There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
nh đã bơi được phần lớn đoạn đường.
Anh rời khỏi chiếc phà, bơi về phía bờ cho tới khi anh có thể chống tay xuống cát và bò dọc theo bãi biển. Khi đã cách con phà khá xa, anh mạo hiểm nhô đầu lên khỏi mặt nước và nhìn lại phía sau. Anh đã cách họ vài trăm mét, đám lính gác lúc này đang đứng thành một vành đai xung quanh cầu cảng.
Anh lại chui đầu xuống dưới nước và tiếp tục bò, không dám mạo hiểm bơi sải hay thậm chí là bơi chó vì sợ gây ra tiếng động. Bò thêm một đoạn nữa thì anh tới một khúc quành. Anh vòng theo nó rồi leo lên bờ, ngồi sưởi ấm dưới ánh mặt trời, người anh run lên vì lạnh. Anh tiếp tục men theo bờ biển cho tới khi đụng phải một vỉa đá nhô ra ngoài khiến anh lại phải xuống nước và bơi vòng qua nó. Anh buộc hai chiếc giày lại với nhau, đeo quanh cổ rồi vừa bơi qua vỉa đá vừa mường tượng đến những nắm xương của cha anh đang nằm đâu đó dưới thềm của chính đại dương này, mường tượng đến những con cá mập có vây lớn, đuôi quật vun vút trên mặt nước, và cả những con cá nhồng với hàm răng trắng nhởn. Nhưng anh biết là anh sẽ vượt qua chuyện này vì anh bắt buộc phải thế, nước lạnh khiến cả người tê tái nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác là phải hành động, và anh sẽ còn phải làm thế nhiều lần trong những ngày tới, cho đến khi chiếc tàu Betsy Ross thả neo xuống mũi phía Nam hòn đảo. Và anh cũng biết cách duy nhất để chinh phục nỗi sợ hãi là đối diện với nó, anh đã học được điều ấy trong chiến tranh, nhưng kể cả như thế, nếu được chọn thì anh sẽ không bao giờ, không bao giờ ra biển nữa. Anh có thể cảm thấy nó quan sát anh, chạm vào anh. Anh có thể cảm thấy tuổi tác của nó, già cỗi hơn cả các vị thần và cũng hãnh diện hơn với số thi thể nạn nhân trong lòng nó.
Anh nhìn thấy ngọn hải đăng vào khoảng một giờ trưa. Anh cũng không thể nói chắc chắn vì đồng hồ đeo tay của anh đã nằm trong túi áo vest nhưng mặt trời gần như đứng bóng. Anh leo lên bờ, ngay dưới dốc đá tại chân ngọn hải đăng. Anh nằm dựa vào một tảng đá và phơi mình dưới ánh mặt trời cho tới khi người không còn run nữa và da bớt tím tái.
Nếu Chuck đang ở trên ngọn hải đăng thì dù tình trạng của cậu ấy có ra sao đi nữa anh cũng sẽ mang cậu ấy ra khỏi chỗ này. Sống hay đã chết, anh cũng sẽ không để cậu ấy lại phía sau.
Thế thì anh sẽ chết mất.
Đó là giọng nói của Dolores và anh biết là cô đúng. Nếu anh phải đợi hai ngày cho tới khi tàu Betsy Ross xuất hiện, và Chuck không tỉnh táo lành lặn thì họ sẽ không thể thành công. Họ sẽ bị rượt đuổi và tóm gọn… Teddy mỉm cười… như những con chó-hai-chân.
Anh không thể để cậu ấy lại đây, anh nói với Dolores. Anh không thể làm vậy. Nếu anh không tìm thấy cậu ấy thì đã đi một lẽ. Nhưng cậu ấy là đồng sự của anh.
Anh mới chỉ gặp anh ta thôi mà.
Vẫn là đồng sự của anh. Và nếu cậu ấy đang ở trên kia, nếu họ đang làm hại cậu ấy, giam giữ cậu ấy trái với ý nguyện của cậu thì anh phải mang cậu ấy ra khỏi đó.
Ngay cả nếu như anh phải chết?
Ngay cả nếu như anh phải chết.
Vậy thì em hy vọng anh ta không có ở trên đó.
Anh trèo xuống khỏi vách đá, đi theo một con đường mòn bằng cát và vỏ sò uốn lượn giữa đám tảo biển, anh chợt nghĩ rằng nhận xét của Cawley về việc anh là một người có thiên hướng tự sát thật ra không hoàn toàn chính xác. Nó còn hơn cả mong muốn được chết. Đúng là trong nhiều năm, anh đã không thể tìm ra một lý do tốt đẹp nào để tiếp tục sống. Nhưng anh cũng không tìn ra một lý do tốt đẹp nào để chết. Bằng chính tay mình? Thậm chí trong những đêm sầu não nhất của đời mình, thì đó dường như cũng là một lựa chọn thảm hại. Đáng hổ thẹn. Yếu đuối.
Nhưng giờ…
Một người lính gác bỗng từ đâu hiện lù lù trước mặt anh, sửng sốt không kém gì anh trước sự hiện diện của đối phương, khóa quần của anh ta vẫn đang mở, một khẩu súng trường khoác trên lưng. Anh ta định thò tay kéo khóa quần trước rồi lại thay đổi ý định nhưng Teddy đã kịp thúc một cùi tay vào yết hầu của anh ta. Anh ta ôm lấy cổ họng và Teddy cong người giơ chân đạp vào phía sau người lính gác khiến anh ta mất thăng bằng ngã xuống. Teddy đứng thẳng dậy bồi cho anh ta mất thăng bằng ngã xuống. Teddy đứng thẳng dậy bồi cho anh ta một cú đá mạnh nữa vào tai khiến hia mắt anh ta trợn ngược lên, miệng há hốc.
Teddy cúi xuống tụt quai súng từ vai và lôi khẩu súng ra khỏi người anh ta. Anh nghe thấy anh ta vẫn thở. Như vậy là anh không giết anh ta.
Và giờ anh đã có một khẩu súng.
Anh dùng nó để đe dọa người lính gác thứ hai, đang đứng trước hàng rào bảo vệ. Anh tước vũ khí của cậu ta, một chàng thanh niên, một cậu bé thì đúng hơn và cậu ta nói, "Anh sẽ giết tôi chứ?"
"Chúa ơi, không, nhóc," Teddy nói và nên báng súng vào thái dương cậu ta.
Bên trong hàng rào có một ngôi nhà nhỏ, Teddy kiểm tra nó trước tiên, chỉ thấy mất chiếc giường đơn, vài quyền tạp chí tươi mát, một bình cà phê cũ, vài bộ đồng phục lính gác treo trên chiếc mắc áo sau cánh cửa.
Anh trở ra bên ngoài và đi về phía ngọn hải đăng, dùng súng mở cửa và không tìm thấy gì ở tầng trệt ngoài một căn phòng bằng xi măng thô, trống trơn, tường đá mốc meo, và một cầu thang hình xoắn ốc cũng bằng đá.
Anh leo lên cầu thang tới phòng thứ hai, cũng trống trơn như tầng dưới nhưng anh biết hẳn phải có một tầng hầm ở đâu đó, rất rộng, nối liền với phần còn lại của khu bệnh viện bởi những hành lang bí ẩn vì cho tới lúc này thì anh chưa tìm thấy gì cả ngoại trừ, tất nhiên, một ngọn hải đăng.
Anh nghe thấy một âm thanh như tiếng cạo giấy ở phía trên, anh quay lại chỗ cầu thang, leo lên một tầng nữa và thấy mình đứng trước một cánh cửa sắt nặng nề, anh tì mũi súng vào đó và thấy nó khẽ nhúc nhích.
Anh lại nghe thấy tiếng cạo giấy một lần nữa và anh có thể ngửi thấy mùi khói thuốc, nghe thấy tiếng đại dương vỗ ộp oạp và tiếng gió, và anh biết nếu viên giám đốc trại giam đủ thông minh để bố trí lính gác phía sau cánh cửa này thì Teddy hẳn sẽ toi mạng ngay khi đẩy nó ra.
Chạy đi, cưng.
Không thể.
Tại sao không?
Bởi vì tất cả đều sẽ dẫn tới kết cục này.
Cái gì cơ?
Tất cả mọi chuyện. Tất cả.
Em không thấy bằng cách nào mà…
Em. Anh. Laeddis. Chuck. Noyce, anh chàng đáng thương ấy. Tất cả đều dẫn tới kết cục này. Hoặc là nó dừng lại ngay tại đây. Hoặc là anh sẽ dừng nó lại.
Là đôi bàn tay của anh. Đôi bàn tay của Chuck. Anh không thấy gì sao?
Không. Cái gì cơ?
Bàn tay của anh ta ấy, Teddy. Chúng không phù hợp với anh ta.
Teddy hiểu ý cô nói gì. Anh cũng biết có cái gì đó rất quan trọng về đôi bàn tay của Chuck nhưng nó không quan trọng tới mức khiến anh phải lãng phí thời gian để nghĩ đến lúc này.
Anh sẽ phải đi qua cánh cửa này, em yêu.
Được rồi. Hãy cẩn thận nhé.
Teddy nấp sang phía bên trái cánh cửa. Anh tì báng súng vào sườn trái và đặt tay phải lên sàn nhà để giữ thăng bằng rồi giơ chân trái đạp mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa mở tung, anh lao tới, quỳ xuống, súng đặt trên vai, nòng súng chĩa vào trong.
Vào Cawley. Đang ngồi sau một chiếc bàn, trước một ô cửa sổ nhỏ, hình vuông, đại dương trải dài xanh ngắt với những con sóng bạc đầu sau lưng ông ta. Mùi của biển cả lấp đầy căn phòng, gió vờn trên tóc ông ta.
Cawley không có vẻ gì là sửng sốt. Hay sợ hãi. Ông ta gõ gõ điếu thuốc vào chiếc gạt tàn ở trước mặt và nói với Teddy.
"Cưng ơi, sao em lại ướt hết cả thế này?"
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng