Nguyên tác: Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:08:50 +0700
Chương 45
Bố Hàn và mẹ Hàn về nhà một chuyến, buổi chiều ra ngoài với Hàn Chiêu Chiêu. Hàn Chiêu Chiêu mong chờ chuyến này vô cùng, vui vẻ ra khỏi nhà với bố mẹ không cần phải ứng phó với Giang Phỉ đã khiến cô cảm thấy rất vui rồi.
Giang Phỉ nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài ngoài, tiếng nói của thiếu nữ càng ngày càng xa, trong lòng có hơi khó chịu. Đầu óc thả lỏng nằm trên giường của cô, không lâu sau thì nở một nụ cười, cảm giác này giống như yêu đương lén lút vậy.
Ha.
Anh đứng dậy mặc quần áo, mặt mày thản nhiên nhưng tâm trạng không tốt lắm.
Cô gái nhỏ vô lương tâm kia vậy mà vứt anh bỏ chạy.
Anh mở cửa phòng đi ra, lúc tới phòng khách ánh mắt lóe sáng nhìn thấy bát đĩa đã dọn xong xuôi trên bàn, bên trong còn đựng đồ ăn ngay ngắn.
Như này không giống đồ ăn thừa.
Giang Phỉ sờ cằm nghĩ tới cái gì đó thì nở nụ cười, tâm trạng không thoải mái đã bị cuốn sạch.
Tay bấu một miếng bánh ngọt cho vào miệng, chậm rãi nhai vài cái vị ngọt lan ra. Độ cong trên khóe miệng anh tà mị, sao trước đây không cảm thấy mấy đồ ngọt ngấy này rất ngon nhỉ?
Cô nhóc đáng yêu, em cũng lợi hại quá.
Em chỉ cần đối tốt với anh một chút mà anh đã cảm thấy lơ lửng rồi.
Chốc lát, bánh ngọt ăn sáng đều bị ăn sạch.
Tới tận khi anh ăn xong thì nhìn nhìn thấy túi đóng gói trên bàn cảm thấy hơi quen mắt, nhớ ra cái túi mà tuần trước Triệu Vân Khải cầm.
Anh vừa mới ăn…
“Đệt!”
Cậu chủ Giang gào lên giận dữ đá vào vách tường làm chân hơi đau.
Nhà họ Giang.
Giang Sóc hơi phẫn nộ mới vừa nói xong thì lập tức bị đối phương tắt máy, ông giơ điện thoại lên đang muốn…
“Ngài Giang đừng mà!”
Quản gia vội vàng ngăn lại nhìn thấy ông dừng động tác lại thì vội chạy lên cầm điện thoại trong tay ông xuống, lời nói thành khẩn: “Bố con hai người đúng là chỗ nào cũng giống nhau, thậm chí cả thói quen ném đồ đạc này cũng giống nhau y đúc.”
Giang Sóc hừ giọng: “Tôi không coi trời bằng vung như thằng nhóc đó!”
Vậy cũng khó nói, trong lòng quản gia oán thầm.
“Đợi một lát có lẽ cậu chủ sắp về rồi.”
Không bao lâu Giang Phỉ trở lại.
“Tối nay ra ngoài với bố.” Giang Sóc nói.
Giang phỉ đang đi dừng lại dứt khoát quay đầu đi tới ngồi đối diện với ông.
“Không đi.” Vẻ mặt của anh có hơi bực mình, “Nghe mấy người hách giọng quan đó nhàm chán, không thích.”
Giang Sóc soạt một cái ném quyển sách trong tay ra.
Giang Phỉ nghiêng đầu né được sự công kích của cuốn sách.
Động tác ném sách, né sách đều xảy ra trong chốc lát, tốc độ nhanh chóng.
Quản gia thấy nhưng không thể trách, hai người họ cũng là cao thủ so tài, hành hạ nhau mà.
“Gần đây con đang làm cái gì?” Tiếng của Giang Sóc rất oai phong khiến người ta vừa nghe đã thấy run rẩy, cho dù là thuộc hạ của ông, nhân viên của ông hay là bạn bè làm ăn của ông, không có người nào không kính nể ông.
Nhưng lại không có tác dụng với con trai của ông.
Giang Phỉ ngẩng mặt ra phía sau, khom lưng thành một đường cong hoàn mỹ, sô pha mềm mại tiếp nhận cơ thể của anh. Tay anh nhào tới cầm quyển sách, sau đó nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt mệt mỏi lật xem hai trang nói: “Đừng có tùy tiện ném đồ nữa, một quyển sách thì không sao, vớ phải tài liệu cũng vứt lung tung thì giấy tờ bay khắp nơi, chú Trần rất khổ sở đấy.”
Giang Sóc nhìn quản gia, quản gia nhún vai.
Ông ho hai tiếng lại nói: “Trả lời đi.”