Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 45
"Thôi nào," Tom nói. "Đám đàn ông thường cất giấu hầu hết bí mật của họ ở một trong hai chỗ: phòng làm việc hay phòng ngủ. Doreen có thể không biết điều đó, nhưng cô thì có. Và ngôi nhà này không có phòng làm việc."
Cô đi vào phòng ngủ của Al Strehlke (bám theo sau là Goober), tại đây cô nhìn thấy một chiếc giường đôi dài quá cỡ được sắp dọn theo kiểu quân sự. Tess cúi xuống nhìn dưới gầm giường. Không có gì. Cô định quay sang tủ tường, rồi ngừng lại, và quay trở lại giường. Cô lật đệm lên. Xem nào. Sau năm giây - mà có khi là mười - cô thốt lên với giọng khô khan dứt khoát.
"Đây rồi."
Nằm trên hộp lò xo là ba xắc tay phụ nữ. Chiếc xắc ở giữa là một món đồ màu kem có lẫy bấm mà Tess có thể nhận ra ở bất cứ chỗ nào. Cô mở nó ra. Không có gì bên trong ngoài gói khăn giấy Kleenex và một chiếc bút chì kẻ mắt với một chiếc lược mascara nhỏ được giấu khéo léo ở nửa trên. Cô tìm dải lụa có tên mình thêu trên đó, nhưng dải lụa đã biến mất. Nó đã bị tháo đi một cách cẩn thận, nhưng cô nhìn thấy một vết cắt nhỏ xíu trên mặt thứ da Italia rất đẹp nơi chỉ may đã bị tháo ra.
"Của cô phải không?" Tom hỏi.
"Anh biết là nó mà."
"Thế còn chiếc bút chì kẻ mắt?"
"Người ta bán cả nghìn thứ như thế tại các cửa hàng trên khắp nước M..."
"Có phải của cô không?"
"Phải. Đúng là nó."
"Cô đã thấy thuyết phục chưa?"
"Tôi..." Tess nuốt nước bọt. Cô vừa cảm thấy gì đó, nhưng không chắc là cái gì. Nhẹ nhõm ư? Hay kinh hãi? "Tôi đoán là thế. Nhưng tại sao? Tại sao lại là cả hai?"
Tom không nói. Anh chàng không cần phải nói. Doreen có thể không biết (hay thừa nhận điều đó nếu bà ta biết, vì các bà lão theo chân bà ta vào các cuộc phiêu lưu không thích những thứ ghê rợn), nhưng Tess cho là cô thì có. Bởi vì Bà Mẹ đã làm cả hai đứa con trai trở nên bệnh hoạn. Đó là những gì một chuyên gia tâm thần học sẽ nói. Lester là kẻ cưỡng dâm; Al là kẻ sùng bái đồ vật tham gia một cách gián tiếp. Thậm chí có thể anh ta còn ra tay với một hay cả hai người phụ nữ trong ống cống. Cô sẽ chẳng bao giờ biết chính xác được.
"Có thể sẽ phải mất tới sáng để lục soát cả ngôi nhà," Tom nói, "nhưng cô có thể tìm kiếm trong phần còn lại của căn phòng này, Tessa Jean. Nhiều khả năng anh ta đã thủ tiêu mọi thứ có trong xắc - cắt rời thẻ tín dụng thành từng mảnh rồi ném xuống sông Colewich, tôi đoán là vậy - nhưng cô cần phải đoan chắc, vì bất cứ thứ gì có tên cô trên đó cũng có thể dẫn cảnh sát thẳng tới cửa nhà cô. Hãy bắt đầu bằng cái tủ tường."
Tess không tìm thấy các thẻ tín dụng của cô hay bất cứ vật nào khác thuộc về cô trong tủ tường, nhưng cô đã tìm ra một thứ. Nó nằm ở tầng trên cùng. Cô bước xuống khỏi chiếc ghế đã kê để đứng lên và ngắm nghía vật đó, càng lúc càng thấy ghê rợn: một con vịt nhồi bông có thể từng là món đồ chơi ưa thích của một đứa trẻ nào đó. Một trong hai con mắt đã biến mất, và lớp lông bằng sợi tổng hợp rối bết lại. Lớp lông đã bị rụng ở đôi chỗ, như thể con vịt đã được âu yếm tới gần nát tươm.
Trên chiếc mỏ màu vàng đã phai có một vết màu nâu sẫm.
"Có phải là thứ tôi nghĩ không?" Tom hỏi.
"Ôi Tom, tôi cho là vậy."
"Những thi thể cô thấy trong ống cống... có thể nào một trong số đó là thi thể một đứa trẻ không?"
Không, không có thi thể nào nhỏ tới cỡ đó. Nhưng có thể ống cống chạy qua bên dưới Stagg Road không phải là nơi giấu nạn nhân duy nhất của anh em Strehlke.
"Hãy để trả nó lên giá. Hãy để cho cảnh sát phát hiện ra nó. Cô cần đoan chắc hắn ta không có một chiếc máy tính có các thông tin về cô trong đó. Sau đó, cô cần biến khỏi đây."
Có thứ gì đó lành lạnh, ươn ướt cọ lên bàn tay Tess. Thiếu chút nữa cô đã kêu thét lên. Đó là Goober, đang ngước lên nhìn cô với đôi mắt sáng long lanh.
"Thêm thịt nữa đi!" Goober nói, và Tess cho nó thêm một ít nữa.
"Nếu Al Strehlke có một cái máy tính," Tess nói. "Anh có thể tin chắc nó có mật mã bảo vệ. Và nhiều khả năng nó sẽ không chịu mở ra để tôi mò mẫm vào trong đó."
"Vậy thì hãy mang nó đi và ném xuống dòng sông chết tiệt đó trên đường cô quay về nhà. Hãy để nó ngủ cùng với cá."
Nhưng chẳng có chiếc máy tính nào hết.
Ra tới cửa, Tess cho Goober ăn nốt chỗ hamburger còn lại. Nhiều khả năng con chó sẽ làm dây bẩn ra khắp thảm trải sàn, song chuyện này cũng sẽ không còn khiến Lái Xe Bự bận tâm.
Tom nói, "Cô hài lòng chưa, Tessa Jean? Cô có thấy hài lòng vì đã không giết một người vô tội không?"
Cô chắc hẳn mình phải cảm thấy như vậy, vì tự sát giờ đây không còn là một khả năng được nghĩ tới nữa. "Thế còn Betsy Neal thì sao, Tom? Còn cô ta thì sao?"
Tom không trả lời... nhưng một lần nữa, anh chàng chẳng cần phải làm thế. Bởi vì, nói cho cùng, anh chàng chính là cô.
Hay không phải là cô?
Tess không hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Và liệu chuyện đó có quan trọng hay không, chừng nào cô biết cần làm gì tiếp theo? Còn về ngày mai, nó sẽ là một ngày mới. Scarlett O’Hara đã đúng về điều đó.
Điều quan trọng hơn cả là cảnh sát cần biết về những thi thể dưới cống ngầm. Vì rất có thể ở đâu đó có những người bạn hay người thân vẫn đang băn khoăn lo lắng. Và cũng vì...
"Vì con vịt nhồi bông cho biết rất có thể còn nhiều nữa."
Lần này là chính giọng nói của cô.
Và điều đó hoàn toàn đúng.