Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Thứ Đảo Ngược
B
uổi chiều hôm đó, Sal rủ Colin về nhà chơi. Tôi nhìn thấy họ đi trước, thay phiên nhau trượt trên tấm ván của Colin. Một người chơi ván trượt của Colin, còn người kia đập bóng của Sal - họ luân phiên nhau chơi, cười đùa vui vẻ và tôi muốn tham gia đến nỗi tim như muốn vỡ tung ra. Tôi quyết định ghé qua cửa hàng của chị Belle.
Chị Belle cầm hũ kẹo vitamin C dẻo để sau bàn tính tiền lên lắc lắc trước mặt tôi. Tôi gật đầu, chị lấy ra bốn viên kẹo bỏ vào tay tôi.
“Sao thế?” chị hỏi.
“Không có gì.”
“Kể chuyện tiếp chứ?”
“Ừm, em kể đến đâu rồi?”
“Bà-dì-Quái-vật.”
“Ừ, Bà-dì-Quái-vật. Hành tinh của Bà-dì-Quái-vật rất hoàn hảo - nó có mùi rất thơm, thức ăn rất ngon, mọi thứ đều mềm mại dễ chịu. Nhưng Meg không thể ở lại đó. Cô phải quay lại cứu em trai. Họ để cậu ta lại đằng sau, với NÓ, chị nhớ không?”
Chị Belle gật đầu: “Cô ấy phải quay lại một mình à?”
“Ừm, cô ấy là người duy nhất có thể làm thế, bởi vì cô ấy gần gũi với em mình hơn ai hết. Phải là cô ấy mới được.”
Chị Belle lại gật đầu.
“Và thế là cô ấy quay lại đó, Camazotz. Khi đó em trai cô đã hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của NÓ. Vì thế nên cậu ấy nói những điều khủng khiếp với cô ấy, trong khi NÓ cũng cố gắng hút lấy Meg để giành quyền kiểm soát bộ não của Meg. Cô cố gắng chống cự lại, nhưng rất khó khăn. Và rồi, ở phút cuối cùng, cô nhận ra thứ duy nhất có thể đánh bại NÓ: tình yêu. NÓ không hiểu tình yêu.”
“Ồ,” chị Belle thốt lên, “Thật sâu sắc.”
“Vì thế nên Meg đứng đó và suy nghĩ xem cô yêu em mình đến mức nào - người em trai thật sự của cô chứ không phải người em đang bị NÓ kiểm soát, người đang đứng đó với cái miệng mở rộng và đôi mắt xoay tròn. Cô ấy bắt đầu hét lên nhiều lần là cô ấy yêu cậu ấy, và thế là... Bùm, cậu ấy trở lại thành chính mình. Đó là cách cô ấy cứu em trai. Mọi chuyện hóa ra rất đơn giản.”
Chị Belle khiến tôi ngạc nhiên: “Ừm... yêu một người thì đơn giản nhưng rất khó biết khi nào mình nên nói ra điều đó.”
Vì lý do gì đó, câu nói của chị Belle khiến tôi muốn khóc. “Dù sao đi nữa,” tôi nói, “Họ thình lình quay trở về nhà. Họ đáp xuống vườn rau bên ngoài ngôi nhà, trên đám bông cải xanh. Thế là hết chuyện.”
Dĩ nhiên tôi không thể không nghĩ đến những gì Marcus đã nói, rằng nếu họ về nhà năm phút trước khi đi thì lúc đi hẳn họ đã phải nhìn thấy mình đang quay về trước khi họ nhận ra là mình đã đi. Nhưng tốt hơn không nên kéo chị Belle vào cuộc tranh luận này.
Tác giả truyện tên gì?
Tôi đánh vần tên tác giả cho chị.
Có vài khách hàng bước vào, chị Belle chạy ra bán hàng. Trong khi đó tôi đi vẩn vơ quanh cửa hàng. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ trộm vài trái nho, nhưng chúng trông cũ và dập. Tôi mở tủ lạnh lấy một chai sữa chocolate, kiểm tra ngày hết hạn của nó rồi mang nó đến bàn tính tiền cùng với tờ năm đô-la mà tôi đã lấy trong túi mẹ sáng hôm kia.
“Có cái này lạ lắm,” chị Belle nói, cầm tờ tiền của tôi, “Em thấy người đứng bên kia đường không?” Chị chỉ ra cửa sổ phía trước. Bên kia đường là ông-già-hay-cười đang đi tới đi lui, tiếp tục vung vẩy đá chân.
“Ông ta làm sao?”
“Ừm, xem này,” chị nâng cái khay nhựa trong ngăn kéo của máy tính tiền lên cho tôi nhìn vào. Bên dưới là những tờ tiền hai đô-la nhàu nát đầy nếp gấp.
“Vài tuần trước, đột nhiên ông ta bắt đầu đến đây mỗi ngày để mua một miếng bơ trắng với một trái chuối, và ông ta luôn luôn trả tiền bằng những tờ hai đô-la.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những tờ tiền.
“Em muốn chị lấy chúng thối tiền cho em không?” chị Belle hỏi.
Tôi gật đầu, và chị Belle đưa tiền thối cho tôi. “Xin lỗi,” chị Belle nói, vuốt phẳng những tờ tiền, “Chúng nhăn nheo quá. Em tin không, tất cả những tờ tiền ông ta đưa chị đều được gấp thành hình tam giác. Lần đầu tiên chị còn nghĩ đó không phải tiền thật nữa. Chị bảo ông ta điên rồi!
Bộ não của tôi đang làm công việc đó, nó hét vào tôi. Nó hét rằng: “Ông-già-hay-cười ăn trộm hộp tiền Fred Flintstone của anh Jimmy? Ông-già-hay-cười ư?”
“Ông ta bị điên thật,” chị Belle nói một cách trầm tư, “Nhưng có vẻ rất lịch sự. Lịch sự luôn có cái giá của nó.”
Vài phút sau, tôi ra về. Khi tôi đi ngang ông-già-hay-cười, ông ta đang giơ nắm đấm lên trời và đá chân vào dòng xe đang vội vã hướng về Đại lộ Amsterdam. Vài chiếc xe bóp còi với ông. Khi nhìn thấy tôi, ông ta chỉ tôi và kêu to: “Đứa bé thông minh! Đứa bé thông minh!”
Tôi quẳng hai viên vitamin C cuối cùng vào miệng, tưởng tượng đến cảm giác được-quấn-chăn như khi có mẹ ở bên cạnh. Và tôi điềm tĩnh đi ngang qua ông-già-hay-cười, trong đầu thầm nghĩ: “Ừm, ông ta rất lịch sự.”
Colin và Sal đang ở dưới tiền sảnh chơi ván trượt và bóng rổ. Họ làm ồn đến mức bà Bindocker ló đầu ra ngoài la lên rằng họ đang làm con mèo của bà hoảng sợ.
“Này,” Colin kêu to khi nhìn thấy tôi, “Mình nghĩ bạn sống trong tòa nhà này. Bạn chơi ván trượt không?” Cậu ấy nhặt tấm ván đưa cho tôi.
Tôi liếc nhìn Sal. Sal đang tỏ vẻ tập trung cao độ vào trái bóng như thể tâng bóng là một khái niệm vô cùng lý thú vừa mới được phát hiện ra vậy. Gần đây cậu ấy nghĩ ra cách vẫy tay chào tôi mà không liếc nhìn.
“Không, cảm ơn,” tôi nói, “Mình phải đi đây.”
Nhưng Colin là Colin. Nếu cậu ấy đọc được cảm xúc của bạn, cậu ấy sẽ không để lộ ra. “Mình đến nhà bạn chơi được không?” cậu ấy không dừng lại, “Bọn mình định đi chơi bóng rổ ở sau tòa nhà - bạn có đến đó chưa? Chỗ đó tuyệt lắm! Đi nhé!”
Tôi bảo Colin rằng mẹ tôi bị ốm ở trên lầu và tôi đang vội về nhà với mẹ.
“Bạn mua sữa chocolate cho mẹ à?” Colin chỉ chai sữa trong tay tôi.
“Ừ,” tôi bước lên cầu thang, “Mẹ mình thích nó” Và tôi nhảy lên lầu hai trước khi cậu ấy kịp nói thêm gì nữa.
Khi tôi mở khóa cửa, căn hộ giống như một cái ôm ấm áp - cái tủ lạnh kêu rì rì, đèn chiếu sáng phòng khách, và trong đầu tôi nghĩ “An toàn!” Tôi đi xuống bếp, mở chai sữa chocolate và lấy gói khoai tây chiên cuối cùng của bác Louisa. Những phụ nữ mang thai trong tù thế là hết hy vọng.
Bỗng chuông điện thoại reo vang.
“Xin chào?”
“Có phải tòa nhà Sinclair không? Vui lòng cho tôi nói chuyện với Miranda!”
Tôi tròn mắt: “Xin chào Julia, Miranda đây!”
Đó là lần đầu tiên. Chúng tôi chỉ nói chuyện khoảng năm phút. Julia bảo mẹ cô có một công thức làm bánh không cần dùng bột và chúng tôi có thể làm bánh sinh nhật cho Annemarie. Không kịp suy nghĩ xem mình có thật sự muốn hay không, tôi đồng ý đến nhà Julia sau giờ học ngày mai để cùng làm bánh với cô ấy.
Ngoài trời tối hẳn. Bỗng có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Tôi bật dậy trên chiếc sofa. Một cái gõ cửa nhẹ là một điều bất thường. Mọi người đến nhà tôi đều bấm chuông, ngoại trừ bác Louisa với tiếng gõ đều quen thuộc. Tôi sợ - những lá thư của bạn khiến tôi sợ.
Một cái gõ nhẹ nữa.
“Ai đó?” tôi gọi với ra.
Không có tiếng trả lời. Tôi nhìn qua khe cửa.
Colin đang đứng, ôm miếng ván trượt phía trước như một tấm khiên, trông cậu ấy có vẻ rất ngộ nghĩnh.
Tôi mở cửa: “Gì thế?”
Colin bước lên hai bước, đứng ngay trước mặt tôi hơi lưỡng lự một chút, rồi bỗng hôn tôi một cái. Sau đó cậu ấy đứng im chờ đợi. Rồi tôi cũng hôn lại cậu ấy. Colin mỉm cười rồi chạy biến xuống cầu thang.
Có những ngày mọi thứ đều thay đổi. Hôm ấy là một trong những ngày đó.