What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hà nghỉ suối nước nóng Hata là một tòa nhà cũ kỹ. Nó được xây dưới một mỏm đá, lại chìa ra bên rìa sông. Dù có nhiều khách cũng không thể cơi nới thêm được. Những khi có tiệc lớn đông người, phải dỡ cửa fusuma ra, ghép ba phòng làm một. Đã vậy một căn phòng lại chìa ra triền sông, nên phòng tiệc khi ấy lại có hình dạng như chữ L.
Khi ấy đã 5 giờ chiều, những tấm chắn ngoài hành lang đã được dỡ ra hết để có thể đón gió mát. Khách khứa mặt ửng đỏ sau một hồi thư giãn dưới suối nước nóng, mặc bộ kimono nhà nghỉ đã chuẩn bị từ trước, ngồi xuống bên những chiếc bàn thấp với đồ ăn đã được dọn sẵn. Chỗ ngồi trang trọng nhất là bên cạnh góc tokonoma* ở sâu trong căn phòng.
Nhà nghỉ suối nước nóng Hata nằm trên núi Gorai, một nhánh mở rộng của rặng Echigo, từ nội thành Niigata bắt xe bus tới đó mất bốn tiếng đồng hồ. Noda Tatsuo và đồng nghiệp từ Tokyo khởi hành lúc sáng sớm. Cùng đi với Noda có Nanba, Trưởng phòng Kinh doanh đời thứ ba, người phụ trách việc buôn bán “rau”, sản phẩm xe hơi mới hoàn toàn không gây hại cho môi trường. Ngoài ra còn có nhân viên phòng Kinh doanh và trưởng phòng của hai mảng Kỹ thuật và Phụ tùng.
Họ được mời tới đây bởi những nhà phân phối sản phẩm độc quyền tại Niigata. Từ hôm sau, tất cả mọi người trừ Noda và Nanba sẽ lưu lại nội thành để giải đáp các câu hỏi về việc bảo dưỡng sản phẩm cho nhân sự phòng Kinh doanh và Phụ tùng.
Mãi không thấy bóng dáng hai vị trưởng phòng bước vào phòng tiệc. Sáng nay trước khi xuất phát, họ quên chưa đi đại tiện nên phải gồng mình chịu đựng suốt chuyến xe. Đến nhà nghỉ, hai người ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh, rồi ngồi trong đó không biết bao lâu. Bởi vậy mà đi tắm cũng muộn hơn. Đã thế lại còn phải gội đầu vì lúc ngồi xe bus để cửa sổ mở, cát bụi bay vào dính bê bết lên tóc.
“Xin lỗi mọi người, bọn tôi tới muộn quá”, hai người vồn vã bước vào phòng, mái tóc mới gội bóng lộn sáp vuốt của nhà nghỉ.
Tắm suối nước nóng xong, Noda tranh thủ chợp mắt một lúc trước khi bữa tiệc bắt đầu. Ông vẫn còn thấy mệt. Noda không muốn đi vì lo lắng cho Paprika ở nhà, nhưng Chủ tịch khăng khăng nhờ ông đi chuyến này nên chẳng còn cách nào khác.
Bữa tiệc đang đến hồi cao trào, gió đêm độc nên những cánh cửa trượt đã được đóng kín. Ánh đèn huỳnh quang soi tỏ từng góc căn phòng. Chương trình giải trí đã bắt đầu trên sân khấu - khoảng trống rộng rãi bên cạnh góc tokonoma gần chỗ Noda ngồi. Nhiều nhân viên mảng Kinh doanh của công ty ông có máu nghệ sĩ, nhưng bên Niigata cũng chẳng kém cạnh gì. Cuối cùng chẳng biết được ai là bên pha trò, ai là khán giả thưởng thức nữa. Vài nhân vật sẽ cáu kỉnh nếu không cho họ biểu diễn, nên đôi khi để họ đứng lên pha trò lại là một cách phục vụ.
Tẩu thuốc trên tay, bát sứ úp ngược đội đầu và áo vest mặc trái, một đối tác bên Niigata trạc tuổi tứ tuần giả làm người Trung Quốc. Mọi người trong phòng tiệc ai nấy ôm bụng, lăn lộn trên sàn cười chảy cả nước mắt. Bỗng dưng nữ nhân viên nhà nghỉ hớt hải chạy vào, ngã sấp xuống bên thềm cửa. Đầu tóc rối bù, gấu áo kimono bị kéo lên tận đùi, cô gái ôm lấy chân người đàn ông nọ và hét lên.
“M-m-mau chạy đi!”
Mọi người đồng loạt cười ồ lên, cứ ngỡ đây cũng là một phần của buổi diễn.
“Khá lắm nhé!”
“Diễn sâu quá.”
Noda lúc đầu cũng tưởng ấy chỉ là diễn, nhưng bộ dạng của cô gái xua tan suy nghĩ ấy trong ông. Mặt và môi cô ta đều tím tái, cả người run bần bật, còn không nói nổi do quá hoảng sợ.
“Có chuyện gì thế?”, Noda hét lên như quát. Người nữ phục vụ hướng gương mặt trái xoan đã cứng đờ lại vì sợ hãi về phía ông.
“H-hổ! Hổ! Có hổ trong nhà!”
Hổ trong nhà nghỉ ư? Quan khách lại bật cười.
Chỉ riêng Noda cứng đờ người. Có thật vậy không? Ban nãy khi ngủ ông cũng mơ thấy một con hổ đấy thôi. Đến một nhà trọ kiểu Nhật truyền thống thế này làm ông nhớ tới Toratake nên mới mơ thấy hổ. Con hổ đó phải chăng đã được hiện thực hóa nhờ hiệu ứng phụ của DC Mini?
Chẳng lẽ lại thế? Chính miệng Noda đã nói “không nên đặt ranh giới giữa mơ và thực nữa”, nhưng câu nói đó chỉ giới hạn trong thế giới của Paprika mà thôi.
Noda lắc đầu, bình tĩnh lại. Ông đã đọc một bài báo về chuyện người đàn ông nọ nuôi hổ như thú cảnh. Biết đâu con hổ đó đã xổng chuồng? Cũng đâu phải chuyện gì khó tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô gái, các vị khách đã bắt đầu nhận ra đây không phải chuyện đùa. Tiếng cười đã ngớt. Noda quay sang nhìn Nanba.
“Con hổ đâu rồi?”, Nanba hỏi cô phục vụ.
“Ngay dưới chân cầu thang, n-n-nó đang đến đây!”, cô gái lắp bắp.
“Bớt giỡn cho tôi nhờ cái.”
Người đàn ông ngồi cạnh hành lang thò đầu ra ngoài, nhìn vào bóng tối. Anh ta không nói gì, chỉ gạt bàn ăn trước mặt ra một bên, lồm cồm bò trên bốn chân rồi nhảy chồm về phía trước như con ếch. Khách khứa vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo chuyện gì đang xảy ra thì một con hổ lao từ hành lang vào phòng, dường như bị kích thích bởi chuyển động đột ngột của người đàn ông nọ. Không phải mèo, không phải thú nhồi bông, mà là một con hổ khổng lồ thứ thiệt. Không giống những con hổ trên màn hình tivi hay bị nhốt trong lồng, con hổ này lớn đến độ tất cả mọi người đều biết ngay thứ họ đang nhìn thấy lúc này là một con mãnh thú hoang dã ăn thịt người.
Con hổ bị kích thích bản năng săn mồi bởi đám đàn ông hỗn loạn nháo nhác xung quanh, nhào đến người ngồi gần nhất và cắn phập vào cổ anh ta như để chứng minh sức mạnh.
Các vị khách hét lên thảm thiết, kéo cánh cửa trượt ra, nhảy qua tay vịn lan can xuống bờ sông. Những người đang ở căn phòng chìa ra phía dòng sông vật lộn với nhau, cuối cùng tự rơi xuống nước. Vài người đờ ra vì sợ, không cục cựa nổi mình. Người bám lấy cột nhà cố đứng dậy, người vẫn dính vào chiếu tatami, cả thân mềm nhũn. Vài người đến phút cuối mới chạy bán sống bán chết, có người ôm chân những kẻ đang cố thoát thân. Vài người dựa lưng vào tường, chẳng làm gì ngoài duỗi thẳng chân ra.
Một nhân viên phòng Kinh doanh trẻ tuổi ngồi đó, đôi mắt trống rỗng vô hồn khi máu túa ra từ vết thương trên cổ của nạn nhân đầu tiên. Con hổ bỏ mặc con mồi đã không còn cử động nữa, tiếp tục tấn công nạn nhân tiếp theo.
Cô nhân viên bám dính lấy chân người đàn ông đóng vai người Trung Quốc nọ, bị kéo xồng xộc tới tận hành lang. Noda và Nanba vẫn ngồi im, sững sờ không nhúc nhích nổi chân tay. Chỉ còn lại hai người trong phòng.
“C-chúng ta chạy thôi chứ?”, Nanba đặt tay lên vai Noda, đôi chân lẩy bẩy như thể đang co giật.
Con hổ vừa xé toạc một mảng thịt từ cổ họng người nhân viên xấu số nọ, miệng đầy máu tươi. Cảm nhận được cử động của Nanba đằng sau lưng, nó quay lại nhìn hai người chằm chằm.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ