bọn họ không thể làm gì anh được bởi vì anh quá nổi bật trong tầm nhìn của dư luận. Sớm hay muộn thì bọn họ sẽ ngồi vào bàn với anh và tuyên bố đồng ý với những điều kiện của anh.
Khe khẽ huýt sáo Ross bước vào nhà. Maryann, cô đang đợi anh trong phòng, ngạc nhiên nhìn anh. Vẻ hoảng hốt mà anh đã để lộ trong suốt mấy tuần qua đã biến đâu mất. Cô nhìn qua vai anh ra phía cánh cửa mở. Nhưng ở đó không có ai.
- Bọn vệ sĩ của anh đâu? - cô hỏi.
Anh mỉm cười với cô.
- Anh cho họ đi rồi. Đau cả đầu khi phải nhìn thấy bọn nó ngồi lê la ở đây suốt cả ngày.
Cô sững ra nhìn anh.
- Anh thấy thế có nên không?
Ross đi vào phòng khách, tự rót cho mình một ly whisky.
- Joker biết hắn nên đánh vào lúc nào. Bọn nó không còn dám nữa rồi.
Cô im lặng quan sát anh. Ross dốc ngược ly whisky. Rượu đốt cháy cổ họng và làm người anh ấm lên. Những buổi tối đã bắt đầu lạnh.
- Ngày mai chúng ta đi đến Arrowhead đón Michelle và sẽ đi nghỉ ở Las Vegas - anh tuyên bố. Cô lắc đầu.
- Theo em chúng ta nên chờ thêm thời gian nữa.
- Anh không chịu nổi cảnh tù túng như thế này nữa rồi - anh phân bua - Chẳng có lý do gì để chúng ta phải lo lắng cả. Mai chúng ta đi.
- Để em xem bác Tom đã chuẩn bị bữa ăn xong chưa - cô nói rồi đi ra ngoài.
Ross nhìn theo cô rồi rót thêm một ly whisky nữa. Anh chắc chắn sẽ chẳng bao giờ hiểu được cô. Tại sao cô ở lại với anh, nếu cô sợ? Không có điều gì giữ cô ở lại đây cả. Họ không cưới nhau. Anh chắc cũng chẳng trách được cô, nếu cô bây giờ bỏ anh đi nơi khác. Anh chậm rãi uống ly whisky của mình. Có thể anh sẽ vượt qua được cái hàng rào vẫn còn ngăn cách họ. Maryann trở lại căn phòng.
- Mọi thứ xong rồi.
Anh đứng đó một lúc và nhìn cô. Đột nhiên anh tin rằng mình đã hiểu ra tất cả. Anh đi xuyên qua căn phòng và cầm lấy tay cô.
- Maria! - anh âu yếm nói - Mai chúng ta cưới nhau đi. Sau đó sẽ là tuần trăng mật thực thụ.
Maryann không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy một nỗi xót xa thức dậy trong lòng mình.
- Anh mong muốn thực sự điều đó ư, anh Ross?
Ross gật đầu.
- Bây giờ anh biết rồi. Anh cần đến em. Nó không còn như ngày xưa nữa rồi.
Cô nhìn cánh tay mình. Những ngón tay to rám nâu của anh nắm chặt lấy nó. Cô biết ý như thế nào. Có cái gì đó ở anh đã thay đổi. Đấy là vẫn anh chàng Ross, con người mà cô đã biết từ lâu. Đột nhiên trưởng thành hẳn lên. Cô ngước lên nhìn vào đôi mắt anh và lần đầu tieenphast hiện ra trong nó sự thống trải và cô đơn. Cổ họng cô tắc nghẹn lại.
- Được, anh Ross - cô thì thầm - Mai chúng ta cưới nhau.
Anh kéo cô ép sát vào mình và hôn cô.
- Em sẽ không ân hận vì điều này đâu.
Trong bữa ăn anh rất vui vẻ và vẽ ra mọi kế hoạch. Anh bảo bác Tom mở một chai sâm banh. Trạng thái vui vẻ của anh lây sang cả cô.
- Chúng ta sẽ xây nhà - anh tuyên bố.
Cô bật cười.
- Rồi làm gì với nó?
- Anh muốn có một cái riêng của chúng mình. Theo ý riêng của chúng ta - anh giải thích - Vả lại cái nhà này chúng mình không thể mua được. Chủ nhà không muốn bán, ông ta chỉ muốn cho thuê thôi.
- Chúng ta nên chờ thêm một thời gian nữa - cô đưa ý kiến.
Ross lắc đầu.
- Không, chúng ta làm ngay bây giờ. Anh đã tìm được một miếng đất ở trong núi rồi.
- Bây giờ anh là xếp rồi - cô nói mặt lộ vẻ ngoan ngoãn phục tùng.
Anh đặt ly cà phê của mình xuống, đứng dậy và bước đến bên cô.
- Anh chỉ mong em được hạnh phúc thôi. Giờ đây đó là điều duy nhất anh quan tâm.
Cô nắm lấy tay anh.
- Em sẽ được như vậy, anh Ross!
Đồng hồ điểm mười giờ khi họ đi sang phòng khách. Anh duỗi dài ra trên đi văng và rút một điếu thuốc.
- Bây giờ anh cảm thấy sung sướng thực sự - Ross noi - Anh chắc rằng một cuộc sống tươi đẹp đang chờ đón chúng ta.
Cô đánh que diêm và chìa ra cho anh.
- Nó sẽ tuyệt đẹp, anh Ross. Chỉ cần chúng ta có lòng mong muốn thực sự thôi.
Anh kéo cô xuống đi văng bên cạnh mình và hôn vào má cô.
- Anh chưa bao giờ kể với em là anh mê em như thế nào. Đúng không nào, em yêu? - anh thì thầm.
Cô khẽ gật đầu. Anh ép đầu cô vào ngực mình.
- Anh yêu em, điều đó em biết đấy, hay là không nào? Anh lúc nào cũng yêu em nhưng lại không bao giờ biết rõ điều đó.
Cô không đáp lời lại.
- Anh còn biết mình có cảm giác gì khi anh nhìn em.
Cô mỉm cười.
- Anh không cần phải tán tỉnh em như thế làm gì, anh Ross! - cô trêu đùa - Em đã nói "vâng" rồi mà.
Anh mỉm cười nhìn vào khuôn mặt cô.
- Anh nói thật đấy - anh nói nghiêm chỉnh - Có biết bao điều mà anh muốn nói với em, nhưng anh lại không bao giờ nói.
Một vẻ trìu mến hiện ra trong đôi mắt cô. Maryann xúc động áp đôi môi vào má anh.
- Em cảm ơn anh, anh Ross! - cô thì thào.
Ross ngượng ngùng ừ hữ vì anh không quen cô chịu ơn mình. Anh ngồi dậy.
- Ta xem TV chứ - anh hỏi - Chúng mình phải dần quen với kiểu sinh hoạt của một đôi vợ chồng thực thụ chứ.
Cô mỉm cười.
- Đồng ý!
Anh đi đến bên TV và bật máy.
- Hình ảnh thế nào? - anh nói với qua về phía sau.
- Được đấy - cô trả lời và quan sát những hình dáng đang chuyển động trên màn ảnh.
- Không nét hơn được nữa đâu - anh nói và trở lại đi văng - Đang chiếu phim.
- Xem được, em chẳng có gì phản đối cả - cô nói.
Ross ngồi xuống bên Maryann và cấm lấy tay cô. Họ im lặng nhìn anh hề trên màn ảnh. Anh ta thật ra cũng không ngộ nghĩnh nhưng diễn xuất khá. Cô nhìn Ross trong khi anh đang nhìn về màn ảnh. Mái tóc đen của anh phủ xoã xuống trán, đôi mắt anh không còn ương ngạnh ánh xanh như thép luyện ngày xưa nữa; giờ nó dịu xuống và toả ra một vẻ đầm ấm. Cô lặng lẽ mỉm cười một mình. Anh cần quá nhiều thời gian để trưởng thành.
Sâu trong nhà tiếng chuông điện thoại bị ngắt và cô nghe thấy giọng nói khe khẽ của bác Tom, nhưng không rõ. Bởi vậy cô lại hướng sự chú ý của mình vào bộ phim.
- Thưa bà Drego - bác Tom gọi vọng từ lối ra vào.
Cô ngước lên.
- Gì vậy, bác Tom?
- Có người muốn nói chuyện với bà, thưa bà - người hầu già thưa.
Maryann đứng dậy. Ross nhìn lên.
- Mau lên nhé, cô bé! - anh nói và mỉm cười.
Cô hôn lên trán anh.
- Em quay lại ngay, anh yêu quý.
Maryann đi xuyên qua phòng khách vào phòng thư viện và nhấc ống nghe lên.
- Allo!
Không có tiếng đáp lại. Hoàn toàn không có gì ngoài một tiếng như gió thổi rất khẽ ở trong đường dây. Một cảm giác ghê rợn lạnh lẽo chạy khắp người cô.
- Allo, allo! - cô nhắc lại.
Một giọng nói thì thầm mà cô cảm thấy quen thuộc vọng đến tai cô.
- Maria hả?
- Vâng - cô trả lời - Ai đấy?
- Maria hả? - giọng kia nhắc lại như thể cô chưa trả lời. Cô nắm chặt ống nghe đến nỗi những ngón tay trắng bệch ra.
Cô nhận ra cái giọng này rồi. Cô cũng biết tại sao người ta gọi điện cho cô.
- Anh Ross! - đột nhiên cô hét lên và giọng nói của chính mình dội vào tai nghe - Anh Ross! Từ trong phòng khách vọng ra một tiếng rít gió rất khẽ với tiếng thuỷ tinh vỡ loảng xoảng, ống nghe tuột khỏi tay cô. Cô chạy vội trở lại phòng khách.
Ross vẫn đang ngồi trên đi văng, mặt anh trắng nhợt, đôi mắt đầy vẻ đau đơn lẫn với sự ngạc nhiên. Anh ép chặt hai bàn tay vào lồng ngực.
- Maria! - anh khẽ gọi giọng khản đặc.
Cô nhìn thấy máu trảo ra từ những kẽ ngón tay của anh. Cô liếc nhìn rất nhanh cái cửa sổ lớn đối diện với đi văng. Một nửa đã vở tan mảnh rơi vương vãi trên sàn. Cô lao đến bên Ross.
- Bác Tom! - cô gọi to - Bác gọi bác sĩ ngay!
Ross ngã chúi về phía trước. Cô đỡ anh lại, ép đầu anh vào ngực mình.
- Trời ơi, anh yêu quý của em, anh yêu quý của em! - cô kêu lên.
Cô nhận thấy anh đang co giật trong cơn đau. Anh từ từ ngước lên nhìn cô.
- Anh đã sai lầm quá nhiều, Maria à! - anh thì thào.
- Không, không, anh yêu - cô đáp lại.
Anh nói chậm chạp như thể từng câu từng chữ phải vượt qua một khoảng cách rất xa mới thoát ra khỏi đôi môi của mình.
- Anh đã mắc nhiều sai lầm, Maria ạ, nhưng anh đã cố gắng vớt vát lại.
- Em biết, anh Ross - nước mắt chảy dài trên má cô. Cô hôn lên mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi của anh. Ross ngước lên nhìn cô.
- Maria!
- Dạ!
- Anh rất mừng là chuông điện thoại đã kêu, Maria. Anh rất yêu em - giọng anh yếu ớt, đầy đau khổ.
- Em cũng yêu anh, anh Ross - cô đáp lại và khóc. Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong giọng nói của anh.
- Thật ư, Maria?
Cô vội gật đầu.
- Nếu không thì em ở lại đây làm gì?
Anh yếu ớt nhắm mắt lại.
- Em đã ở lại - rồi anh im lặng một lúc. Và khi anh mở mắt ra ở trong đó hiện lên một vẻ thoả mãn rất lạ - Anh rất mừng vì em đã ở lại - anh lại thều thào - Nếu không thì anh ân hận lắm.
- Em sẽ ở mãi bên anh, anh yêu - cô kêu lên như vậy và lại ép đầu anh vào ngực mình.
Ross hự lên một tiếng, một giòng máu nhỏ rỉ ra từ khoé miệng rỏ xuống váy cô. Đầu anh gật về phía trước. Cô cúi xuống nhìn anh. Đôi mắt anh đã dại đi, bất động.
Cô đờ đẫn nhìn cái váy trắng của mình. Vết máu cứ loang ra mãi. Từ chiếc TV dội lại những tiếng cười đinh tai nhức óc. Cô nhẹ nhàng đặt đầu anh xuống đi văng và đứng dậy.
Tom đang đứng ở cửa, mặt tái xám.
- Tôi gọi bác sĩ rồi, cô Maryann ạ.
- Cám ơn bác, bác Tom! - cô rã rời nói và đi đến bên TV tắt nó đi.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu