Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
hi Joe và Donovan sắp đến cửa trước thì Swanny đuổi kịp họ. “Có muốn tớ bế cô ấy không?” Swanny hỏi. “Không, cậu hãy đi cùng anh Donovan. Yểm trợ cho tớ và đảm bảo P.J. biết chúng ta đang ra ngoài,” Joe nói gọn lỏn. Anh đã không nói một lời nào về tình trạng của Shea.
Nhưng sự thật là anh rất khiếp sợ. Rõ ràng tình trạng của cô ấy không được tốt. Dường như các bộ phận cơ thể đều bình thường. Hai mắt vẫn mở nhưng chúng trống rỗng và không có sinh khí. Cô ấy còn sống nhưng não không còn hoạt động nữa. Ai biết lần này cô ấy đã phải chịu đựng thứ quỷ quái gì chứ? “Đi vào rừng thôi,” P.J. nói bằng giọng nôn nóng. “Tôi nhận được lệnh đưa các anh ra xe để các anh có thể rời khỏi đây.” Họ liền hành động và Joe ôm chặt Shea để cô không lắc lư như một con búp bê nhồi bằng vải vụn. Khi họ lao qua rừng cây, P.J. lăn từ đỉnh đồi đứng gác xuống đằng sau Joe để yểm trợ cho anh.
“Tình trạng của cô ấy thế nào?” P.J. hỏi khi họ vội vã quay trở lại con đường đã đến. “Tôi không rõ,” Joe nói cộc lốc. “Tình trạng không được… tốt cho lắm.” “Khi chúng ta quay về xe, anh sẽ xem qua,” Donovan gọi với lại. “Điều quan trọng là cô ấy vẫn còn sống.” Đúng, Shea còn sống, nhưng Joe không chắc điều đó có nghĩa là gì nữa.
Cô càng nằm bất động và không phản ứng, nỗi khiếp sợ lại càng tích tụ trong lòng anh. Anh chẳng muốn nghĩ việc này sẽ tác động đến Nathan thế nào nữa. Cuối cùng Nathan cũng dần tỉnh táo. Nó lại vui vẻ hoạt bát và có mục đích. Đối với Joe, chàng trai Nathan đã trở về nhà sau vài tuần phục hồi sức khỏe ở bệnh viện là một người xa lạ, và anh chẳng thích điều ấy một chút nào.
Anh muốn người bạn thân nhất của mình trở lại nhưng điều này có thể thay đổi tất cả mọi thứ. Làm ơn, Shea. Hãy trở về với bọn tôi. Nathan cần cô. Hãy cho tôi biết là cô vẫn còn đang ở nơi nào đó. Giờ cô được an toàn rồi. Bọn chúng sẽ không thể làm hại cô nữa đâu.
Tôi hiểu tại sao cô lại đi xa. Nhưng giờ cô có thể quay về rồi. Hãy trở lại vì Nathan. Nó sẽ lạc lối nếu không có cô. Họ chạy đến khoảng đất trống dùng làm nơi đậu mấy chiếc SUV trong khi Shea vẫn không hề cựa quậy. Donovan giật mạnh cửa sau rồi ra hiệu bảo Joe đặt cô nằm xuống.
Khi anh sắp sửa làm thế thì cô trở nên cứng đờ trong vòng tay anh. Shea thốt lên tiếng khóc đau đớn và dường như cuộn tròn người hơn. Hơi thở của cô chuyển từ nhẹ nông sang nhanh gấp, và hình như nó xé toạc cổ họng cô. Joe liền đặt cô ngồi cạnh chiếc SUV, cẩn thận để không va đầu cô vào cửa xe.
“Ôi Chúa ơi,” Donovan thốt lên. Joe hướng theo ánh mắt của Donovan và nhìn thấy một dòng máu đang chảy dữ dội từ bên sườn của Shea. “Cái quái gì thế? Van, Shea không hề bị thương! Em đã tự kiểm tra điều đó. Cô ấy không chảy máu. Nếu có, em dám chắc mình sẽ chú ý đến lượng máu ấy.” Đôi mắt Shea mất vẻ đờ đẫn vô hồn, đôi đồng tử dãn ra và trán đổ mồ hôi.
Cô nắm chặt tay, cúi xuống như thể đang chịu cơn đau đến không tưởng. Joe chụp lấy cô rồi nhẹ nhàng đặt phía người không bị thương của cô xuống. Anh trườn vào xe, đẩy áo của cô lên và tìm thấy nguồn gốc gây ra tình trạng chảy máu đó. “Trời đất quỷ thần ơi! Cô ấy bị thương bên sườn, nhưng em thề với anh, Donovan, thứ này không hề xuất hiện trước đây!” Donovan tiến vào cạnh Joe rồi chửi thề.
“Thậm chí anh chẳng thể vào trong. Hãy đặt cô ấy nằm xuống đất để anh có thể xem mình làm được gì không.” Joe đưa Shea ra khỏi xe. P.J. vội vàng đến giúp anh đặt cô nằm xuống đất. Swanny quỳ gối bên cạnh Shea, nhẹ nhàng gạt tóc cô sang một bên khiến Joe thấy khó chịu. Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy? Shea đang chảy máu đến chết mà cậu ta lại lo cho tóc cô sao? “Có chuyện gì xảy ra cho Nathan à?” Swanny hỏi.
“Nói chuyện với tôi đi, Shea. Và hãy lắng nghe tôi. Cậu ấy sẽ không muốn cô làm việc này đâu. Cậu ấy có mọi người giúp đỡ rồi. Lần này, Nathan không cần cô làm việc ấy. Cô có hiểu lời nói của tôi không? Cô sẽ làm cậu ấy đau đớn nhiều hơn. Cô lại quá yếu để nhận thương tích của cậu ấy.
Lần này, cô hãy để cậu ấy chịu đau đớn của mình đi. Tôi thề với cô bọn tôi sẽ đưa cậu ấy ra khỏi nơi đó. Cô có nghe tôi nói không? Chết tiệt, cô hãy dừng lại và nhìn tôi đây này!” “Swanny, chuyện quái gì thế?” P.J. hỏi. “Tránh xa cô ấy ra trước khi tôi làm điều đó thay cho anh.” Swanny phớt lờ cô rồi quay về phía Donovan.
“Anh hãy hỏi Sam xem chuyện quái gì vừa xảy ra cho Nathan. Làm đi. Shea đang nhận đau đớn của cậu ấy. Cô ấy đang hấp thụ nó như đã làm lúc cậu ấy bị tra tấn. Chỉ là lần này cô ấy chẳng còn sức để làm việc ấy nữa đâu.” Nỗi sợ hãi túm chặt lấy cổ họng Joe. Donovan tái nhợt đi rồi khum tay trên ống nói để gió không gây trở ngại.
“Sam, có chuyện quái gì ở đó vậy? Ngay bây giờ em cần phải biết chuyện gì xảy ra cho Nathan. Tình hình bên em rất nguy kịch.” “Nathan bị thương rồi,” Sam buồn rầu đáp lại. “Bị dao đâm vào bên sườn. Giờ Garrett đang cố cầm máu. Bọn anh đang trên đường đến chỗ hẹn cùng với nó.
Có chuyện quái gì xảy ra cho chú thế?” “Ôi Chúa ơi,” Joe thì thầm. “Tệ đến mức nào, Van? Chúng ta cần phải biết vết thương nặng thế nào.” Anh liếc nhìn Shea khi nỗi sợ hãi càng mạnh mẽ hơn. Shea sẽ hiến dâng mạng sống của mình cho Nathan. Nhưng cuối cùng sự sống của Nathan sẽ không còn giá trị gì nếu thiếu vắng cô và sự hy sinh đó sẽ trở nên vô nghĩa.
Anh không thể nào để điều đó xảy ra. Thay vì chờ Donovan, Joe ngắt lời. “Anh nói thật với em đi, Sam. Cho em biết vết thương ấy nặng đến mức nào. Shea ở trong tình trạng rất tệ, bị chảy máu rất dữ dội vì cô ấy đang nhận lấy đau đớn của Nathan. Cô ấy sẽ chết vì họ đã kết nối với nhau.
Cô ấy nghĩ mình phải cứu Nathan. Vì thế anh hãy nói với nó tìm cách liên lạc và bảo với cô ấy là nó sẽ ổn. Em chẳng quan tâm nó có nói dối hay không. Nếu Shea chết, chúng ta cũng mất Nathan.” “Nathan sẽ không chết,” Sam gầm gừ. “Chú hãy kết nối và nói với Shea như thế. Đừng để cô ấy chết.
Anh sẽ cam đoan để Nathan biết sự việc đang diễn ra. Trong lúc ấy chú đừng để cô ấy ra đi. Hãy làm bất cứ điều gì để giữ mạng sống cho cô ấy. Nói dối cũng được, anh không quan tâm. Chỉ cần làm việc đó thôi.” Joe quỳ xuống bên cạnh Shea rồi đẩy Swanny qua một bên. Anh nâng đầu cô lên, ôm chặt lấy cô trong khi P.J. đặt hai tay bên sườn cô để cố ngăn máu chảy ra. Donovan bước tới mang theo hộp cứu thương và cùng P.J. bắt đầu công việc băng bó cầm máu trong khi Joe tập trung toàn bộ sức lực để tạo kết nối với Shea.
Nathan biết rằng bất cứ điều gì đang được chuyển tiếp đến Sam đều không phải là tin tốt, và anh nguyền rủa việc mình đã làm mất tai nghe khi Garrett chạy đến cầm máu cho anh.
Anh biết mình không hề sai khi cho rằng các anh trai, thậm chí là những thành viên trong đội của Steele và Resnick, đều nhìn anh bằng vẻ mặt pha trộn giữa sự sợ hãi lẫn khiếp đảm. Nhưng điều làm anh lo hơn chính là cơn đau đang giảm dần. Hơi ấm quen thuộc khi kết nối với Shea lại lan tỏa khắp huyết mạch anh, thay thế cảm giác nóng rực bằng sự thoải mái êm dịu.
Nathan thấy tức giận khi có thể cảm thấy những gì cô đang làm cho mình. Tuy nhiên, anh lại không thể cảm nhận cô, theo cách anh luôn làm được trong quá khứ. Như thể có một rào cản khổng lồ ngăn cách họ vậy. Anh cảm giác lòng không yên và hai tay bắt đầu run rẩy. “Chết tiệt, nói chuyện với anh đi,” Nathan thốt lên.
Anh muốn có câu trả lời ngay bây giờ. Anh hất tay Garrett ra rồi cố ngồi dậy, nhưng Garrett liền lôi mạnh anh nằm xuống và duy trì áp lực trên vết thương của anh. Nỗi hoảng sợ dâng lên trong lồng ngực Nathan cho đến khi anh gần như không thể hít thở. “Cậu đi đi, Sam,” Resnick vội nói.
“Tôi và người của mình sẽ ở lại để thu dọn mọi thứ. Tôi sẽ phải gọi điện báo cáo việc này và mặc kệ muốn ra sao thì ra. Tôi có thể bị mất việc, nhưng nếu họ không nói gì với tôi thì chuyện này cũng hết sức tối mật. Tôi không thể cứ để mọi thứ ở đây cho ai đó tạo ra sai lầm nữa.
Nhưng tôi hứa với cậu một điều. Tôi sẽ có được lời giải đáp cho chuyện này trước khi báo cáo lại. Bọn tôi sẽ bắt những tên khốn kia khai hết để biết được chúng ta đang phải đối phó với điều quái quỷ gì.” “Nhưng nếu bọn chúng quyết định im lặng thì sao?” Sam hỏi.
Vẻ mặt Resnick đanh lại. “Đội của Phillips rất trung thành với tôi. Họ chỉ nhận mệnh lệnh từ tôi. Tôi sẽ không đầu hàng khi chưa tranh đấu, vì vậy tôi sẽ không im hơi lặng tiếng nữa. Tôi sẽ công khai mọi thứ và không để chuyện này lại xảy ra cho Shea. Grace vẫn còn đang ở ngoài kia.
Và tôi cũng sẽ không để lũ khốn ấy bắt được con bé đâu.” “Tôi chẳng muốn bỏ ông ở lại đây,” Sam lên tiếng. “Cậu đang lãng phí thời gian đấy,” Resnisck sốt ruột nói. “Cậu nghe những gì Joe nói rồi. Mối ưu tiên của cậu phải là dành cho Shea và Nathan. Giờ rời khỏi nơi chết tiệt này đi.” “Ai đó có thể nói cho em biết chuyện quái gì đang xảy ra hay không?” Nathan gầm gừ.
“Shea ở đâu rồi? Có chuyện gì vậy?” “Cô ấy đang lấy đi đau đớn của chú,” Garrett khẽ nói. “Ờ, em biết rõ điều đó rồi. Nhưng cô ấy đang ở đâu? Tại sao các anh đều nhìn em như thế? Vì sao em không thể liên lạc với cô ấy chứ?” Sam quỳ xuống bên cạnh Nathan. “Chú phải nói chuyện với cô ấy, Nathan à.
Và bọn anh sẽ đưa chú đến chỗ cô ấy càng sớm càng tốt. Cô ấy đang chảy máu rất nghiêm trọng. Cô ấy vẫn cảm nhận chú đang bị thương, dù ở trong tình trạng vô thức. Shea đã bị như thế kể từ lúc Joe tìm thấy cô ấy. Nó chẳng thể nào khiến điều ấy biến mất. Nhưng chú phải làm việc đó, còn không chúng ta sẽ mất cô ấy.
Chú hiểu ý anh chứ? Shea không đủ sức để lấy đi vết thương này, nhưng cô ấy lại sợ chú sẽ chết. Chú phải thuyết phục cô ấy tin vào điều ngược lại, sau đó ngắt kết nối trước khi nó giết chết cô ấy.” Gương mặt Nathan trắng bệch không còn một giọt máu. Nỗi sợ hãi quặn thắt ruột gan anh và cơn hoảng loạn cuồn cuộn qua người anh như đợt sóng thần.
Không! Ôi Chúa ơi, không. Điều đó không thể xảy ra lần nữa. Cô đã lấy đi quá nhiều đau đớn của anh, hơn cả mức cần thiết. “Hãy đưa em tới chỗ Shea đi,” Nathan yêu cầu. Lần này Garrett không ngăn anh lại khi anh nhỏm người lên. Thay vào đó, Garrett và Ethan cầm lấy cánh tay anh, lôi anh đứng dậy.
“Chú sẽ không thể đi trong tình trạng như thế, nhưng chúng ta có thể rời khỏi nơi quái quỷ này nhanh hơn nếu bọn anh giúp chú,” Garrett lên tiếng. Không chờ lời hồi đáp của Nathan, Ethan và Garrett kéo anh lên rồi đi đến lối cửa sau với tốc độ nhanh gấp hai lần, Steel và đội của anh ấy dẫn đường.
Shea, cưng ơi, em đang ở đâu. Em phải nói chuyện với anh đi. Anh ổn. Anh sẽ không chết đâu. Nó chỉ là một vết thương phần mềm thôi. Con dao đã không cắm vào quá sâu. Em có nghe anh nói không? Shea, em phải nghe anh mà ngắt kết nối này đi. Không hiểu vì sao em đã kết nối với anh, ngay cả khi em không hề nhận thức được chuyện gì đang xảy ra cho anh.
Đấy là mối dây ràng buộc không thể phá hủy của chúng ta. Không ai có thể lấy mất điều đó. Nhưng cưng ơi, anh cần em ngắt nó. Làm ơn mà, em phải làm việc này. Vì anh. Anh không thể mất em, và em quá yếu để chịu đựng vết thương ấy. Chí ít hãy để anh trở nên mạnh mẽ vì em. Thương tích này chẳng là gì cả.
Anh không nói dối em đâu. Anh sẽ chỉ cần vài mũi khâu là sẽ khỏe lại thôi. Nathan hớp vội một hơi. Tim anh có cảm giác suýt nổ tung khỏi lồng ngực. Anh quá sợ hãi và ghét việc mình chẳng thể nào tìm đường đến chỗ cô, không thể vượt qua bức tường thinh lặng có vẻ bao phủ xung quanh cô.
Shea đang tự bảo vệ mình. Cô đã dựng nên bức tường ấy để xua đuổi đau đớn và giờ anh không thể nào vượt qua được. Đừng làm việc ấy. Làm ơn mà, Shea. Ngắt kết nối đi. Hãy để anh chịu đựng đau đớn này cho em. Em đã bảo vệ anh quá nhiều rồi, cưng ạ. Ít nhất một lần hãy để người khác chăm sóc em.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm