Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 43
A
nh đèn pin rời khỏi mắt Stanley và chếch sang Zero đang ngồi xổm, với chiếc va-li đặt trên đùi.
Ông Pendanski đang cầm đèn pin. ông Ngài đứng kế bên, súng trong tay, chĩa về cùng một hướng, ông Ngài đi chân đất, cởi trần và chỉ mặc có mỗi chiếc quần pyjama.
Cai sấn sổ lại gần Zero. Mụ cũng chỉ mặc đồ ngủ, có choàng thêm chiếc áo thun dài. Tuy vậy, không giống như ông Ngài, mụ còn kịp xỏ đôi ủng vào chân.
Ông Pendanski là người duy nhất ăn mặc chỉnh tề. Có lẽ ông ta đang ở giữa phiên gác.
Từ đằng xa, Stanley có thể thấy thêm hai ánh đèn pin nữa rọi ngoằn ngoèo, nhảy nhót về phía họ trong đêm tối. Cậu cảm thấy bất lực hoàn toàn dưới hố.
- Phải tống chúng mày vào ngục... - bà Cai cất tiếng hùng hổ. Bỗng mụ im bặt và đứng sững. Rồi mụ líu ríu lùi ra.
Một con tắc kè đốm vàng đã bò lên nóc chiếc va-li tự hồi nào. Đôi mắt bự đỏ quạch của nó chóa lên trong ánh đèn pin. Miệng nó há to, Stanley có thể thấy rõ cái lưỡi trắng thò thụt giữa hai hàm răng.
Zero ngồi im như bức tượng.
Một con tắc kè đốm vàng thứ hai bò bên thành va-li và dừng lại cách ngón tay út của Zero chưa đầy hai phân.
Stanley sợ quá không dám nhìn. Cậu tự hỏi, liệu mình có thể bò lên khỏi hố trước khi bọn tắc kè đốm vàng quay qua mình hay không, nhưng cậu không dám gây ra một cử động nào.
Con tắc kè đốm vàng thứ hai bò qua những ngón tay của Zero và leo lên nửa cánh tay nó.
Bất giác, Stanley hiểu ra, tắc kè đốm vàng chắc chắn đã ở trên chiếc va-li khi cậu trao nó cho Zero.
- Con nữa kìa! - ông Pendanski thở hổn hển. Ông ta chiếu đèn pin vào hộp cốm bắp đông lạnh đang nằm lăn lóc bên cạnh Stanley. Một con tắc kè đốm vàng phóng ra khỏi hộp.
Ánh đèn cũng soi rõ Stanley. Cậu liếc xuống và phải ráng kìm nén tiếng thét. Cậu đang đứng trong một ổ tắc kè đốm vàng. Cậu cảm thấy tiếng thét nổ tung bên trong mình.
Cậu nhìn thấy sáu con tắc kè đốm vàng. Ba con dưới đất, hai con trên chân trái và một con ở trên chiếc giày chân phải của cậu.
Cậu cố đứng nguyên tại chỗ. Có cái gì đó đang bò đằng sau gáy cậu.
Thêm ba quản giáo nữa chạy đến. Stanley nghe tiếng một người nói:
- Có chuyện gi th...? - rồi hốt hoảng - Ối, lạy Chúa!
- Chúng ta phải làm gì đây? - ông Pendanski hỏi.
- Đợi. Không lâu đâu - Cai đáp.
- Ít nhất bọn ta sẽ có một cái xác cho con mụ ấy - ông Pendanski bảo.
- Mụ sẽ hỏi lằng nhằng cho coi. Mà lần này mụ ta lại có một tên A.G. đi kèm - ông Ngài nói.
- Cứ để mặc cho mụ ta hỏi lằng nhằng - Cai nói - Miễn là ta có chiếc va-li đó, những chuyện khác chẳng đáng quan tâm. Mấy người có biết bao lâu... - mụ lặng đi, rồi lại nói tiếp - Khi còn bé, ta đã xem cha ta đào hố, vào tất cả những ngày cuối tuần, tất cả mọi kỳ nghỉ. Vừa lớn một chút ta đã phải đào hố. Kể cả vào Giáng sinh.
Stanley cảm thấy những móng vuốt tí hon chọc vào má mình khi con tắc kè đốm vàng búng khỏi cổ, sượt qua cằm cậu.
- Giờ không còn lâu nữa đâu - Cai nói.
Stanley nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Mỗi nhịp tim báo cho cậu biết mình vẫn còn sống, ít nhất là thêm một giây nữa.