Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Thứ Ngọt Ngào
M
ẹ Julia có cả một kệ sách dạy nấu ăn: Nấu Ăn Không Béo, Nấu Ăn Làm Ốm, Nấu Ăn Giảm Cân...
“Mẹ mình luôn luôn ăn kiêng,” Julia nói, cầm một cuốn sách trên kệ, “Mình nghĩ mẹ mua nhầm cuốn sách này. Thật sự nó có chữ ‘bơ’ trong đó.” Cô cười và mở túi bánh Fritos khổng lồ mà cô đã mua trên đường về nhà ra mời tôi.
Tôi lắc đầu. Tôi đã ăn nhiều lắm rồi. Tôi nói: “Mình bắt đầu làm bánh đi.”
Tôi phải gọi điện thoại cho mẹ ở công ty đến ba lần để hỏi xem một thỏi bơ là bao nhiêu muỗng, có thể dùng cái dụng cụ gọt khoai để gọt táo được không. Lần thứ ba tôi gọi, mẹ hỏi: “Khoan đã, Miranda. Các con có định dùng lò nướng bánh không? Có người lớn ở nhà không?”
Khi tôi nói rằng tôi nghĩ mẹ Julia có nhà dù thật sự tôi không thấy bác ấy đâu cả. Mẹ hỏi tiếp: “Nhưng bác ấy không xem các con làm à? Bác ấy đâu?”
“Mẹ bạn đâu?” tôi thì thầm với Julia.
“Mẹ đang ngồi thiền” Julia nói.
“Ở đây à?”
“Ừ... ở trong tủ. Và tuyệt đối không được làm phiền mẹ.”
“Ừm... bạn nói là mẹ bạn đang ở trong tủ à?”
Julia nhìn xuống miếng lót nồi kiểu Pháp trong tay cô. Cô nói: “Nó là một cái tủ quần áo lớn và rộng, có lối đi, giống như phòng thay đồ.”
Mẹ tôi bảo chúng tôi không được phép bật lò cho đến khi mẹ Julia ra giúp, vì vậy nên chúng tôi đặt thau bột bánh vào tủ lạnh rồi qua phòng Julia xem ti-vi.
Phòng Julia cũng đầy viền đăng-ten như phòng Annemarie - những tấm màn đăng-ten, tấm trải giường viền đăng-ten, rất nhiều gối viền đăng-ten. Sách để khắp trên sàn, một số sách chất thành đống, một số trông có vẻ mòn cũ, một số dường như mới mua, một số lật úp, một số sách đang mở trên chiếc bàn cạnh giường, kế bên chiếc đèn ngủ bằng vải màu cam.
Tôi cố gắng nghĩ ra cái gì đó để nói về đống đăng-ten này. “Cái đèn đẹp đấy!” tôi nói.
Julia chống tay ngang hông nhìn cái đèn: “Thật hả? Mình nghĩ nó xấu hoắc. Mẹ mình chọn đấy.” Cô chỉ tay quanh căn phòng: “Mẹ mình chọn tất cả những thứ này. Mẹ không cho mình treo tấm áp-phích bên ngoài vũ trụ của mình lên nữa. Mình phải treo nó trong phòng tắm!” Cô chĩa ngón cái về phía một cánh cửa. Phòng tắm cá nhân của riêng cô.
Một cái gì đó rất quen thuộc đập vào mắt tôi. Nó nằm trên chiếc bàn cạnh giường, bên dưới cái đèn ngủ xấu xí. Nó là cuốn sách của tôi - hay đúng hơn là chị em sinh đôi với cuốn sách của tôi, cũng cũ kỹ và tả tơi như thế, nhưng với những nếp nhàu khác và một góc bìa bị xé. Tôi đi đến và cầm nó lên.
“Ừm,” Julia nói, “Mình thấy bạn cầm cuốn sách của bạn đi vòng vòng. Mình để cuốn sách của mình ở nhà.”
“Mình được tặng bản in đầu tiên nhân Giáng sinh đấy. Nghĩa là nó là một trong những bản đầu tiên...”
“Ổ thế à? Bạn thật may mắn,” Julia thốt lên, “Tất cả những gì mình có chỉ là quần áo. Và nữ trang.”
Tôi nhìn cô ấy: “Mình tưởng bạn thích mấy thứ đó?”
“Ừ, thật sự mình có thích,” cô mỉm cười, “Nhưng mình cũng thích những thứ khác nữa.” Lúc này tôi mới để ý tấm áp-phích Những Bí Ẩn Khoa Học của Julia đang dựa vào tường. Tấm áp-phích của cô có tựa để “Có Cuộc Sống Thông Minh Ngoài Không Gian Hay Không?” Những chữ hoa của Julia trông đẹp hơn chữ của tôi rất nhiều.
Julia ngồi phệch xuống tấm thảm hồng xù xì phủ kín sàn, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử, với tay cầm chiếc điều khiển và bật ti-vi lên. Tôi bỗng nhận ra có lẽ những buổi chiều của chúng tôi giống hệt như nhau, trừ việc tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ bất cứ lúc nào. Căn hộ của Julia đẹp hơn căn hộ của chúng tôi nhiều, nhưng tôi dám chắc không có điện thoại trong cái tủ-thay-đồ đó.
Tôi nằm xuống tấm thảm và gác đầu lên tay. Julia nhìn tôi, nhìn lên rồi nhìn xuống: “Này, bạn biết tóc bạn màu gì không?”
“Tóc mình hả?” tôi đưa tay vuốt tóc, làm mặt hào hứng: “Màu nâu!”
Cô nhìn mớ tóc, vẻ suy ngẫm: “Không, khi bạn nhìn nó dưới ánh đèn, nó có màu caramel nhiều hơn.”
Màu caramel ư?