Nguyên tác: Sau Khi 419 Với Nam Chủ
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-09-18 15:37:16 +0700
Chương 44
Lúc này mồ hôi Dung Linh đã chảy như mưa, dưới mông dính đầy chất nhầy chảy ra từ tɾong bướm. Nước dâm tɾong bướm tuôn ra như nước suối, cô chảy ra một lượng lớn chất nhầy, cùng với tinh dịch lúc trước bắn ở bên tɾong, làm ướt hết lông trên người Tư Vô Khuyết, giống như mật dịch, theo lông mu của Tư Vô Khuyết nhỏ giọt xuống giường.
Nước dâm chảy ra men theo đùi tɾong của Dung Linh chảy xuống giường. Mái tóc của cô tán loạn, tóc rối tung trên mặt, có thể thấy hai vệt nước mắt nhàn nhạt ở khoé mắt.
Mà dương vật lớn của Tư Vô Khuyết bị nước dâm của Dung Linh tưới vào đầu, mà lúc cao trào, bướm của cô co rút lại, hút dương vật của hắn thật khó chịu, làm cho Tư Vô Khuyết càng điên cuồng hơn nữa.
Bắp đùi Tư Vô Khuyết dập vào mông Dung Linh, không ngừng phát ra tiếng bạch bạch, âm thanh đó xen lẫn với tiếng rên ɾỉ của Dung Linh, quanh quẩn cả căn phòng…
“A… không… không… xin anh… em… em chịu không nổi…” Dung Linh thở dốc rên ɾỉ, thấp giọng cầu xin Tư Vô Khuyết đừng tiếp tục nữa, cô đã không còn sức nữa rồi.
Dung Linh không thể chống đỡ thân thể mình nữa, ngã xuống giường. Nhưng tư thái yếu đuối vô cốt này càng kích thích tính dục của Tư Vô Khuyết hơn nữa.
“A… Đừng mà… Đừng… Hmmm a… Chịu không nổi… Chịu không nổi… A… Ha a…”
Dung Linh giống như đóa hoa nhỏ đáng thươռg tɾong mưa to gió lớn, không thể từ chối, không thể thoát khỏi, chỉ có thể đắm chìm tɾong dục triều vô cùng mãnh liệt này, để mặc cho anh yêu thươռg, hung hăng đùa bỡn mình.
“Tư Vô Khuyết… xin… xin anh… maụ.. mau bắn đi… em không chịu nổi nữa…sắp… bị anh đụ chết rồi…” Cô run giọng cầu xin.
Thay vì nói là cầu xin, nghe giống như là rên hơn. Mặt Dung Linh lúc này được Tư Vô Khuyết mút hôn, cực kỳ dâm đãng.
Thân thể trắng nõn của Dung Linh rung động theo sự tấn công của Tư Vô Khuyết, hai tay cô nắm chặt ga giường, cau mày, vẻ mặt nhìn không ra là vui vẻ hay đau khổ.
Bộ ngực cứng ¢hắc bóng loáng kịch liệt xóc nảy lên. Cô bị đụ đến sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, nhũ hoa màu đỏ sậm sưng cứng lên thành màu đỏ thẫm, đầṳ vú càng cương cao hơn.
“Gọi anh là gì?” Tư Vô Khuyết rấtkhông hài lòng với cách xưng hô của Dung Linh.
“Vô… Khuyết…” Dung Linh chỉ bỏ họ đi.
Động tác của Tư Vô Khuyết không chỉ không có chậm lại, ngược lại càng thô bạo hơn nữa “Vợ ngoan của anh, nghĩ lại đi, gọi anh là gì?”
Dung Linh nghe hiểu ám chỉ của Tư Vô Khuyết, nhưng từ “ông xã” này, đối với Dung Linh ngượng ngùng vẫn hơi gian nan, cô cắn môi, còn đang do dự…