Số lần đọc/download: 1477 / 3
Cập nhật: 2015-11-24 19:50:21 +0700
Chương 47: Con Gái Của Chúng Ta Đâu Rồi?
K
evil vì nghe được những lời giấu trong lòng vô tình được thốt ra nên nhất thời sững sờ không nói được gì.Cả người đều như mất sự điều khiển. – Mày có biết Mie vẫn còn yêu em mày không? Mày có hiểu tâm trạng của cô ấy khi nghe tin về cái chết của Quốc Anh không? Mấy năm qua cô ấy đã sống cả một thời gian dài trong đau khổ và dằn vặt.Khó khăn lắm Mie mới có thể giấu chặt trong lòng mà quên dần đi,bây giờ mày lại lôi ra kể lại và trách móc cô ấy? Mày nên biết cái chết của Quốc Anh không chỉ có một mình mày đau khổ. – Abi trợn mắt nhìn Kevil tức giận nói một mạch.
Kevil cũng nhìn anh,ánh mắt có chút hoảng loạn,bối rối.Chẳng lẽ Mie thực sự đã rất đau khổ sau cái chết của Quốc Anh ư? Chẳng lẽ hắn trách nhầm?
Không đúng! Hắn đã âm thầm theo dõi cô suốt quãng thời gian qua.Cô hoàn toàn sống rất hạnh phúc,vui vẻ.Không có chút gì của sự đau khổ cả.
Kevil đột nhiên bật cười lớn.
– Mày biết được nó đau khổ sao? Tao thấy thời gian qua chẳng phải mày cũng sống rất tốt với nó thôi đấy sao?
Abi khựng lại.
– Mày không cần nói tốt thêm về nó đâu.Tao đã theo dõi chúng mày rất lâu rồi.Đám cưới của chúng mày tao cũng có ” dự “, chẳng phải hai người đều rất hạnh phúc sao? Như vậy tao cũng đã đủ hiểu Mie nó có ân hận hay không.Haha,mà cho hỏi,tổng giám đốc như ' ngài ' đây sao lại phải nói mấy lời nhảm nhí này với tôi chứ? – Kevil mỉa mai.
Abi nghiến chặt hai hàm răng lại.Đấm mạnh lên mặt Kevil một cú đau đớn.Sau đó bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn khiến cho Kevil ngã xuống đất.
Abi liền đứng dậy định rời đi.
– Tao chỉ là muốn nói cho mày biết.Mie hoàn toàn không giống như suy nghĩ của mày.Cô ấy thực sự đang sống rất chật vật.Những gì mày nhìn thấy chẳng qua chỉ là cái vỏ được cô ấy cẩn thận làm nên.Bây giờ mày hãy ở đây mà suy nghĩ đi,mày đã làm tổn thương rất nặng đến một người đấy! Thật không xứng mặt đàn ông!
Abi quay trở lại trước kia,điềm tĩnh lạnh lùng,từng lời nói tuy rất nhẹ giọng nhưng đều trở nên sắc nhọn thấm thía.Anh xoay người nhanh chóng rời đi.Để lại Kevil một mình.
Hắn đang suy nghĩ đến lời nói của Abi…
Liệu có phải hắn đã thực sự trách nhầm cô?
Có phải cô cũng đau khổ như hắn?
Không! Hắn sẽ không tin!
Abi chỉ qua là muốn nói đỡ cho Mie thôi.Chắc chắn không phải như vậy!
Cô chẳng phải rất hạnh phúc sao? Đó không thể là đóng kịch được.
Nhưng mà…Abi cần gì phải bịa đặt nói ra với hắn những lời như vậy? Cho dù bây giờ nói ra thì không phải cũng đã quá muộn rồi sao? Mọi chuyện dù sao thì cũng đều xảy ra cả rồi,chẳng phải cô cũng bình an vô sự rồi sao? Hay là….hay là anh ta nói thật để Kevil biết mình trách nhầm người? Để hắn sẽ thay đổi suy nghĩ khác như lời anh nói?…
Ở ngoài,Abi mặt lạnh như tiền bước đi một mạch.Nhanh chóng ra đến đại sảnh của biệt thự.
– Tiếp tục nhốt hắn trong đó! Không cho ăn uống gì hết. – Giọng anh hùng hổ ra lệnh.Đám thuộc hạ nghe vậy cũng run người lên một cái.Những người dám đối đầu với anh đều là vậy…chắc chắn sẽ không có cái kết tốt.Trừ khi biết hối lỗi…..
Abi ra đến cửa,Kalo nhanh chóng mở cửa sau cho anh lên.
– Về khách sạn đi.
– Vâng! – Kalo cũng nhanh tay nhanh chân lên xe,nhấn ga cho xe chạy đi.
Nhìn qua gương chiếu hậu,Kalo thấy anh có vẻ rất mệt mỏi.Cà vạt trên cổ áo bị anh kéo rộng ra xộc xệch.Hơn nữa lúc này Abi đều dựa cả người và ghế,tay đưa lên vuốt vuốt mi tâm để thư giãn.Mắt khép hờ lại.Kalo lo cho sếp của mình nhưng cũng không dám lên tiếng sợ sẽ làm phiền anh.
Đi được một đoạn,chuông điện thoại của Abi đột nhiên đổ lên dữ dội.Anh khó chịu mặc kệ không nghe.Nhưng điện thoại vẫn vang lớn.Abi bất đắc dĩ đành phải với tay lấy chiếc điện thoại đặt cạnh đó nhấn nút nghe rồi đưa lên tai.
– Tổng..tổng giám đốc! – Là y tá của bệnh viện gọi.
– Nói đi? – Abi điềm tĩnh,hàng mi vẫn cụp xuống.
– Thưa ông phu nhân đã tỉnh dậy rồi.Chúng tôi nghe theo lời ông mang đồ ăn lên cho bà ấy nhưng bà ấy nhất quyết không ăn,hơn nữa còn đang cương định đòi ra viện lập tức.Người của ông bây giờ đều đang cố gắng ngăn bà ấy lại…vì sợ tổn thương đến phu nhân nên tất cả bọn họ và vai y tá đều phải cẩn thận ngăn phu nhân….tình hình bây giờ đang rất rối loạn.Cũng may tôi kịp điện báo cho ông một tiếng,ông mau đến đây ….
Y tá kia còn chưa nói hết,bên đầu dây đã vang lên tiếng loảng choảng đổ vỡ.
– Cố gắng giữ cô ấy lại vài phút.Tôi sẽ đến ngay.- Abi nghe xong lời y tá cũng không còn tâm trí nghỉ ngơi.Tứ tri đều hoạt động trở lại.Hai mắt cũng mở ra nhìn lên phía khoảng không trước mặt. Anh tắt điện thoại.Nói luôn với Kalo.
– Mau đến bệnh viện đi.
…………
5p sau,chiếc Lexus đen dừng bánh ở cửa bệnh viện.Abi tự mở cửa xuống xe rồi đi một mạch vào bệnh viện.
Vừa đến hành lang gần phòng bệnh của cô,anh đã thấy không khi nặng nề ở đây.Trước mặt anh,đám thuộc hạ đều đang khó xử nhìn vào trong phòng bệnh của Mie,dường như đang rất lo lắng nhưng lại không thể bước vào phòng bệnh.
– Á….tổng giám đốc! – Một thuộc hạ giật mình nhìn thấy anh liền cung kính chào.Mấy thuộc hạ đứng gần đó cũng cúi đầu chào theo.
Abi không quan tâm gì khác liền hỏi.
– Chuyện gì vậy?
– Dạ….phu nhân….. – Mấy tên thuộc hạ đều bối rối không biết nói gì,mặt đều cúi hết xuống.
Abi nhìn vào trong phòng bệnh,dường như hiểu chuyện liền xua xua tay cho đám thuộc hạ kia đi khỏi.
Anh nhẹ chân bước vào phòng bệnh.Vài cô y tá trong phòng bệnh nhìn thấy anh đều cúi đầu chào.Nhưng cũng giống như thuộc hạ của mình,anh chỉ phất phất tay cho họ đi.
Phòng bệnh giờ chỉ còn hai người.Không gian tĩnh mặc chỉ còn tiếng khóc của người phụ nữ yếu ớt kia….
Abi nhìn đống bát đĩa cùng đồ ăn đổ vỡ đầy sàn của phòng bệnh,sau đó liếc nhìn lên giường bệnh.Ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Mái tóc tối xù lên,chăn đệm đều lộn xộn lệch ra khỏi giường.Mie ngồi trên giường bệnh ôm chặt lấy đầu gối mình khóc thút thít.Nhìn cô như vậy,lòng anh liền đau nhói thắt quặn lại….Khi cưới,anh đã thề với chúa sẽ không để cô khóc thêm lần nào nữa,cũng sẽ không để cô chịu đau khổ.Nhưng bây giờ chính anh lại đang đứng nhìn cô vô lực ngồi khóc? ….
Abi ngồi xuống mép giường bệnh cạnh cô.Vòng tay qua ôm lấy bờ vai đang rung lên của cô.Dịu giọng ngọt ngào nói:
– Bà xã,em sao vậy? Chẳng phải em nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao giờ anh mới đi một lát em đã vậy rồi? Nói anh nghe,em có chuyện gì vậy?
Mie ngước gương mặt ướt đẫm của mình lên nhìn anh.
– Tại sao anh đi lâu vậy chứ?
Trước khi anh đi cô đã không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.Nhưng chẳng hiểu sao khi cô ngủ thiếp đi lại mơ thấy anh và cô,ở chính căn nhà hoang lần trước…Kevil đã đâm anh ngay trước mặt cô…Khi tỉnh dậy Mie đã rất sợ,cô liền ra ngoài tìm anh nhưng bị đám người kia ngăn lại.Dù làm gì cũng không thể ra khỏi bệnh viện.Nhưng thật may bây giờ anh đã quay lại bên cô rồi.
– Anh xin lỗi,có chút chuyện anh cần ra ngoài giải quyết. – Anh ôm cô vào lòng,Mie cũng theo đó mà ngả vào lòng anh,vẫn thút thít khóc như con nít.
– Anh đừng đi nữa! Em rất sợ…rất sợ….
– Được rồi,đừng sợ….anh sẽ không đi nữa.Anh sẽ ở đây với bà xã.Em đừng khóc nữa.Ngoan nào….- Anh vuốt ve mái tóc rối xù của cô.
Mie đưa tay quyệt dòng nước mắt trên mặt mình đi.Lập tức ngừng khóc,chỉ nấc lên từng tiếng nhỏ.
– Nhưng…con gái của chúng ta đâu rồi? – Mie lại ngước lên nhìn anh.
– Đừng lo lắng nữa,con gái đang ở khách sạn. – Khi nãy trên đường tới thuộc hạ đã báo cho anh biết chỗ Hà Linh ở cùng An Hương.Nhưng anh vì lo lắng cho Mie nên đành phải đến bệnh viện xem tình hình của cô trước.Đợi khi tâm tình Mie ổn định sẽ đi tìm An Hương.
– Em muốn đi gặp An Hương! Anh mau đưa em trở về khách sạn…. – Mie nhìn anh,đôi mắt vẫn còn ngấn nước long lanh.
– Không được.Bây giờ cơ thể em còn rất yếu,em cần phải ở đây.Ngoan,nghe anh,em ăn uống đầy đủ rồi nghỉ đi,ngày mai anh nhất định sẽ đưa con tới thăm em.Được chứ? – Phải rồi,ngày mai anh nhất định có thể đưa con gái trở về bên cạnh cô.Nhất định!
– Nhưng…. – Mie vẫn còn tiếc nuối muốn đi gặp con.
– Được rồi không nói nữa.Để anh bảo người mang đồ ăn đến cho em.Nếu em còn không ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ,anh sẽ không cho em gặp con!
– Đừng! Em sẽ nghe lời bác sĩ…
– Được rồi! – Abi khẽ miệng cười,anh biết chỉ có dọa như vậy cô mới chịu nghe theo.Anh đứng dậy hôn nhẹ lên trán cô.Sau đó ấn nút yêu cầu trên bàn.
– Mau đổi phòng bệnh lại cho tôi rồi mang đồ ăn tới. – Anh ra lệnh.
– Vâng!
Chỉ vài phút sau,y tá đã lên dìu Mie sang một phòng bệnh vip khác.Còn mang sẵn đồ ăn lên cho cô.
Abi đứng nhìn cô được đám y tá cẩn thận chăm sóc,trong lòng vẫn có cảm giác lo lắng không yên….
-[ Meo: hic…tại các bạn yêu cầu để kết thúc không có hậu nên mấy hôm nay mình nghĩ mãi mới ra một cái kết nên mới xảy ra sự chậm trễ lần này.Huhu,đừng men nào giận tg đó:'( ]-