You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tứ Lang
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1959 / 22
Cập nhật: 2016-06-09 04:36:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Cuộc Sum Họp Sau Bốn Năm (1+2)
ám tiểu yêu quái trong hoàng lăng chẳng hề cảm giác được nguy cơ đang kéo tới, cả đám dắt díu nhau trốn trong hầm mộ trong lòng đất mấy ngày, vừa phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt lại cộng thêm hiểm họa trong dự đoán chẳng thấy đâu, thế là cả đám lại kéo nhau trồi lên mặt đất, tiếp tục nhao nhao, ầm ĩ, cãi nhau ỏm tỏi cả ngày.
Lúc Tân Mi trở lại hoàng lăng, đã gần hoàng hôn, từ xa xa nhìn thấy khói bếp cuộn lên cao từ gian bếp, có lẽ là Tư Lan đang làm bánh bao bánh ngọt cho mọi người, loáng thoáng giọng cười đùa lanh lảnh của Đào Quả Quả và em trai, và đương nhiên không thể thiếu tiếng rống giận dữ của Triệu quan nhân — bất luận bên ngoài náo loạn đến long trời lở đất như thế nào thì bên trong hoàng lăng vẫn hỗn loạn y như cũ.
“Lục Thiên Kiều, chàng muốn qua đó nhìn một chút không?”
Tân Mi quay đầu lại nhìn, cười tít mắt hỏi hắn.
Vị tướng quân đại nhân này thường ngày làm chuyện gì cũng cực kỳ dứt khoát, nhưng vừa gặp nàng thì thay đổi không ngờ, cứ dính chặt lấy nàng, khi bắt đầu thì nói là đưa nàng đến vách đá, đi đến đó thì ôm nàng lên Liệt Vân Hoa, nói là đưa tiếp năm dặm đường nữa. Sau đó thì năm dặm rồi lại năm dặm nữa, cuối cùng biến thành đích thân hắn đưa nàng trở về hoàng lăng.
Lục Thiên Kiều lắc đầu: “Không cần đâu. Em đi đi, ta đã thấy hết rồi.”
Gặp lại nhau đương nhiên rất vui mừng, nhưng tính lại thời gian thì chỉ sợ sẽ không kịp.
Tân Mi đưa Thu Nguyệt vào lá bùa, vừa bước xuống sườn dốc được vài bước thì quay đầu lại, Lục Thiên Kiều vẫn lẳng lặng đứng trên sườn núi, ánh hoàng hôn bao trùm khắp thân người hắn.
Nàng vẫy vẫy tay, cao giọng kêu lên: “Tháng sau chàng trở về, em sẽ làm đậu hủ tướng quân cho chàng!”
Hắn khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn nàng chạy nhanh như thỏ xuống triền núi, vọt nhanh như chớp vào hoàng lăng, không lâu sau, lập tức vang lên tiếng kêu kinh hãi của Tư Lan, tiếng gào rống của Triệu quan nhân, cuối cùng biến thành tiếng cười không ngớt, lan rộng trong làn khói bếp mờ ảo.
Đậu hũ tướng quân … Hắn cúi đầu, không kìm chế được, khóe môi khẽ cong lên, kéo Liệt Vân Hoa quay trở về con đường cũ, lại nhìn thấy nó cũng có vẻ rất lưu luyến không muốn bước đi, liền nhỏ giọng hỏi: “… Ngươi không nỡ xa Thu Nguyệt à?”
Nhắc tới mới nói, từ khi Liệt Vân Hoa biến thành tín vật trao đổi tình yêu đưa qua tay Tân Mi thì sau đó tính tình của nó thay đổi quay ngoắt 180 độ. Trước kia lúc nào cũng tự cao tự đại vì dòng máu cao quý đang chảy cuồn cuộn trong người, ngoại trừ hắn thì lúc nào cũng xa cách với xung quanh, nói đến Thu Nguyệt thì trong mắt nó, Thu Nguyệt chính là một con bồ nông vừa xấu xí vừa lôi thôi lại vô dụng. Không biết Tân Mi đã làm cho nó bị kích động như thế nào mà sau khi nàng được gả tới đây, nó dính như keo như sơn với Thu Nguyệt, cả ngày tia ánh mắt sùng bái lẫn cung kính nhìn đối phương, chỉ hận đối phương không phải là ngựa, nếu không để lấy lòng đối phương bảo nó hôn mông chắc nó cũng làm luôn. (*)
* Còn có nghĩa là vuốt mông ngựa, ý chỉ sự nịnh nọt thái quá.
“Tháng sau sẽ còn gặp lại mà.”
Lục Thiên Kiều vỗ vỗ đầu Liệt Vân Hoa đầy thương cảm, nhảy một bước vọt lên lưng nó, một người một ngựa lặng yên biến mất bên ngoài Vân Vụ trận.
Ngày dần trôi qua đêm lại tới, vạn vật chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, những trận gió lớn thổi những đám mây đen bay tới, che khuất mặt trăng, chưa đầy một khắc sau những bông tuyết trắng xóa, li ti đã bắt đầu rơi xuống. Bông tuyết bay vào cửa kính xe vốn bền chắc không một kẽ hở, hơi lạnh xộc thẳng vào khiến Tân Hùng hắt xì hơi mấy cái liền, ông nhịn không nổi nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện mang nét trẻ trung giả tạo hỏi: “Này cậu… Còn chưa đến phủ của con rể ta sao?”
Hai ngày trước, người thanh niên trẻ tuổi ăn nói lỗ mãng này đột nhiên đưa tới mấy hộp bánh bao, bánh ngọt, nói là của Tân Mi gửi cho ông. Cũng trùng hợp ngay lúc bước qua năm mới, trong Tân Tà Trang cũng chẳng có chuyện gấp gì, các đồ đệ cũng dần dần tự đảm đương được mọi chuyện, Tân Hùng liền nghĩ đến chuyện đi thăm con gái rượu của mình. Người thanh niên trẻ tuổi này lại nói mình là thuộc hạ của Lục Thiên Kiều, có thể dẫn đường giúp ông, thế là cả hai hẹn gặp nhau vào ngày hôm sau ở cổng Tân Tà Trang, vừa mới ra khỏi cổng ông đã bị chấn động bởi chiếc xe kéo màu vàng lộng lẫy, xa hoa của y.
Dùng chim thiên đường để kéo xe, đúng là phung phí của trời mà! Người mắc bệnh nghề nghiệp như Tân Hùng cảm thấy đau lòng ngàn vạn lần đối với hành vi này.
Tên đại sư ngồi cạnh cửa sổ, bàn tay trái mang bao tay tơ lụa màu đen thường hay vuốt ve cánh tay phải, nhưng mà cánh tay này hơi kỳ lạ, cứng đơ cứng ngắc như khúc gỗ, chẳng thấy cử động gì cả. Y nhìn Tân Hùng cười thân thiết: “Ông chủ Tân đừng gấp, sẽ tới ngay thôi mà.”
Chiếc xe kéo từ từ đáp xuống, cuối cùng dừng trong một vùng sương mù dày đặc phủ đầy tuyết trắng bên trong. Tên đại sự có lòng tốt chỉ sang một hướng khác: “Ông chủ Tân cứ đi vào bên trong đi, có lẽ ông chỉ cần đi một đoạn thì con gái cưng của ông sẽ phát hiện ra thôi.”
Tân Hùng mờ mịt nhìn ra khoảng không tối đen, rét đậm ở bên ngoài rồi lại quay đầu nhìn y hỏi: “Ngươi, ngươi không đưa ta vào trong à?”
Dẫu sao ông cũng là người đứng đầu một trang, nên đương nhiên có thể nhìn ra màn sương mù dày đặc trước mắt rõ ràng là có bố trí trận pháp, chứ không phải là sương mù tự nhiên. Nếu không có người dẫn đường thì ông có vào đó 8 năm, 10 năm cũng không tìm thấy đường ra.
Tên đại sư nhẹ nhàng kéo ông xuống xe, nhưng rất lễ phép đẩy ông vào, vừa đẩy vừa cười cười nói: “Tại hạ rất muốn đưa ông chủ Tân vào đó nhưng không được, thứ nhất là vì tại hạ không phá được Vân Vụ trận, thứ hai … Nếu ngài không đi ngay thì sẽ gặp nguy hiểm.”
Nguy hiểm?
Tân Hùng chưa kịp hỏi đã nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, chiếc xe kéo nằm ở phía sau vài bước bị người nào đó đánh tan nát thành từng mảnh. Tân Hùng hoảng sợ há hốc miệng, chợt cảm thấy cánh tay của mình bị ai đó kéo mạnh, sau đó cả người bay thẳng vào bên trong màn sương mù dày đặc như cưỡi mây lướt gió, lại nghe thấy giọng của con rể yêu dấu vang lên bên tai: “Đi vào trước!”
Hai chân ông bất giác chạm xuống mặt đất, nhào về phía trước mấy bước theo quán tính, đến lúc đứng vững vàng, ngoái đầu lại nhìn thì chỉ thấy ngoài màn sương mù dày đặc, mờ mịt thì không thấy một bóng người!
Tên đại sư vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhìn chiếc xe kéo tan tành xác pháo khẽ nói: “Đúng là bản lĩnh cao cường…”
Trên chiếc xe kéo có đặt phép thuật của Hồ tộc, nước lửa không thể xâm phạm, đao thương cũng chẳng chém tới, trên đời này người có thể cắt qua chiếc xe này, rồi đập nó tan tành xác pháo như vậy chỉ có bộ tộc Chiến quỷ.
Sau đó, bên cạnh chợt có tiếng ngựa hí vang, một con ngựa uy phong lẫm liệt, cả người đỏ rực như lửa ngự gió phóng tới, đánh thẳng về phía mấy con chim thiên đường đang vỗ cánh tán loạn kia, những tia sáng màu đỏ rực rỡ phát sáng lan ra đến tận chân trời, có lẽ là không thể quay về ngay được.
Tên đại sư cười khổ hỏi: “Ngươi biết ta nhất định sẽ tới nên canh ở ngoài hoàng lăng đợi ta?”
Không có người trả lời câu hỏi của y, cây roi dài màu đen múa lượn trong màn sương mù dày đặc lại phủ đầy tuyết trắng phóng tới trước mặt mà không hề nhìn thấy bóng dáng người nào. Tên đại sư nhắm mắt lại, bàn tay giấu trong ống tay áo dài, ngã phịch xuống ngồi xếp bằng trên mặt đất, một quầng sáng vàng bao bọc quanh người y, cây roi dài cũng quấn lấy thân thể y, nhưng kéo không nhúc nhích, nhấc cũng không lên, chỉ có thể quấn chặt từng vòng trói kín từ đầu đến chân.
Sắc mặt tên đại sư tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Tướng quân, ta có lòng tốt đưa cha vợ của ngươi tới đây, còn đưa vào hoàng lăng nữa.”
Rõ ràng là ta có ý tốt đưa con tin về mà.
Vẫn không hề có câu trả lời như trước, cây roi dài tiếp tục siết chặt hơn nữa, chặt đến nỗi ngay cả đá tảng cũng có thể bị bóp nát.
Vẻ mặt tên đại sư dỏm hơi đau khổ.
Y ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm sâu của tên chiến quỷ đối diện, hình như nói một câu gì đó, ngay sau đó, quầng sáng vàng bao trùm khắp người y mở tung ra, cây roi dài rung lên, cả người y giống như miếng đậu hũ, bị xoắn lại vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi ào ào trong đống tuyết, khắp nơi là máu tươi tràn ngập.
Một lúc lâu sau, Lục Thiên Kiều đi từ trong rừng ra, đến gần thi thể không còn hình hài nguyên vẹn kia, ngồi xuống nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vụ trận lắng tai nghe một hồi, rồi kiên quyết đứng dậy, biến vào trận thế trong nháy mắt.
Lúc đó, Tân Hùng đang bị vây khốn trong Vân Vụ trận, luống cuống tay chân, chửi ầm lên, vốn mang theo niềm vui chan chứa đến thăm con gái cưng và con rể quý, bây giờ chẳng gặp được đứa nào lại còn bị vây trong cái chốn tối tăm, ma quỷ này chịu đói, chịu rét.
Ông gào lên: “Tên nhóc con thối tha kia, ta biết ngay ngươi không phải là thứ tốt lành gì rồi mà! Dùng chim thiên đường kéo xe là loại người khốn nạn nhất!”
Đang lúc chửi mắng vô cùng hăng say, chợt thấy cánh tay bị ai đó giữ chặt, Tân Hùng thét lên một tiếng muốn bể cổ họng, chỉ thấy cả người bắt đầu bay bổng trên mây, tuyết trắng và sương mù đập thẳng vào mặt, phía trước chỉ thấy cảnh tượng mờ mịt. Nhưng chỉ trong chốc lát, phía trước trở nên hết sức rõ ràng, một con đường rộng thênh thang phủ đầy tuyết trắng xuất hiện ngay trước mắt.
“Đi thẳng về phía trước.”
Người kéo ông đi nhỏ giọng dặn dò, giọng nói kia nghe thế nào cũng giống hệt giọng con rể yêu dấu của ông.
Tân Hùng vui mừng như điên xoay người lại nhưng thấy bên cạnh trống trơn, chỉ có những bông tuyết bay bay xoay tròn trong gió, giọng nói giống hệt con rể ông đã biến mất.
Đêm dài mênh mông, tuyết càng rơi xuống càng lớn, nhanh chóng vùi lấp thi thể tan nát của tên đại sư dỏm. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chợt có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trên tuyết, hai bóng người đen thui chạy thẳng về phía thi thể của tên đại sư. Lúc nhìn thấy thi thể nát bấy, thê thảm không còn hình dạng, xung quanh máu tươi văng tung tóe đầy đất, ai cũng khiếp sợ, không dám ngồi xuống khám nghiệm thử nữa, một người trong số họ nói: “Đại sư, tên đó đi rồi.”
Một lát sau, một giọng nói lỗ mãng khẽ vang lên, có phần hơi rụt rè: “… Đi thật rồi sao?”
Hai người gật đầu thật mạnh.
Thi thể bị vùi lấp trong đống tuyết bỗng nhiên khẽ động đậy, sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc”, sau đó tảng đá lớn bị đánh tan nát thành mảnh vụn, bên dưới tảng đá là cái hang do tên đại sư dỏm đào, y đang ngồi trong hang thở ngắn than dài: “Suýt chút nữa thì chết thật rồi … May mắn là hồ ly biết đào hang…”
Thực vui mừng vì y là hồ ly, không phải thỏ trắng hay sói xám, nếu không thì hôm nay cái mạng nhỏ của y chắc chắn tiêu tùng ở đây.
“Lệ Triều Ương còn bị ngài phong ấn, ngài còn sợ gì tên tướng quân kia chứ? Hắn vẫn chưa thành Chiến quỷ hoàn mỹ nữa kia mà?”
Trong lòng tên đại sư dỏm vẫn đầy sợ hãi lắc đầu: “Lệ Triều Ương là do bị ta đánh lén nên không đề phòng, đòn sát thủ chỉ có thể dùng một lần. Nếu dùng lần thứ hai mà người đó có chuẩn bị, thì sẽ không linh nghiệm.”
Tên tướng quân này nhìn có vẻ đầu gỗ ngốc nghếch, không ngờ hắn lại nhạy bén đến thế, đoán được cách y đối phó với Lệ Triều Ương, lần này tấn công y không hề thò mặt ra, trốn tránh trong rừng, chỉ phóng cây roi dài ra, y có thể dùng thuật pháp trên cao dưới thấp, chỗ nào trên người cũng được nhưng không nhìn thấy người thì y cũng bó tay chịu thua.
“Tiếp theo nên xử lý thế nào? Nghe các trưởng lão trong tộc nói là quyết định tiếp tục dùng phương pháp ám sát này đối phó bộ tộc Chiến quỷ. Ngài sẽ trở về lĩnh mệnh sao?”
Tên đại sư dỏm giễu cợt: “Ám sát chỉ có thể dùng một lần, dùng lại lần thứ hai thì đúng là đần độn. Ta không đi.”
“Vậy ngài sẽ làm sao? Sau này cũng không thể xuất hiện trước mặt bộ tộc Chiến quỷ, nếu không sẽ bị truy giết đến cùng? Tự nhiên ngài trở thành bà tám nhiều chuyện đưa người đến hoàng lăng làm gì?”
Y ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời u ám, tối tăm, bỗng nhiên khẽ cười: “Không đưa tới đây, thì sao có thể đơn độc gặp mặt chiến quỷ tướng quân được chứ … Chúng ta nên đi về phía nam — Các trưởng lão trong tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị ép dời bộ tộc tới đó. Ta đi trước kiếm chỗ an cư lập nghiệp cho chắc.”
“… Ngài quyết định bỏ chạy trối chết, thoát thân trước?”
“Bỏ chạy trối chết cái gì, khó nghe quá đi, ta là người mang trái tim nóng bỏng, yêu thích hòa bình, căm ghét chiến tranh. Lần này khiêu khích bộ tộc Chiến quỷ, đương nhiên không có kết quả tốt, ta đi trước để chờ các trưởng lão bị đánh cho tè ra quần, trở về khóc lóc, kể lể mọi ấm ức với ta, nhân đó cũng bội phục tài năng tiên đoán của ta nữa chứ.”
Mặc cho y khuyên giải rất nhiều lần, các trưởng lão cũng đều bỏ ngoài tai, buộc y phải đối phó với Lệ Triều Ương. Y cũng đành nghe lời đối phó. Theo lý thuyết, người bình thường trúng phải lời nguyền pháp thuật của y đều phải chết, nhưng Chiến quỷ hoàn mỹ có thực sự chết hay không, hành vi này có chọc giận bộ tộc Chiến quỷ rước lấy đại họa sát tộc hay không thì y cũng chẳng buồn bận tâm nữa.
“… Ngài thực sự muốn bỏ chạy trối chết, thoát thân trước chứ còn gì nữa?”
“Các ngươi xem ta là loại người đó sao?”
Tên đại sư dỏm phóng lên từ cái hang kia, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ y phục, không nói thêm lời nào cất bước bỏ chạy ngay —
Đúng là chạy trối chết chứ còn sao nữa.
Khoảng cách xa xôi nhất trên đời này không phải là sự sống và cái chết, mà là ta luôn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại không hề biết ta yêu nàng tha thiết…
Mi Sơn quân không thể nhớ nỗi mình đã lặp đi lặp lại hết bao nhiêu lần câu thơ vô cùng trí tuệ, uyên thâm trong quyển sách kia, lúc đọc được những câu này y chỉ cảm thấy trái tim mình bị đâm lủng một lỗ, nước mắt trào ra tuôn rào rào ướt nhẹp cả vạt áo.
Lần trước nhờ một câu nói mới khiến cảm xúc y bị kích động mạnh mẽ, y vội phóng tới hoàng lăng, mơ mộng cùng bỏ trốn với người con gái mình yêu thương, nhưng thật không ngờ y lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa, y đã mất dũng khí triệt để, ngay cả các loại chuyện bà tám mới toanh Mi Sơn cũng không thèm quan tâm tới nữa, suốt ngày chỉ nằm bẹp ở Mi Sơn cư vừa khóc lóc vừa uống rượu say sưa, cứ sống mơ mơ màng màng trong hơi men như thế.
Vào đúng hôm ấy, Phó Cửu Vân và Chân Hồng Sinh cùng đến thăm y, tên linh quỷ canh cửa dẫn hai người đi đến bên bờ Liên Hoa Trì (ao sen), y dùng vẻ mặt khinh bỉ chỉ chỉ vào một người đàn ông với dáng vẻ lôi thôi, lếch thếch đang bị một lớp băng mỏng đóng kín khắp người nằm bẹp dí trong ao, nói: “Ngài ấy đã tự mình rúc vào trong ao đông cứng lại bốn năm ngày nay rồi, hai vị tạm thời cứ chiêm ngưỡng ngài ấy đi.”
Chân Hồng Sinh bịt mỏ nín cười, Phó Cửu Vân bẻ một nhánh cây, ngồi chồm hỗm bên bờ ao, vừa cầm cây chọc chọc vào lỗ mũi kẻ đang nằm trong hồ, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đúng là cứng ngắc rồi.”
“Rắc”, tầng băng mỏng vỡ ra, Mi Sơn quân đầu bù tóc rối chộp lấy nhánh cây, yếu ớt rũ rượi: “Đừng có quan tâm đến ta…. Ta muốn Tiểu Mi… Tiểu Mi….”
“Tiểu Mi?” Phó Cửu Vân nhớ mang máng mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.
“Chính là cô bé ở Tân Tà Trang đấy.” Chân Hồng Sinh tốt bụng giải thích cho y.
“À, là người đẹp bé nhỏ kia à?” Phó Cửu Vân giật mình tỉnh ngộ, giơ ngón tay cái lên với Mi Sơn, “Ngươi cũng có mắt nhìn chuẩn một chút đấy, chắn chắn cô ấy vô cùng xinh đẹp. Nếu đã thích, sao lại không theo đuổi?”
Câu hỏi này chọc trúng chỗ đau thầm kín trong tim Mi Sơn quân, y nấc lên một tiếng nghẹn ngào đau đớn, lặn thẳng xuống đáy ao, một chuỗi bọt bong bóng nổi lên.
Chân Hồng Sinh tiếp tục làm người tốt mà giải thích: “Con bé đã lấy chồng rồi … được gả cho một tên chiến quỷ.”
Phó Cửu Vân cười hiểu ý, thò một tay vào trong tay áo, hướng về bóng dáng suy sụp, yếu đuối lặn mất tăm ở dưới ao, nói: “Mi Sơn, ngươi lên đây, ta đưa cho ngươi cái này hay lắm.”
Mi Sơn quân chỉ thò mỗi khuôn mặt ra khỏi mặt nước, dùng một cặp mắt không có chút thần thái nào giống y như mắt cá chết lãnh đạm nhìn y.
Y lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy mềm mại, mở nó ra, đưa đến trước mắt của Mi Sơn quân…
Cặp mắt cá chết trong chốc lát lại phóng ra luồng ánh sáng làm người ta hoảng sợ!
“Tiểu Mi!”
Đột nhiên Mi Sơn chạy bổ nhào tới, kết quả là y bị trượt chân vì lớp bùn dưới đáy ao, ngã chổng vó, nằm sóng soài như con chó to xác.
Trên tờ giấy rõ ràng vẽ một cô gái vô cùng xinh đẹp, hoạt bát, sống động, hai lúm đồng tiền ngây thơ đáng yêu, không chút tà ác, cặp mắt sáng rực tràn đầy vẻ tự tin, dáng người thon thả, dung mạo của nàng rất đoan trang, quả nhiên là phiên bản Tân Mi lúc mười tám, mười chín tuổi!
Phó Cửu Vân dùng ánh mắt thương hại nhìn y, giọng nói dịu dàng đến nổi da gà: “Mi Sơn, là một người bạn, điều ta có thể giúp ngươi, cũng chỉ có … nhìn vật nhớ người mà thôi. Bức họa chân dung này ta tặng cho ngươi vậy.”
Mi Sơn quân nhảy vội ra khỏi Liên Hoa Trì, Chân Hồng Sinh phất tay áo lên một cái, trong khoảnh khắc những miếng băng mỏng và nước ao sình trên khắp người Mi Sơn quân hoàn toàn biến mất, y vừa lăn lông lốc vừa bò tới cướp lấy bức chân dung của nàng, y hận không thể xé rách lồng ngực ra nhét bức tranh này vào trong tim mình.
“Cứ để hắn nhìn vật mà nhớ người đi, này lão hồ ly, chúng ta đi uống rượu. Lần này ta có đem theo một xe rượu ngon, loại rượu này có tên là “Túy sinh mộng tử” (*).
* Túy sinh mộng tử: Say trong giấc mộng.
Phó Cửu Vân phe phẩy hai ống tay áo, phong thái phóng khoáng, cười hề hề dẫn theo Chân Hồng Sinh bước vào trong phòng ngồi uống rượu. Mi Sơn quân gấp gáp tới mức hét to lên: “Chờ đã! Ta cũng muốn! Phó Cửu Vân! Hồ ly chết tiệt! Các ngươi không được độc chiếm một mình!”
Chân Hồng Sinh chỉ cười cười: “Ngươi không đi nhớ nhung Tiểu Mi nữa sao?”
Mi Sơn quân xếp bức tranh vẽ Tân Mi lại thật cẩn thận, y cất nó vào trong ngực áo nơi gần tim nhất: “Có cái này cũng coi như được an ủi.”
Dù sao như thế này vẫn tốt hơn so với suốt ngày cứ nhìn không khí xung quanh tưởng tuợng mà ngẩn người.
Ba người bọn họ ngày thường hiếm khi nào có thể cùng tụ lại một chỗ ngồi uống rượu, Phó Cửu Vân chở tới một xe đầy rượu Túy sinh mộng tử, chỉ trong một buổi sáng mà bị cả ba uống sạch chỉ còn vài hũ.
Trong lúc ba người đang trò chuyện, ngoài cửa chợt có linh quỷ hoảng loạn, lúng ta lúng túng chạy vào, kêu to: “Chủ nhân ơi! Tướng quân chiến quỷ kia lại…”
Mi Sơn quân đánh rớt chén rượu nghe “xoảng” một tiếng, ngay tức khắc y chui tọt xuống gầm bàn, cố sống cố chết bám chặt lấy chân bàn phía trong, dù chết cũng nhất quyết không bò ra.
Tên linh quỷ chạy đến bên cạnh y, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y: “… Tướng quân chiến quỷ kia lại phái người đưa một lá thư tới đây.”
Mi Sơn quân quần áo chỉn chu chui ra khỏi gầm bàn, cười một cách lễ độ, đoan chính: “Ta chỉ đi nhặt lại chén rượu thôi.”
Linh quỷ vứt bức thư lại, “xí” một tiếng, khịt mũi bỏ đi.
Mi Sơn quân mặt đỏ tai hồng mở bức thư ra, lần này thứ Lục Thiên Kiều cần điều tra không phải là người, mà là mấy vị thảo dược rất hiếm có, thật vừa vặn y lại biết rõ chúng mọc ở nơi nào, Mi Sơn quân lập tức xách bút lên viết thư trả lời, rồi bảo linh quỷ chuyển thư đi.
Không biết Chân Hồng Sinh nghĩ đến điều gì, cười nói: “Nói đến tên tướng quân chiến quỷ kia, khoảng hai tháng trước ta có gặp hắn một lần, vẻ mặt hung thần ác sát, ta đoán đã xảy ra chuyện không hay. Ta từng xem qua mệnh số trên bàn tay của cô bé ở Tân Tà Trang kia, duyên phận của hai người đó sẽ đứt đoạn vào thời điểm biến kiếp của hắn đến, lúc đó ta còn tưởng rằng sau biến kiếp tướng quân chắc chắn sẽ giết chết cô bé kia, nhưng không ngờ được … Quả nhiên, tầm nhìn của Ngọc Thanh Tiên nhân vẫn thật là độc đáo, mệnh số khắc phu của cô bé này có thể khắc chế được mệnh số của tướng quân chiến quỷ, khiến cho hắn bây giờ một mắt thì đen một mắt thì đỏ, giống y như một con mèo lai.”
Mi Sơn quân chỉ nghe được mỗi một câu lão hồ tiên nói là ‘duyên phận sẽ bị đứt đoạn vào thời điểm biến kiếp’, trong lúc nhất thời y không kiềm chế nỗi kích động, gắt gao túm chặt vạt áo lão: “Lời ngươi nói là thật sao?! Hai người bọn họ sau này không còn duyên phận nữa.”
Chân Hồng Sinh đảo đảo con ngươi nhìn y: “Tuy nói là thế nhưng cũng không hẳn là thế … Thứ được gọi là ý trời này chưa chắc đã có thể tin tưởng….”
“Ngươi nói ngay cho ta, có thật sẽ không còn duyên phận nữa hay không!” Y rống to.
Chân Hồng Sinh khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, lúc đó ta xem chỉ tay số mệnh của con bé đúng là thế … Mi Sơn, theo ta thấy con bé chưa chắc đã ghét bỏ gì ngươi đâu, cái gì ngươi cũng không nói cho con bé biết, cứ một mực rụt cổ vào ổ trốn tránh, tự mình khóc lóc, than thở, thì làm được gì chứ?”
“Người anh em tốt của ta!” Mi Sơn quân cảm động đến nước mắt lưng tròng, cố hết sức vỗ vỗ vai y, “Cảm ơn đệ đã cổ vũ huynh! Huynh đi ngay đây!”
Phó Cửu Vân giương mắt lên, nhìn thấy Mi Sơn như một làn khói phóng thẳng ra cửa, cưỡi lên lưng tiểu tiên hạc, khuôn mặt đỏ bừng bay đi, y không nén được quay đầu lại nhìn nhìn Chân Hồng Sinh, nháy nháy mắt mấy cái.
Chân Hồng Sinh cười hà hà, cầm lên hai vò rượu cuối cùng, mỗi người ôm một vò, nói: “Bớt được một người, rượu còn lại đủ để chia rồi.”
Phó Cửu Vân gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ: “Con hồ ly nhà ngươi… không phải loại tốt lành gì mà.”
***
Lúc sáng Lục Thiên Kiều cho người đưa một lá thư để ở ngoài Vân Vụ trận, nói ngày hai tháng ba sẽ quay về, ở lại hoàng lăng hai ngày rồi sẽ đi. Tân Mi tính toán ngày, ngày hai tháng ba chính là ngày mai, Tân Mi vội vàng viết một danh sách thật dài hết cả hai tờ giấy, nàng đưa cho Tư Lan danh sách, bảo hắn ra ngoài mua về.
Tân Hùng vừa đánh một giấc no nê xong, liền nhìn thấy con gái rượu của mình bê một thùng nước lớn, xách theo một cái khăn lau, lại kẹp nách thêm một cây chổi lớn, chà chà bên này một cái, quẹt quẹt bên kia một đường, mặt mày rạng rỡ còn ngâm nga thêm một tiểu khúc nữa.
Cặp mắt ông nhất thời tỏa sáng rạng rỡ: “Con gái ngoan, con rể quay về đây sao?”
Ông tới hoàng lăng chơi đã được một tháng, nơi này có phong cảnh đẹp, ngày ngày nhàn nhã, thong dong, mỗi ngày còn được chính tay con gái rượu làm các món cao lương mỹ vị mang tới cho mình, ở đây còn thoải mái hơn ở Tân Tà Trang không biết bao nhiêu lần mà kể, ông thậm chí còn không nghĩ đến việc về nhà. Chỉ có một điều tiếc nuối đó là con rể không có ở nhà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân con rể là tướng quân cần phải đánh rất nhiều trận đánh lớn, có câu nam nhi chí tại bốn phương, trong nhà ru rú chỉ người già thôi. Rốt cuộc hắn cũng sắp trở về, kẻ làm cha vợ tất nhiên rất vui mừng.
“Cha, cha cứ tìm nơi nào dạo chơi đi, con phải quét sạch, quét dọn sạch sẽ cái nhà này đã.”
Tân Mi tống cha già ra khỏi cửa, ào một tiếng nàng đã hắt toàn bộ thùng nước ra lênh láng khắp nơi, rồi nàng dùng cây chổi lớn ra sức chà soàn soạt.
Tân Hùng vuốt chùm râu mép bước ra ngoài, chưa đi được hai bước ông đã nhìn thấy Đào Quả Quả và em trai y đang vui đùa ầm ĩ chạy tới đây, trên lưng em trai y là một cái cánh gà vàng óng ánh, vừa nhìn thấy ông nó lập tức thu cánh lại.
Ông đi ngang qua Liên Hoa trì, nửa người Ánh Liên cô nương biến thành hoa sen, vốn đang duỗi người vươn vai trong ao nước, ông vừa mới bước tới gần, nàng với dáng vẻ thật vô cùng tự nhiên ngồi người dựa vào bờ ao, còn bắt đầu vắt chéo chân lên nhau, giống như nửa cơ thể biến thành hoa sen kia chỉ là ảo giác.
Ông lại tiếp tục đi qua cái động nhỏ của Triệu quan nhân, lão ta đang đứng đờ đẫn trước cửa động ngửa mặt nhìn trời…. nghe đồn là đang chờ đợi để hứng linh cảm do thần linh phóng xuống, một đoạn đuôi chuột nhỏ xíu thò ra từ trong quần áo lão, giống y như một cây gậy chống trên mặt đất, lâu lâu lão lại vò vò đầu, móc móc mũi gì đó.
Lão thấy Tân Hùng bước tới, cái đuôi chuột đã biến mất trong nháy mắt, Triệu quan nhân vuốt vuốt y phục, hơi khom người hành lễ với ông: “Ông chủ Tân, chào ông!”
Tân Hùng mỉm cười đáp lễ, ông lại đi hết một đường, đi lên trên đài cao, nhàn rỗi thong dong châm một tẩu thuốc, hít một hơi, thật sảng khoái, an nhàn như thần tiên.
Vì con rể, đám người này giả dạng thành con người cũng cực khổ lắm, ông cũng ngại ngùng không dám vạch trần. Yêu quái còn có tình hơn cả con người, vào thời này cũng không phải là thứ gì lạ lùng lắm.
Lúc Tư Lan quay trở về, ngoại trừ mang về một đống bao lớn bao nhỏ chứa đồ, còn vác thêm được một người. Đó là một vị tiên nhân.
Tân Mi nghe thấy tiếng động, thò đầu từ trong nhà bếp ra nhìn xung quanh, nàng liền thấy Mi Sơn quân, thật hiếm khi y không có bộ dạng khóc lóc nức nở, lẩm nhẩm than thở, hay nước mắt như mưa, ngược lại bộ dạng y lúc này thật điềm tĩnh tự tin, thậm chí mang theo chút hương vị của một cây mai già cỗi, dường như rất ngạo mạn nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt thì đắc ý dạt dào.
“Mi Sơn đại nhân, ngài tới đây chơi à?” Tân Mi hiếu khách tiếp đón.
Mặt Mi Sơn rất vui vẻ, ngay tức khắc chạy đến gần nàng, mở miệng muốn nói chuyện, bỗng nhiên y quay đầu lại, ở đằng sau là một bầy tiểu yêu đang kéo lỗ tai thật dài muốn nghe ngóng bọn họ, lập tức bầy tiểu yêu chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
“Tiểu Mi, nàng đến đây, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lần đầu tiên Mi Sơn quân to gan nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, y giống như đang bước trên mây, lòng bàn chân không chạm đất túm nàng đến gần vùng lăng mộ có phong cảnh xinh đẹp.
Hoa anh đào ở lăng mộ đã khẽ hé ra những nụ hoa phớt hồng, qua một thời gian ngắn nữa sẽ nở bung ra, một mùa xuân ấm áp lại sắp đến rồi.
Mi Sơn quân nhìn gương mặt trắng nõn, xinh đẹp rạng ngời của Tân Mi, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Tiểu, tiểu Mi, ta… ta… ta… ta là tiên nhân, ta có thể sống rất lâu, rất lâu … Do đó, ta cũng không quan tâm đến chuyện gả cưới trên thế gian này… Cho nên, dù nàng… nàng… nàng đã có chồng rồi, ta… ta… ta cũng không sợ…”
Tân Mi mờ mịt nhìn y: “Mi Sơn đại nhân…”
Giọng nói của y nhỏ như vậy, còn lắp ba lắp bắp, dài dòng văn tự, có thể nghe rõ được lời y thì chỉ có quỷ thôi.
“Nàng … nàng … nàng và tướng quân chiến quỷ đã … đã không còn duyên phận nữa… Cho nên, cho nên…”
“Hở? Duyên phận gì chứ?”
Ngươi không thể tiếp tục do dự và yếu đuối như vậy nữa Mi Sơn à! Đem tất cả tấm lòng của ngươi, tình yêu của ngươi, tất cả mọi thứ, thoải mái mà nói hết ra đi! Đúng, thích nàng không có gì là đáng xấu hổ cả! Không nói ra mà suốt ngày cứ nhung nhung nhớ nhớ, mơ mơ tưởng tưởng mới là đáng xấu hổ!
Nói ra, nói ra đi!
Tâm trạng Mi Sơn quân dâng trào cuồn cuộn, y chăm chú nhìn nàng, lớn tiếng hét lên: “Tiểu Mi! Ta… Ta… Ta… Ta thích nàng!”
… Sao, sao nàng lại không có phản ứng gì?
Y cố sức chỉnh đốn lại bản thân một chút, vì quá mức kích động mà ánh mắt hơi tán loạn, lúc này y mới phát hiện ra nàng đang trợn tròn mắt hết sức chăm chú nhìn thứ gì đó ở đằng sau y. Mi Sơn theo bản năng xoay người lại, y bắt gặp một đôi mắt một đen một đỏ không có chút biểu cảm nào đang nhìn lại y.
Răng rắc, loảng xoảng… hình như là âm thanh trái tim bé bỏng của y rớt thẳng từ trên trời cao vạn trượng xuống đất.
Đột nhiên Tân Mi nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy bổ nhào qua, đụng thẳng đầu vào trong lòng người nào đó, ra sức nói: “Sao hôm nay chàng lại về? Không phải chàng nói ngày mai mới trở về sao? Em vẫn chưa làm xong thức ăn mà! Em …”
Lục Thiên Kiều ôm nàng lên, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, thản nhiên liếc nhìn Mi Sơn quân mặt xám như tro tàn, nói: “… Hình như ta trở về rất đúng lúc.”
Cái nhìn đó, cái nhìn đó … Y tuyệt đối không có đoán sai nữa đâu! Lần này tướng quân chắc chắn đã xem y như tình địch mà đối xử rồi! Tuyệt đối không sai được!
Tân Mi ôm đầu Lục Thiên Kiều, ra sức hôn vài cái, lúc này nàng mới nhớ tới ở kế bên còn có một vị tiên nhân bà tám, nàng tùy tiện vẫy vẫy tay: “Mi Sơn đại nhân, hôm nay ở lại dùng cơm đi.”
Lục Thiên Kiều từ trên cao liếc xuống y một cái, nói: “… Ngươi không cần khách sáo đâu.”
… Y không muốn ăn cơm, cũng chẳng muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa … Y chỉ muốn biến thành tro bụi vĩnh viễn tan biến trong nỗi bi thương giữa trời đất mênh mông này…
… Khoảng cách xa xôi nhất trên đời này không phải là ta ở cạnh nàng, nhưng nàng lại không biết ta yêu nàng. Mà phải là… ta mang hết dũng khí thổ lộ ta yêu nàng, nhưng nàng và tình địch của ta lại bơ ta, xem ta như không khí.
Cặp Đôi Trời Định Cặp Đôi Trời Định - Thập Tứ Lang Cặp Đôi Trời Định