Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2675 / 23
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
hỉ có một lý do để người ta ở lại bên nhau đó là khi hai trái tim cùng rung động nhưng lại có cả trăm, cả ngàn lý do khiến cho hai con người trở nên xa cách. Đôi khi, chia tay không phải do hết yêu mà chỉ là không thể ở bên nhau được nữa.
Chẳng ai muốn lựa chọn cô đơn cho mình. Chỉ là tình yêu này giờ đây trở nên có quá nhiều mệt mỏi. Chỉ là mỗi ngày yêu đương bỗng nhiên kèm theo bao nỗi buồn bực vô cớ. Chỉ là cả hai đã không còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng tính khí của nhau. Chỉ là chúng ta quyết định "tạm thời" không ở bên nhau, mà thời hạn trở về không có...
Chúng ta không nói lời chia tay. Chúng ta chỉ im lặng. Mà đôi khi, im lặng đồng nghĩa với dấu chấm hết.
Thế rồi một ngày, trái tim ấy tìm thấy mảnh ghép khác. Hạnh phúc bên một cuộc tình khác.
Có chút gì đó man mác buồn.
Không buồn sao được, khi bàn tay ấy đã từng là của mình. Bờ vai rộng vững chãi ấy đã từng là của mình. Cái ôm ấm áp ấy đã từng là của mình. Nụ hôn ngọt ngào ấy đã từng dành cho mình. Vậy mà bây giờ, bỗng thành của người khác...
Tình yêu luôn là như thế, dù không còn ở bên nhau, vẫn luôn mong người kia sẽ vì mình mà còn mang thương nhớ. Ta ích kỷ nhưng ích kỷ vì không muốn bị người khác lãng quên. Và dù cho con người ấy không còn là của riêng mình, cũng không mong họ thuộc về một ai khác.
Khi người yêu cũ có người yêu mới, tự dặn lòng sẽ không còn quan tâm đến họ nữa, nhưng bên trong trái tim lại nhức nhối vô cùng. Hóa ra, cảm giác đau lòng nhất sau khi xa nhau là nghĩ lại những lời đối phương đã từng nói. Đó là khi nó không thực hiện được với mình nhưng lại thực hiện được với người khác, trước mắt mình.
Cứ nghĩ thời gian sẽ giúp ta quên đi. Nhưng chỉ khi vô tình gặp lại, ta mới hiểu, người cũ có sức mạnh thế đấy. Họ vẫn nằm gọn trong ngực trái, bao lâu sau chăng gì nữa cũng không vơi bớt đi chút nào...
Làm sao có thể quên được một người ta đã dành trọn vẹn cả tuổi thanh xuân để yêu thương. Một người cùng ta trải qua bão giông của cuộc đời, đến cuối cùng lại không thể ở bên nhau khi ngày mưa tan. Biết bao hẹn ước đẹp đẽ mà chẳng thể thực hiện được, quả thực không can tâm nhưng vẫn phải chấp nhận.
Người yêu cũ có người yêu mới, có niềm vui mới, có hạnh phúc mới. Còn ta vẫn gặm nhấm những mảnh ký ức đã qua. Rõ ràng biết thanh xuân của con gái ngắn lắm, nhưng sao cho đến tận bây giờ vẫn thương người...
******************
Cô nhớ chiều thu ấy, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô run run, cố gắng nắm chặt lấy tay anh, níu giữ anh ở lại.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ của anh lúc quay lưng bước đi, lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn.
Ngày ấy, ngày cô và anh chấm dứt những giây phút ở cạnh nhau, đáng ra chỉ nên đau đến đó, buồn đến đó, thương đến đó, ngã lòng đến đó là được rồi. Vậy mà cô vẫn cứ dại khờ nắm níu suốt tận bao nhiêu là tháng năm.
Thật ra, trên đời có nhiều lúc mọi chuyện đều đã được báo trước như vậy, như kết cục của tình yêu của cô đối với anh. Đã định sẵn không thể đi cùng nhau đến suốt cuộc đời, nhưng vẫn cố chấp không buông.
Thật ra, cũng có những chuyện vô thức lặp đi lặp lại, nhưng bản thân vẫn khờ vẫn dại, vẫn giẫm vào những vết chân cũ, đau cơn đau cũ, buồn cái buồn cũ, cứ thế kéo dài những mệt nhoài đến tận mức vô chừng.
Anh cứ mãi miết bước đi, không một lần ngoảnh đầu lại. Còn cô vẫn cứ thế mãi miết đuổi theo anh...
Vốn dĩ chỉ có một kiếp người, tại sao con người ta cứ miệt mài làm khổ nhau? Sao vẫn cứ phải làm nhau đau đến tận cùng xương tủy?
Mạnh Mẽ Và Cô Đơn Mạnh Mẽ Và Cô Đơn - Shami & Phương Ny Mạnh Mẽ Và Cô Đơn