The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Fresh Quả Quả
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Chuyển Nhà
iệc Hưu đứng lặng nhìn bóng Diệu Yên xa dần, chậm rãi nhíu mày, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh phẳng lặng giờ phút này bỗng trở nên thâm sâu khó lường, luồng khí thế cuồn cuộn như muốn nuốt trôi vạn vật quanh thân ông giờ đã ngưng tụ một đường mỏng dồn vào giữa mi tâm.
“Đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tiểu Tư hỏi, không ngờ Diệc Hưu lại là người Diệu Yên tìm kiếm suốt mấy trăm năm nay.
Diệc Hưu lắc đầu không nói, Giang Tiểu Tư muốn hỏi thêm lại bị Giang Lưu giữ chặt.
“Lúc khác nói sau. Đi xem liền cành thụ tinh trước đã.”
Trong một căn phòng lịch sự tao nhã, Thẩm Khấu Đan mặc hỉ phục ngồi trên ghế tựa thản nhiên uống trà, Lục Lâm ngồi trên một chiếc ghế khác, vẫn chưa bị trói chặt, nhưng trên cổ chân đã bị thắt một sợi tơ hồng mảnh khảnh, hai đầu tơ hồng đang ghim thẳng xuống đất.
Giang Tiểu Tư vừa vào cửa thì lập tức kéo tay Thẩm Khấu Đan, xem xét từ trên xuống dưới, nhưng dù sao cô cũng đang cải trang nên không thể nhìn ra béo gầy. Thấy khí sắc cô vẫn tốt thì lòng Tiểu Tư cũng thoáng an ổn, bớt đi vài phần áy náy.
“Muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên.” Lục Lâm từ từ nhắm mắt, vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, khóe miệng khẽ nhếch toát ra ý khinh miệt.
Giang Tiểu Tư thấy hắn giống như bị giam cầm, không nhúc nhích được, chỉ vào sợi tơ hồng trên chân hắn hỏi: “Sao lại thế này?”
Thẩm Khấu Đan nói: “Cố định được rễ cây, đương nhiên hắn sẽ không chạy nổi nữa.”
Lục Lâm không ngờ mấy người Thẩm Mạc lại biết pháp thuật, lại có thêm ba người Giang Lưu, Thẩm Khấu Đan, Diệu Yên hỗ trợ, giả treo đầu dê bán thịt chó, diễn trò ngay trước mắt hắn. Đã vậy còn đào ba thước đất tìm được rễ bản thể của hắn, lần này hắn thua tâm phục khẩu phục.
Giang Tiểu Tư không biết sự việc đã diễn ra như thế nào, cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng nghĩ tới lúc trước, khi Lục Lâm bắt cô làm con tin đối xử với cô rất tốt, có ăn có uống còn có nhạc nghe, nếu ở trong phạm vi cho phép thì vẫn được tự do hoạt động. Hiện tại tình thế đảo ngược, cô cũng không muốn đối phương chịu thiệt thòi, liền ngồi xuống định tháo tơ hồng trên chân hắn, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người, hắn muốn chạy cũng không thoát được.
Mọi người cũng không ngăn cản, nhưng Thẩm Mạc thấy cô ngồi khom lưng bên chân một người đàn ông hồi lâu thật không ra thể thống gì, khẽ động ngón tay, tơ hồng đứt đoạn.
Thân thể đang ngồi cương cứng của Lục Lâm dần thả lỏng, thụ tinh bị buộc rễ chẳng khác nào con người bị bóp cổ.
“Lục Tiểu Văn đâu?” Lâm Cường hỏi hắn.
Lục Lâm chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Lục Lâm, Tiểu Văn đâu? Cô ấy đã đem linh phách trong cơ thể Tiểu Đường rút đi rồi, không có nó Tiểu Đường không thể trở về.” Giang Tiểu Tư sốt ruột nhìn Lục Lâm.
Lục Lâm khoanh tay hồi lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Muội ấy đi ra ngoài rồi, các người không thể tìm được muội ấy đâu, muội ấy sẽ không để Hành Chi rời đi.”
Thẩm Khấu Đan nói: “Không phải cô ta muốn ở bên Tiểu Đường sao, tôi không tin không đợi được cô ta về.”
Lục Lâm cười lạnh: “Muội ấy đã đợi mấy trăm năm rồi, rời xa vài thập niên thì có sao, nếu các người thích thì cứ ở lại mà đợi, thôn thêm vài người thì càng náo nhiệt.”
Mặt Tiểu Đường đau khổ nhăn nhúm đến mức sắp nặn ra nước rồi, nhìn Thẩm Mạc, nhìn sang Giang Lưu, nhìn tiếp sang Diệc Hưu, lại nhìn sang Lâm Cường, vừa định nhìn sang Giang Tiểu Tư thì Giang Tiểu Tư vội vàng vươn tay chắn mặt cậu ta.
Thẩm Mạc nói: “Tiểu Đường cứ ở lại thôn đi, tạm thời cũng không còn nguy hiểm nữa, chúng ta về tìm Lục Tiểu Văn.”
Tiểu Đường kinh hãi: “Nếu tìm mãi vẫn không thấy thì sao?”
Giang Tiểu Tư vui vẻ cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác: “Vậy anh đành vĩnh viễn ở lại nơi này thôi.”
“Tôi không muốn.” Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, “Tôi không muốn ở cùng cả một thôn toàn quỷ, tôi rất sợ.”
“Ha ha, Tiểu Đường, hiện tại anh cũng chẳng hơn quỷ bao nhiêu.”
Tiểu Đường bị dọa quá mức, tội nghiệp túm lấy tay áo Thẩm Mạc.
“Tôi ở lại cùng Tiểu Đường, mọi người đi ra cố gắng mau chóng tìm người.” Lâm Cường châm thuốc, nhìn nhìn Lục Lâm: “Yêu quái này xử lý thế nào bây giờ?”
Thẩm Mạc không chớp mắt nói: “Ngâm rượu thuốc.”
Giang Tiểu Tư giật nảy mình, vội vàng nói: “Cần gì nghiêm trọng như vậy. Hắn cũng đâu có quá xấu, chỉ ép chúng ta thành thân mà thôi, cũng không hại người. Hắn làm tất cả cũng vì thôn dân thôn Tiểu Lê, vẫn luôn luôn bảo vệ bọn họ, săn sóc cẩn thận ổn thỏa. Lý do hắn cưỡng chế Tiểu Đường cũng là vì thích Lục Tiểu Văn, muốn hoàn thành tâm nguyện của cô ấy thôi.”
Lúc này Lục Lâm cũng nhảy dựng lên: “Cái gì?”
Mặt Lục Lâm lúc đỏ lúc trắng, tình cảm chôn dấu trong lòng bao năm như vậy bỗng chốc bị vạch trần ra ánh sáng, thật khó xử, đặc biệt còn ngay trước mặt Hành Chi nữa, điều may mắn duy nhất lúc này là không có Tiểu Văn ở đây.
Giang Tiểu Tư thấy Lục Lâm phản ứng như vừa bị ai đạp phải rễ cây thì thầm đắc chí với suy đoán của bản thân.
Tiểu Đường thì buồn bực: Ô ô ô, rõ ràng anh thích cô ấy như vậy, sao lại cưỡng ép gả cô ấy cho tôi chứ.
Thẩm Khấu Đan đưa một sợi tơ hồng cho Lâm Cường: “Nếu hắn giở trò gây rối thì cứ kéo sợi chỉ này.”
Lâm Cường vừa chạm vào, sợi tơ hồng dường như có sinh mệnh, cuốn lên cổ tay anh.
Lục Lâm hừ lạnh, biết trên rễ cây mình vẫn còn buộc tơ hồng, yêu tinh quỷ quái gì cũng không lại gần được, bản thân vẫn bị người khác trông giữ.
Ngón tay Thẩm Mạc xoay tròn trên không trung hình thành một vòng sáng nhỏ, đẩy tay một cái, vầng sáng bay lên không trung rồi lớn dần, tỏa ra xung quanh ánh sáng màu lam, ở giữa cũng có màu xanh nhạt. Không bao lâu, một con ngựa và một con chim lớn bay ra khỏi vòng, chính là vật mà Thẩm Mạc chuẩn bị lúc trước ở trên bờ, có thể tiếp ứng bất kỳ lúc nào.
Giang Lưu và Giang Tiểu Tư lên ngựa, Thẩm Mạc và hai người còn lại cưỡi lên con chim lớn, dặn dò Lâm Cường và Tiểu Đường thêm vài câu nữa, sau đó tất cả bay khỏi thôn Tiểu Lê.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Đường về rất thuận lợi, Thẩm Mạc thầm nghĩ may mà bắt Tiểu Đường không phải yêu ma quá lợi hại, chỉ là gặp chút rắc rối tình cảm mà thôi.
Vì quá mệt mỏi, Giang Tiểu Tư luôn cuộn mình ngủ say trong lòng Giang Lưu. Vẻ mặt Giang Lưu nhìn Giang Tiểu Tư ngủ làm Thẩm Mạc cảm thấy hơi chói mắt, có lẽ có vài việc, bản thân Giang Lưu cũng chưa nhận ra, nhưng cũng vì chưa nhận ra mà không hề che dấu.
Diệc Hưu suốt cả quãng đường không hề nói chuyện, còn ánh mắt Thẩm Khấu Đan thì luôn lưu luyến trên người Giang Lưu. Thẩm Mạc nghĩ tới nụ hôn mất kiểm soát vừa rồi, nhận ra lần này trở về, hình như tất cả mọi người đều có biến đổi.
Ngày hôm sau, khi Giang Tiểu Tư tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng, bên cạnh có dấu vết vừa có người ngủ lại. Giang Lưu đi vắng, cửa tiệm đóng. Cô rửa mặt xong liền hừng hực khí thế tiến tới trường học. Giang Tiểu Tư không như Thẩm Mạc, đi vắng còn có giáo viên khác dạy thay. Khoảng thời gian vừa qua, cô đã thiếu rất nhiều giờ học, có mấy môn chắc đã không được thi, cô phải đi tìm Thẩm Mạc nói giúp.
Giờ của Thẩm Mạc vẫn do người khác dạy thay, tan học, Giang Tiểu Tư tới phòng làm việc cũng không thấy, đành đi thẳng tới nhà Thẩm Mạc. Chìa khóa nhà anh cô vẫn đeo trên cổ, Giang Tiểu Tư không hề khách sáo, tự nhiên mở cửa vào, lên lầu hai, thấy Thẩm Mạc đang đứng trên cái thang sắp xếp lại giá sách trong thư phòng.
“Giáo sư?” Giang Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn anh, người phía trên thỉnh thoảng phủi một ít tro bụi xuống dưới.
“Đưa mấy quyển sách dưới đất lên cho tôi.” Thẩm Mạc vẫn chăm chú xếp sách, không nói gì thêm.
Giang Tiểu Tư ôm lấy chồng sách dưới sàn lên, kiễng chân, đưa ba bốn quyển cho anh.
Không ai nói gì, sau thời gian giữa trưa, không gian đặc biệt yên tĩnh. Giang Tiểu Tư thực hy vọng mình có thể cao lớn lên chút nữa, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này. Đến khi tất cả đều được sắp xếp hoàn chỉnh, Thẩm Mạc xuống lầu rót cho cô một cốc nước cà chua.
Giang Tiểu Tư chưa dám uống ngay, cười nói: “Không bỏ thêm cái gì chứ?”
Thẩm Mạc không nói, không khí xung quanh dường như trở nên gượng gạo. Giang Tiểu Tư sờ sờ mũi, thầm mắng mình thật ngốc, đùa kiểu này chẳng buồn cười tý nào. Mang theo chút khẩn trương, cô cố lấy dũng khí mở miệng hỏi: “Giáo sư, chúng ta đã thành thân rồi, hiện tại xem như vợ chồng đúng không?”
Thẩm Mạc sớm biết mục đích Giang Tiểu Tư đến đây để nói gì, cũng đã chuẩn bị sẵn lời lẽ ứng đối, nhưng vẫn không ngờ cô nói trắng ra như vậy.
“Em cũng biết đó là bất đắc dĩ nên mới phải giả bộ mà.”
“Vậy, vậy nụ hôn thì sao? Cũng là giả sao?”
Thẩm Mạc im lặng.
Giang Tiểu Tư nhìn anh tha thiết, hy vọng anh có thể nói thật ra, nhưng cuối cùng Thẩm Mạc vẫn lắc đầu: “Đương nhiên, cũng là giả.”
“Nhưng lúc đó chỉ có chúng ta, nếu là giả bộ thì thầy định diễn cho ai xem chứ?”
Mặt Thẩm Mạc vẫn không lộ cảm xúc: “Cứ nói mãi vấn đề này cũng chẳng có kết quả gì, cũng không quan trọng nữa, em chỉ cần nói ra mục đích và yêu cầu của em, sau đó tôi cho em trả lời và kết quả.”
Giang Tiểu Tư không phải kẻ ngốc, không phải cô sẽ nói là thích Thẩm Mạc sao, sau đó Thẩm Mạc sẽ trả lời cô là “No”. Đã biết trước kết quả, cần gì hỏi thêm lần nữa. Hơn nữa, chính cô cũng không tin Thẩm Mạc tự nguyện đáp lại nụ hôn của mình khi ấy, có lẽ lúc đó anh cũng bị khống chế, hoặc là vì trúng mị dược. Bây giờ Thẩm mạc nói là giả, cô cũng không quá thất vọng. Nhưng lòng vẫn đau như có kim châm, người trước mắt mới đây rõ ràng còn cùng cô bái đường, hứa hẹn đầu bạc răng long, cùng nhau có những cử chỉ thân mật, hiện tại lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng đẩy người ta xa cách ngàn dặm sao.
Giang Tiểu Tư cố gắng nén lại cảm xúc, thu lại vẻ tùy hứng vốn có của mình, nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy cáo từ.
Thẩm Mạc chứng kiến vẻ trấn tĩnh của cô hiện tại thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô thích nhất giở chiêu làm nũng khóc nháo ăn vạ, anh đã chuẩn bị ứng đối sẵn sàng rồi. Khó gặp được dịp cô bình tĩnh như vậy, đương nhiên anh càng muốn rèn sắt khi còn nóng.
“Mặt khác, Giang Tiểu Tư, dạo này tôi rất bận, có thể phải thường xuyên đi công tác. Tôi nhờ Sử giáo sư kèm em một thời gian được chứ? Trong quá trình học tập nếu em có gì không hiểu cứ đi hỏi thầy ấy.”
Giang Tiểu Tư mơ hồ suy nghĩ, hồi lâu mới nhớ Sử giáo sư mà Thẩm Mạc nói là ai.
“Vì sao?” Nếu không phải là giáo sư Thẩm, cô đến đại học T còn có ý nghĩa gì nữa? Một thời gian, nói thật dễ nghe, ai biết một đoạn thời gian đó dài bao lâu?
“Theo thầy ấy hay theo tôi học đều như nhau. Những gì em cần biết giáo sư Sử sẽ dạy hết cho em.”
“Thầy ấy cũng sẽ dạy em hôn môi sao?”
“Giang Tiểu Tư.” Thẩm Mạc đỏ mặt giận dữ mắng.
“Thật xin lỗi, giáo sư, em hiểu rồi, bên phía hiệu trưởng thầy không cần lo lắng, em sẽ nói lại với ông ấy.”
Giang Tiểu Tư cúi gằm mặt, đứng dậy ra cửa, sợ Thẩm Mạc thấy được hai hốc mắt cô đỏ hồng. Cô đã biết trước tính cách của Thẩm Mạc, nếu đã thích anh thì không thể ngay cả điều ấy cũng không nhận biết. Dù sao Thẩm Mạc cũng không phải ba, chỉ dựa vào làm nũng ăn vạ không thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Về nhà, ngồi trước máy tính ngẩn người, cô không hề chú ý thấy tất cả tủ đồ trong tiệm đều trống rỗng. Ngày hôm sau, khi Thẩm Mạc đang xử lý một đống công việc dồn tích trong văn phòng, Trần An Nguyên dẫn một người tiến vào, anh ngẩng đầu lên nhìn, là Giang Lưu.
Từ trước tới nay, họ chưa từng gặp riêng mà không có Giang Tiểu Tư hay bất kì ai khác ở cạnh. Lúc này đây, Giang Lưu không còn ôn hòa mỉm cười nhã nhặn như lúc trước, ngược lại vẻ mặt đạm mạc của anh ẩn dấu những tia lạnh như băng khó có thể nhận ra, ánh mắt sắc như kiếm nhưng chỉ thu lại bên trong không có ý phóng ra làm bị thương ai, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, dường như mang theo vẻ ngạo mạn không để thứ gì trong mắt.
Thẩm Mạc nghi hoặc, cũng hơi hốt hoảng lo âu nhìn anh, thầm nghĩ: Không phải Giang Tiểu Tư xảy ra chuyện gì chứ?
Không ngờ Giang Lưu chỉ đưa cho anh một bao tài liệu đã được đóng cẩn thận.
“Tôi tới làm thủ tục thôi học giúp Tiểu Tư, cần anh ký tên, hai ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển tới nơi khác.”
Thoát Cốt Hương Thoát Cốt Hương - Fresh Quả Quả