Số lần đọc/download: 5087 / 90
Cập nhật: 2015-12-06 08:47:04 +0700
Chương 45
T
rước mặt mọi người là dãy nhà một tầng. Cũng giống như khu biệt thự, trước cổng dãy nhà xuất hiện một hàng cột đá.
“Đây là kho chứa đồ, bình thường chẳng có ai đến đây.” Phó Tông Tư giải thích. “Mời các vị!”
Cẩn Tri nắm bàn tay Ứng Hàn Thời bóp nhẹ, ra hiệu anh cẩn thận. Xông pha vào chốn nguy hiểm, mọi người đều dựa cả vào anh.
Anh liền mỉm cười với cô, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Phó Tông Tư bật đèn trong nhà kho rồi dẫn mọi người đi sâu vào bên trong. Nơi đó xuất hiện một cánh cửa kín đáo. Anh ta đặt ngón tay lên một ô nhỏ bên cạnh. Sau khi dấu vân tay được xác nhận, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là cầu thang tối đen.
“Mời quý vị xuống dưới!” Phó Tông Tư nói.
Ứng Hàn Thời dắt tay Cẩn Tri, để cô đi sau mình. Lâm Tiệp ra hiệu Trang Xung đi đầu, còn cô ta bọc hậu.
Ngọn đèn trên tường tối mờ mờ, cầu thang hun hút. Cẩn Tri nắm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bởi vì đã biết trước chuyện xảy ra sau vài phút nữa nên cô hết sức bình tĩnh. Năm người nhanh chóng xuống đến tầng hầm. Phía trước là không gian rộng lớn bật đèn sáng trưng. Căn phòng có mấy chục bàn thí nghiệm, bên trên bày các loại máy móc, thiết bị, trần nhà lắp vô số ngọn đèn tuýp.
Phó Tông Tư đảo mắt một vòng: “Để tôi giới thiệu, có gì mong Ứng tiên sinh góp ý. Chắc các vị cũng biết, khai thác năng lượng của con chip là công việc Chủ tịch và Thẩm thiếu quan tâm nhất hiện nay. Nếu có tiến triển, họ nguyện đổi bằng bất cứ giá nào”.
Ứng Hàn Thời đáp: “Anh khách sáo quá!”.
Phó Tông Tư đưa bọn họ đi xem từng cỗ máy, đồng thời giới thiệu ngắn gọn. Anh ta dùng nhiều từ ngữ chuyên ngành, Cẩn Tri và Trang Xung không hiểu, còn Lâm Tiệp cũng chẳng bận tâm. Chỉ có Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn trao đổi một hai câu.
Mọi người nhanh chóng bước đến bàn thí nghiệm trong cùng. Đúng lúc này, di động của Phó Tông Tư đổ chuông. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Nói xong, anh ta đi sang một bên.
“Alo! Chủ tịch…” Anh ta rảo bước nhanh về phía lối trên cầu thang. “Tôi đang ở tầng hầm, sóng rất chập chờn. Chủ tịch đợi một lát ạ!” Nói xong, anh ta liền đi lên cầu thang.
Phòng nghiên cứu trở nên yên tĩnh trong giây lát. Nhóm của Ứng Hàn Thời vẫn đứng yên, thần sắc Lâm Tiệp lạnh nhạt còn Trang Xung tỏ ra kích động. Cẩn Tri khẽ đếm nhẩm: “Một, hai, ba…”.
Ứng Hàn Thời giọng bất lực: “Cẩn Tri…Em đừng nghịch như vậy”.
Cẩn Tri cười cười. Cô vừa đếm xong, một tiếng động cực lớn vang lên trên đầu mọi người. Giây tiếp theo, một cái lồng kim loại khổng lồ đột nhiên ụp xuống, nhốt bốn người ở bên trong. Chiếc lồng được làm từ những thanh kim loại to bằng cánh tay, vô cùng chắc chắn.
Trang Xung hét lớn “Ôi trời”, gương mặt tỏ vẻ căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo.
Dù đã thấy trước cảnh tượng này nhưng khi chiếc lồng rơi xuống, Cẩn Tri vẫn hết sức tức giận. Bố con họ Thẩm định coi bọn cô là động vật hay đối tượng nghiên cứu sao? Trong đầu cô vụt qua hình ảnh gương mặt tươi cười thoải mái của Thẩm Gia Minh, dáng vẻ nho nhã của Phó Tông Tư và ông Chủ tịch Thẩm Viễn Khiêm chưa từng gặp gỡ.
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi một tiếng rồi ôm cô vào lòng. Đúng lúc này, làn khói màu đỏ từ trần nhà phun ra, mang theo một mùi nhức mũi.
Làn khói lan tỏa khiến căn phòng dần trở nên mờ mịt trong giây lát. Ứng Hàn Thời kéo Cẩn Tri ra sau một cái bàn thí nghiệm rồi ngồi xuống, né tránh camera theo dõi. Sau đó, anh cúi đầu hôn cô. Cảm thấy hơi thở của cô dần bình ổn, anh để cô áp vào ngực mình, tránh hít phải khói độc.
Ở bên kia, Lâm Tiệp cũng kéo Trang Xung ra sau một cái bàn. Cô ta rút con dao từ đôi boot của mình ra, cắt cổ tay, để máu chảy vào miệng Trang Xung. Vài giây sau, cô ta giơ chân đá đối phương. Trang Xung lồm cồm bò dậy, xoa đầu, ngó nghiêng xung quanh rồi tự giác ngồi sau bàn thí nghiệm.
Cùng thời gian đó, tại một căn phòng bí mật trong ngôi biệt thự cách phòng nghiên cứu không xa, hai bố con họ Thẩm ngồi ở sofa, tay cầm điếu xì gà, theo dõi hình ảnh từ camera giám sát. Tuy phòng nghiên cứu bốc khói dày đặc, chẳng thấy rõ thứ gì nhưng họ có thể nhìn ra, nhóm của Ứng Hàn Thời không hề có động tĩnh.
Thẩm Gia Minh cười cười: “Bố, ý tưởng của Phó Tông Tư quả thực không tồi. Lồng sắt cộng thêm khói độc, hai lớp bảo hiểm, mấy người ngoài hành tinh làm sao có thể thoát khỏi tay chúng ta?”.
Thẩm Viễn Khiêm là người đàn ông ngoài năm mươi, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp. Ông ta cười nhạt: “Không ngờ ở thời điểm quan trọng, Tông Tư lại dứt khoát và tàn nhẫn như vậy”.
“Bây giờ, chắc bọn họ đã hôn mê bất tỉnh rồi. Đợi khói độc tan hết, con sẽ khống chế bốn người, ép họ khai ra tung tích của con chip. Con thấy họ cũng không phải dạng vừa, chắc sẽ tốn nhiều công sức đây!”
“Cần gì phiền phức như vậy? Chẳng phải tên người ngoài hành tinh rất thương con bé người Trái đất sao? Hãy nói với Tông Tư, đợi bọn họ tỉnh lại, hãy ra tay với con bé kia. Thế nào thằng người yêu cũng khai ra cho mà xem.”
Thẩm Gia Minh gật đầu: “Vâng ạ! Tông Tư nói hai, ba tiếng đồng hồ sau, khói độc tan, chúng ta có thể xuống đó. Hay là bố về nghỉ trước đi, khi nào dò ra tung tích con chip, con sẽ nói với bố”.
“Không, tôi sẽ ở lại đây theo dõi tình hình. Bọn chúng tự xưng là người Diện Nhật đúng không? Chẳng biết bản lĩnh lớn đến mức nào? Đừng như tên người hành tinh Ai Thổ lần trước, làm phòng nghiên cứu lộn tùng phèo, suýt nữa trốn thoát.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Gia Minh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Con thấy bọn họ không lợi hại bằng Mục Nham. Mục Nham còn có thể bẻ cong lồng sắt chứ tay Ứng Hàn Thời ngoài tốc độ thì hình như chẳng có bản lĩnh nào khác. Vì thế, bọn họ mới dễ dàng trúng kế của chúng ta”.
Xung quanh không một tiếng động. mùi khói nhức mũi cũng tan dần. Cẩn Tri ngẩng đầu, hỏi nhỏ: “Bây giờ hành động được chưa anh?”.
Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Đợi họ tung hết chiêu đã”.
Cẩn Tri chợt phát hiện người đàn ông này tương đối “thâm”, nhưng mà “thâm” một cách đường đường chính chính. Thảo nào anh trở thành sỹ quan nắm quyền lực quan trọng trong tay ngay từ khi còn rất trẻ.
Lâm Tiệp và Trang Xung ở bên cũng nhắm mắt, ngồi yên lặng. Một lúc sau, đèn tuýp ở trên trần nhà đột nhiên tắt phụt. Căn phòng chỉ còn lại vài ngọn đèn tường lờ mờ chiếu sáng. Cẩn Tri bình tĩnh chờ đợi, cô tin đối phương sẽ nhanh chóng xuất chiêu. Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ không biết đã xuất hiện ở góc tường phía đối diện từ bao giờ. Ứng Hàn Thời cũng phát giác ra điều bất thường.
Người phụ nữ mặc áo choàng màu đen, che kín đầu giống phụ nữ Ả Rập. Trên mặt cô ta mang một tấm mạng đen, chỉ để lộ đôi mắt trong veo và lạnh nhạt.
Mặc dù đã thấy trước cảnh tượng này nhưng Cẩn Tri vẫn không khỏi giật mình. Vì cô chỉ biết người phụ nữ này sẽ có mặt ở đây chứ không rõ cô ta đến bằng cách nào, có quan hệ gì với bố con họ Thẩm hay không?
Vừa rồi, căn phòng vô cùng tĩnh lặng, không một tiếng động, hơn nữa, với thính lực của Ứng Hàn Thời, làm sao anh không nghe thấy tiếng bước chân cô ta đi xuống cầu thang cơ chứ?
Ứng Hàn Thời nhìn người phụ nữ, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Cô ta xuất hiện bằng cách nào vậy?
Người phụ nữ không nói một lời, đảo mắt qua bọn họ rồi đi về phía chiếc lồng sắt.
“Cô là ai?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Cô gái vẫn câm lặng, tiếp tục đi đến trước chiếc lồng, quan sát vài giây rồi bấm nút ở bên cạnh. Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề…..hình như người phụ nữ này muốn cứu bọn cô.
“Chìa khóa chắc đang nằm ở chỗ họ.” Cẩn Tri cất giọng thăm dò.
Cô gái quả nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn Cẩn Tri rồi thu tay về. Đúng lúc này, phía cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người phụ nữ này liền quay gót bỏ đi. Cô ta có thể đi đâu chứ? Cầu thang đã bị chặn, còn phía trước là bức tường, không hề có cửa ra vào.
Người ở trên cầu thang đã xuống đén tầng hầm, đó chính là Phó Tông Tư. Nhìn thấy nhóm Cẩn Tri, ánh mắt anh ta vụt qua tia phức tạp. Sau đó, anh chạy về phía người phụ nữ, hỏi nhỏ: “Lại là cô à? Tại sao cô lại ở đây?”.
Người phụ nữ tựa như không nghe thấy, cũng chẳng quay đầu. Cô ta lao thẳng vào bức tường. Cẩn Tri giật mình, nhưng chưa kịp thốt ra lời, một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện, hình bóng người phụ nữ trở thành hư vô, biến mất trong tia sáng đó ngay tức thì.
Dõi theo tia sáng bạc đang mờ dần, não bộ của Cẩn Tri vụt qua nhiều ý nghĩ. Trong long đột nhiên chấn động, cô liền ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời. Anh cũng cúi xuống nhìn cô chăm chú.
Phó Tông Tư đứng yên, ánh mắt chứa đựng một tâm tình nào đó, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, đi tới chỗ chiếc lồng sắt, rút chìa khóa từ trong túi áo ra.
“Các vị mau đi theo tôi. Tôi sẽ đưa các vị ra ngoài. Bên ngoài có một chiếc ô tô đang chờ sẵn. Sau khi lên xe, các vị hãy lập tức rời khỏi thành phố Giang, đừng để rơi vào tay bố con họ Thẩm lần nữa.”
Anh ta vừa nói nhanh vừa mở cửa lồng sắt. Bốn người đi ra ngoài, Ứng Hàn Thời hỏi: “Tại sao anh lại giúp chúng tôi?”
Phó Tông Tư bình thản đáp: “Vì bất đắc dĩ tôi mới làm việc cho bố con họ Thẩm, nhưng tôi không muốn cùng một giuộc với họ”. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên cầu thang: “Tôi đã thay hình ảnh trên camera giám sát nên tạm thời họ sẽ không phát hiện các vị đã trốn thoát. Trên mặt đất bây giờ chắc là có một đội bảo vệ đi tuần, vài phút nữa chúng ta sẽ lên sau”.
“Con chip đang ở đâu?” Lâm Tiệp hỏi.
“Ở chỗ Thẩm Viên Khiêm. Bình thường, ông ta đều để trong két sắt bí mật, chỉ dấu vân tay của ông ta mới có thể mở ra”.
“Anh từng nói, bọn họ tình cờ giành được con chip phải không?” Ứng Hàn Thời đột nhiên hỏi.
Phó Tông Tư trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Đúng thế! Họ từng giết một người ngoài hành tinh cũng tại căn phòng này. Tôi không cứu được anh ta nên quyết không để các vị đi theo vết xe đổ đó”.
“Người đến từ hành tinh Ai Thổ ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Đúng vậy!”.
“Thực ra, bố con họ Thẩm không phải người ngoài hành tinh, cũng chẳng phải người Ai Thổ. Chính họ đã giết chết người Ai Thổ, đoạt lấy con chip, sau đó tự xưng là người ngoài hành tinh, định lừa gạt rồi cướp con chip của chúng tôi phải không?” Trang Xung hỏi.
“Đúng thế!”
Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề. Năng lượng bức xạ quét không ra sự tồn tại của người ngoài hành tinh là bởi vì trước khi bọn cô đến đây, người đó đã chết rồi.
“Sao bố con họ Thẩm biết được thân phận của người Ai Thổ? Biết được anh ta có con chip?” Cẩn Tri hỏi.
Phó Tông Tư đáp: “Khi tôi đến làm việc ở Thẩm gia, Mục Nham đã là bạn của Thẩm Gia Minh rồi. Anh ta tin tưởng bố con họ Thẩm. Anh ta cho rằng, năng lượng của con chip có thể thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế địa phương và giúp đỡ mọi người nên mới tiết lộ bí mật về bản thân và giao con chip cho họ. Mục Nham là người vô cùng chính trực và lương thiện”.
Bố con họ Thẩm đã để lộ sự tàn nhẫn, thâm độc và tham lam của mình. Người ngoài hành tinh thật thà và lương thiện tên Mục Nham đó bị họ lừa gạt và phản bội. Ai nấy đều có thể tưởng tượng ra, anh ta đã gặp phải sự bất hạnh như thế nào.
“Chính ở chỗ này”. Phó Tông Tư cúi đầu: “Khi tôi đến nơi, Mục Nham đã bị giết chết, thân thể bị giải phẫu. Nghe nói, hôm đó anh ta vốn đã phá được lồng sắt, nhưng Thẩm Gia Minh đưa người tới, bắn anh ta trọng thương, cuối cùng cũng không thoát khỏi. Sau này, Thẩm gia cho xây lại căn hầm này, chiếc lồng cũng được làm kiên cố hơn”. Anh ta nở nụ cười chế giễu: “Sự xuất hiện của các vị đúng là miếng thịt ngon từ trên trời rơi xuống”.
Mọi người đều im lặng. Cẩn Tri bất giác rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng nghiên cứu. Nghĩ tới khu biệt thự xa hoa lộng lẫy ở bên ngoài, cô chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Thần sắc Ứng Hàn Thời vẫn hết sức bình tĩnh, không để lộ vui buồn. Nhưng Cẩn Tri biết, anh đã thực sự tức giận.
“Thi thể của Mục Nham được bảo quản đông lạnh ở một nơi nào đó trong ngôi biệt thự”. Phó Tông Tư nói: “Đã đến lúc phải đi rồi. Nếu còn chậm trễ, e rằng các vị cũng sẽ rơi vào tình cảnh như anh ta”.
“Khoan đã!” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”
“Tôi không rõ.” Phó Tông Tư đáp.
“Chắc chắn anh quen cô ta”. Cẩn Tri tiếp lời.
Phó Tông Tư lắc đầu: “Không, tôi không biết cô ta, chỉ từng gặ vài lần thôi.”
“Anh gặp ở đâu?” Cẩn Tri hỏi.
“Tôi từng thấy cô ta vài lần ở nhà họ Thẩm. Lần nào cô ta cũng đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất giống như hôm nay.”
Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, Phó Tông Tư còn giấu diếm điều gì đó, nhưng bây giờ không phải là lúc truy vấn.
Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy có thể xuyên qua không gian sao?”.
“Tôi cho là vậy. Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, bởi tôi không thể đuổi theo cô ta.” Phó Tông Tư đáp.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cầu thang. Trên mặt đất vang lên tiếng bước chân. Phó Tông Tư biến sắc mặt, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Nhất định là họ đang đến đây. Các vị mau quay về trong lồng sắt. Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách cứu các vị”.
Nào ngờ, cả bốn người đều bất động. Sắc mặt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo,c ô ta cúi xuống, rút khẩu súng từ đôi boot ra. Đó là một khẩu súng dài và mỏng, màu trắng bạc, thảo nào không ai phát hiện ra cô ta giấu trong chiếc giày.
“Cảm ơn anh. Phần còn lại là việc của chúng tôi”. Lâm Tiệp nói.
Trang Xung vỗ vai Phó Tông Tư: “Chúng ta hãy đứng tránh xa ra một chút.”
Cẩn Tri nói giọng hòa nhã với anh ta: “Anh đừng lo. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Phó Tông Tư tỏ ra nghi hoặc nhưng cũng không có phản ứng. Ứng Hàn Thời tiến lên phía trước mọi người, hai tay chắp ra sau lưng, ngẩng đầu chờ đợi. Một lúc sau, Thẩm Gia Minh và bảy tám người đàn ông cao to cầm súng đi xuống cầu thang.
Hắn liếc qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở Phó Tông Tư: “Anh giỏi thật đấy, suýt nữa chúng tôi đã bị anh lừa. Bây giờ, tôi rất muốn biết, anh trà trộn vào nhà tôi với mục đích gì?”.
Phó Tông Tư nghiêm mặt, không trả lời.
Thẩm Gia Minh quay sang Ứng Hàn Thời: “Chắc Phó Tông Tư đã tiết lộ với các anh có một người ngoài hành tinh đã toi mạng ở đây. Vậy thì tôi cũng không cần nhiều lời, các anh mau giao con chip ra đây, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng. Tôi biết thân thủ của anh rất nhanh, nhưng dù nhanh đến mấy cũng không thể bằng viên đạn này”.
Hắn vừa dứt lời, đám vệ sĩ liền giơ súng, nhằm thẳng vào Ứng Hàn Thời.
“Anh đã bắn chết người Ai Thổ bằng cách này sao?” Giọng đàn ông trầm tĩnh vang lên.
Thẩm Gia Minh ngẩng đầu. Vào thời khắc chạm mắt Ứng Hàn Thời, tay hắn bất giác run rẩy. Giây tiếp theo, Ứng Hàn Thời gật đầu: “Vậy thì anh cứ thử thêm lần nữa đi!”.
Tất cả mọi người đều bất động, chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời đi chầm chậm về phía đám Thẩm Gia Minh. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới một người đàn ông khác, đó là Mục Nham.
Rõ ràng diện mạo và khí chất hai người đó khác nhau hoàn toàn. Mục Nham không tuấn tú bằng Ứng Hàn Thời, cũng chẳng toát ra vẻ bức người như anh, nhưng cả hai đều có đôi mắt trong trẻo và yên tĩnh y hệt nhau.
Thẩm Gia Minh nhớ tới câu nói của Mục Nham: “Tôi và anh tuy không cùng chủng tộc, nhưng nếu con chip của tôi có thể giúp nhiều người được hạnh phúc, vậy thì trông cậy cả vào anh.” anh ta còn nói: “Gia Minh, linh hồn thật sự của người Ai Thổ là bất tử. Anh đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa…”
Trong lúc thất thần, Thẩm Gia Minh chợt phát hiện người ở phía đối diện đã biến mất. Tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của đám vệ sĩ và tiếng những khẩu súng rơi lộp bộp xuống đất. Hắn giật mình, còn chưa kịp phản ứng, một hình bóng màu trắng đã vụt đến trước mặt. Một lần nữa, hắn lại nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng đó trong quầng sáng mông lung.
Thẩm Gia Minh kêu “a” một tiếng, cả người đã bị Ứng Hàn Thời nhấc bổng lên cao. Hắn sợ đến mức run lẩy bẩy, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Hắn lại bị ném xuống đất, toàn thân đau đớn vô cùng. Hắn ngẩng đầu, nhìn Ứng Hàn Thời chậm rãi tiến lại gần. Tuy nhiên, hắn không còn sức lực để bỏ chạy, chỉ có thể kinh hoàng mở to mắt nhìn đối phương đang chầm chậm tiến lại gần, cúi đầu nói: “Mục Nham trải qua một chuyến đi dài vượt cả vạn năm ánh sáng, đến đây với tấm lòng chân thành, vậy mà các người lại sát hại anh ấy. Tuy không cùng chủng tộc với Mục Nham nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho tội ác của các người”.
Thấy súng cũng không thể đả thương Ứng Hàn Thời, đám thuộc hạ đều bị đánh gục, Thẩm Gia Minh vừa sợ hãi vừa hối hận. Hắn ôm chân anh, khóc lóc van xin: “Tôi sai rồi! Xin hãy tha cho tôi! Thật ra, sau khi giết Mục Nham, tôi cũng rất hối hận. Tôi luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi. Chúng tôi có lỗi với anh ta…Nhưng dẫu sao, người chết cũng không thể sống lại…Tôi sẽ lập tức giao con chip cho các anh. Tôi sẽ dẫn anh đi lấy ngay bây giờ…”
Ứng Hàn Thời không phản ứng. Sau lưng anh, Lâm Tiệp xoay xoay khẩu súng trên tay, tựa như có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào, còn ánh mắt Trang Xung lộ vẻ khinh bỉ.
Cẩn Tri nhìn Ứng Hàn Thời. Dưới ánh đèn, bóng lưng anh toát ra một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Chứng kiến cảnh con trai thất bại thảm hại trên màn hình giám sát, Thẩm Viễn Khiêm biết mọi chuyện không ổn, lập tức ấn nút ở hệ thống thông tin trên bàn. Một vệ sĩ đi vào: “Ông chủ!”.
“Trong khu biệt thự còn bao nhiêu người?”
“Vừa rồi, cậu chủ dẫn theo tám người, chúng tôi còn hơn ba mươi người nữa.”
“Anh hãy lập tức cử hai mươi người đến phòng nghiên cứu bên bờ hồ cứu cậu chủ. Những người còn lại đi theo tôi. Mau chuẩn bị ô tô, tôi phải rời khỏi nơi này ngay.”
“Vâng ạ!”
Vệ sĩ vừa định rời đi, Thẩm Viễn Khiêm lại mở miệng: “Khoan đã! Thằng bắt Gia Minh thân thủ rất tốt. Bảo người của anh đừng lại gần, nhả đạn từ xa là được”.
“Tôi đã rõ!”