You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
úc Ross từ trên lầu xuống ăn sáng thì Maryann đang uống cà phê. Đôi mắt anh cay xè, mí mắt sưng mọng. Cả đêm anh mất ngủ. Với vẻ khó chịu anh ngồi vào bàn.
- Good morning! - anh làu bàu.
Cô mỉm cười.
- Good morning! - cô đứng dậy đi vào bếp. Lúc sau cô trở lại với một cái khay trên có bánh mì nướng và một bình cà phê thơm nức. Anh ngửng lên nhìn cô ngạc nhiên.
- Con Bunny đâu? - Bunny là tên cô bảo mẫu.
- Em cho nó đi với Michelle rồi - cô trả lời - Em thấy cho cả hai đến Arrowhead một thời gian là rất tốt. Dạo này con bé trông có vẻ ốm yếu quá.
Anh lại ngạc nhiên. Mặt cô không lộ một vẻ gì. Nhưng cô biết chắc là Ross đã hiểu rõ.
- Cũng hay đấy - anh hưởng ứng - Tom cũng đi luôn à?
- Không, bác ấy không muốn.
Cô rót cà phê vào tách của anh. Ross uống một cách vội vã. Anh cần một chút gì đấy để cho cơ thể hồi phục trở lại. Cố gắng chống lại cảm giác chán nản anh cần một miếng bánh mì. Chẳng ngon miệng một chút nào hết, tuy vậy anh vẫn cứ tiếp tục nhai.
- Mấy thằng vệ sĩ của anh đang đợi ngoài xe đấy!
Ross lại một lần nữa sửng sốt. Hầu như không có cái gì qua được mắt cô. Ý thức ngang ngạnh trỗi dậy trong anh.
- Ta sẽ thanh toán với Joker cho mà xem!
Cô không nói gì hết.
- Cô có nghe thấy không? - anh quát lên như bị khùng. Joker chẳng làm gì được đâu!
- Em nghe thấy rồi - cô khe khẽ đáp lại - Nhưng Joker cũng biết điều đó chứ?
Ross giận dữ đứng dậy.
- Tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn khi tách ra khỏi bọn họ rồi đấy.
Cô không đáp lại. Anh nhìn cô không chớp mắt một lúc rồi ra khỏi phòng. Vài phút sau anh quay lại với một khẩu súng lục trong tay. Kiểm tra lướt cái kẹp đạn anh đút nó vào túi. Ngồi lại vào bàn anh cầm lấy tách cà phê của mình. Tay anh run run làm cà phê sánh ra ngoài.
- Đưa em khẩu súng, anh Ross - cô thản nhiên nói.
Anh nhíu mày nhìn cô.
- Để làm gì?
- Anh không biết sử dụng vũ khí - cô giải thích - Mà hiện giờ anh đang nóng nảy như vậy, dễ gây thương tích cho người ngoài cuộc lắm.
Anh để khẩu súng lục lên bàn đẩy nó về phía cô. Cô cất nó vào một cái ngăn kéo.
- Thế em mới cảm thấy yên tâm hơn - cô lẩm bẩm.
- Hay là em cũng đến Arrowhead đi - Ross gợi ý.
- Em thì không! - cô mỉm cười - Có động chạm gì đến em đâu. Điều đó em đã nói với anh hàng trăm lần rồi mà.
- Nhưng em có thể bị thương đấy.
- Thì em lúc nào cũng có thể bị trượt chân ngã xuống cầu thang chứ.
Anh không nói gì, cũng không nhìn cô nữa. Anh chưa bao giờ hiểu được cô. Ross đặt tách cà phê xuống.
- Anh phải đi đây.
Cô đứng lên.
- Em chờ anh, anh Ross!
Anh nhìn cô vẻ biết ơn.
- Cám ơn em, Maryann! - Ross lưu luyến trả lời.
Ross lên xe và ngồi vào giữa hai người đàn ông.
- Có gì mới không? - anh hỏi khi chiếc xe phóng ra đường.
- Trước đây nửa giờ tôi đã nói chuyện với Pete rồi - một người đáp lời - Lão Martin từ lúc một giờ đêm qua không hề ra khỏi phòng của lão ở khách sạn.
- Hay lắm - Ross nói - Thế thì ta đến đấy cho lão biết mặt.
Một người đàn ông to lớn có bộ râu rậm che kín nửa mặt bước đến bên xe khi Ross từ trong bước ra.
- Lão vẫn còn ở trong đó - hắn thì thầm - Tôi ở đây từ suốt đêm hôm qua rồi.
- Cám ơn anh, Pete!
- Chìa khoá chính tôi có đây. Ngoài ra tôi đã đút tiền cho tên bồi trực thang máy để nó đi uống cà phê - người đàn ông tiếp tục. Ross nhìn lão.
- Anh lo chu đáo quá.
Khuôn mặt người đàn ông không hề thay đổi.
- Tôi làm đầy đủ việc mà tôi được trả tiền.
Ross gật đầu với hai người đàn ông ngồi trong xe. Cả hai lặng lẽ xuống xe và đi vào ngôi nhà. Ross cảm thấy tim mình đập thình thịch. Thời cơ đây rồi. Đây là đòn quyết định. Lần này anh không thể chấp nhận một chút thiếu sót nào nữa. Xảy ra điều đó thì anh coi như đi đứt.
Họ theo một hành lang dài, xám xít dưới tầng hầm của khách sạn, dừng lại trước một cái cửa, Pete ấn vào một cái nút. Cánh cửa mở ra. Phía sau là thang máy. Những người đàn ông bước vội vào. Pete lại ấn một cái nút. Thang máy bắt đầu chuyển động. Họ im lặng nhìn lên bảng số chỉ tầng. Ở tầng năm thang máy dừng lại và cánh cửa chạy sang bên.
- Anh đứng lại đây, giữ lấy thang máy - Pete ra lệnh cho một người đàn ông. Người đó gật đầu. Những người còn lại đi dọc hành lang.
Pete chăm chú nhìn cái cánh cửa. Cuối cùng thì hắn gật đầu ra hiệu. Ross vội đảo mắt nhìn về hai phía đầu hành lang. Không một bóng người. Pete rút từ trong túi ra một khẩu súng lục, tay trái nhanh nhẹn lắp vào đầu nòng một ống giảm thanh. Hắn đưa cho Ross cái chìa khoá. Ross nhìn hắn. Cái gì đó lấp lánh trong tay hắn. Anh hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh. Anh cảm thấy mồ hôi túa ra ở mặt và anh biết rằng Pete đang nhìn mình.
- Xong chưa? - anh thì thào bằng một giọng khản đặc. Pete gật đầu.
Ross tra chìa khoá vào ổ. Lúc xoay chìa anh có cảm giác như là mình vừa gây ra một tiếng động kinh hồn. Anh vội đẩy bật cánh cửa. Pete nhảy vào phòng. Ross tiếp theo hắn gần như bị người đàn ông phía sau đẩy qua khung cửa.
Pete khẽ văng tục rồi chạy vào phòng trong. Ross theo sau hắn nhưng anh không nghe thấy gì khác ngoài Pete đang tuôn ra một tràng những câu chửi thề.
- Cái gì đã xảy ra vậy? - Ross gọi theo.
Anh biết ngay lập tức khi bước vào phòng kia. Mồ hôi lại đổ ra đầm đìa trên khuôn mặt anh. Anh nhìn Pete, không còn hiểu điều gì nữa.
- Trời ơi, vỡ ở chỗ nào vậy?
Pete lắc đầu.
- Tôi cũng không biết nữa.
Ross nhìn quanh trong phòng một lần nữa. Trống không. Joker đã biến mất.
Tiếng động cơ vang rền làm Joker buồn ngủ. Nó luôn làm lão mệt mỏi bã người. Nhưng lão cũng chẳng bao giờ biết rõ là do tiếng động ầm ầm hay là do viên thuốc không nôn mà lão đã uống. Nói chung, thế chăng nữa lão đều ngủ trong các chuyến bay.
Gương mặt Nàng hiện lên trước mặt lão. Joker thấy xốn xang. Bình thường không hề có chuyện đó xảy ra với lão trong quan hệ với phụ nữ. Lão nhớ lại, Nàng cách đây bao lâu rồi hồi còn rất trẻ đã nhìn lão như thế nào. Hồi đó đối với lão Nàng hình như còn quá trẻ. Hay là hồi đó lão là một thằng ngốc? Nàng không bao giờ quá trẻ hết! Rồi đến thời gian sau khi nàng được rời khỏi trại. Lão chỉ chậm chân mất vài phút mà không giữ được Nàng. Bây giờ thì không còn lâu la gì nữa. Bây giờ thì đến lượt lão. Chỉ có mỗi đứa con của nàng là làm phiền lão một chút. Nó không phải là con của Ross thì có nghĩa là còn một người nào đó trong cuộc. Lão tự hỏi, ai có thể là người đó. Nàng không ngốc tí nào. Trước khi bước lên máy bay, lão đã được biết rằng nàng đã gởi con mình đi Arrowhead lúc năm giờ sáng.
Đó là một trong những nguyên do khiến lão thích nàng. Nàng đã lọc lõi. Chỉ cần Ross Drego có được một nửa trí tuệ của Nàng thì hắn chắc chắn không bị kẹt như bây giờ.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu