Số lần đọc/download: 585 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:55:28 +0700
Chương 44
Đau, cả người đều đau!
Trong nháy mắt khôi phục ý thức, đây là cảm giác duy nhất của ta, rồi sau đó ta giùng giằng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện ánh lửa, bên tai truyền tới tiếng nước chảy róc rách, dần dần đánh thức ta từ trong hôn mê. Đây là đâu, tại sao lại có ánh lửa, chẳng lẽ có người đã cứu chúng ta, Công Tôn Liệt đâu, không biết vết thương có nặng hay không...... Theo ý thức khôi phục, một đống vấn đề ở trong đầu của ta nhảy ra ngoài.
Vì tìm ra hết đáp án, ta cố chịu đựng cả người đau đớn, ngồi dậy, cắn răng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy giờ phút này ta ở trong một cái sơn động, so với cái sơn động nhỏ hẹp vừa rồi, nơi này rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Không chỉ có như thế, trong nham động còn dùng nến để chiếu sáng, trong nham động có chiếc giường đá, trên giường đá có một người nằm không nhúc nhích, nhìn qua hình như là......
"Công Tôn Liệt!" Ta nhận ra hắn ngay, vịn đá đứng lên, khập khiểng đi tới phía hắn.
"Đứng lại!" Sau lưng truyền đến một giọng già nua mà cổ quái khác thường, rồi sau đó một lưỡi dao sắc bén kề lên cổ của ta, trong ánh lửa, ta không cách nhìn rõ vũ khí gác ở trên cổ ta đến tột cùng là dạng gì, nhưng thân thể lại có thể cảm nhận được vũ khí này và Quỷ Trảo U Minh của Quỷ Trảo Thất gác ở trên cổ ta lúc trước là bất đồng, rét lạnh hơn, sắc bén hơn, giống như mang theo một sự uy hiếp khổng lồ, để cho từ nội tâm người ta không dám di động mảy may.
"Ngươi là ai, tại sao tới nơi này?" Người sau lưng hỏi ta.
"Tiền bối, thật ra thì chúng ta......" Ta vừa nói vừa muốn xoay người.
"Đừng động!" Người phía sau quát bảo ta ngưng lại, "Trả lời vấn đề của ta, không cho quay đầu lại."
Ta vội vàng giữ nguyên thân thể, mồ hôi lăn trên trán từng giọt từng giọt: "Bẩm tiền bối, vãn bối tên là Sở Tiểu Bắc, là chưởng môn phái Thanh Thương. Vị đang nằm này là bằng hữu của vãn bối, thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, Công Tôn Liệt. Trước đây không lâu, hai ta bị một đám ác đồ cưỡng ép tới phía sau núi Ngự Phong sơn trang, trong tranh đấu, gặp bất trắc hiểm nguy, nhờ có tiền bối ra tay tương trợ, đã cứu tính mạng hai chúng ta."
"Làm sao ngươi biết lão phu muốn cứu ngươi, mà không phải muốn giết ngươi?" Mũi đao ép càng gần, giọng người sau lưng mang theo lệ khí thật sâu.
Ta miễn cưỡng trấn định tinh thần, khiến cho mình bình tĩnh lại, nói: "Vãn bối không biết võ công, lại bị thương, nếu tiền bối muốn giết, đã sớm động thủ, cần gì chờ tới bây giờ?"
"Hừ, coi như ngươi thức thời!" Người phía sau cười lạnh một tiếng, đao gác ở trên cổ ta rốt cuộc buông xuống.
Ta thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mồ hôi đã làm ướt y phục trong yên lặng."Tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối vô cùng cảm kích, không biết vãn bối có thể có may mắn thấy tiền bối hay không?" Ta vẫn canh cánh trong lòng ý niệm chợt lóe lên trong đầu kia, rất muốn biết người đã cứu ta và Công Tôn Liệt đến tột cùng là người nào.
"Đừng động!" Không nghĩ lời của ta lại chọc giận người phía sau, hung dữ nói: "Ngươi dùng chén trên bàn qua bên kia múc chút nước sạch, cho bằng hữu ngươi uống..., không cho quay đầu lại, nếu không lão phu lập tức lấy cái mạng nhỏ của ngươi!"
Ông ta đã nói như vậy, ta nào dám không nghe lời, lập tức đi lấy một chén nước suối theo phân phó của ông ta, đi tới trước mặt Công Tôn Liệt.
Mới vừa rồi chuyên tâm nói chuyện với người thần bí, bây giờ đến gần Công Tôn Liệt, mới phát hiện thương thế của hắn vô cùng nặng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, cánh tay bị thiết trảo của Quỷ Trảo Thất đâm thủng, vẫn còn máu tươi rỉ ra ngoài, sắc mặt bởi vì mất máu quá độ mà có vẻ hết sức suy yếu.
Nhìn hắn như vậy, ta không khỏi khó chịu, mới vừa rồi nếu không phải là bởi vì hắn bất chấp tất cả nhào tới cứu ta, người bị Quỷ Trảo Thất đả thương chính là ta, nói không chừng ta sớm đã mất cái mạng nhỏ này. Nếu không phải ta kiên trì muốn tìm Phệ Hồn đao, nếu không phải vì cứu ta, hắn cũng sẽ không như vậy, tất cả đều là lỗi của ta.
Càng nghĩ càng thấy áy náy, lỗ mũi của ta chua xót, không nhịn được khóc thút thít.
"Đừng...... Khóc......" Tay chợt bị nắm, Công Tôn Liệt chẳng biết tỉnh lại lúc nào, suy yếu nhìn ta, "Ta còn chưa có chết......"
"Nhưng nhìn ngươi cũng sắp chết rồi!" Ta khóc ô ô, "Ngươi ngu à, trước kia ta đối xử với ngươi tệ như vậy, ngươi còn cứu ta sao, ngươi càng như vậy ta càng khó chịu, càng thấy thực có lỗi với ngươi!"
"Ngươi không làm gì có lỗi với ta." Hắn lắc đầu một cái.
Ta khóc lợi hại hơn: "Ngươi nói láo, ta có lỗi với ngươi rất nhiều, ngươi đánh ta mắng ta cũng tốt, làm gì nhất định cứu ta, như vậy không phải có vẻ ta càng không phải là người ư, hu hu hu......"
"Đừng khóc." Hắn thở dài, "Đã lần thứ ba......"
"Lần thứ ba cái gì?" Ta vừa khóc sụt sùi, vừa hỏi cậu ta.
"Đây là lần thứ ba ngươi khóc vì ta, lần đầu tiên là ở trong phòng trúc, ta cảm thấy ngươi thật ngốc, có chút chuyện có gì phải khóc. Lần thứ hai, ngươi lao ra cứu ta, ta vẫn cảm thấy ngươi ngốc, kẻ địch đang ở trước mắt, khóc có ích lợi gì? Cho tới bây giờ lần thứ ba, ta mới phát hiện, kẻ ngốc chân chính là ta, có người nguyện ý vì ta khóc, ta lại không có thể giữ nàng lại......" Lúc hắn nói lời này, mí mắt cụp xuống, trên mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, rồi sau đó chợt đưa mắt lên nhìn, nhìn thẳng ta.
Cả người ta cũng cứng lại, đầu trống trơn, có chút không biết làm sao.
Tay của hắn vẫn nắm chặt tay ta như cũ, hỏi: "Nếu như...... Bây giờ ta tỉnh ngộ lại, còn có cơ hội không?"
"Ta......"
Lời nói trên bờ môi, lại như nghẹn ở cổ họng, một nháy mắt kia ta thừa nhận tim của mình bởi vì cảm động mà từng có chốc lát dao động, nhưng lời mẫu thân dặn dò trước khi đi lại vang lên bên tai ta: "Tiểu Bắc, con nhớ, nếu như gặp phải người mình thích sẽ phải túm chặt lấy, nhưng nếu như bắt không được, sẽ phải nhanh buông tay, ngàn vạn đừng do dự."
Hôm nay, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ mẫu thân dụng tâm lương khổ, đối với Công Tôn Liệt, ta từng thích, cũng từng buông tha, nếu muốn thích đi nữa cũng đã không thể tìm được cảm giác ban đầu đó, có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ qua, buông xuống chính là để xuống, không thích chính là không thích. Cho dù hiện tại ta cảm kích hắn hơn nữa, cũng không cách nào miễn cưỡng mình thích một đã người không thích, cái này không phù hợp nguyên tắc làm người của Sở Tiểu Bắc ta.
"Thật xin lỗi."
Lúc ta chuẩn bị mở miệng nói ra ba chữ này, sau lưng chợt truyền đến một tiếng cười nhạt: "Không ngờ đường đường thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang, lại ăn nói khép nép trước mặt một nữ nhân như vậy, như chó vẫy đuôi mừng chủ, thật là mất hết thể diện của Ngự Phong sơn trang!"
Ấy là người thần bí! Ta rốt cuộc vẫn không nhịn được quay người lại, một bóng lưng hơi còng xuống giọi vào tầm mắt ta, ông ta đưa lưng về phía chúng ta, y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, cả người tản ra một loại mùi bóng tối, giống như là ở trong sơn động này cực kỳ lâu.
Thân thể Công Tôn Liệt cứng đờ, giùng giằng ngồi dậy, bảo vệ ta ở sau lưng, hỏi: "Ngươi là ai? Việc của Ngự Phong sơn trang, có liên quan gì tới ngươi!"
"Có quan hệ gì với ta?" Người nọ chợt cất tiếng cười to, "Hay cho một câu có quan hệ gì với ta, không ngờ giờ này ngày này, chuyện của Ngự Phong sơn trang lại không có quan hệ với lão phu!"
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Công Tôn Liệt chợt có chút luống cuống, ta có thể cảm thấy thân thể của hắn run rẩy.
"Ta là ai thì có quan hệ gì đâu? Dù sao ngươi liền Ngự Phong sơn trang cũng không cần."
"Ta sẽ không buông tha Ngự Phong sơn trang!" Cảm xúc Công Tôn Liệt kích động, "Đó là tâm huyết cả đời của cha ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ thủ hộ Ngự Phong sơn trang, cho dù chết cũng sẽ không buông tha!"
"Chuyện này là thật?" Người kia hỏi.
"Là thật!" Công Tôn Liệt như chém đinh chặt sắt nói.
"Được, nói rất hay!" Người thần bí lại cười lên ha hả, tiếng cười già nua mà quỷ dị không ngừng vang vọng trong sơn động, lúc lỗ tai của ta sắp không chịu được, ông ta chợt ngưng cười, chậm rãi nói, "Không hổ là hài nhi Công Tôn Nhất Hạ ta tự tay dạy nên, những năm này lão phu chịu khổ cuối cùng cũng không có uổng phí."