Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Ma Đầu Vu Oan Giá Hoạ - Thiếu Nữ Luôn Ngộ Tai Kiếp!
hiên Tứ chẳng nói chẳng rằng vội giải huyệt cho Trương Thiến Thiến, rồi rỉ tai nàng hỏi:
- Thiến muội đã thấy đỡ nhiều chưa?
Thiến Thiến cứ ngẩn người ra nhìn phía trước, u oán đáp:
- Có gì đâu, em vẫn như thường mà!
Thương Nguyên thấy nàng trả lời hơi ngớ ngẩn, nhưng lời nói không đến nỗi hồ đồ, mới hơi yên tâm liền xen lời nói:
- Cám ơn trời đất! Cũng may chưa đến nỗi điên rồ…
Thiến Thiến bỗng quay đầu lại hỏi Thương Nguyên:
- Không có gió thì làm sao mưa được? Ồ, mưa to lắm, quần áo của tôi đã ướt hết rồi! Ông cởi hộ tôi nhé?
Thương Nguyên nghe thấy nàng nói như thế đành phải im lặng không dám nói tiếp nữa. Thiến Thiến vừa cười vừa nói tiếp:
- Ông không cởi hộ tôi, chả lẽ tôi lại không biết cởi hay sao? Này đây, tôi cởi ra cho mà coi!
Nàng vừa nói vừa định cởi quần áo ra thực. Thiên Tứ thấy thế cả kinh, vội nắm lấy tay nàng và khuyên rằng:
- Thiến muội! Đã tạnh mưa rồi, trời sắp sáng, mặt trời mọc đấy!
Thiến Thiến trợn to đôi mắt lên hỏi tiếp:
- Ai là mặt trời? Mặt trời họ là gì? Tên gì?
Thiên Tứ kinh hãi thầm, lại khẽ hỏi tiếp:
- Thiến mụôi có nhận ra được ngu huynh là ai không?
Trương Thiến Thiến ngơ ngác đáp:
- Người là ai?
Thiên Tứ nói tiếp:
- Hiền muội quên ngu huynh là đại ca của hiền muội rồi ư? Hiền muội còn nhớ chúng ta kết hôn ở trong Kim Toàn Viện...
Trương Thiến Thiến bỗng vỗ tay đáp:
- Này, bao giờ chúng ta động phòng thế? Vào phòng động phòng càng thích thú thêm.
Âm Bà Bà thấy thế, vội điểm ngay vào yếu huyệt câm của nàng, phất tay một cái và nói:
- Khỏi cần phải nói nhiều nữa, mau đưa nó về khách điếm đã rồi tính toán sau.
Tội nghiệp cho Âm Bà Bà, trông thấy Trương Thiến Thiến mừng rỡ biết bao, nhưng khi thấy nàng khùng bao nhiêu, sự mừng rỡ đó đều tiêu tan hết, lòng nặng trình trịch, quay trở về khách điếm luôn, từ đó trở đi, không thấy bà ta hở nửa nụ cười nữa.
Bốn người đều rầu rĩ đi về khách điếm, khi tới nơi thì trời đã sáng gà vừa gáy. Trong khách điếm chỉ có một mình Hàn Thiến Thiến ngồi trông coi Bại Sự lão nhân thôi, chứ không thấy Dương Ngọc Hồ và cũng không thấy Hoa Thiến Thiến đâu hết. Ai nấy lại càng lo âu nhiều thêm. Không ai biết Ngọc Hồ đã bỏ đi rồi, còn Thương Nguyêt lo âu cho con gái cưng tâm thần càng hỗn loạn, mọi người ăn uống qua loa không kịp nghỉ ngơi đã phải họp nhau lại bàn cách đối phó các việc.
Âm Bà Bà lên tiếng trước:
- Tất cả chỉ có mấy người thôi, mà người thì khùng, người thì bị thương nặng, và còn hai người mất tích. Theo ý già thì việc đi tìm Thiết Diện Điểu Trảo nên tạm xếp sang một bên đã. Bây giờ chúng ta cần phải đi kiếm Hoa Thiến Thiến với Ngọc Hồ về trước, và một mặt thì nghĩ cách cứu chữa người khùng với người bị thương.
Thương Nguyên gật đầu tán thành ý kiến ấy:
- Phải đấy, hai vấn đề quan trọng hơn hết, mỗ thiết nghĩ Dương huynh với tiểu nữ thất tán, nhưng chỉ ở quanh thị trấn này thôi, chứ không đi xa đâu. Bây giờ chúng ta hãy tạm ở lại nơi đây, dù sao cũng phải kiếm thấy hai người ấy. Duy có thương tích của Âm huynh với bệnh khùng của Trương cô nương là không biết làm thế nào cứu chữa được…
Thiên Tứ bỗng la lên:
- Ồ suýt tí nữa thì tôi quên, trong cái túi này rất nhiều thuốc, không biết có thứ thuốc giải Phủ Cốt Độc Trâm không?
Chàng vừa nói vừa lấy ra mấy cái lọ màu đỏ có đề: Phù Phù Cốt Giải Dược, ba thang uống một viên.
Chàng mừng rỡ khôn tả, nhảy bắn người lên và la tiếp:
- Có rồi, có rồi!
Thương Nguyên với Âm Bà Bà cầm cái lọ lên đều hớn hở vô cùng. Lục Như Cư Sĩ xen lời hỏi:
- Chẳng hay thiếu hiệp lấy được nhưng lọ thuốc ở đâu thế?
Thiên Tứ đáp:
- Hồi hôm ở trong sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo, tiểu bối thấy đệ tử đích truyền của y là Vương Mai đang nằm dưỡng bệnh, tiểu bối liền lấy luôn cái túi da của y đem về. Những thứ thuốc ấy chắc là thuốc thực hết.
Lục Như Cư Sĩ nghe nói chỉ trầm ngâm suy nghĩ thôi chứ không nói năng gì nữa. Thiên Tứ thấy thế vội hỏi:
- Lão tiền bối có ý kiến gì không?
- Không, không…
Lục Như Cư Sĩ vừa cười vừa trả lời:
- Lão phu mới thấy lọ thuốc nầy đã là thuốc giải, tại sao phải ba tháng mới uống một viên như thế?
Thương Nguyên trả lời:
- Chắc bây giờ uống một viên, ba tháng sau lại uống viên nửa như vậy mới có thể giải được chất độc ở bên trong người.
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu đáp:
- Không đúng, không đúng. Thuốc giải độc không được quá độ lượng của nó và cũng không đươc uống quá ít, phải uống đúng độ lượng mới được, chứ mỗ chưa hề nghe thấy ai nói thuốc giải phải chia làm hai lần uống như thế.
Thiên Tứ lại nói:
- Tiểu bối chắc thứ thuốc giải này chỉ là thuốc giải tạm thời thôi chứ không phải thuốc giải chính, chỉ có thể làm cho thuốc độc ở trong người khỏi lâm nguy thôi, chứ không thể nào giải trừ hết được, nên cứ phải ba tháng uống một viên như vậy chất độc trong người mới khỏi làm tăng. Thương Nguyên đỡ lời:
- Hiền tế nói rất có lý.
Âm Bà Bà lại lên tiếng:
- Chúng ta khỏi cần quan tâm đến điều ấy vội, cứ biết nó là thuốc giải uống vào không công phạt, trong thời ba tháng không bị chất độc làm tăng thì cứ cho lão già uống một viên trước, rồi hãy nghĩ cách kiếm thuốc giải độc chính vậy.
Mọi người nhận thấy ý kiến của bà ta rất có lý. Thiên Tứ lấy một viên cho Bại Sự Lão Nhân uống. Một lúc sau chàng thử thoa bóp cho ông ta xem sao, thì quả nhiên thấy ông ta hồi tỉnh ngay. Bại Sự Lão Nhân mở mắt ra nhìn, mồm tủm tỉm cười và định nói nhưng trông có vẻ mệt nhọc lắm. Thương Nguyên thấy thế vội xua tay, bảo rằng:
- Âm huynh trúng độc khá lâu ngày, tới nay mới hồi tỉnh, hãy tịnh dưỡng ít lâu đã không lên nói năng gì vội.
Bại Sự Lão Nhân gật đầu và nhắm mắt lại ngay. Thương Nguyên rất hân hoan, nói tiếp:
- Thực là trời cao có mắt, ở hiền gặp lành có khác. Cũng may hiền tế cướp được cái túi này, bây giờ có thể tạm làm cho chất độc khỏi lâm nguy trước, rồi sau này kiếm người cứu chữa cho Âm huynh sau. Hàn Thiến Thiến xen lời đáp:
- Đại ca thử tìm kiếm xem có thứ thuốc giải độc cho chị Trương Thiến Thiến không?
Thiên Tứ tìm kiếm một hồi thất vọng lắc đầu đáp:
- Đây chỉ có thứ thuốc thường thôi! Bệnh của Trương Thiến Thiến là bị một thứ dâm dược rất mãnh liệt xông lên óc, thuốc thường không thể nào giải cứu được.
Hàn Thiến Thiến không hiểu dâm dược là gì vội hỏi tiếp:
- Dâm dược là gì? Sao lại lợi thế?
Thiên Tứ biết vợ cưng của mình rất ngây thơ, thấy cái gì cũng phải hỏi cho ra lẽ. Chàng vội tránh sang chuyện khác để khỏi phải trả lời câu hỏi rất ngượng miệng ấy. Chàng liền nói tiếp:
- Vết thương của Âm Bá Bá tuy tạm thời vô sự, nhưng còn Thiến Thiến thì phải kịp thời cứu chữa ngay mới được. Theo ý tiểu bối thì nhân lúc Âm lão tiền bối có thể đi lại được này, tiểu bối với Thiến muội đem hai người đi Cống Lai cầu Quỷ Y cứu chữu cho. Còn Dương lão tiền bối các người...
Thương Nguyên đã nhanh nhẩu đỡ lời:
- Việc này hiền tế khỏi cần phải lo âu, lão phu với Lục Như Cư Sĩ cùng Âm Bà Bà ở đây tìm Dương huynh và Thiến nhi. Chúng ta hẹn nhau trong vòng mười ngày, lại sẽ gặp nhau ở đây. Âm Bà Bà ngẫm nghĩ giây lát, rồi xen lời nói:
- Chúng tôi ở lại đây lâu hay mau cũng không quan trọng gì mấy, nhưng chỉ sợ các ngươi đi Cống Lai, nhỡ nhất thời không tìm thấy Quỷ Y Doãn Chi Tường mà lỡ mất kỳ hẹn mười ngày thì sao?
Thương Nguyên đáp:
- Không sao, lão phu có một người ban tri kỷ họ Tôn tên Mộng Công mà người ta gọi là Tây Xiêm Nhất Kiếm và cũng là đệ nhất kiếm thủ lĩnh Tứ Xuyên. Y ở ngay Đại Đông Giai trong thành đô, nếu mười ngàu sau không thấy các người về, thì chúng ta đến nhà họ Tôn đợi chờ, ở đó cách Cống Lai gần hơn. Như vậy có phải tiện không? Lục Như Cư Sĩ xen lời hỏi:
- Người mà Hoa huynh nói đó có phải là Tam Hoàn Kiếm mà đã hùng bá Tây Nam ba tỉnh đây không? Thương Nguyên đáp:
- Chính y đấy! Y là người rất hiếu khách. Lưu huynh cũng quen biết y à? Lục Như Cư Sĩ liền đáp:
- Nghe danh của y đã lâu, nhưng vì đường xá xa xôi nên đệ chưa gặp mặt bao giờ, lần này theo Hoa huynh đệ cũng được kết giao với khá nhiều thiên hạ anh hùng. Thiên Tứ liền đứng dậy nói:
- Việc này không thể chậm trễ được, tiểu bối phải lên đường ngay.
Thương Nguyên liền bảo phổ cây sửa soạn lương khô cho bốn người, Hàn Thiến Thiến với Trương Thiến Thiến cưỡi hươu, Thiên Tứ với Bại Sự Lão Nhân cưỡi ngân ngưu, còn chim ưng đi trước dẫn đường, cả bốn rời khỏi đó ngay.
oOo
Hãy nói Hoa Thiến Thiến vừa thất vọng vừa đau lòng, vì bị Triệu Canh Thạch giải về nhốt trong vườn hoang, nàng bị oan mà không sao biện bạch được.
Canh Thạch nhớ đến mối thù hắn ở Âm Phong Cốc cứ đổ điệt cho Hoa Thiến Thiến là thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo. Nên khi về tới vườn hoang, y liền điểm vào yếu huyệt tê của nàng, rồi dùng dây da bò thật cứng rắn trói nàng lại, coi nàng như nữ đạo tặc thực sự. Nàng bị giam ở trong phòng chứa củi, phòng đó vừa ẩm thấp vừa màng nhện giăng đầy, bụi bậm lẫn mùi hôi mốc xông lên rất khó chịu. Tội nghiệp cho Hoa Thiến Thiến, con nhà giàu nâng niu từ hồi nhỏ, có bao giờ chịu khổ chịu sở như thế này đâu. Hôm đó, nàng khóc đến già nửa ngày, mãi đến lúc mặt trời lặn mới thấy Canh Thạch đẩy cửa bước vào, y tới gần rồi đá nàng một cái:
- Con nhãi kia suốt một ngày trời như vậy, mi đã nghĩ kỹ chưa?
Hoa Thiến Thiến cứ nhắm nghiền hai mắt lại không trả lời. Canh Thạch vừa cười vừa nói tiếp:
- Quý hồ mi nói thực cho ta biết, Nhất Nguyên Chính Khí bí kiếp hiện giờ ở đâu, ta sẽ không làm khó dễ mi. Bằng không hì hì, chắc mi đã biết Luyện Hồn Đao Pháp của Hải Tân Sơn này thế nào rồi chứ? Không phải nói bông đùa đâu.
Hoa Thiến Thiến đã liều chết, tha hồ đối phương uy hiếp như thế nào nàng cũng không trả lời. Có phải nàng không biết y là người rất độc ác, ác danh của y không kém gì Thiết Diện Điểu Trảo đâu, nhưng nàng tự nghĩ mình đã lọt vào tay của tên ma đầu này dù có biện bạch cũng vô ích thôi. Có một điểm khiến nàng thắc mắc hoài, là nàng không hiểu Trương Thiến Thiến biến đi đâu? Vì nàng mới rời khỏi khách điếm không đầy hai tiếng đồng hồ, nếu Bại Sự Lão Nhân vô sự, thì tại sao Trương Thiến Thiến lại bỏ đi như thế? Vì vậy mà nàng nghĩ bụng: chả lẽ mình rời khỏi khách điếm rồi vết thương của Bại Sự Lão Nhân lại có sự biến hoá gì rất nghiêm trọng, nên Trương Thiến Thiến mới nóng lòng sốt ruột. Nàng mãi nghĩ đến những chuyện đó, quên những chuyện nguy hiểm đang ở trước mặt mình, vì thế Canh Thạch doạ nạt nàng cũng không để ý gì đến.
Canh Thạch hỏi luôn mấy tiếng vẫn không thấy nàng trả lời, y càng tức giận thêm cười khẩy nói tiếp:
- Có lẽ mi không trông thấy quan tài thì vẫn chưa ứa nước mắt. Họ Triệu này xưa nay đã nói là phải làm, bây giờ hãy để cho mi nếm mùi một chút nhé!
Nói xong y vừa cười vừa xách nàng lên, điểm luôn vào bẩy nơi đại huyệt ở trước ngực, ở sau lưng rồi dùng hai tay cắt đứt sợi dây đang trói nàng. Thiến Thiến kêu hự một tiếng, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi toát ra như tắm, trong người như có kiến bò, vừa đau vừa ngứa và cũng như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào các yếu huyệt vậy...
Nàng nghiến răng mỉm mím môi mới chịu đựng được sự đau đớn đó, mồm thì khấn thầm:
- Thiên Tứ đại ca, dù tiểu muội có chết ở đây, cũng là vì đại ca với chị họ Trương! Nếu tiểu muội chết thực, chỉ mong đại ca bao giờ cũng nhớ đến con nhỏ khốn khổ này, và khi nào anh chị sung sướng, thì lên nhớ trên đòi này còn một Hoa Thiến Thiến đã hi sinh vì hai người...
Nhờ có điều đó an ủi, nàng cứ để hết trí óc vào đấy, nên những sự đau đớn mới giảm bớt nhất nhiều.
Canh Thạch để ý nhìn Hoa Thiến Thiến, thấy mặt nàng đã bớt nhăn nhó và sắc mặt đang nhợt nhạt thì biến thành hồng hào dần, y ngạc nhiên vô cùng nghĩ:
- Chả lẽ con này đã tu luyện được môn võ công quái dị gì chăng, mà lại chịu nổi Luyện Hồn Đại Pháp của ta như thế?
Nghĩ tới đó, liền nổi lòng hung, liền dồn hơi sức đầu ngón tay nhằm Thông Thái huyệt ở trên đầu nàng điểm tới.
Thì ra môn Tảo Hồn Đại Pháp này có hai giai đoạn tất cả. Lúc đầu luyện chế tám mạch và gọi là Thiên Tâm Đại Pháp, khiến người đó bị đau khổ, da thịt lẫn trái tim. Con nếu không thấy công hiệu thì lại điểm lên trên óc để sự đau khổ dồn cả lên trên đó. Đợt thứ hai đó gọi là Luyện Não Đại Pháp. Hồi nọ ở trong ngôi miếu đổ nát, Vương Mai đã bị Thiên Tâm Đại Pháp mà chịu không nổi suýt tý nữa thì toi mạng, không ngờ Hoa Thiến Thiến một thiếu nữ mảnh khảnh như vậy, mà chịu nổi Thiên Tâm Đại Pháp như thế.
Canh Thạch tức giận khôn tả, đang định giở thủ đoạn ác độc nhất là Luyện Não Đại Pháp ra đối phó.
Y vừa giơ tay lên định điểm xuống, thì đã nghe thấy tiếng gió kêu vèo tới một cách rất đột ngột và nhằm sau ót của y bắn tới.
Y giật mình kinh hãy, vội quay người lại giơ hai ngón tay lên kẹp lấy vật đó, khi bắt được vật ấy rồi, y nhìn kỹ mới hay đó chỉ là một cái lá khô thôi. Y càng kinh hoàng hơn, liền trầm giọng quát hỏi:
- Ai vừa tấn công lén mỗ như vậy? Có giỏi thì hiện thân ra đây gặp mỗ?
Lúc ấy ngoài cửa phòng đã có người đủng đỉnh bươc vào đỡ lời:
- Hiện thân thì hiện thân, chứ ai sợ gì ngươi?
Canh Thạch ngẩn đầu lên nhìn kỹ người nọ, trong lòng đã lạnh buốt và có vẻ kinh ngạc nói:
-Ủa! Ra lại là ngươi kẻ đáng ghét này.
Người này đáp:
- Phải lão ăn mày này chính là kẻ đáng ghét đấy, nhưng còn Triệu sơn chủ thì là một tên xuẩn vật, quái vật và cũng không biết vật gì nữa. Nói đi nói lại, kẻ ăn mày già này cứ biết Triệu sơn chủ là một gì thôi.
Canh Thạch đưa chéo song chưởng lên ngang ngực, quát hỏi:
- Ngươi tấn công lén ta như thế là có ý định gì?
Ông già ăn mày vừa cười vừa hỏi lại:
- Sao ngươi là một người bề trên, mà lại hành hung một con nhỏ tiểu bối như thế là có ý định gì?
- Đó la việc riêng của Triệu mỗ, ngươi không có quyền can thiệp vào.
- Lão ăn mày không nghiện gì hết, mà chỉ nghiện cái trò can thiệp vào việc của người thôi. Lại đây, ngươi kể rõ câu chuyện của ngươi cho kẻ ăn mày này nghe thử xem?
Ông ta vừa nói vừa vênh váo ngồi lên một bó củi khô, ti hí hai mắt lại, hình như không coi Triệu Canh Thạch vào đâu hết.
Triệu Canh Thạch thấy thế càng tức giận thêm, mấy lần định ra tay tấn công rồi lại không dám, vì khi ở ngôi miếu đổ nát, y đã trông thấy ông già ăn mày Tiêu Thí Nhân này có công lực nhất kinh người, nên y tự biết mình không thể thắng nổi được đối phương. Vì thế mà y không dám ra tay tấn công, chỉ ngấm ngầm nghĩ cách đối phó thôi.
Thí Nhân thấy Canh Thạch không nói năng gì hết, liền quay đầu lại hỏi Hoa Thiến Thiến:
- Y ngượng không dám nói, thì nhỏ này hãy nói cho ăn mày này nghe xem đầu đuôi ra sao?
Thiến Thiến ứa lệ ra đáp:
- Tiểu bối...
Thí Nhân vội xua tay cướp lời:
- Đừng có tiểu đại bối gì hết, nghe nó chọc tai lắm! Chúng ta đã không phải là người đồng môn, mà lão không phải họ hàng bà con gì thì ngươi cứ gọi ta la lão đại ca, còn nhỏ ngươi là tiểu muội là được rồi.
Hoa Thiến Thiến vội gật đầu đáp:
- Tôi có lòng tốt đến đây muốn xin yết kiến Trương lão hầu gia để nói cho ông ta biết hiện giờ con ông ta đang ở đâu, không ngờ Triệu sơn chủ này lại không tin, y còn giam tôi vào đây, dùng Luyện Hồn Đại Pháp đối xử và còn bảo tôi là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo nữa.
Thí Nhân lại quay nói với Canh Thạch:
- Như vậy là ngươi không phải trước, người ta có lòng đến báo tin sao ngươi lại bảo người ta là kẻ gian ác?
Canh Thạnh cười khẩy đáp:
- Viêc này... không quan hệ gì đến ngươi.
Thí Nhân lại vừa cười vừa đỡ lời:
-Ta đã bảo nhúng tay vào việc gì thì ta phải lý tới cùng, nếu không chịu trả lời, thì ta cho lời con nhỏ này là đúng.
Ông ta làm như một quan toà xét xử hai người, lúc này thái độ của ông ta rất đứng đắn, và coi Canh Thạch với Thiến Thiến như là nguyên cáo với bị cáo vậy.
Canh Thạch tức giận đến run lẩy bẩy, liền ngấm ngầm vận công lực và rút quạt ra phe phẩy mẩy cái, để che lấp sự phẫn nộ trong nội tâm.
Thí Nhân lại quay đầu hỏi Hoa Thiến Thiến tiếp:
- Y không biết tốt xấu gì hết, coi người hiền lành thành kẻ ác, những hạng người này thực không đáng chấp nhất làm chi, cô bé nể mặt ăn mày già này lượng thứ cho y một lần. Thôi cô về đi.
Thiến Thiến đáp:
- Huyệt đạo của tôi đã bị y điểm...
Thí Nhân vừa cười vừa đỡ lời:
- Không sao, để già này giải huyệt cho.
Ông ta vừa nói xong đã giơ tay trái lên chĩa thẳng ra một cái, đã có luồng kình phong nhằm yếu huyệt của Thiến Thiến điểm tới luôn.
Trong lúc ông ta vừa giơ tay ra, thì Canh Thạch đã hét lớn một tiếng, bỗng cụp cái quạt lại nhằm cổ tay của ông ta chặt luôn. Y đã tức giận khôn tả, lần phát động này lại nhanh như điện chớp, tay phải vừa giơ quạt lên chặt, thì tay trái cũng nhắm Hoa Thiến Thiến đang nằm ở dưới đất tấn công luôn một chưởng.
Một thế hai thức tấn công hai người một lúc, hiển nhiên y muốn huỷ diệt Hoa Thiến Thiến trước, rồi đấu thí mạng với Thí Nhân sau. Nhất là lúc này, Thiến Thiến lại bị điểm huyệt không sao né tránh được, thực là nguy hiểm vô cùng.
Nói thì chậm, chuyện xẩy ra lúc ấy rất nhanh, trong khi quạt của Canh Thạch đánh trúng cổ tay của Thí Nhân và chưởng phong ở tay trái của y vừa đưa ra tấn công Thiến Thiến liền bị một luồng kình lực cản trở. Kình lực của y bị đẩy ngược trở lại, khiến người y lảo đảo một hồi và phải lui về phía sau một bước mới đứng vững được.
Y lại nghe thấy Thí Nhân cười khẩy nói:
- Người dùng quạt đánh ta cũng không sao, chứ còn con nhỏ đang nằm ở dưới đất không cử động được, mà ngươi lại dùng chưởng tấn công nó. Sao ngươi độc ác đến vậy?
Canh Thạch đang thắc mắc không hiểu, bụng bảo dạ:
Chả lẽ cổ tay của y là cổ tay sắt? Bằng không sao lại có tiếng kêu “coong” như tiếng chuông thế?
Nghĩ như vậy y đành phải tạm ngừng tay mà lạnh lùng đáp:
- Xưa nay Triệu mỗ đã ra tay thì không bao giờ tha chết cho một người nào hết. Ngươi định can thiệp vào, thì chúng ta hãy ra ngoài kia kiếm chỗ rộng rãi để thử thách với Triệu mỗ vài thế, chứ còn ngươi muốn buông tha cho con nhãi này thì đừng có hòng.
Thí Nhân vừa cười vừa đáp:
- Ăn mày già này không tin ngươi có thể làm đúng như lời nói.
Canh Thạch lại giận dữ nói tiếp:
- Không tin thì ngươi cứ thử xem?
Thí Nhân đảo ngược đôi mắt một vòng, đột nhiên giơ tay ra chộp lấy Hoa Thiến Thiến đang nằm ở dưới đất lên trước ngực đẩy mạnh ra một thế.
Thí Nhân quay người một vòng, tránh ra ngoài mấy thước, tay trái gạt chưởng lực của Canh Thạch, còn tay phải thì vẫn nhắm người Hoa Thiến Thiến chộp liền mồm thì quát lớn:
- Dậy đi!
Thiến Thiến cảm thấy có một luồng sức mạnh lôi bổng mình lên, mà rõ ràng nàng thấy tay của Thí Nhân còn cách mình đến bốn năm thước...
Canh Thạch thấy thế cười khẩy một tiếng, nhún vai như một bóng ma phi thân tới. Y thị “Vô Ảnh Thân Pháp’ độc đáo của mình chộp lấy cổ tay của Thí Nhân...
Lần này ngạc nhiên hết sức là không hiểu tại sao Thí Nhân lại không tránh né và rụt tay lại gì cả, mà cứ để yên cho y chộp trúng, mặt của đối phương vẫn tủm tỉm cười và dùng tay phải tiếp tục giải các yếu huyệt cho Hoa Thiến Thiến, mồm thì nói:
- Ngươi không có việc gì ở đây nữa, mau đi và đi.
Canh Thạch thấy thế quát lớn:
- Đứng lại!
Đồng thời y lại cười khẩy, quay đầu nói với Thí Nhân rằng:
- Hiện giờ tánh mạng của ngươi đã nằm trong tay Triệu mỗ mà còn dám tác oai tác quái hay sao. Triệu mỗ phải cho ngươi biết chút lợi hại mới được.
Nói xong, y giơ tay lên vận hêt công lực vào năm ngón tay và nắm chặt lại ngay, nhưng lạ lùng thật, tay của y nắm phải cánh tay của đối phương lại cứng như sắt đá chứ không phải là da thịt...
Canh Thạch kinh hãy vô cùng, lại nhấn thêm bẩy thành công lực bóp mạnh một chút nữa mà vẫn không thấy công hiệu gì hết.
Thí Nhân từ từ quay đầu lại nhìn y, nháy mắt một cái, vừa cười vừa hỏi:
- Sao nội công của ngươi lại tầm thường đến thế? Bóp mãi vẫn không bóp gẫy được cổ tay của lão phu?
Canh Thạch hổ thẹn vô cùng, mặt đỏ bừng hậm hực đáp:
- Ta không tin ăn mày già ngươi đã luyện thành công ‘Kim Chung Trạo’ hay ‘Thiết Bố Sam’ rồi.
Thí Nhân vừa cười vừa nói tiếp:
- Ngươi không tin phải không? Ta rất hoan nghênh ngươi thử thách. Nếu ngươi hiềm một tay không đủ sức, thì cứ việc dùng cả hai tay mà bóp đi! Ta chấp đấy.
Canh Thạch vội cắm cái quạt vào sau cổ áo, quả nhiên y sử dụng hai tay bóp thật, vận công hết sức bình sanh ra nghiến răng mím môi để cố bóp gẫy được tay đối thủ… Một lát sau, bỗng tay của Thí Nhân có tiếng kêu cạch cạch rất khẽ, đồng thời Thi Nhân cũng thất thanh la lên:
- Nguy tai! Tay của già đã bị bóp gẫy rồi.
Ông ta vừa nói vừa chìa thẳng tay về phía trước. Chỉ nghe thấy có tiếng kêu bùng. Hai tay của Canh Thạch vẫn không cử động, nhưng bụng của y đã bị Thi Nhân đánh trúng một quyền. Thí Nhân lại rụt luôn cánh tay về phía sau. Thế là ông ta thoát khỏi tay của Canh Thạch, rồi ông ta vừa xoa tay, vừa nói tiếp:
- Lợi hại thật! Suýt tí thì bị ngươi bẻ gẫy cổ tay này.
Canh Thạch đứng đờ người ra như phỗng đá, hai tay của y đang nắm một cái ống tròn bằng gang. Trên ống tròn có mấy miếng giẻ rách đang bay phất phới. Thì ra đó là giẻ tay áo của Thi Nhân, trong lúc Canh Thạch lôi cái vòng ra, lôi luôn cả những mảnh áp rách ấy.
Canh Thạch cứ ngẩn người ra nhìn về phía trước, tha hồ cho Thí Nhân chế nhạo mà không trả lời, vả cũng chẳng khóc chẳng cười...
Thí Nhân giơ chưởng lên vỗ vào các yếu huyệt của Hoa Thiến Thiến đã bị Canh Thạch phong bế, rồi xua tay ra hiệu bảo Thiến Thiến chạy mau.
Thiến Thiến vội cảm ơn:
- Lão tiền bối đã ra tay cứu giúp tiểu bối, lẽ dĩ nhiên tiểu bối phải vái lại cảm tạ.
Thí Nhân vừa cười vừa đáp:
- Chạy mau lên, ăn mày già này không có thì giờ nói lôi thôi với người đâu! Hai ngày hôm nay ta đã bận lắm rồi, lại phải đưa chồng ngươi qua sông, rồi lại phải đến đây cứu ngươi. Ngươi ngoan ngoãn đi ngay, đừng có phá khuấy ta nữa.
Mặc dầu Thí Nhân nói như vậy, Thiến Thiến vẫn quì xuống vái ông ta ba lạy, rồi mới đứng dậy rời khỏi khu vườn hoang ấy. Trước khi đi khỏi nàng vẫn còn quay đầu nhìn lại nhìn căn lầu cổ kính mà thở dài một tiếng, hình như nàng rất ăn năn hối lỗi với Trương hầu gia vẫn còn điên rồ và đành ở trên lầu đó vậy.
Lúc ấy trong người hãy còn hơi đau nhức, và khi nàng ra tới ngoài cửa vườn hoang thì đêm đã khuya rồi. Thiến Thiến hứng gió mát, hít một hơi và thở một hơi thật dài. Nàng cảm thấy trong ngày hôm nay mình như vào Quỷ Môn Quan, sau lại được thoát chết, tâm hồn với xác thịt đều bị dầy vò một cách rất thảm khốc. Sự hành hình của Canh Thạch quả thật trên thế gian này có một không hai. Nhưng nàng có biết đâu số xui chưa rời khỏi nàng, trái lại nó vẫn còn theo sau nàng hoài,...
Thiến Thiến đi được một quãng, khi đi tới Sa Kiều, nàng ngửng đầu nhìn lên trời, thấy trời đất u ám và bỗng thấy trái tim đau nhức khôn tả. Nàng vội nắm chặt hai tay, nghiến răng mím môi chịu nhịn. Nàng nghĩ tới khi mình đi tới đầu cầu, Thí Nhân đã nói gì với mình nàng liền nghĩ bụng:
“Nếu ta chịu nghe theo lời nói của Tiêu lão tiền bối thì đâu đến nỗi”.
Nàng đang suy nghĩ thì bỗng nghe có tiếng kêu gào rất thảm khốc vọng tới.
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả con gái cho ta đã!
Thiến Thiến đã nhận ra tiếng kêu gọi của Trương hầu gia. Nàng liền trấn tĩnh tâm thần mà nhìn về phía có tiếng gọi ấy, bụng bảo dạ rằng:
“Chắc Triệu Canh Thạch bảo Trương hầu gia đuổi theo ta. Nếu để cho Trương hầu gia đuổi kịp thì ta biết nói năng ra làm sao? Chi bằng ta nên mau mau đào tẩu, đừng để ông ta đuổi kịp thì hơn”.
Thế rồi nàng nhịn đau, nhẩy xuống dưới cầu, không đi theo đường lối chính, mà lại đi vào bãi cát lầy lội rất khó đi. Tiếng kêu gào của Trương Vân Đạt càng lúc càng gần, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã tới gần cầu rồi. Nàng lại nghe thấy có tiếng người khác khẽ nói:
- Trương huynh, theo ý mỗ chắc cô bé thế nào cũng chạy về phía này.
Nghe giọng nói, Thiến Thiến đã đoán ra có tất cả ba người đuổi theo. Ba người đó là Tứ Hải Thượng Nhân, Triệu Canh Thạch với Trương hầu gia.
Vân Đạt với đôi mắt lờ đờ nhìn ngang nhìn ngược, rồi bỗng tung mình nhảy vào bãi cát lầy, mồm vẫn la lớn:
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả con gái cho ta đây!
Lúc ấy Canh Thạch với Tứ Hải Thượng Nhân cũng trông thấy một cái bóng người nho nhỏ và mảnh khảnh đang chạy ở trong rãnh cát lầy. Hai người liền đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng theo Vân Đạt chạy xuống rãnh cát lầy ngay.
Khinh công của ba cao thủ nhất đẳng trong võ lâm lợi hại biết bao, chỉ trong nháy mắt đã sắp đuổi kịp Thiến Thiến rồi.
Biết không sao chạy thoát, Thiến Thiến liền ngừng chân lại nhìn ba người đúng bao vây mình, rồi bất đắc dĩ nói với Tứ Hải Thượng Nhân rằng:
-Thượng Nhân, lời nói của tiểu bối là sự thật, chả lẽ tiền bối lại không tin hay sao?
Tứ Hải Thượng Nhân trầm ngâm giây lát rồi hỏi lại:
- Nếu là sự thật, sao cô phải đào tẩu như thế?
Canh Thạch lạnh lùng đáp:
- Nó muốn chóng thoát thân để đi báo tin tức cho Thiết Diện Điểu Trảo.
Thiến Thiến vội cãi:
- Không phải thế, tôi sợ tiền bối dùng Luyện Hồn Đại Pháp giày vò tôi lần nữa nên tôi mới đào tẩu như vậy.
Canh Thạch lại xoè cái quạt ra phe phẩy và cười khẩy một tiếng:
- Hừ! Ngươi giảo hoạt như vậy, thực hổ thẹn là tay chân của Thiết Diện Trảo, chỉ chuyên môn vu khống cho người là không ai bằng. Ta dùng Luyện Hồn Đại Pháp dầy vò ngươi hồi nào?
Thiến Thiến thấy Canh Thạch không chịu nhìn nhận, tức giận đến nghiến răng cồm cộp, nhìn Tứ Hải Thượng Nhân nói tiếp:
- Thượng Nhân, Triệu lão tiền bối không chịu nhìn nhận nhưng Thượng Nhân cứ xem tinh thần của tiểu bối uể oải như thế này, khác hẳn lần trước, đủ thấy lời nói của tiểu bối là không ngoa.
Tứ Hải Thượng Nhân đưa mắt nhìn Thiến Thiến, quả thấy tinh thần của Thiến Thiến uể oải, hình như vừa bị thương nặng vậy. Ông lại đưa mắt nhìn Canh Thạch, để chứng minh xem lời nói của Thiến Thiến có thực hay không?
Canh Thạch thấy thế bất lợi cho mình, nên cười vẻ gian giảo một tiếng và nói với Vân Đạt rằng:
- Trương huynh, nếu muốn tìm kiếm lệnh ái, thì huynh cứ tra hỏi con nhỏ này thế nào cũng tìm thấy chỗ ở của Thiết Diện Điểu Trảo.
Vân Đạt vẫn ngẩn ngơ, hai mắt nhì thẳng lên trời, bỗng nghe Canh Thạch nói vậy, không phân biệt phải trái gì hết, ông ta liền quát hỏi Thiến Thiến:
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả con gái cho lão phu!
Ông ta chưa nói dứt đã phi thân tới, biến chưởng thành trảo, nhằm cổ tay của Thiến Thiến chộp luôn.
Đối với Trương hầu gia, Thiến Thiến không biết nói năng gì cho phải nên nàng đành phải nghiến răng mím môi chịu đau và vội lui ngay về phía sau tránh né. Ngờ đâu, nàng chưa kịp đứng yên thì đã nghe thấy phía sau có một luồng gió lạnh nhằm Khí Hải huyệt của mình điểm tới. Nàng hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, vội né tránh thì bỗng thấy chân trượt một cái và người ngã lăn ra đất ngay.
Thì ra nàng đã dẫm phải một hòn đá, khiến nàng mất thăng bằng, nên mới té ngã như vậy, nhưng đồng thời, nàng đã tránh né được thế tấn công lén từ phía sau mình. Nàng ngước mắt lên nhìn, mới hay người đó là Canh Thạch.
Đột nhiên, Văn Đạt quát lớn một tiếng, xoay tay nhằm Canh Thạch tấn công một chưởng và hỏi:
- Lão phu muốn bắt Thiết Diện Điểu Trảo trả con gái cho lão phu, sao ngươi lại nhúng tay vào? Chả lẽ ngươi cũng muốn cướp con gái lão phu hay sao?
Canh Thạch rất giảo hoạt, cười khẩy một tiếng và không gác chưởng lên đỡ, chỉ nhẩy sang bên tránh né thôi, mặt lầm lì đáp:
- Trương huynh đã không cần Triệu mỗ trợ giúp, thì Triệu mỗ để một mình huynh ra tay lấy vậy.
Lúc ấy Vân Đạt hai mắt đỏ ngầu, cơn điên đã lên tới cực điểm. Ông ta xông tới, giương hai tay ra định chộp lấy Thiến Thiến.
Thấy vẻ mặt hầu gia rất quái đản, Thiến Thiến đã hoảng sợ đến biến sắc mặt. Nàng rú lên một tiếng rất thảm thiết, người lảo đảo rồi chết giấc luôn.
Vân Đạt liền ẵm nàng lên vai, cười như điên như khùng nói:
- Đưa ta đi kiếm Thiêt Diện Điểu Trảo, để ta tìm con gái ta!
Tứ Hải Thượng Nhân thấy tình hình ấy, vội nhẩy tới mặt Vân Đạt ngăn lối đi, rồi chắp tay chào, niệm câu A Di Đà Phật va khuyên rằng:
- Trương thí chủ, con bé đã mê man bất tỉnh thì làm sao mà đưa đường được?
Ông ta chưa nói dứt câu Vân Đạt đã dùng tả chưởng lên nhằm vào Tứ Hải Thượng Nhân tấn công luôn, mồm thì quát lớn:
- Ai khiến tên sói đầu ngươi can thiệp vào? Lão phu phải đi kiếm Thiết Diện Điểu Trảo để đòi lại con gái mới được!
Tứ Hải Thượng Nhân không dại gì chống đỡ chưởng ấy của Vân Đạt, ông ta chỉ cau mày lại, giơ tay áo lên phất khẽ một cái, rồi tránh sang một bên luôn. Canh Thạch vẫn đứng đó cầm quạt phe phảy, chứ không can thiệp vào việc của hai người.
Thấy lão hoà thượng đã tránh sanh một bên, Vân Đạt cứ thấy đường là đi liền tiến ngay về phía trước. Chỉ trong nháy mắt ông ta đã đi được bốn năm trượng.
Tứ Hải Thượng Nhân vội nhảy tới trước mặt ông ta ngăn cản và nói tiếp:
- Trương thí chủ...
Vân Đạt lại thấy Tứ Hải Thượng Nhân chặn lối đi của mình, liền trợn tròn xoe đôi mắt lên quát hỏi:
- Lão sói đầu này, việc gì đến ngươi nào? Lão phu đi kiếm Thiết Diện Điểu Trảo để đòi lại con gái.
Nói xong, ông ta lại tấn công Tứ Hải Thượng Nhân tức thì.
Thấy thế Tứ Hải Thượng Nhân liền nghĩ bụng:
- Vân Đạt lại điên khùng rồi! Ta phải cướp con bé ở trên vai của y xuống trước mới có thẻ ngăn cản được y, khỏi chạy lung tung như thế này!
Lúc ấy chưởng phong của Vân Đạt đã tới trước mặt, ông ta vội tránh người sang một bên, dùng tay áo phất một cái, rồi thừa cơ xông lên một bước đưa tay ra nhanh như chớp cướp lấy Thiến Thiến ở trên vay Vân Đạt luôn. Tuy thần trí mê man nhưng võ công không hề mất mát, Trương Vân Đạt đã vội xoay người tránh né và chạy thẳng vào trong bóng tối.
Tứ Hải Thượng Nhân vội đuổi theo luôn. Chỉ trông thoáng cái hai người đã đi được mười mấy dặm. Canh Thạch vẫn phe phẩy quạt, thủng thẳng theo sau để xem kết quả câu chuyện của hai người như thế nào.
Vân Đạt vừa chạy vừa kêu gọi rất thảm thiết:
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả con gái cho ta đi!
Tứ Hải Thượng Nhân vừa đuổi kịp, liền giơ tay ra chộp luôn chỉ nghe thấy soẹt một tiếng cánh tay áo của Vân Đạt đã bị xé rách. Lão hoà thượng lại nhanh nhẹn xoay người sang phía bên phải để giơ tay ra chộp lấy Thiến Thiến. Nhưng Trương hầu gia nào chịu để ông ta cướp được Thiến Thiến, vội giơ chưởng lên nhằm ngực đối phương tấn công luôn.
Tứ Hải Thượng Nhân không muốn Vân Đạt bị thương, nên ông ta phải thâu tay lại và lui về phía sau, Vân Đạt thừa dịp chạy luôn về phía trước.
Tứ Hải Thượng Nhân thấy mấy lần ngăn cản đều thất bại cả, liền quay đầu lại bảo Canh Thạch rằng:
- Triệu thí chủ mau giúp lão tăng một tay để giữ lấy Trương thí chủ mới được.
Canh Thạch cười khẩy đáp:
- Đối với người điên khùng như thế, quả thực tiểu đệ không còn cách gì nữa.
Nói xong y lại cầm quạt phe phẩy mấy cái. Tứ Hải Thượng Nhân thấy thế khẽ thở dài một tiếng, lại đuổi theo Vân Đạt ngay.
Vân Đạt vẫn như điên như khùng chạy thẳng về phía trước. Tứ Hải Thượng Nhân thoáng thấy đằng trước có hai bóng người phi tới bèn lớn tiếng gọi:
- Hai vị thí chủ ở đằng trước làm ơn cản trở ông già này hộ lão tăng.
Hai người nọ đã sắp tới gần, ông ta mới trông thấy rõ hai người đó là hai lão đạo cô, một người tay cầm thiết quài chống xuống đất mà đi hiển nhiên là người què quặt tàn phế, còn một người thì đeo một thanh bảo kiếm ở lưng.
Hai lão đạo cô nghe thấy Tứ Hải Thượng Nhân gọi như vậy, quả nhiên họ đã vội giơ tay ra ngăn cản Vân Đạt luôn.
Vân Đạt không cần biết rõ người ngăn cản lối đi của mình là ai, liền giơ thẳng hai tay ra, nhằm hai đạo cô ấy tấn công luôn, mỗi người mội chưởng, chưởng phong của ông ta lợi hại khôn tả.
Hai lão đạo cô thấy thế đều cả kinh thất sắc, không ngờ lúc đêm khuya ở cánh đồng hoang này lại gặp một cao thủ như thế. Cả hai vội nhẩy sang bên tránh né luôn.
Vân Đạt không đánh đuổi nữa chỉ thừa cơ chạy thẳng về phía trước thôi. Tứ Hải Thượng Nhân đã đuổi tới nơi, thấy hai lão đạo cô kia không ngăn cản nổi Vân Đạt, ông ta cũng không nói năng gì hết mà cứ tiếp tục đuổi theo thôi.
Lão đạo cô đeo kiếm ở trên lưng thấy thế liền hỏi:
- Ủa! Người đi trước vác một cô bé trên vai, không biết có phải là Bắc Viên Hầu Vương Trương Đạt đấy không? Nhưng còn lão hòa thượng là ai thì ngu tỷ không rõ?
Hai lão đạo cô chưa nói dứt, lại có một người tay cầm cái quạt giấy lướt qua cạnh người, khi đi qua khỏi hai người, người đó cười gằn hai tiếng.
Lão đạo cô chống thiết quảy thấy thân pháp của người cầm quạt quá nhanh liền lên tiếng nói:
- Người đi sau là ai thế?
Lão đạo cô kia đáp:
- Tiểu muội không biết! Chúng ta thử theo sau đi?
Thế là hai lão đạo cô liền quay người lại đuổi theo ba người luôn.
Trương Vân Đạt vác Hoa Thiến Thiến lên vai chạy thẳng vào khu rừng rậm trước mặt, lại vượt qua núi cao, cứ thấy đường là tiến, bất chấp là rừng núi hay cánh đồng, ông ta cứ cắm đầu chạy thẳng, người lướt nhanh đi như một mũi tên, chạy được vài trượng mồm lại la lớn rằng:
- Thiêt Diện Điểu Trảo trả con gái ta đi!
Tứ Hải Thượng Nhân theo sau, nghe tiếng kêu gọi đó trong lòng rầu rĩ hết sức, vội tăng hểt tốc lực kinh công ra đuổi theo. Lúc ấy chỉ còn cách tám chín trượng là đuổi kịp.
Vân Đạt bỗng ngừng chân lại không chạy nữa, thì ra ông ta đã thấy phía đằng trước đã hết lối đi, tuy phía trước cũng có một sườn núi nữa nhưng vì cách nhau hơn trăm trượng, mà không có cầu bắc qua thì làm sao mà qua nổi.
Trương hầu gia cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thấy dưới đó là vực thẳm sâu hơn ngàn trượng, dưới đáy có một cái đầm vừa sâu vừa đen ngòm, nước đầm xanh biếc có ánh sáng long lanh nhưng phảng lặng không có một gợn sóng nào cả.
Lúc đó thần trí bắt đầu mê man, lão hầu gia cứ tưởng tượng như con gái mình đang ở bên dưới, nên ông ta đứng ngẩn ngơ một hồi rồi lớn tiếng cười và nói:
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu