Số lần đọc/download: 718 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:06 +0700
Chương 46
C
ho tới khi Đan Nhĩ Nhã thật sự lái xe vào cổng một tiêu khu có hàng cây rậm rạp, Hách Tịnh có chút hốt hoảng: "nh Anh làm gì thế? Trễ rồi còn không về đi." Đơn vị có gác cổng, trở về quá muộn mặc dù không phải là không vào cửa được, nhưng phải kiểm tra xin phép gì đó, rất phiền toái.
Đan Nhĩ Tín lại tự ý lái xe vào hầm để xe một nhà trong tiểu khu, dừng xe xong sau đó xuống mở cửa cho Hách Tịnh: " Ngày mai vẫn được nghỉ phép, vội trở về làm gì."
Người này lại có chỗ để xe, Hách Tịnh như nhìn ra được mấu chốt: " Anh có phòng ở chỗ này?" Đan Nhĩ Nhã cũng không ở nhà, chắc chắn là có chỗ ở khác, là anh em ruột, Đan Nhĩ Tín cũng không thể chỉ có một chỗ ở, thỏ khôn ở ba hang, huống chi anh mấy năm nay không có làm giấy nhận nhà,
chắc không tới mức vẫn chở ở bộ đội chứ.
"Thông minh!" Đan Nhĩ Tín khen cô một câu, trên mặt lộ rõ ý xấu: " Vậy em đoán xem tiếp theo anh sẽ làm gì?"
Hách Tịnh xuống xe sau đó liếc anh một cái, bất vi sở động: " Em không lên, nếu như anh không thể đưa em về, vậy thì em về kí túc trước, ngày mai xe chạy em sẽ trở về đơn vị." Cô cũng không ngu a, ngày hôm qua mọi người đều ở nhà, anh còn chạy tới phòng mình động tay động chân,
hôm nay là một nhà cô nam quả nữ, cô sợ rằng ngay cả bột xương cũng không còn a!
Đan Nhĩ Tín lại lộ ra bộ mặt kinh ngạc, nín cười, trước khi Hách Tịnh nổi giận mới nói: " Thì là là em không đói bụng a, anh vốn là muốn mang em tới nhà riêng của Hoàng Đinh ăn cơm, không nghĩ tới em thà về ăn cơm ở kí túc còn hơn, có điều hình như là thời gian cơm tối ở nhà ăn kí túc
đã qua rồi, còn có ăn khuya sao?"
Hoàng Đình? Cái tên này nghe rất quen tai, Hách Tịnh lục trong trí nhớ, chợt "A!" một tiếng, kêu lên với Đan Nhĩ Tín:" Anh, anh, anh... anh ta, anh ta, anh ta."
Đan Nhĩ Tín khẽ nhếch khóe miệng, cười rất đắc ý: " Chính là vị Hoàng Đình đó, mỗi tháng một bữa tiệc tự chọn, thật không khéo, hôm nay là ngày đó,"
Nói tới Hoàng Đình, Hách Tịnh nghe tới anh ta cũng là tình cờ, lúc còn đi học làm phiên dịch lãnh đạo trường, trong một nhiệm vụ khá cao cấp thỉnh thoảng nghe mọi người nhắc tới.
Nghe nói nói người này là dòng dõi có học, tổ tiên chính là đầu bếp cung đình, vẫn chỉ phục vụ tầng lớp có quyền thế cao, cho dù hiện tại cũng không ngoại lệ, mà Hoàng Đình chính là người quản lý thế hệ đầu bếp danh tiếng này.
Có điều người tên Hoàng Đình này tính tình không câu nệ, thích tới nơi du đãng, hơn nữa dòng họ nhà anh ta và ngay cả bản thân anh ta đã có đầy đủ phú quý và địa vị, đã sớm không mang ý nghĩa giống như các đầu bếp thượng hạng bình thường, vì thế cũng không cam tâm chỉ phục vụ một người,
sau khi bồi dưỡng được người nối nghiệp, ba mươi tuổi liền về hưu.
Nhưng bởi vì danh tiếng của anh ta, hơn nữa còn giao thiệp rộng, lúc nào cũng có nhân vật lớn tới thăm, chỉ cầu ăn một bữa cơm, đối phương không phú thì quý Hoàng Đình không tiện từ chối, hơn nữa hứng thú của anh là yêu thích kết giao bạn bè, không muốn cũng không dám đắc tội những người này,
vì vậy liền nảy sinh một ý định.
Đó chính là mỗi tháng cố định một ngày. Anh ta tự mình vào bếp, trong một khu nhà cấp cao làm một bữa tiệc cơ động, thông báo cho bạn tốt, nếu rảnh rỗi thì cứ tới, không rảnh thì đợi tới lần sau, vừa tránh khỏi việc phá vỡ quy tắc, cũng sẽ không đắc tội với ai.
Hơn nữa vì thời gian và không gian hạn chế, anh ta chọn người yêu cầu rất cao, có một số lượng người xin tới nhất định, cũng không làm khó người ta điều gì, ngược lại lại lấy việc có thể vào " vòng" làm vinh quang, bởi vì tiến vào cái vòng đó,thì sẽ khiến bạn gặp được những người mà ngày thường khó
tiếp cận, thậm chí nhận điện thoại cũng không được cùng ăn cơm, việc tốt như thế không cần nói cũng biết.
Lúc ấy Hách Tịnh nghe nói người tên Hoàng Đình này, có chút coi thường, một là cảm thấy anh ta kiểu cách, không phục vụ quần chúng lao động vất vả, chỉ chăm lo người phú quý quan to! Hai là cảm thấy đáng tiếc, món ăn anh ta làm nhất định rất ngon,một người bình thường không có cơ hội, tiếc!
Mà bây giờ, Đan Nhĩ Tín này lại nói muốn dẫn cô tới tham gia tiệc cơ động của Hoàng Đình, anh chỉ là một thiếu ta? Không phải là anh trêu đùa cô chứ! Buổi chiều vì việc của Lương Thanh tất cả mọi người chưa ăn cơm tối, hiện giờ cô bụng đói kêu ầm ĩ, đùa bỡn người như vậy thật không nhân đạo.
Đan Nhĩ Tín lại cười tới chắc chắn mà tự tin, dùng ánh mắt câu dẫn cô: " Có đi hay không?"
" Đi!" Bụng đói chiến thắng hết thảy, người chết vì cơm, chim chết vì ăn, cùng lắm thì chết a, ai sợ ai a!
Từ nhà để xe đi ra Hách Tịnh mới phát hiện, tiểu khu này cư nhiên cao to hơn trụ sở nhà họ Đan bây giờ,những ngôi nhà được xanh hóa cũng không xa lạ gì, những ở bên ngoài, hết lần này tới lần khác cho thấy được sự phồn hoa khác biệt, yên tĩnh ẩn giữa thành phố,Hách Tịnh mang tâm tình của phần tử
trí thức quan sát, cảm thấy chỗ này lộ ra một không khí kiểu cách, không nhịn được đứng thẳng thắt lưng- mình là thanh niên tốt, con gái nhà giàu phẩm chất cao thượng chí hướng cao xa, nhất định phải thể hiện là giới thống lại sự hư hỏng.
Nghe nói là món ăn cung đình, Hách Tịnh còn nghĩ rằng nội thất trong nhà Hoàng Đình sẽ là phong cách Minh Thanh, bình phong, bàn gỗ tứ đàn, ghế hoàng hoa lê gì đó, hoặc giả còn có thể giống như các quán cơm cung đình chẳng hạn, ngay cả phong vệ sinh, phòng nghỉ cũng dát đá, tơ lụa chói lọi,còn
có treo vật dụng trang trí tinh xảo cũng với tranh chữ nổi tiếng, tóm lại là vô cùng cổ điển như xuyên qua - được rồi, cô thừa nhận cô đối với những thứ đặc quyền cao cấp này không có hứng thú, đặc biệt khi cô cực kỳ đói.
Ngay khi Đan Nhĩ Tín gọi cửa, nhân viên đầu tiên mở của nhà khiến Hách Tịnh có chút giật mình, người này có khẩu âm lạ vừa tiếng phổ thông xen khẩu ngữ người lớn lên Đông Nam Á khiến Hách Tịnh hoài nghi quốc tịch của cô ấy, Hách Tịnh thử dò xét nên dùng tiếng anh hỏi thăm cô ấy, quả nhiên, đối
phương liền dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại.
Trong nhà đầu bếp cung đình dùng Phỉ Dung, rất có ý tứ.
Sau khi vào nhà mới phát hiện có nhiều điều thú vị: treo đèn thủy tinh La Mã, đàn Piano cổ điển nước Đức, tranh trường phái ấn tượng nước Pháp, thảm Ba Tư, da dê New Zealand, ghế salon Italia, thậm chí còn có sạp nhỏ Nhật Bản- Nhà riêng của Hoàng Đình lại là thế giới những món đồ thập cảm, muôn màu
muôn loại, nhiều không kể hết.
Hách Tịnh suýt nữa bật cười, cô rốt cuộc " tính tình không câu nệ, yêu thích du đáng" trong truyền thuyết của anh ta là như thế nào, người như vậy, đúng là không thích hợp chôn vùi ở thành thị nấu cơm cho những lão nhân gia kia.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Hách Tịnh và Đan Nhĩ Nhã dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi qua phòng khách, đi tới có lẽ là của phòng ăn, một nam tử gần bốn mươi tuổi, diện mạo thoạt nhìn rất bình thường tới đón, nhìn hai người ha hả cười: "Hôm nay không chuẩn bị nhiều món lắm, Marira đem hình ảnh khách
ngoài của cho tôi nhìn, tôi còn tưởng mình hoa mắt, không có ý định mở cửa, không nghĩ tới đúng là tiểu tử cậu, ai u, cậu tìm được mĩ nhân từ chỗ nào vậy, không phải là cướp được chứ?"
Đan Nhĩ Tín cũng cười: " Thật là sỉ nhục người khác, tớ rõ ràng là lừa gạt mang tới!"
" Thế không phải là như nhau sao!" Hoàng Đình khinh bỉ anh.
" Dĩ nhiên không giống nhau, một là về thể lực, một là về trí lực, cậu như thế là sỉ nhục trí thông minh của tớ." Đan Nhĩ Tín nghiêm trang nói.
"Được rồi, đừng ba hoa nữa, hôm nay khách tới không thuộc kiểu như cậy." Hoàng Đình thu hồi giọng điệu bỡn cợt.
" Thế nào mà không cùng dạng người, không lẽ là họ Hồ chứ!" Đan Nhĩ Tín mới nhìn tưởng như vẫn trạng thái thả lỏng, có điều ánh mắt sắc bén lại.
"Có hai bộ trưởng, Thiếu tướng Liễu Thần." Cánh tay dài của Hoàng Đình kéo đầu Đan Nhĩ Tín xuống, ghé vào bên tai anh thấp giọng nói, Hách Tịnh trừng mắt nhìn, đưa tay day trán thở dài, Hoàng Đình chính là nói lỗ tai phải của anh.
" Cậu nói cái gì?" Quả nhiên, Đan Nhĩ Tín nghiêng đầu mờ mịt hỏi, Hoàng Đình vừa kinh ngạc, vừa đưa hai người tới phòng ăn.
Trong phòng ăn không có nhiều người lắm, chắc khoảng sáu bảy người, nhưng nhìn chung không quá bốn lăm tuổi, khí thế cực lớn,trong phòng ăn lớn đứng vào các góc, mơ hộ thành một phái.
Trước đó Hách Tịnh được Hoàng Đình nhắc nhở, vì thế khi nhìn thấy một người quân trang xanh biếc, trên bả vai sao lấp lánh, trước liền làm một quân lễ đàng hoàng:" Chào thủ trương!" Thật trùng hợp, Đan Nhĩ Tín và cô động tác giống nhau, nhìn tốc độ phản ứng này, thật không hổ là thân phận lính đặc biệt, tàn tật cũng như thế.
Hách Tịnh cảm thấy nếu như cô là Liễu Thần, nhìn thấy hai đứa nhỏ như thế đi vào, đều mặc đồ thường còn đồng thời chào ông, khẳng định phải kinh ngạc, vậy mà nhìn người ta một chút xem, bất động thanh sắc, vững như núi thái, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, chờ bọn họ tự giới thiệu.
" Báo cáo thủ trưởng, Thiếu ta Đan Nhĩ Tín chi đội phó đội tin tức Đại đội A quân khu B kính chào ngài!" Đan Nhĩ Tín đứng nghiêm, khí thế như cầu vồng giới thiệu mình.
" Báo cáo thủ trưởng, Cảnh sát viên phiên dịch Anh văn cục công an thành phố B kính chào ngài, bổ sung thêm, tôi hiện tại được điều tạm tới chi đội tin tức đại đội A." So sánh ra thì Hách Tịnh tự giới thiệu mình, khí thế còn kém rất nhiều, cũng phiền toái nhiều.
Hơn nữa lời cô vừa giới thiệu khiến xung quanh có tiếng cười khẽ, coi như tư cách bên trong của cô không tệ, nhưng trước mặt bao nhiều người khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Liều Thần trước hết là nghiêm túc đáp lê, sau đó vẻ mặt liền dịu dàng hơn, ông nghiêng đầu nhìn về người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi phía trước: " Lão Mã, ông không mặc cảnh phục, kết quả là để cô bé này chào hỏi tôi trước, còn cái gì mà điều tạm nha, dứt khoát ở lại đơn vị đi." Mặc dù Liễu Thần không biết nguyên nhân
Hách Tịnh bị điều tạm, dựa theo cảm tính nhạy bén nhân viên tình báo và tính tình không chịu thua thiệt, ông vừa tiến lên liền hủy đi mầm mống của bạn, nhất là với người đối đầu với ông.
Hách Tịnh nghe xong những lời này cảm thấy không ổn, nhìn về phía Lão Mã trong lời Liễu Thần, trong đầu tự động ghép ông vào bộ cảnh phục,cũng nhìn thoáng qua các bức ảnh trên tuần san ngành, đôi mắt lập tức co rút lại, càng thêm kinh hoàng, nghiêm chỉnh chào: " Kính chào Mã bộ trưởng!"
Mã bộ trưởng khẽ gật đâu, không có dấu hiệu trên mặt, ngược lại nói với Liễu Thần: " Cô bé phản ứng rất nhanh a.:"
Hách Tịnh mỉm cười, lần nữa cúi đầu trí kính.
Lúc này Hoàng Đình có vẻ không vui:" Các món ăn hôm nay không ngon sao? Sao lại tiến ra cửa trước a, còn có người muốn đoạt người, tôi cũng không phải là đi tuyển mộ nhân tài, Maria, mang lên thêm hai bộ chén đũa nữa, các vị dùng từ từ, tôi còn phải vào phòng bếp chuẩn bị hai món nữa. Các vị đại nhân cũng không cần làm khó hai
bạn nhỏ này, người ta có tăng gấp đôi số tuổi cũng không bằng một người trong các vị."
Hoàng Đình chính là Hoàng Đình, vóc dáng thấp nhát,khí thế yếu nhất, động lòng người nhà là " đại" sư phó, nơi này ông là lớn nhất, tất cả mọi người đều nể tình, không hề động tới công việc, vị trí linh tinh gì đó mà tiếp tục nói đề tài lúc đầu.
Đề tài nói chuyện các vị lãnh đạo cũng giống người bình thưởng,chuyện đông chuyện tây, thậm chí có chút giống với đề tài của hai anh em Đan Nhĩ Tín nói lúc trên xe,chẳng qua là các vị nói chuyện rất thận trọng, rất ít thể hiện quan điểm của mình, đều là bàn tán lướt qua, chỉ nói bề ngoài, giao tiếp bình thường.
Hách Tịnh không biết trước giờ bọn họ vẫn như vậy, hay là vì có mình và Đan Nhĩ Tín ở đây họ mới thế, cô chỉ vùi đầu vào ăn, dù sao hiện giờ cô rất đói a.
Hơn nữa thức ăn rất ngon, không phải là các món ăn nổi tiếng ăn tới phát ngán trong cung đình. Hoàng Đình này là thiên tài, khẳng định là ông đi qua rất nhiều nơi, ông kết hợp những món đặc sắc của địa phương đó, kết hợp với khẩu vị người Trung Quóc, thông hiểu địa lý, làm ra một mùi vị riêng, đó là điệu múa trên đầu lưỡi,là người
đang hưởng thụ những thứ tươi đẹp, ông không phải sử dụng kỹ thuật mà là dùng tâm, khó trách một tháng chỉ có một lần, khó trách nhiều vị lãnh đạo cao cấp như vậy nịnh bợ.
Hách Tịnh quý trọng duyên phận khó có được này, dùng tâm dùng ý cảm nhận, hết sức chuyên tâm thưởng thức bữa thịnh yến này.
Trên thực tế chân chính thưởng thức các món ăn cũng chỉ có Hách Tịnh, Đan Nhĩ Tín cũng chuyên tâm ăn uống, có điều nhiều năm quân ngũ khiến anh rèn luyện ăn uống nhanh, thật đúng là không phải đang thưởng thức món ăn, đó là lang thôn hổ yết, có thể cảm nhận vị ngọt đã là thành tựu cho vị giác của anh.
Hoàng Định thông minh tuyệt đỉnh, dường như cũng hiểu ai mới là thực khách chân chính của ông, mới làm thêm hai phần thức ăn nhẹ cho các vị phu nhân, cuối cùng còn làm thêm đồ ăn ngọt, các bậc đàn ông cũng không thể thưởng thức.
Hách Tịnh cũng không khách khí, dùng muỗng nhỏ xúc một ít, vừa vào miệng vẻ mặt của cô liền dịu dàng hơn: " Vị xoài ngọt ngào, vị lê thuần hậu, vị lựu tươi mát chua chua, khoan khoái nhẹ nhẹ của sơn trúc,sầu tiêng trắng mịn, còn có chút hương liệu, thật đúng là cảnh đẹp miền nhiệt đới!"
Hoàng Đình dường như ngay lập tức đứng lên, ông đẩy Đan Nhĩ Tín ra tới bên cạnh Hách Tịnh, có chút kích động hỏi: " Còn gì nữa không, còn có vị gì nữa, cháu cẩn thận nếm thử một chút!"
Hách Tịnh đành phải xúc một muỗng nữa, nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại, chợt lóe một cảm giác: " Cháu biết, là một loại rượu, cháu không biết tên, nhưng nhất định là loại rượu mà người dân miền nhiệt đới tự làm, mới nếm thử có chút ngọt, nồng nồng vị rượu chất, lại rất dễ say lòng người."
Hoàng Đình kích động khuôn mặt đỏ bừng, lập tức nắm bả vai Hách Tịnh, lớn tiếng nói:" Tri âm! Cháu là người đầu tiên nói ra được thành phần các món ăn ngon nhất, chú đang tính gọi là " gió nam túy", hiện tại liền đổi ý, lấy tên cháu làm tên gọi, đúng rồi, cô bé, cháu tên là gì?"
" Điều này, cháu tên Hách Tịnh!" Nhìn Đan Nhĩ Tín nhéo phía sau cổ Hoàng Đình ép ông buông vai mình ra, Hách Tịnh có chút quýnh, đồ ngọt này chẳng lẽ muốn gọi là Hách Tịnh? Còn thiếu điều trầm trồ khen thưởng sự lạnh lùng a.
" Tốt, liền gọi là Hách Tịnh!" Hoàng Đình một lời dứt khoát.