Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 45
“M
ười ba – ba,” Nick thông báo. “Sẵn sàng chưa? Hay con có muốn nghỉ vài phút lấy lại hơi không?”
Lấy lại hơi? Hơi nào? Làm gì còn tí hơi nào trong phổi cô nữa, chắc chắn đấy. Lola lắc đầu, quyết không nhượng bộ. Trời ơi, đây là môn cầu lông thôi mà. Nếu là chơi tennis hay bóng quần thì cô còn hiểu được cái sự kiệt sức này, nhưng cầu lông đâu có gì gần với mấy thứ kia, mọi người đều biết nó là một môn nhạt nhẽo mà người chơi chủ yếu là người già và trẻ em, một môn mà bạn cứ phát một quả cầu nhỏ ngu ngốc qua qua lại lại cái lưới. Ngày bé cô cũng hay chơi cầu lông ở sau vườn nhưng cũng đâu có tới mức này.
“Úi,” Lola rú lên, lao tới đỡ quả cầu vừa bay vèo qua tai cô. Cái vợt ngu ngốc, ngu ngốc…
“Mười bốn – ba.” Nick cười toe toét, chuẩn bị phát cầu lần nữa.
“Úi.” Chết tiệt.
“Nghỉ thôi. Con làm tốt lắm.” Ông đi qua lưới ngăn cách đến vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Bố không thể nói là tốt khi không hề tốt được.” Giữ chặt hai bên hông đau ê ẩm đang tị nhau xem bên nào đau hơn, Lola hổn hển nói: “Con đúng là chẳng ra gì.”
“Không, ai bảo thế, thực ra con chơi cũng khá giỏi. Nhưng bố lại giỏi hơn thôi.”
“Thật không công bằng. Con là con bố cơ mà. Không phải bố nên để con thắng sao?”
Ông tỏ vẻ thích thú. “Khi con đã hai mươi bảy tuổi thì không.”
Lola rướn người về phía trước, tay đặt lên đầu gối, rồi cô nhận ra rằng mọi người trên sân cầu lông có thể sẽ nhìn thấy quần trong của mình nên cô lập tức đứng thẳng dậy. Nhưng nản hơn là việc cô nảy ra ý định đến đây vào tối nay là vì cô mới biết Doug là thành viên của câu lạc bộ thể dục thể hình Merton’s ở Kensington do hôm thứ Năm tuần trước Sally tình cờ nói là anh đang đi tập bóng quần. Lola cho rằng việc đến Merton vào ngày thứ Năm là chuyện bình thường nên cô đã gọi cho họ và hỏi xem liệu cô cùng bố mình có thể đến thử các thiết bị trước khi quyết định đăng kí được không.
Và thật thế, Merton có vẻ là một nơi tuyệt vời để xã hội hóa và tiêu hao một ít calo nếu bạn muốn, nhưng nó cũng có một nhược điểm.
Không có Doug. Không thấy ở đâu cả. Hai cha con đã được đưa đi khắp nơi trong câu lạc bộ mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Chưa kể việc người ta hào phóng tặng một tiếng đồng hồ chơi miễn phí trên sân cầu lông thì về mặt đạo đức, việc tiếp tục dùng dịch vụ của họ là bắt buộc.
Vừa thở hổn hển như một đứa trẻ được nuông chiều, vừa ngước lên nhìn cái đồng hồ treo trên tường. Mới có chín phút, còn tận năm mươi mốt phút nữa.
Cô nhìn bố mình, người thậm chí chẳng có vẻ gì là hụt hơi, dù chỉ một chút. “Được rồi, chúng ta sẽ chơi thêm một ván nữa. Nhưng lần này bố phải giả vờ con mới sáu tuổi và bố phải để con thắng nhé.”
Chưa bao giờ một tiếng đồng hồ trôi qua chậm chạp đến thế. Đến khi chơi xong, mặt Lola đỏ dựng lên, thở phì phò như máy hơi nước, chân đi loạng choạng như mì spaghetti bị nấu chín quá. Chung quy thì cái môn cầu lông này cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Các thành viên của SAS[4] kinh qua trận mạc có thể chơi môn này tại gia để nâng cao sức khỏe ấy chứ. Tạ ơn Chúa là Dougie không có ở đây chứng kiến cảnh nực cười này của cô.
“Con muốn uống chút gì không?” Nick nhìn cô lấy khăn lau mặt và cổ rồi hỏi.
“Con muốn uống nhiều đấy ạ.” Thế nào mà cô nghĩ việc đến đây tối nay là một ý hay nhỉ? Tắm rửa và thay đồ xong họ phải ra khỏi đây ngay mới được.
“Con làm rơi băng đô rồi kìa,” Nick nói đúng lúc cô vừa kéo dây túi đựng đồ chơi thể thao lên vai.
“Con không nhặt được, con đau quá.”
Cô chờ Nick quay lại nhặt cái băng đô hồng, rồi quay lại đẩy cửa kính bước vào.
Dougie đang đứng sau cánh cửa, nhìn cô.
“Ối!” Cô đã cảm ơn ngôi sao may mắn của mình vì anh không có ở đây nữa cơ đấy. Nếu thực sự có Chúa trời thì thực sự ông ta đã đùa cợt cô rồi. Một giọt mồ hôi lăn xuống trán cô vì hồi kết vượt mức thú vị này.
“Lola, chuyện gì thế này?” Doug lắc đầu. “Cô bám theo tôi ư?”
Lola nuốt khan, đột ngột nhận ra đó chính xác là việc mình đang làm. Cô lập tức tự vệ: “Anh đang nói gì thế? Tất nhiên là em không bám đuôi anh! Ai biết được anh có bám đuôi em hay không?”
“Tôi là thành viên của câu lạc bộ này ba năm nay rồi đấy. Tôi nghĩ chị gái mình đã tình cờ nói ra chuyện này.”
“À, chị ấy chẳng nói gì cả.” Về cơ bản thì điều này là thật. Elly làm cùng anh mới là người nói. Nhưng cảm giác xấu hổ dâng lên và nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn. Chúa ơi, anh nói đúng, cô đã biến thành một trong những mụ điên không thể chấp nhận việc bị cự tuyệt, những kẻ đứng giữa đường la hét và kết cục là bị tống giam vì tội quấy rối.
“Băng đô của con đây.” Nick bước đến, nhìn Dougie lạnh lùng rồi nói: “Việc này liên quan gì đến bám đuôi thế? Tôi là người đưa ra ý định đến câu lạc bộ này. Đó đâu phải ý của Lola.”
Giờ thì bố cô đang che giấu cho cô, đang nói dối để bảo vệ đứa con gái bám đuôi điên khùng của mình. Lola xấu hổ, cúi mặt xuống, cô cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang lăn xuống cằm mình.
“Xin lỗi bác, cháu quá ngạc nhiên vì đụng mặt cô ấy ở đây. Cháu không nghĩ Lola lại là tuýp người thích cầu lông.”
“Tại sao lại không?” Lola bướng bỉnh nói. “Cha con em đã chơi rất vui.”
“Thật sao?” Doug chu mỏ lên. “Nửa tiếng trước tôi nhìn ra cửa thì cô đâu có vẻ gì là đang vui.” Anh quay sang Nick: “Chào bác, cháu là Doug Tennant. Chắc bác là bố của Lola.” Anh bắt tay Nick rồi nói thêm: “Bác đã hạ đo ván cô ấy.”
Nick tỏ ra bớt nghiêm khắc hơn. “Cũng gần như thế, đúng không?”
Ôi tuyệt.
“Con đi tắm rồi thay đồ đây ạ,” Lola lên tiếng.
“Bố cũng thế. Gặp con ở quầy bar nhé.”” Nick vui vẻ gật đầu với Doug: “Rất vui được gặp cháu.”
Mười phút sau Lola rít lên rồi khựng lại trước lối vào quán bar. Doug đang đứng quay lưng lại phía cô, nói chuyện với một vài cô gái đùi nâu săn chắc. Không thấy Nick. Cô quay về rồi đứng chờ ông bên ngoài phòng thay đồ nam.
Lúc bước ra ông vô cùng ngạc nhiên. “Con đang làm gì ở đây? Bố tưởng chúng ta sẽ gặp nhau ở quầy bar mà.”
“Con không muốn uống nước ở chỗ này. Doug đang ở trong đó. Anh ấy nhất định sẽ nghĩ con lại bám đuôi anh ấy.”
“Ôi, không sao đâu, có gì nghiêm trọng đâu.”
“Có, nghiêm trọng đấy ạ.” Lola chán nản lắc đầu. “Vì anh ấy nói đúng, con bám đuôi anh ấy. Và giờ là lúc dừng lại rồi.”
Họ tới Café Rouge ở quảng trường Lancer. Trước ly rượu vang đỏ cô gọi ra nhưng chẳng còn lòng dạ nào để uống, Lola kể với Nick toàn bộ câu chuyện.
“Vậy đấy ạ, về cơ bản là con đã tự mình phạm một lỗi lần ngớ ngẩn nhất quả đất và giờ tất cả đã chấm hết. Doug không thích con và cuối cùng con cũng phải thừa nhận điều đó. Con đã cố hết sức và đã thất bại. Đã đến lúc từ bỏ để đi tiếp. Như mọi người vẫn nói đấy, biển thiếu gì cá.” Lola nhếch môi. “Dù rằng mỗi khi họ nói thế con muốn cầm một con cá thật to tát vào mặt họ.”
“Vậy thì bố sẽ không nói thế đâu. Ôi, con yêu, bố rất hiểu.” Nick đưa tay nắm lấy tay Lola. “Không thể tin được là từ trước tới giờ con không kể chuyện này với bố.”
“Con không muốn bố nghĩ mình có một đứa con gái đáng sợ. Bố sẽ chạy mất dép mất.”
“Không đâu.”
“Vâng, nhưng bố sẽ nghĩ rằng con thật đáng thương hại.” Lola nhún vai. “Con muốn gây ấn tượng tốt với bố, khiến bố nghĩ rằng mình có một đứa con gái đáng tự hào.”
“Con yêu, bố rất tự hào về con.”
Lola chớp chớp để ngăn nước mắt rơi; bố cô quá tốt với cô và cảm giác được gọi là con yêu mới đáng yêu làm sao. “Vâng, nhưng con đã cư xử khá ngu xuẩn. Ý con là cứ lao vào cái người đã nói họ không cần mình ấy, đó chẳng có vẻ gì là một việc sáng suốt.” Nhưng dù sao,” cô vung cánh tay lên như vẽ ra một đường ngăn cách, “con sẽ không làm thế nữa.”
“Bố ước có thể làm gì đó giúp con.” Nick ngồi nghĩ một lúc rồi bảo: “Con có muốn bố nói chuyện với cậu ta không?”
Lola mỉm cười vì câu nói ấy làm những hồi ức xưa ùa về. Ngày xưa, khi cô mười tuổi, một cậu bạn trong lớp đã bị trêu vì mái tóc vàng hoe và cái mặt đầy tàn nhang. Việc trêu trọc ấy cũng diễn ra được vài ngày và cũng bắt đầu nhàm chán thì một buổi sáng, mẹ cậu ấy đến trường, lôi đám thủ phạm lại một chỗ rồi nói chuyện phải trái với chúng. Cả trường nghe trộm, một cách thích thú. Đáng buồn là bà ấy còn vàng hoe và nhiều tàn nhang hơn cậu ta, nên từ đó cậu ta đã phải chịu đựng hàng tháng trời những lời nhạo báng không thương tiếc dành cho cả mình với mẹ.
“Cảm ơn bố, nhưng không cần đâu ạ.” Lola tưởng tượng Nick đến ca cho Doug một bài sướt mướt xưa như trái đất, nói rằng anh không nên quá xấu tính rồi ra lệnh cho anh phải tốt với con gái ông, cho nó thêm một cơ hội.
“Hết thật rồi bố ạ. Giờ anh ấy có Isabel rồi.”
“Còn con thì có EJ.” Giọng Nick đầy khích lệ. “Con thích cậu ấy, đúng không nào?”
Lola nhún vai. Tất nhiên là cô thích EJ, nhưng chỉ như một người bạn thôi. Họ đã hôn nhau – ổn thôi – nhưng chưa ngủ với nhau. Anh ấy là người tốt, một người đồng hành tuyệt vời nhưng phép màu chỉ dừng ở đó. Như thế không công bằng với EJ và cô phải nói với anh. Cũng đến lúc phải kết thúc mối quan hệ đó rồi – nếu bạn có thể gọi đó là một mối quan hệ khi mà bạn không hề ngủ với anh ta.
Rời khỏi Café Rouge, Nick nói: “Vậy chuyện gì đã xảy ra với số tiền mà Blythe không được biết? Con đã dùng nó vào việc gì?”
“Con không thể nói với bố được.”
Ông cười. “Nói bố nghe xem!”
Lola nhìn một cái taxi đang tiến lại. “Con không nói được, thật đấy ạ.” Cô giơ tay vẫy cái taxi. “Con xin lỗi bố, nhưng con không thể nói với bất cứ ai. Không bao giờ.”
Chú thích
[1] Lothario: nhân vật chuyên quyến rũ phụ nữ.
[2] Trinny và Susannah: hai nhà tư vấn thời trang nổi tiếng của Anh
[3] Simon Cowell: nhà sản xuất, giám khảo nhiều cuộc thi âm nhạc nổi tiếng.
[4] SAS: Lực lượng không quân đặc biệt.