Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Chương 46: Sai Lầm
Hoàn toàn sai lầm rồi!
Khuôn mặt Hách Khiếu Phong trắng bệch, trước mắt hắn là khe núi chất đầy xác người, máu nhuộm đỏ đất, trên đá và cây cỏ vấy máu, những đoạn tay chân bị chém đứt phơi trong đống cỏ rậm rạp. Nhìn qua có thể tưởng tượng được tình hình lúc ấy giao chiến kịch liệt tới mức nào.
Tin dữ được quan binh hồi báo về triều đình, đoàn người hòa thân của Đại Đường khi đi tới khe núi liền gặp toán cướp, số lượng người toán cướp khá đông, tên nào cũng lực lưỡng hiểm ác.
Nghe nói chúng hoành hành trên con đường này đã rất lâu, chuyên chặn cướp các chuyến lạc đà đi buôn nhưng triều đình không ngờ toán cướp lại thay đổi mục tiêu ngồi chờ ở nơi này, hơn nữa ngay cả đoàn xe của triều đình cũng dám đánh cướp, chẳng những cướp đi đồ cưới của công chúa mà còn giết quan binh triều đình.
Đây là ông trời trừng phạt hắn, hắn không nên để cho nàng đi hòa thân, đáng ra hắn phải giữ lấy nàng mới đúng. Hắn thà mang tội danh bất trung, chống lại thánh chỉ chứ không muốn mất nàng.
Sai lầm rồi!
Hắn thật sự sai lầm rồi!
Biết trước sẽ hối hận thì đừng làm, giờ có hối cũng kịp nữa!
- Thống lĩnh...
Phó thống lĩnh lặng lẽ đi theo Hách Khiếu Phong, hắn vừa lo lắng vừa e sợ đi bên cạnh lão đại, hắn chưa từng nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của lão đại như lúc này.
Bọn họ chính là những người xuất chúng nhất trong đội ngự lâm quân, được tuyển chọn từ hàng vạn người để trở thành hộ vệ hoàng thành, gió tanh mưa máu sát phạt, tất cả bọn họ đều không xem vào mắt.
Nhưng... giờ phút này trong mắt thống lĩnh lại có sợ hãi cùng phẫn nộ, sự sợ hãi kia của thống lĩnh không phải vì khung cảnh thê thảm đầy máu và xác người chết mà giống như là mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Còn sự phẫn nộ thì làm cho toàn thân Hách thống lĩnh phát ra vô vàn âm hàn sát khí. Theo thống lĩnh nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn như thế này.
Bọn họ xếp thành đoàn theo thống lĩnh đi vào Mã Nguy cốc, một nhóm thủ hạ đang thu dọn đống thi thể còn một nhóm thì kiểm tra dấu vết để lại.
Một quân binh hồi báo:
- Bẩm báo thống lĩnh đại nhân, phía sau tảng đá thuộc hạ phát hiện áo của công...
Quân binh chưa nói xong thì bóng người Hách Khiếu Phong đã không thấy đâu. Mọi người chỉ nhìn thấy hắn điểm chân nhảy lên, từng bước đều đạp trên mấy tảng đá lớn chơi vơi, khinh công thực đáng sợ.
Mặt Hách Khiếu Phong không khác gì người chết, hai bàn tay siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên từng đường, mắt trừng nhìn hỉ phục dính đầy máu. Hách Khiếu Phong quỳ xuống cầm bộ hỉ phục đã bị đao kiếm chém rách tả tơi, nhìn tình trạng món đồ ra nông nỗi này... hắn thực sự không dám tưởng tượng nàng...
- Đại nhân, xem ra công chúa lành ít dữ nhiều... - phó thống lĩnh đi theo phía sau, hắn nơm nớp lo sợ quan sát gương mặt âm trầm của thống lĩnh. Hách Khiếu Phong không nói gì, mắt vẫn chăm chăm vào hỉ phục.
Nàng thực sự đã chết?
Không!
Hắn không tin!
Không phát hiện thi thể thì có lẽ người còn sống.
Hắn đứng lên, cẩn thận đi kiểm tra từng xác người, mười thị nữ nằm trong số của hồi môn đã chết ba người, trong đó không có Dung Nhi và hai tỳ nữ bên cạnh.